Chương 849: Vỡ Mộng!


- Tôi nghĩ anh đã hiểu lầm rồi, vị tiên sinh này là bạn tôi, hắn tuyệt đối không thể làm chuyện đó.

Mặc dù rất tức giận nhưng Tô Úc vẫn duy trì thái độ lịch sự, nói chuyện nhỏ nhẹ nhưng sắc mặt đã kém đi.

- Tiểu thư, biết người biết mặt mà không biết lòng. Tôi thấy cô đã lún sâu quá rồi, để cho tôi vạch trần bộ mặt thật của thằng nhãi này.

Gã đàn ông thấy mỹ nữ trước mặt tức giận, bình thường hắn sẽ trêu đùa vài câu nhưng lúc này lại hướng về phía xa quát lớn:

- Tiểu Yến, chết đâu rồi mà không lò mặt ra!

Tiếng quát đầy phẫn nộ khiến cho đám nam nữ chung quanh nhíu mày tỏ vẻ bất mãn. Ánh mắt lộ vẻ lạnh lùng chán ghét kẻ thô tục xuất hiện tại nơi cao quý như thế này. Một người phụ nữ bị quát liền rụt rè đi tới. Là người mặt trát đầy son phấn trong ảnh, lúc này mặc bộ lễ phục cổ chữ V màu tím, trên mặt trang điểm vừa phải nhìn kém đi vẻ phong trần.

- Thằng nhóc, giờ mày còn dám nói không nhận ra không?

Gã đàn ông hung tợn nói, lôi người phụ nữ kia đẩy vể phía Hướng Nhật.

- Mày tưởng tùy tiện tìm một người tới là có thể đổ vấy cho tao sao?

Hướng Nhật khẽ cười nhìn người phụ nữ trước mặt dường như chỉ hận không thể lột trần mình ra:

- Tôi lừa cô mấy trăm vạn à?

- Đúng, chính là anh!

Người phụ nữ cắn răng đáp, nhìn vẻ căm tức dường như có thâm thù đại hận với Hướng Nhật vậy.

- Vậy cô biết tôi tên gì không?

Hướng Nhật hỏi, hắn phát hiện rất nhiều ánh mắt đổ dồn vào mình, hiển nhiên là đám người nghe động tĩnh liền đến góp vui.

- Anh dùng đại một cái tên giả làm sao tôi biết tên thật của anh được!

Dường như sớm đã đoán được nên ả đáp rất nhanh gọn.

- Xem ra các người đã chuẩn bị rất tốt.

Ngăn Tô Úc muốn giải thích giùm, đột nhiên Hướng Nhật lạnh lùng nói.

- Tôi không quan tâm các người là ai, nhân lúc tôi chưa nổi giận thì cút đi cho khuất mắt!

- Thằng nhóc, mày thèm đòn hử?

Không ngờ Hướng Nhật gầy yếu như vậy lại dám hù dọa mình, gã đàn ông kia càng thêm hung tợn.

- Xảy ra chuyện gì?

Nhân viên mặc quân phục hải quân trên du thuyền đi tới, đám người này cao to nhìn là biết đều là con nhà võ nhưng hôm nay chơi đùa nên tạm được gọi là thủy thủ.

- Đúng lúc mấy vị tới, mọi người phân xử xem, thằng nhóc này lừa tiền vợ tôi, đúng lúc tôi bắt được chẳng lẽ tôi không thể tìm hắn đòi tiền sao?

Gã đàn ông hung hăng nhìn Hướng Nhật dường như không cảm thấy hổ thẹn khi người phụ nữ của mình bị lừa mà còn cảm thấy rất vinh quang.

- Thật không tốt, đây không phải phạm vi quản lí của chúng tôi, nhưng mà các người cũng không được gây chuyện ở chỗ này.

Một phục vụ tóc dài nói, không chút khách khí chỉ Hướng Nhật:

- Vị tiên sinh này, phiền anh đi theo chúng tôi, đối với người như anh nơi này không hoan nghênh. Vì không muốn làm phiền những vị khách khác tạm thời phải mời anh tới nơi yên tĩnh, đợi xuống thuyền tôi sẽ báo cho anh.

Lời nói này nghe thì tưởng là chính nghĩa không chút thiên vị nhưng thực sự lại nghiêng về phía gã đàn ông kia, nếu không cũng sẽ chẳng thể chưa thèm hỏi rõ ràng đã nhận định Hướng Nhật là kẻ lừa gạt.

Hướng Nhật biết đây là do Hà nhị công tử làm ra, với thân phận chủ nhân du thuyền ra lệnh cho những phục vụ này vô cùng dễ dàng. Mà tên phục vụ tóc dài lớn tiếng tựa như muốn mọi người chú ý để Hướng Nhật mất mặt. Quả nhiên người đến xem càng đông, mặc dạ vũ vẫn tiếp tục nhưng người tụ lại càng lúc càng nhiều, hiển nhiên động tĩnh bên này khiền họ tò mò.

- Các người có chứng cứ gì mà muốn đổ oan cho người ta?

Tô Úc đứng dậy, bởi tức giận nên khuôn mặt đỏ bừng, ngực phập phồng khiến đám đực rựa chung quanh nuốt nước miếng ừng ực..

- Nếu muốn đến nơi yên tĩnh vậy thì tôi cũng đi!

- Tô tiểu thư, việc gì cô phải làm vậy chứ?

Đột nhiên Hà Vạn Kiệt lách qua đám đông, bên cạnh vẫn là gã cao to họ Lý.

- Vì một người đàn ông như vậy cô thấy đáng không?

- Hà nhị công tử, anh ăn nói đàng hoàng, anh coi Hướng tiên sinh là hạng người gì?

Tô Úc lạnh lùng nhìn Hà nhị công tử, vốn có chút hảo cảm bởi người này tỏ vẻ lễ độ nhưng lúc này đã biến thành chán ghét.

- Là hạng người gì còn cần tôi nói sao?

Sắc mặt Hà Vạn Kiệt xám xịt, trước đông người Tô Úc không thèm nể mặt làm hắn tức giận, nhưng do nhiều người không tiện giải thích nên quay sang gã đàn ông hung tợn kia:

- Được rồi, anh nói đi.

Kẻ này liền hăng tiết vịt lên chỉ Hướng Nhật nói:

- Mọi người nhìn kĩ đi, là thằng nhãi này dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dộ vợ tôi, còn lừa sạch tiền của cô ấy, là ba trăm vạn, ba trăm vạn đấy!

Nói xong vẻ mặt trở nên căm hận. Những người chung quanh bàn tán xôn xao nhìn Hướng Nhật bằng ánh mắt khinh bỉ, có thể được mời lên thuyền gia thế cũng không vừa, nếu không đừng mơ. Chẳng phải quan lớn hay nhân vật nổi tiếng thì cũng là nhân vật của công chúng. Mặc dù ba trăm vạn không nhiều nhưng với kẻ túng quẫn thì cũng là một khoản lớn.

- Tô tiểu thư, cô nghe rồi chứ, giờ cô thấy có đáng không?

Hà Vạn Kiệt nhìn Hướng Nhật bằng ánh mắt khinh miệt, nhân cơ hội ném đá xuống giếng. Tô Úc trầm mặc không nói gì, trong lòng vô cùng lo lắng, ông chủ bị đổ oan mà mình chẳng thể giúp được gì. Mà vừa rồi đã nói không thể để lộ thân phận ông chủ trước mặt người ngoài, mà giờ nói ra sợ lại càng thêm rối, mọi người sẽ cho là mình vì bảo vệ hắn mà nói dối.

- Tô Úc, không cần nói nữa, đúng lúc anh muốn ở yên tĩnh một mình.

Hướng Nhật khoác tay lên vai Tô Úc ngăn nàng bước ra giúp đỡ.

- Hướng tiên sinh...

Tô Úc lo lắng, vẫn nghe chúa nhục thần chết, giờ nàng cũng cảmt thấy như vậy, mà nàng còn có tâm tư khác với hắn nên không muốn nhìn người ta bị xấu mặt.

- Không sao cả, em muốn cũng có thể đi cùng, đúng lúc anh có chuyện cần nói với em.

Hướng Nhật biết suy nghĩ của nàng, nếu không phải mình mang thân phận “nhập cư trái phép” lên thuyền thì hắn cũng chẳng ngại dạy dỗ những kẻ muốn đổ vấy lên người mình trước đám đông.

Hai người nói chuyện không coi ai ra gì đã chọc tức Hà Vạn Kiệt. Cô nàng Tô Úc này hắn biết, tài sản vài tỷ, mặc dù kém xa Hà gia nhưng cũng đủ để khiến hắn mơ ước, thậm chí không tiếc giết người phóng hỏa, mà đối phương còn là đại mỹ nữ, chỉ riêng điểm này đã làm hàng tá người thèm thuồng. Lúc này nàng lại ưu ai một kẻ không rõ lai lịch sao hắn không ghen ghét chứ?

- Tùy tiên sinh đúng không? Anh muốn yên tĩnh cũng không ai ngăn cản anh. Nhưng chờ đã, có một só việc vẫn nên giải quyết chứ? Lừa ba trăm vạn muốn đi sao? Khổ chủ đã đến anh cũng nên trả tiền đã lừa lại cho người ta chứ?

Trước mặt nhiều người chẳng thể làm gì Tô Úc nhưng Hà Vạn Kiệt không ngu, Hướng Nhật là đối tượng đả kích tốt nhất. Ánh mắt Hướng Nhật lạnh đi, hắn đã chọn tạm thời tránh đi mà đối phương vẫn còn chưa buông tha, xem ra không phát uy thì không thể thoát khỏi khốn cảnh rồi.

- Ba trăm vạn chứ gì?

Hướng Nhật thản nhiên nhìn gã đàn ông hung tợn.

- Không sai!

Kẻ này liền nuốt nước miếng tựa như đã thấy cảnh ba trăm vạn vào túi mình. Hà nhị công tử không phản đối, chỉ nói vài câu đã có ba trăm vạn, cuộc đời đẹp như mơ...

Mộng đẹp chưa xong thì đột nhiên cảm thấy thân thể chấn động tựa như bị gì đó va phải bắn ra xa, vùng ngực đâu đớn kịch liệt.

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #849