Chương 662: Bắn Lên Tay


- Tiểu tử thối, xấu hổ cái gì, toàn thân con trên dưới có chỗ nào lão nương chưa thấy qua đâu?

Hướng mẫu đứng trước bồn tắm, hung hãn trừng mắt với Hướng Nhật, ánh mắt không biết vô tình hay cố ý mà lại nhìn lướt qua mặt nước bồn tắm lúc này đang dập dềnh.

- Ta tới hỏi con, lúc nào mới dẫn ta đi gặp cha mẹ Tiểu Uyển?

- Tiểu Uyển?

Hướng Nhật cuối cùng cũng nhớ ra, Hướng mẫu là muốn gặp mặt cha mẹ của nữ cảnh quan, chuyện này vẫn trì hoãn đến tận bây giờ, tuy nhiên hắn có nỗi lo lắng riêng, nếu như đi gặp cha mẹ của nữ cảnh quan, vậy cha mẹ của mấy người Sở Sở thì sao, có nên đi gặp luôn hay không, bằng không, có vẻ bản thân mình quá bất công.

- Cái này, con e là cha mẹ Tiểu Uyển không có thời gian...

Hướng Nhật nhanh chóng tìm cho mình một lý dó có thể miễn cưỡng khiến người khác chấp nhận.

- Hừ, con còn muốn giả ngây giả ngô với ta à?

Hướng mẫu nhìn con trai chằm chằm, ánh mặt như xuyên thấu nội tâm hắn.

- Mẹ nói cho con hay, việc này mẹ đã bàn với đám Sở Sở rồi, chúng nó cũng không hẹp hòi như con nghĩ đâu, con cũng làm bụng người ta lớn rồi, thế mà ta còn chưa đi gặp cha mẹ đối phương, sao có thể thế được?

- Vâng, vâng, vâng, không thể thế được.

Hướng Nhật không ngừng nói vuốt theo Hướng mẫu, nếu vấn đề đáng lo nhất đã được giải quyết, vậy hắn cũng không phải e ngại gì nữa.

- Con nghĩ hẹn lúc nào đó trong ngày mai hoặc ngày kia đi, dù sao cha mẹ Tiểu Uyển đều làm đại sự, chung quy không dễ gì nói đi là đi được.

- Uhm, cũng có lý.

Thấy con trai cuối cùng cũng thỏa hiệp, Hướng mẫu tỏ ra vui mừng, đột nhiên lại giống như là nhớ tới cái gì đó, làm bộ vô tình hỏi:

- Ta vừa thấy Thải Hồng vào phòng tắm của con mà, sao không thấy người đâu?

Ánh mắt nhìn con trai ngoài trừ vẻ dò hỏi, phần nhiều lại mang hàm ý đặc biệt.

- Cô ấy... Vừa đi ra rồi.

Hướng Nhật toát mồ hôi lạnh, hắn có thể khẳng định là mẹ đã phát hiện ra chút gì đó.

- Vậy hả!!!!

Giọng Hướng mẫu kéo dài ra, rồi cố ý lớn tiếng nói:

- Ta đi đây, con cứ từ từ tắm đi, tắm xong nhớ đi ngủ ngay.

Trước khi rời đi, lại một lần nữa nhìn lướt qua bồn tắm, tiện tay kéo rèm lên, Hướng mẫu xoay người ra khỏi phòng tắm.

Cánh cửa vừa đóng lại, Phạm Thải Hồng đã gấp gáp từ bồn tắm bò dậy, đôi mắt rực lửa nhìn trừng trừng Hướng Nhật:

- Ngươi vừa làm gì ?

- Ta cái gì cũng không làm.

Hướng Nhật vội vã giơ hai tay lên, ra vẻ như "Chuyện gì cũng không liên quan đến ta", nhưng ánh mắt cứ dán chặt lên người Phạm Thải Hồng.

Phạm Thải Hồng mặc một bộ trang phục ở nhà khá dơn giản, nửa thân trên là chiếc T-shirt rộng, bị nước thấm ướt, trông chẳng khác nào như không mặc, hai trái tuyết lệ cao vút trước ngực hoàn toàn lộ ra, vừa rồi ngâm trong nước nóng lâu như vậy, trên hai trái tuyết lê mơ hồ còn bốc lên sương mù, cứ như bánh màn thầu mới ra lò vậy, làm cho người ta nhịn không được muốn nắm lấy chúng. Càng khiến Hướng Nhật phải phun máu mũi chính là việc bà điên Phạm Thải Hồng này không mang nịt ngực, hai hạt anh đào màu phấn hồng nằm trong chiếc T-shirt màu trắng ướt sũng nhô lên cao chót vót.

- Ngươi còn nhìn hả!

Phạm Thải Hồng lập tức phát hiện ánh mắt háo sắc của nam nhân, vội vàng lấy tay che lại cảnh xuân sắc mình để lộ ra, trên mặt vừa phẫn nộ lai vừa xấu hổ không chịu nổi.

- Này, không phải ta muốn nhìn, là nó xuất hiện ở trước mặt ta, con mắt ta cũng không phải mọc ở phía sau, nói không nhìn là không nhìn được sao?

Hướng Nhật nói mà mặt không đỏ tim không đập.

- Ngươi biết nhìn cái không nên nhìn sẽ phải chịu trách nhiệm không?

Phạm Thải Hồng lấy tay che ngực, hai mắt nhìn thẳng Hướng Nhật.

- Mới nhìn thoáng qua đã phải chịu trách nhiệm?

Hướng Nhật trừng mắt với Phạm Thải Hồng, không biết bà điên này lại định mưu đồ gì đây.

Phạm Thải Hồng cũng không đáp lời, đột nhiên hạ người xuống, đưa tay nắm vào hạ thân Hướng Nhật, cả người nàng cũng chìm trong nước, tránh cảnh xuân lại lộ ra ngoài làm lợi cho hắn.

- Không cần cô phải nhìn, tưởng ta là thái giám sao?

Hướng Nhật thật bội phục sự ghê gớm của Phạm Thải Hồng, phải nói là bội phục đến sát đất, bà điên này coi “tiểu đệ đệ” của nam nhân là vật gì vậy, không ngờ nói nắm là nắm, lẽ nào ngay cả sự ngượng ngùng và rụt rè của một phụ nữ nàng cũng không có sao? Càng đáng chết hơn là, Hướng Nhật cảm giác thằng em trai mình lúc bị nắm lại có phản ứng , hơn nữa không phải chỉ một chút, mà đột nhiên phình to ra.

Phạm Thải Hồng mặt đỏ ửng, nhưng tay vẫn nắm chắt cái thứ càng lúc càng to càng lúc càng cứng:

- Ngươi không phải nói không có hứng thú với ta sao? Đây là cái gì?

Giọng điệu ra làm ra vẻ trào phúng, thế nhưng hô hấp có phần dồn dập lại làm cho giọng của nàng tràn ngập một sức mê hoặc trí mạng.

- Đấy là phản ứng bình thường của nam nhân.

Hướng Nhật cũng không phủ nhận, bà điên này nếu được gọi là bà điên, vậy nhất định có mặt nào đó điên cuồng. Thật ra hắn không sợ đối phương làm hỏng bảo bối của mình, với năng lực hiện nay của hắn, hoàn toàn không cần lo lắng điều này.

Phạm Thải Hồng hừ nhẹ một tiếng, nói như thể cho mình nghe:

- Ta còn nhớ ngươi từng nói với ta, muốn học dị năng bay, phải có lực lượng tương đương, mà lên giường với ngươi là có thể nhận được lực lượng đúng không? Nếu như ta lên giường với ngươi một lần...

Hướng Nhật vội vã ngắt lời nàng:

- Đừng, nghìn vạn lần đừng, coi như ta sợ cô, cô muốn thế nào thì nói đi. Ngoại trừ việc dạy cô dị năng bay. Xin nhấn mạnh một lần nữa, không phải là không dạy, mà là dạy không được.

Không ngờ bà điên còn nhớ rõ mấy lời bốc phét của mình, có điều Hướng Nhật cũng nhớ rất rõ phương pháp trả thù kinh khủng mà đối phương nhắc đến, vạn nhất mình ngủ với Phạm Thải Hồng một lần cho sướng, thế nhưng nàng không nhận được lực lượng, 18 năm sau, mình sẽ bị con trai ruột truy sát .

- Ngươi sợ cái gì, sợ ta dùng phương pháp kia đối phó ngươi à? Yên tâm, bản tiểu thư không định giúp ngươi sinh con đâu.

Từ vẻ mặt Hướng Nhật là biết tỏng, Phạm Thải Hồng khinh khỉnh nói, hình như giúp đối phương sinh con trai là một điều sỉ nhục với nàng.

- Vậy cô muốn thế nào, cô nói đi, ta thực sự dạy không được cô.

Hướng Nhật cảm giác bản thân sắp điên rồi, là bị bà điên trước mắt bức cho điên.

- Ta cũng không muốn ngươi dạy.

Phạm Thải Hồng vừa nhìn chằm chằm Hướng Nhật vừa nói, nàng hiện giờ đã có thể khẳng định, hắn quả thực dạy nàng không được. Lúc này nàng tự mình cảm thụ được sự cứng rắn và bành trướng ở hạ thân đối phương, đến thời khắc mà còn có thể kiềm chế bản thân, vậy không phải do nam nhân, mà là do khômg có hứng thú với nữ nhân. Thế nhưng theo những gì nàng vẫn biết, nam nhân không chỉ là không biết kiềm chế bản thân, càng là nữ nhân xinh đẹp hắn không có sức chống cự, việc hắn hiện giờ có nhiều bạn gái như vậy là một minh chứng.

- Nói mục đích của cô đi.

Hướng Nhật đương nhiên không cho rằng phạm Thải Hồng sẽ hảo tâm như vậy tâm, hắn hiện tại chỉ muốn biết dự định tiếp theo của bà điên này là gì.

- Làm bạn gái của ngươi.

Phạm Thải Hồng nới với vẻ mặt bình tĩnh.

- Đương nhiên, chỉ là mặt ngoài thôi, ta sẽ không thân mật với người, không lên giường với ngươi, lại càng không sinh con trai cho ngươi.

- Cần một bạn gái như vậy làm gì?

Hướng Nhật tin chắc rằng, bà điên này đột nhiên đổi ý nhất định là vì mục đích nào đó không thể cho ai biết.

- Ngươi nói đồng ý hay không đi?

Phạm Thải Hồng cắn răng, trừng mắt với Hướng Nhật, đồng thời tay dùng thêm sức, càng nắm chặt thứ to lớn kia, lúc này chỉ một tay là không đủ để nắm lấy nó. Nàng tin, cho dù đối phương lợi hại cỡ nào, bộ vị yếu hại bị như thế này, khẳng định cũng sẽ thống khổ không khác gì những nam nhân khác.

Nhưng Hướng Nhật lại không lộ ra vẻ thống khổ, mà là vẻ sảng khoái xen lẫn chút khác thường:

- Cô có thể buông ra trước không?

Hướng Nhật quả thực cũng hơi đau nhức, nhưng hắn sợ cứ tiếp tục bị nắm như vậy thì bất cứ lúc nào cũng có khả năng bắn ra, mặc dù không thực sự tiêu hồn cùng Phạm Thải Hồng, nhưng được một tuyệt thế đại mỹ nữ như vậy giúp hắn "Thủ dâm", khoái cảm về mặt tinh thần làm hắn phần nào không dằn xuống được.

- Ngươi trả lời vấn đề của ta trước đã.

Phạm Thải Hồng thẳng thừng cự tuyệt đề nghị của Hướng Nhật, khả năng là vì nàng cho rằng hành động vừa rồi của mình có tác dụng, bằng không sao hắn lại cầu xin nàng?

- Vậy được rồi, nếu như cô lên giường với ta một lần, ta có thể nhận lời cô.

Hướng Nhật cố ý lộ ra vẻ mặt bỉ ổi, còn trong lòng đã mơ hồ đoán ra âm mưu của bà điên này.

- Ngươi nằm mơ đi.

Phạm Thải Hồng tức giận, lại hung hăng nắm chặt thêm chút.

- Híttttt

Hướng Nhật hít một hơi khí lạnh, vừa rồi nếu không phải hắn cố nhịn, có lẽ đã bắn lên tay Phạm Thải Hồng.

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #662