Chương 861: Lần Đầu Thử Nghiệm Hồng Long!


Lại một lần nữa tỉnh giấc, Hướng Nhật phát hiện mình ngủ trên mặt đất, ánh đèn êm dịu cũng không khiến mình bị chói mắt khi vừa tỉnh lại nên mở mắt ra liền biết mình đang ở đâu. Cũng không còn sớm nữa, ánh sáng chiếu vào qua khe cửa sổ thì cũng đã là chín giờ sáng... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Hướng Nhật nhớ lại chuyện trước khi hôn mê, gã Ninja nhe răng cùng ánh đao lạnh lẽo đâm vào thân thể cùng cảm giác đau đớn còn rõ mồn một. Kiểm tra thân thể lại không hề có dấu vết bị thương, cảm giác đau thì càng khỏi phải bàn. Chẳng lẽ vừa rồi mình nằm mơ, nhưng sao giấc mộng kia lại chân thật đến vậy?

Hồng Long vẫn ở dưới đất cách đó không xa, Hướng Nhật thấy vậy vội vã nhặt lên. Lúc tay chạm vào Hồng Long thì giật mình, một cảm giác khó tả, tựa như Hồng Long đã thành một phần trên cơ thể, trong đầu cũng hiện lên một vài thứ. Hắn cảm giác như hắn có thể tuỳ ý điều khiển Hồng Long tựa như cánh tay của chính mình.

Đang chuẩn bị thử một chút xem có thần kì như vậy không thì tiếng gõ cửa truyền tới. Hướng Nhật vội cất Hồng Long vào ngăn kéo tủ đầu giường rồi ra mở cửa. Người gõ cửa là Hướng mẫu đang nhíu mày chuẩn bị trách mắng con trai nhưng đột nhiên nhìn thấy hắn thì ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, khó tin, lời vừa đến miệng thì nuốt lại, ngơ ngác nhìn con trai mình.

- Mẹ, sao thế? Người nhìn gì vậy?

Hướng Nhật tò mò, cũng không rõ có phải bị giống mộng chân thực kia làm cho mắt thâm quầng hay không.

- Tự mình soi gương đi.

Hướng mẫu nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu mới mở miệng.

- Soi gương?

Hướng Nhật nghi ngờ, dù mắt thâm quầng cũng đâu cần như vậy chứ? Chẳng lẽ mọc sừng à? Nghĩ vậy liền nghe lời Hướng mẫu đi tới soi gương, hắn sững sờ... Đây là mình sao? Đâu phải? Hướng Nhật vuốt gương mặt nhẵn thín, không thể nào tin được kẻ này lại là mình.

Người trong gương vẻ mặt non nớt, dù giống mình nhưng tuổi tác như vậy không phải là quá trẻ sao? Nếu trước kia mình tính là người trưởng thành thì bây giờ chỉ là một thiếu niên, tuổi như vậy không phải là đứa nít ranh à? Sao lại thế này?

Hướng Nhật không biết nên mừng rỡ hay u sầu nữa, cuối cùng đã hiểu vì sao Hướng mẫu nhìn mình. Con trai đột nhiên biến đổi kinh người như vậy, trẻ ra đến vài tuổi, là cha mẹ ai mà tiếp nhận nổi ngay chứ? Hướng mẫu như vậy đã là quá bình tĩnh, hiển nhiên tâm lí vô cùng cứng cỏi.

- Anh giải thích một chút xem nào, sao lại như vậy?

Hướng mẫu nghiêm túc nhìn con mình, con trai đột nhiên trẻ lại thì cũng là chuyện tương đối tốt. Nhưng mà từ một người trưởng thành biến thành thiếu niên nghe cũng rợn người. Mấu chốt là con mình có nhiều bạn gái như vậy, nếu ra ngoài thì giống cái gì?

- Con...

Hướng Nhật đang định nói nhưng nhớ tới Hồng Long bị ném trong tủ thì ý thức được đây là “công lao” của nó, là nó làm mình trẻ ra như vậy. Đúng, quả thực Hồng Long có tác dụng làm người ta giữ mãi vẻ thanh xuân.

Nhưng Hướng Nhật khóc không ra nước mắt, lúc này hắn trẻ nhưng biến hoá này lại sau lầm, sau này làm sao mà ra đường gặp người chứ? Đến trường có lẽ người ta sẽ tưởng là học sinh trung học tới mở rộng tầm mắt không chừng? Dù đại học không ít thiếu niên nhưng không trẻ đến vậy.

- Nói đi!

Sắc mặt Hướng mẫu trầm xuống. Hướng Nhật cười khổ, chẳng biết giải thích ra sao, đột nhiên nhìn thấy nếp nhắn trên mặt mẹ mình thì mắt sáng lên, thần bí nói:

- Mẹ, con có được một bảo bối.

- Bảo bối gì?

Hướng mẫu bị con trai kích thích tính tò mò.

- Có thể làm người ta trẻ lại.

Lời Hướng Nhật vô cùng bí hiểm.

- Ở đâu?

Hướng mẫu thở gấp, xem ra dù là tám mươi hay mười tám thì phụ nữ vẫn không tránh được sự hấp dẫn của “ trẻ lại:, nhất là một người trung niên như Hướng mẫu càng khó tránh khỏi sự kích động.

- Ở đây ạ.

Hướng Nhật mở ngăn kéo tủ lấy Hồng Long ra, kính cẩn đưa tới cho Hướng mẫu. Bà nhận lấy, ngắm nghía viên Hồng bảo thạch tản ra lam quang kì lạ, nhìn vào là biết nó không tầm thường nhưng vẫn không dám tin.

- Là cái này à?

- Dạ, mẹ không thấy sao? Tối qua con thử một chút kết quả là thành thế này, mẹ có muốn thử một chút không?

Hướng Nhật gật đầu, lấy lại cây trâm, nếu đã không thể giải thích mà lại gặp được vẻ mặt kích động của Hướng mẫu thì cứ dụ dỗ bà là xong. Hướng mẫu run rẩy nhưng sau đó lại hơi do dự:

- Để mẹ xem đã, nếu đột nhiên biến đổi đám Sở Sở có nhận ra ta không?

- Hả, các nàng đi đâu rồi?

Hướng Nhật bất ngờ, Hướng mẫu cự tuyệt sự hấp dẫn này, nhìn vẻ mặt bà thì đâu có như vậy.

- Đến trường rồi, anh nói ngon nhỉ, còn không xem thử mấy giờ rồi, nếu tôi không gọi anh có phải là vẫn nằm ườn ra đấy không?

Nhắc tới đây Hướng mẫu liền liếc hắn bằng ánh mắt khó chịu.

- Sao thế chứ, đang định dậy mà, mẹ không muốn thử một chút sao?

Hướng Nhật vội lảng sang chuyện khác, không thể để Hướng mẫu lấy cớ rồi dùng “Cửu Âm Bạch Cốt Trảo” được.

- Có thể dùng sao?

Hướng mẫu do dự, đúng là không thể ngăn nổi sự hấp dẫn của hồi xuân.

- Nhất định là được.

Hướng Nhật cam đoan.

- Vậy thử một tẹo đi, nhưng đừng quá doạ người, trẻ ra vài tuổi là được rồi.

Hướng mẫu đã làm mẹ nhiều năm, sợ trẻ quá không tốt, về nhà mà bị người ta tưởng là chồng cưới vợ hai thì hỏng. Hướng Nhật cũng hiểu được có lẽ Hướng mẫu sợ về nhà hù doạ ông già chưa biết mặt nên cảm giác như mình đang đóng vai kẻ ác, nể mặt cha, hắc hắc mình cứ cho ổng một phần lễ lớn, vừa có lão bà trẻ tuổi xinh đẹp cũng là lễ lớn chứ nhỉ?

- Con làm đây.

Vừa nghĩ vậy Hướng Nhật liền cầm Hồng Long lên nói với Hướng mẫu.

- Bắt đầu đi.

Con trai tự thử qua nhưng Hướng mẫu vẫn lo lắng, nghĩ tới sự hồi xuân nhưng băn khoăn không thể quá trẻ, đúng là mâu thuẫn. Hướng Nhật làm theo như trong giấc mộng, cắn lưỡi phun máu lên trên thân cây trâm. Nhất thời Kim Quang sáng ngời, một con Kim Long từ bên trong hiện ra, so với trong giấc mộng thì cảm giác chân thực hơn, không phải hư ảo mà là một con Kim Long cực kì sinh động.

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #861