Chương 80: Trong Rượu Có Vấn Đề (Thượng)


Trên bàn bày đủ các món ăn ngon, trang trí bày biện đẹp mắt làm cho người ta chỉ tấm tắc khen nhưng không đành lòng ăn. Song Hướng Nhật rõ ràng không thuộc loại “người” này, mới vừa buông hành lý xuống đã thò bàn tay tội ác về mấy đĩa đồ ăn thơm phức trên bàn.

Đúng lúc Thạch Thanh đang bưng một bát canh lớn từ phòng bếp đi ra, thấy thế hờn dỗi gọi:

- Sư phụ…

Hướng Nhật ngượng ngùng rút tay lại:

- A, anh chỉ ngửi xem có thơm không… Không phải ăn vụng, tuyệt đối không phải ăn vụng.

Đáng tiếc mặt hắn trông không có một tí thành ý nào, người khác nhìn vào là biết ngay bộ dạng của kẻ ăn vụng bị bắt quả tang.

Thạch Thanh đặt bát canh xuống bàn, tức giận nhìn hắn. Do ảnh hưởng của Sở Sở cho nên bây giờ nàng cũng lườm nguýt đã thành thói quen, mặc dù mấy ngày hôm trước sự kiện “quà tặng” vẫn còn làm nàng có chút ngượng ngùng.

- Sư phụ nếu như đói trước hết đi rửa tay…

Còn muốn nói nữa nhưng nàng phát hiện ngoài cửa hai người đang bước vào.

Một trong hai người là Sở Sở, người kia là một nữ trung niên xa lạ.

Nhìn khuôn mặt hiền lành của người phụ nữ chưa bao giờ gặp mặt, Thạch Thanh đã đoán được bà là ai, mặt chợt đỏ bừng lên.

Hướng mẫu tiến đến cầm tay nàng, cẩn thận nhìn nàng một lúc lâu:

- Con chính là Tiểu Thanh sao? Cũng không biết thằng nhỏ thối tha có bản lãnh gì, tự nhiên sao có thể thu được một đệ tử xinh đẹp như con vậy?

Nói xong, bà nhìn về phía con trai của mình bên kia đang cười lém lỉnh, ánh mắt cổ quái đang nhìn mình.

Hướng Nhật phát hiện ra ánh mắt thâm sâu của mẹ, vội nói chữa một câu:

- Con đi rửa tay…

Rồi bỏ chạy vào phòng bếp.

Ba nữ nhân mà tụ lại thì thành cái chợ, lời nói này quả thật không sai. Mặc dù trong đó một người niên kỷ lớn hơn hai người kia rất nhiều, khác biệt xa về tuổi tác nhưng hai người trẻ tuổi lại hết sức lấy lòng cho nên người lớn tuổi cũng thoải mái cùng hai nàng trò chuyện.

Vừa mới ăn cơm trưa xong, Hướng Nhật lại bị bỏ qua một xó, Hướng mẫu kéo hai nàng đi vào phòng mà Sở Sở đã sắp xếp sẵn cho bà, cùng tâm sự hàn huyên to nhỏ với nhau.

Lưu manh ở bên ngoài nhàm chán ngồi xem TV. Điện thoại di động chợt reo vang, Thiết Uyển Thiết đại tiểu thư nói chưa hết một câu thì cúp máy cái rụp, nàng yêu cầu lưu manh đến nhà nàng gấp. Xem ra cô nàng là lựa chọn duy nhất của hắn bây giờ.

Hắn ló mặt vào bên trong phòng mấy phụ nữ nói muốn đi ra ngoài, chẳng ai thèm quan tâm trả lời hắn một tiếng, chỉ nghe giọng mũi "ừ" một tiếng chấp thuận của một người nào đó.

Hướng Nhật không nói gì, hắn nhìn thấy ngay cả đồ đệ ngoan bây giờ vẻ mặt không nóng không lạnh bơ bơ với hắn. Hắn chỉ đành thầm than một tiếng rồi lui ra ngoài chuẩn bị đi tìm nữ sĩ quan cảnh sát, hy vọng ở nhà nàng có thể kiếm được một chút ôn nhu, tuy hắn cũng biết việc này xác suất thấp hơn một phần vạn!

olo

Hắn chẳng nhớ rõ nhà của Thiết đại tiểu thư nằm ở chỗ nào trong khu nhà, đành phải muối mặt hỏi thăm hai người bảo vệ phía ngoài của khu nhà cao cấp này, rồi không để ý đến bộ mặt ngạc nhiên của họ, liền đi thẳng đến căn nhà của nữ sĩ quan cảnh sát.

- Ngươi lê la ở đâu bây giờ mới tới?

Thiết Uyển nhìn lưu manh sắc mặt không được tốt cho lắm, mặc dù hắn tới coi như mau chóng, nhưng nàng vẫn cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy bản mặt của hắn nên cắc cớ hỏi.

Hướng Nhật kinh ngạc hỏi:

- Anh tới vậy mà trễ ư?

Ra vẻ như mình vừa mới nhận điện thoại xong, ngoại trừ cùng mấy người phụ nữ nói vài câu, đã vội vã chạy đến đây, trên đường không dám ngó ngang ngó ngửa một tí nào.

- Nói nhảm!

Thiết Uyển giận dỗi.

- Nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi? Đi gì mà tới nửa tiếng!

- Đâu có?

Hướng Nhật móc điện thoại ra nhìn kỹ vài lần, xác định chính xác từ lúc xuất phát đến giờ còn không quá mười lăm phút.

- Người ta nói có là có!

Rõ ràng nữ sĩ quan cảnh sát Thiết đại tiểu thư tính khí cáu kỉnh ngang ngạnh lại nổi lên giống như thông thường.

Hướng Nhật nhanh chóng nhận ra cô nàng hôm nay khó ở, cực kỳ khó ở, tựa như ăn phải thuốc nổ. Hắn dè dặt nhìn nàng một cái:

- Em có chắc hôm nay không phải là "vầng trăng phố thị" chứ?

- Ngươi nói cái gì?

Thiết Uyển trán nổi gân xanh, muốn nhào vào đập lưu manh một trận tơi bời, nhưng bởi vì cố kị cái gì đó đành cố nén lại:

- Ngươi cho rằng nữ nhân nội trong một tháng có đến hai lần… hai lần cái kia không?

- Úi chao, là anh sai, là anh sai...

Thấy cô nàng có dấu hiệu muốn nổi khùng phát điên, Hướng Nhật lập tức tỏ thái độ nhún nhường, bất quá trong lòng vẫn có chút nghi vấn nho nhỏ: ”xem ra cô nàng hôm nay chắc tức giận cái gì đó?”

- Nếu không phải cái tên thối tha nhà ngươi...!

Thiết Uyển nói đến đây cơn tức tăng lên, lời nói mười phần oán hận:

- Buổi sáng hôm nay mẹ ta lại gọi điện thoại tới.

- Có nói xấu gì anh không?

Hướng Nhật cuối cùng cũng biết nguyên nhân, khẳng định là sáng nay cô nàng bị mẹ mình giáo huấn cho một trận, giờ giận cá chém thớt, tiết giận lên đầu của mình, thật không có tí lương tâm nào!

- Nói bậy gì đó?

Thiết Uyển tay chỉ vào hắn, bởi vì còn đang tức giận người run lên nhè nhẹ:

- Cái tên thối tha ngươi như thế nào lấy được lòng mẹ ta? Bây giờ mẹ mỗi ngày đều gọi điện thoại tới đây, không phải để khen tên thối tha ngươi thì cũng đem ta mắng cho một trận. Ngươi nói xem, ngươi có đáng chết hay không?

Hướng Nhật vô tội vuốt vuốt cái mũi, đối với câu “có đáng chết hay không” loại này hắn cũng chẳng thèm quan tâm, đành nói:

- Em gọi điện cho anh đến không phải là vì đem anh thóa mạ một trận cho hả cơn giận đền bù lúc em bị mẹ em mắng té tát đó chứ?

- Đi chết đi!

Bị nói toạc ra tâm tư, Thiết Uyển tức giận mắng tới che dấu sự xấu hổ, xong cảm thấy không ổn lắm, vội vàng nói:

- Mẹ bảo ta gọi ngươi mấy ngày tới đi đến nhà ta một chuyến.

- Nhưng mà em cũng không cần gọi anh đến tận nơi để nói cho anh biết chứ? Nói trong điện thoại không được sao?

Hướng Nhật cười khổ, cảm thấy mình như một con rối trong tay cô nàng.

- Ta thích vậy đó, ngươi muốn gì chứ?

Thiết Uyển đắc ý cười.

- Được rồi, lời đã truyền đạt xong, ngươi có thể lượn, nơi này không chào đón hoan nghênh ngươi nữa.

- Có thể xem TV một chút không?

Hướng Nhật không thèm để ý đến cô nàng, tự nhiên bước vào ngồi ở ghế sa lông bật TV lên xem. Dù sao bây giờ về nhà cũng bị coi như không khí, ít ra ở chỗ này còn có một cô nàng có thể cãi nhau, so với ở nhà còn tốt chán.

Thiết Uyển nắm chặt tay thành nắm đấm, bất cứ lúc nào cũng có thể đấm vỡ mỏ lưu manh, cáu bẳn nói:

- Tên thối tha ngươi tưởng rằng ngươi đang ở đâu chứ?

- Không phải ở nhà của em sao?

Hướng Nhật nhàm chán đổi chân gác lên trên bàn.

- Biết là nhà của ta rồi còn không mau lăn ra! Nếu không ta gọi báo cảnh sát, nói ngươi tự tiện xông vào nhà người khác.

Thiết Uyển đưa tay đoạt lấy điều khiển từ xa trong tay hắn, oán hận tắt TV bụp một cái.

- Có lầm không đây, xem TV một chút thôi mà, sao em nhỏ mọn như vậy!

- Ta hẹp hòi đó! Ngươi về nhà mình mà xem!

- Em nghĩ rằng anh không muốn sao? Nhưng trong nhà nhiều nữ nhân, à, à, không phải, ầm ĩ quá, cũng không đúng, à, im ắng quá.

- Tốt quá ha! Cuối cùng cũng lòi mặt chuột ra rồi! Nhiều nữ nhân? Còn không thừa nhận chính mình là kẻ ăn chơi đàng điếm? Hôm nay ta thay mặt các cô gái bị ngươi làm hại giáo huấn ngươi một phen!

Vốn nữ sĩ quan cảnh sát tức giận đã gần phát điên, bây giờ bị tên lưu manh châm đốt câu "nhiều nữ nhân", như giọt nước làm tràn ly nước đầy, cơn giận bùng nổ, cái gì cũng bất chấp lao tới đánh đấm hắn tơi bời.

Hướng Nhật cầm cái gối ôm trên đầu, cô nàng này khác hẳn Sở Sở, do làm cảnh sát nên cũng có tập luyện võ thuật cùng thể lực, hắn tuy một thân cường hãn, nhưng bị cô nàng đánh đấm liên tục cũng cảm thấy có chút đau đau.

- Này, đủ chưa? Anh trả đòn lại đó.

- Ngươi vẫn còn kiêu ngạo hả! Ta không tin ngay cả ngươi mà ta cũng không thu thập được.

Hướng Nhật lập tức không khách khí nữa, ôm chặt lấy cô nàng đè xuống, hai tay đồng thời chế trụ hai tay của nàng ghìm chặt trên ghế sa lông, hai người trên dưới hình thành một tư thế cực kỳ mập mờ, so với lần trước chỉ có hơn chứ không kém! Bởi vì song phương khoảng cách rất gần, hơn nữa lại là mặt đối mặt, hơi nóng khi thở ra cũng có thể cảm nhận được.

Thiết Uyển khuôn mặt đỏ bừng, giãy dụa muốn đứng lên:

- Mau buông ta ra!

Cảm nhận được thân thể mềm mại của nàng, Hướng Nhật cười nói:

- Em không phải nói muốn thu thập anh đó sao?

Thiết Uyển tức giận bất lực nói:

- Ai biết đồ vô lại ngươi đã khỏe mạnh mà còn thành thục như vậy. Không phải là ngươi thường xuyên khi dễ con gái người ta nên mới thành thục vậy phải không?

Hướng Nhật cố ý hạ thấp người xuống, hưởng thụ sự tiếp xúc của hai cơ thể cọ xát, người như mất hồn miệng vô ý thức nói:

- Không có!

Thiết Uyển kêu lên một tiếng vô nghĩa, cũng không biết là làm bộ làm tịch không nhận ra được động tác xấu xa của lưu manh hay căn bản là quên:

- Tin ngươi mới là lạ! Được rồi, ngươi vừa rồi nói trong nhà có nhiều nữ nhân, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Hiển nhiên, Thiết đại tiểu thư đối với tình hình trong nhà người nào đó tự dưng có chút tò mò.

Nhận thấy được Thiết đại tiểu thư nhìn thì như bình tĩnh hỏi, nhưng thực ra trong giọng nói bao hàm đầy oán hận và có vị chua chua, lưu manh thấy đậu hũ dâng tới miệng, tự nhiên sẽ không ngu đến độ đem sự thật mà nói ra, nếu không cô nàng mà điên tiết lên, tính khí khùng khùng bộc phát thì hắn cũng bó tay. Phải lươn lẹo một chút mới được, lưu manh cấp thời suy nghĩ, đồng thời co mông lên cao, rõ ràng sợ cô nàng phát hiện ra "tiểu lưu manh" đang giương cờ dóng trống:

- Nói thật nha, bây giờ mẹ anh đang ở nhà, bà mới từ nông thôn ra thăm, từ lúc tới đến giờ cứ ra rả bên tai anh không ngừng nghỉ, thật sự chịu không được mới đi ra ngoài, hy vọng đến nhà em tránh né một chút cho nhẹ nhõm đầu.

- Anh nói là mẹ anh... là bác gái tới?

Thiết Uyển ngừng giãy dụa, dường như đã quên mất có một tên lưu manh thối tha đang nằm "hưởng lợi" trên người của nàng.

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #80