Chương 669: Trúng Độc


Thật không dễ dàng mới dỗ ngọt được nha đầu "Hảo Mông", lúc này Hướng Nhật mới nhẹ nhàng bước lên lầu hai, đi tới cửa phòng của Hác Tiện Văn, nhưng Hướng Nhật cũng không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Phòng khách nhỏ đã được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, nhưng Hác Tiện Văn lại không có ở đây, Hướng Nhật hơi tập trung lắng nghe một cái, chỉ nghe thấy từ trong phòng ngủ phát ra những khúc nhạc nhè nhẹ.

Rón rén bước đi như một tên trộm, Hướng Nhật nghiêng người dựa bên cạnh cửa, thông qua khe cửa không được khép kín, quả nhiên nhìn thấy Hác Tiện Văn đang nửa nằm dựa lưng trên giường, chỉ là so với mọi ngày thì hiện tại sắc mặt của Hác Tiện Văn không được tốt cho lắm, kính mắt cũng đã bỏ xuống, toát ra một vẻ nhu nhược mềm yếu đặc thù của một người con gái.

"Cốc...Cốc...Cốc..." Hướng Nhật nhẹ nhàng gõ cửa, vốn hắn muốn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Hác Tiện Văn, nhưng lại lo lắng cho nàng sẽ bị hoảng sợ khi trong người lại đang có bệnh.

- Tiểu Manh à?

Hác Tiện Văn cũng không ngẩng đầu lên, hiện tại ở trong nhà cũng chỉ có mình cùng với cô em gái tinh nghịch mà thôi.

- Văn Văn, là anh.

Hướng Nhật nhẹ nhàng nói, chậm rãi đẩy cửa đi vào.

Nghe được thanh âm quen thuộc của nam nhân, Hác Tiện Văn hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn ra hướng cửa vào, trong ánh mắt lộ ra vẻ không dám tin cộng với sự vui mừng:

- Anh...về rồi à?

- Ừhm, vừa mới xuống máy bay hôm qua, em bị ốm hả?

Hướng Nhật bước nhanh đến bên mép giường rồi ngồi xuống, đặt tay lên trán của Hác Tiện Văn.

- Chỉ không thoải mái chút thôi.

Hác Tiện Văn nắm lấy bàn tay đang dịu dàng sờ trên trán mình, cảm thấy nó còn nóng hơn cả trán mình, nhưng lại khiến mình có cảm giác rất an tâm.

- Đi khám bác sĩ chưa?

Cảm giác của Hướng Nhật lại hoàn toàn ngược lại với Hác Tiện Văn, nhiệt độ trên trán nàng cao hơn nhiều so với tay mình, từ đó có thể thấy rõ Hác Tiện Văn đang phát sốt.

- Vừa mới uống thuốc xong.

- Như vậy vẫn chưa đi khám bác sĩ?

Thấy Hác Tiện Văn không trả lời đúng câu hỏi, Hướng Nhật cũng hiểu rằng nàng đang muốn tránh vấn đề của mình.

- Để anh mang em đi bệnh viện.

Không phải hắn quá kỹ tính mà hắn không hy vọng nữ nhân của mình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho dù là một chút ốm đau nho nhỏ thì hắn cũng đau lòng.

- Em không muốn đi.

Hác Tiện Văn lắc đầu, hai mắt nhìn nam nhân chằm chằm, trong mắt chan chứa sự dịu dàng.

- Ngoan nào!

Hướng Nhật bị nàng nhìn khiến lòng mềm xuống, cưng chiều vuốt mái tóc nàng.

- Anh ở đây nói chuyện với em thêm một lúc nữa được không?

Hác Tiện Văn nhu tình nhìn vào hắn, nói giọng còn có ý làm nũng.

- ... Được rồi, chẳng qua nói xong là em phải đi bệnh viện đó.

Hướng Nhật đành nhượng bộ, hắn cũng biết có những lúc nữ nhân đều là động vật thích làm theo cảm tính.

- Bây giờ lại không muốn nói nữa.

Hác Tiện Văn chủ động dựa người vào lòng nam nhân, khóe miệng nở một nụ cười ngọt ngào.

- Em không phải là bởi vì không muốn đi bệnh viện mà tìm cớ đấy chứ?

Hướng Nhật dở khóc dở cười, chẳng qua cảm nhận được sự mềm mại ấm nóng ở trong lòng, tay của hắn cũng nhè nhẹ đặt lên bờ eo của Hác Tiện Văn.

- Bị anh nhìn trúng rồi.

Không hề có cảm giác ngại ngùng nào khi bị nhìn thấu ý nghĩ, Hác Tiện Văn nắm chặt lấy bàn tay của nam nhân vẫn đang đặt ở trên eo mình, thẹn thùng nói.

- Văn Văn.

Hướng Nhật khẽ cất tiếng gọi, lật tay lại nắm chặt lấy bàn tay của Hác Tiện Văn, đưa lên áp vào má của mình, cảm nhận được cái cảm giác trơn mịn mềm mại.

- Dạ. - Hác Tiện Văn nhẹ nhàng đáp.

- Có biết hôm nay anh đến đây để làm gì không? - Hướng Nhật vừa hỏi vừa cảm thấy rất hứng khởi.

- Chẳng lẽ không phải tới thăm em?

Hác Tiện Văn ngửa đầu ra sau nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo một tia nghi hoặc cùng ẩn chứa một phần xảo trá.

Hướng Nhật bị hỏi làm sửng sốt, đối với vấn đề này hắn vẫn chưa biết phải trả lời như thế nào. Nói là "đúng vậy" thì có vẻ như không được thật lòng, còn nói "không phải" thì dường như đã có lỗi với Hác đại tiểu thư.

Thấy bộ dạng khó xử của nam nhân, Hác Tiện Văn đột nhiên bật cười khanh khách, đến đây Hướng Nhật mới phát hiện bị nha đầu này trêu, hắn liền áp sát vào mặt nàng hôn một cái:

- Anh chuẩn bị mua nhà, cũng ở trong khu biệt thự Chân Long.

- Thật hả?

Hác Tiện Văn nghe được tin vui ngoài ý này, vẻ mặt vốn bởi vì bị nam nhân bất ngờ tập kích toan làm nũng hờn dỗi một phen cũng thoắt cái biến mất, thay vào đó chỉ còn có hưng phấn cùng với mong đợi.

- Ngay cả nhà cũng chọn xong rồi, em thử đoán xem số nhà là bao nhiêu?

Vội vàng quay người lại ôm lấy cổ nam nhân, Hác đại tiểu thư đã mất đi sự bình tĩnh của ngày xưa:

- Số mấy? Mau nói cho em biết.

- Hì hì, Số 56.

Hướng Nhật cũng không tiếp tục đùa nàng nữa, nhìn vào cô gái trước mặt, ngày xưa còn là lãnh mỹ nhân thì hiện tại đã biến thành một cô gái ôn nhu dịu dàng, Hướng Nhật có chút cảm giác thành tựu phát ra từ trong nội tâm.

- A...

Hác Tiện Văn khẽ hô một tiếng, nguyên nhân rất đơn giản, nhà nàng số 58, tuy hai nhà cách nhau một chữ số nhưng lại kề bên, bởi vì ở khu biệt thự Chân Long thì các dãy biệt thự đều sắp xếp theo số chẵn và số lẻ. Đương nhiên, nói là sát bên, nhưng thực ra giữa hai tràng biệt thự còn có một khoảng cách, cái khoảng cách này được quyết định bởi kích thước của biệt thự lớn hay nhỏ cùng với vườn cây ở xung quanh.

- Có phải rất vui không? Về sau chúng ta ở gần cũng thể chăm sóc cho nhau tốt hơn, đến nhà em ăn chực cơm cũng chỉ vài bước mà thôi.

Hướng Nhật còn chưa nói hết một câu, đó là sau này hai người trộm tình cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.

- Ừh.

Nhìn vào nam nhân, Hác Tiện Văn không che dấu cách nghĩ của mình, gật đầu lia lịa, đang chuẩn bị nói chuyện thì lại ho lên sặc sụa, trên mặt cũng hiện ra vẻ ửng đỏ khác thường, cả người mềm nhũn, ngã vào lòng nam nhân.

- Văn Văn, em làm sao vậy? Đừng dọa anh chứ.

Hướng Nhật bị dọa nhảy dựng, nhanh chóng đỡ lấy toàn thân xui lơ của Hác đại tiểu thư, đặt tay sờ lên trán nàng, cảm thấy còn nóng hơn lúc nãy:

- Không được, anh phải đưa em đi bệnh viện ngay, không được nói không đồng ý.

- Em không nói.

Hác Tiện Văn miễn cưỡng mở mắt nhìn bộ dạng nóng vội của nam nhân, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.

Hướng Nhật ôm lấy nàng vội vàng ra khỏi phòng.

Vừa mới xuống dưới lầu, Hác Manh nghe thấy tiếng bước chân liền nhảy lên từ sofa, hưng phấn đang chuẩn bị chạy lên thì lại nhìn thấy một cảnh kinh người, đó chính là lưu manh lão sư cùng với chị gái của mình đang thân mật ôm nhau, ngay lập tức trừng mắt:

- Lão sư, hai người...

- Anh đưa chị em đi bệnh viện.

Hiện tại Hướng Nhật không rảnh mà đi tán gẫu với cô nhóc này, ôm lấy Hác đại tiểu thư chạy ra khỏi nhà.

- Em cũng đi.

Hác Manh cũng cảm thấy đã xảy ra việc gì đó, vội vàng ném xuống cái Remote và nhanh chóng theo sau Hướng Nhật.

May mắn là bên trong khu biệt thự Chân Long cũng có một phòng khám tư cao cấp, dưới sự chỉ đường của Hác Manh, Hướng Nhật rất nhanh đưa Hác Tiện Văn vào đó.

Trong phòng khám có tổng cộng một bác sĩ và hai y tá, bác sĩ là một phụ nữ ngoài 30. Ba người nhanh chóng tiến lên nghênh đón, họ cũng biết đã ở đây thì không phú cũng quý, vạn nhất xảy ra việc gì thì họ cũng rất khó có thể tiếp tục mở cửa làm việc.

Hướng Nhật giao người cho hai y tá nhiệt tình, được nữ bác sĩ chỉ đạo đưa vào phòng cấp cứu, hắn thì đợi ở bên ngoài.

Qua một lúc mới thấy vị nữ bác sĩ có vài phần nhan sắc đi ra, thần sắc rất nghiêm túc.

- Bác sĩ, cô ấy không có việc gì chứ?

Nhìn Hướng Nhật, nữ bác sĩ đắn đo rồi nói:

- Chỉ bị nhiễm chút phong hàn, vấn đề không phải quá lớn, chẳng qua....

- Chẳng qua làm sao?

Hướng Nhật gần như không thể nhịn được muốn động thủ.

- Cô ấy bị trúng độc...

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #669