Chương 688: Quà Ra Mắt


Cúp điện thoại của Nhâm đại tiểu thư xong, đang suy xét xem còn chưa gọi điện thoại thông báo cho đại tiểu thư nào hay không thì điện thoại lại vang lên, nhìn qua, là nữ hoàng gọi đến, tuy nhiên trong lòng sớm đã có chuẩn bị, chẳng qua tốc độ lần này còn thật là nhanh.

- Teru à.

Hướng Nhật cầm điện thoại lên, trong lòng không nén được kích động. Khó trách có câu nói, hoa nhà không bằng hoa dại, đã ăn trong bát, còn ngó trong nồi, mà chắc chắn nữ hoàng chính là khối thịt thơm ngon nhất trong nồi, mọi người thấy đến nàng đều phải chảy nước miếng.

- Jack, trở về cũng không báo cho tôi một tiếng, chẳng lẽ đã quên còn một người bạn tốt như tôi à?

Giọng nói của nữ hoàng luôn tràn ngập sự mị hoặc trong đó.

- Làm sao có thể như vậy? Teru, cô là người bạn quan trọng nhất của tôi, cho dù tôi có quên bản thân mình cũng sẽ không quên cô được.

Hướng Nhật ngược lại là muốn "Bạn bè quan trọng nhất" biến thành "Bạn gái quan trọng nhất", chẳng qua nữ hoàng khẳng định sẽ không tin là thật. Từ khi nghe nàng nói muốn để dành lần thứ nhất của mình cho chồng tương lai thì đã biết rằng nàng chính là một nữ nhân truyền thống bảo thủ, chắc chắn sẽ không cùng người phụ nữ khác chia sẻ người đàn ông của mình.

- Vậy sao? Thế vì sao vừa rồi lại chỉ gọi điện thoại cho Thư tiểu thư, mà tôi lại không nhận được cuộc gọi nào?

Nghe giọng nói tràn đầy vị chua.

Nếu như là người khác nghe đến cuộc nói chuyện của hai người, khẳng định sẽ cho rằng hai người có quan hệ nam nữ thân thiết, bởi vì loại giọng điệu ghen tuông này chỉ dùng giữa tình nhân với nhau. Chẳng qua hai người tuy đã ái muội đến cấp độ này, nhưng lại thủy chung còn cách một tầng gì đó.

- Teru, cô nên biết rằng, cô ở cùng một chỗ với Thư Dĩnh, tôi báo cho cô ấy cũng như đã báo cho cô mà.

Giải thích của Hướng Nhật từ đầu đến cuối đều không có cơ sở chính xác.

- Cho nên cậu mới rút gọn quá trình đó đi?

Nữ hoàng rất không hài lòng, không để Hướng Nhật tiếp tục giải thích, lại hỏi:

- Nếu như Thư tiểu thư không nói cho tôi biết cậu đã trở về thì đến lúc nào cậu mới gọi điện thoại cho tôi?

Vấn đề này thật không dễ trả lời, bởi vì Hướng Nhật trước giờ không có suy nghĩ qua cái vấn đề này, hắn biết Thư Dĩnh nhất định sẽ nói cho nữ hoàng, nữ nhân ngốc nghếch này biết mình trở về, khẳng định sẽ rất vui vẻ đi khoe với người khác, mà nữ hoàng lại vừa khéo ở trong nhà nàng, từ thời gian nữ hoàng gọi điện thoại đến, cũng có thể nhìn ra Thư Dĩnh hưng phấn đến thế nào.

- Teru, tôi làm người có phải rất thất bại hay không?

Hướng Nhật tự cười khổ, bị nữ hoàng hỏi cho hiện tại không biết nên trả lời làm sao, cũng không thể trực tiếp nói với nữ hoàng thật ra là mình căn bản không dự định gọi điện thoại cho nàng hay sao?

- Thật sự rất thất bại, Jack, tôi không thể không nói, một nam nhân mà có hơn hai người bạn gái thì thực đúng là rất thất bại!

Lời nói của nữ hoàng dường như ám chỉ điều gì đó, tiếp theo lại nói sang chuyện khác:

- Buổi tối có rảnh không?

- Chắc là không rảnh, tôi đã hẹn gặp một người rồi.

Hướng Nhật tiếp tục cười khổ, thật là không đúng lúc, trước đó hắn đã gọi điện thoại hẹn Thư Dĩnh buổi tối sẽ đến nhà nàng đón nàng.

- Lại là một trong những… bạn gái của cậu?

Giọng nói lần này của nữ hoàng rất bình thường, dường như đã thành thói quen với sự hoa tâm của nam nhân.

- Chính là Thư Dĩnh.

- Thư tiểu thư?

Giọng điệu của Nữ hoàng hơi dừng lại,

- Vậy thì tôi cũng không quấy nhiễu hai người nữa, chúc hai người buổi tối đi chơi vui vẻ cùng lãng mạn.

- Cảm ơn!

Như cùng ước định từ trước, hai người lại đồng thời im lặng, qua một lúc, mới nghe nữ hoàng buồn bã nói:

- Jack, tôi phải trở về.

- Trở về?

Hướng Nhật trong lòng khẩn trương, đương nhiên biết nữ hoàng nói đi về là về đâu, đó là quay về nước của nàng:

- Cô không phải nói muốn định cư ở Bắc Hải ư?

- Lúc trước tôi cũng định như thế, chẳng qua cậu cũng biết sự tình của tôi có rất nhiều, không có khả năng tại một nơi nghỉ ngơi trong thời gian dài, trừ phi …

- Trừ phi làm sao?

Hướng Nhật dường như gấp đến độ không cần suy nghĩ liền hỏi, nếu như nữ hoàng rời đi rồi, thì sẽ không còn một người con gái ngoại quốc nào vừa cao quý, vừa thành thục như nàng cùng hắn chơi trò ái muội.

- Chỉ đùa mà thôi, Jack, cậu rất quan tâm cho tôi à?

Giọng nói nữ hoàng ở đối diện lại thay đổi, mang theo một chút nghịch ngợm mà hỏi.

- Đương nhiên, chúng ta không phải là bạn tốt hay sao? Chẳng qua cô đùa không buồn cười chút nào.

Hướng Nhật có chút buồn bực, còn cho là nữ hoàng có thể phải đi thật, ai biết rằng lại chỉ là một trò đùa mà thôi.

- Được rồi, Jack, tôi biết trò đùa này không hề buồn cười. Nói thật là tôi muốn trở về một chuyến, em trai của tôi xảy ra chút chuyện.

Cuối cùng Nữ hoàng cũng nói thật.

- Có cần tôi giúp gì không?

Hướng Nhật giọng điệu thả lỏng, thì ra chỉ là trở về một chuyến, chứ không phải vĩnh viễn sẽ không trở lại, như vậy là tốt.

- Không cần, Jack, cậu đã từng giúp tôi quá nhiều lần rồi, nếu giúp tiếp thì tôi thật không biết nên làm sao báo đáp cho cậu. Tôi biết nước các câu có câu là ‘lấy thân báo đáp’, cậu sẽ không phải là muốn tôi làm như vậy chứ?

Có thể nghe ra được trong câu nói này của nữ hoàng có phần nửa đùa nửa thật, trong lúc nói chuyện thì thanh âm của nàng luôn tràn đầy ý cười.

- Teru, chúng ta là bạn bè tốt, giúp bạn bè khi có việc thì không mong báo đáp.

Hướng Nhật cảm giác có chút đáng tiếc, nếu có thể lấy thân báo đáp chính là tốt nhất, đáng tiếc chỉ là tưởng tượng mà thôi.

- Đúng rồi, lúc cô đi nhớ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ tiễn nàng đi.

- Ừhm.

Nữ hoàng nhẹ ừhm một tiếng đáp ứng, tiếp theo lại im lặng, đến khi Hướng Nhật cho là đối phương đã cúp điện thoại, thanh âm nữ hoàng mới truyền tới:

- Jack, trước khi tôi đi, cậu có thể làm bạn trai trong một giờ của tôi thêm một lần nữa được không? Đương nhiên cậu có thể làm gì với tôi cũng được …

Làm gì cũng được? Hướng Nhật lập tức ngây ngốc, nữ hoàng nói câu này là có ý tứ gì? Làm gì cũng được? Kể cả lần đầu tiên của nàng? Đối với yêu cầu này, Hướng Nhật căn bản không thể tìm được lý do để từ chối, mà cũng không thể từ chối được.

Cùng nữ hoàng nói chuyện điện thoại xong, tâm tình Hướng Nhật không khỏi có chút nặng nề, nữ hoàng nói làm gì cũng được đương nhiên khiến cho hắn kích động, chẳng qua đây cũng đại biểu cho một tin xấu, nữ hoàng hình như tính toán thực sự muốn rời khỏi Bắc Hải, mà lại là vĩnh viễn không quay lại.

Đang lúc suy nghĩ, con gái Tiểu Ái nhảy nhảy nhót nhót chạy vào trong phòng bếp, dùng tay vẽ một cái vòng tròn rất to:

- Chú, các cô đã trở về rồi, còn mua rất nhiều đồ.

- Có phải là mua cho cháu ăn không? Quỷ tham ăn.

Hướng Nhật xoa xoa đầu con gái, đem ý nghĩ nữ hoàng muốn rời khỏi ném qua một bên, một tay dắt nàng ra khỏi phòng bếp.

Trong phòng khách, Sở Sở mấy nàng đã toàn bộ trở về, Hướng mẫu đương nhiên cũng trở về, chẳng qua đồ vật họ mua không thể gọi là nhiều bình thường, Hướng Nhật đã có tâm lý chuẩn bị những cũng phải kinh hãi, cảm thấy sự miêu tả vừa rồi của con gái vẫn còn hơi khiêm tốn.

Toàn bộ phòng khách, từ trên mặt đất đến sofa, từ sofa đến trà kỉ, chất đầy túi lớn túi nhỏ, nào là rượu quý, thuốc lá nổi tiếng, trà ngon, nhiều nhất chính là các túi đựng các loại quần áo nổi tiếng.

Mua nhiều quần áo thế kia, Hướng Nhật còn có thể giải thích, tất cả đều là để mặc, phàm là phụ nữ khi dạo phố mua sắm, cho dù là vật tạm thời chưa dùng được, thì cũng sẽ vung tay ra mua.

Nhưng mà, thuốc lá, rượu, trà các loại, thật không rõ ràng mấy nữ nhân đi mua những thứ này làm gì?

- Mọi người mua nhiều rượu với thuốc là như thế này làm gì? Hình như không cần dùng thì phải?

Hướng Nhật có chút nói không thành lời mà đi qua, hắn không nghiện thuốc lá, đối với rượu tuy có thích, nhưng mà lần này thực sự mua quá nhiều, đoán chừng cũng đủ cho hắn một mình uống cả một tháng, mà mấy người Sở Sở lại không thể uống rượu trắng.

Hướng mẫu bên cạnh lập tức kéo tay hắn, đem hắn kéo ra mấy bước, đầu tiên trừng mắt với hắn một cái:

- Mua nhiều thế này thì làm sao, cũng không phải mua cho con.

- Vậy những thứ kia là mua cho ai?

Hướng Nhật chỉ vào rất nhiều thuốc lá với rượu trên đất, trong lòng càng thêm mờ mịt, nếu như không phải mua cho mình, chẳng lẽ mua xong rồi để ở đó cho hỏng à.

Hướng mẫu trên mặt thần bí nói:

- Con quên rồi à, lần trước cùng mẹ nói rồi còn gì, chờ khi con về thì phải tìm thời gian đi gặp mặt bố mẹ Tiểu Uyển hay sao, những thứ này đều làm lễ vật mang đi.

- …Lễ vật?

Hướng Nhật không phải ngạc nhiên ở chỗ những vật vừa mua thành "Quà ra mắt", hoặc càng chính xác hơn là "Sính lễ", mà là hắn căn bản không có chuẩn bị tốt, Hướng mẫu lại nhắc đến chuyện cũ, làm hắn trong chốc lát có chút chịu không được.

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #688