Chương 636: Giết


- Ha ha ha...

Nghe Quyết Ngư phiên dịch lời của Hướng Nhật, gã tinh tinh cao to nhịn không được cười ha hả, nhìn một vòng đám thủ hạ của mình, lại chỉ chỉ Hướng Nhật:

- Tiểu gia hỏa này nói muốn đập nát chỗ này, ha ha ha, thật là buồn cười chết mất...

Trong phòng tập, đám tráng hán nghe gã tinh tinh nói như vậy, thằng nào thằng nấy đều bật cười hô hố, ánh mắt ban đầu nhìn Hướng Nhật từ khinh thường chuyển thành thương hại, giống như đang nhìn một thằng ngốc không biết trời cao đất rộng là gì.

- Hướng tiên sinh...

Quyết Ngư đang định phiên dịch lại cho Hướng Nhật nghe.

Hướng Nhật ngăn hắn trước một bước:

- Không cần phiên dịch, ta đại khái có thể đoán được nó đang nói cái gì.

Nói xong, Hướng Nhật bước lên phía trước, nhìn gã tinh tinh vẫn đang cười ha hả, mắt toát ra sát khí nồng đậm, nói:

- Không cần biết mày nghe có hiểu hay không, thằng nào cười chế nhạo tao đều lãnh hậu quả nghiêm trọng, huống chi, mày còn đả thương tiểu đệ của tao!

Vừa dứt lời, Hướng Nhật đã ra tay, tuy nhiên hắn cũng chẳng thèm sử dụng thuấn di, đối phó với mấy thằng nhãi này không cần dùng tới kỹ năng biến thái dao to búa lớn như thế. Hơn nữa, hắn muốn dùng phương pháp trực tiếp nhất, vũ lực nhất giải quyết tụi kia, cho bọn chúng nhìn thấy rõ ràng, cả đời này không thể quên!

- Rầm!

Một quyền đấm thẳng vào cánh tay trái của gã tinh tinh còn đang cười hô hố, gã kia đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới thét lên thảm thiết như heo bị thọc tiết làm thịt.

- A!

Đáng tiếc hắn chỉ kêu được nửa tiếng, nửa tiếng còn lại không kịp thoát ra khỏi miệng, bởi vì Hướng Nhật với "tấm lòng cao cả" tung một cước đá ngay vào tiểu kê kê của gã tinh tinh.

Lẽ ra cú đá này so với cú đấm vào cánh tay trái vừa mới bị phế càng nghiêm trọng, càng làm gã tinh tinh kêu thảm hại hơn, nhưng hắn rốt cuộc chỉ thốt ra được vài tiếng nhỏ li ti vô nghĩa, đại khái chỉ có thể mường tượng thấy hai tròng mắt hắn lồi ra, cho thấy hắn rốt cuộc đang chịu cơn đau thấu tâm can như thế nào.

Nhưng đau khổ vẫn chưa chấm dứt, đánh rắn phải đánh giập đầu, Hướng Nhật tuy "hiền lành" thành tính, nhưng hắn cũng không ngại thỉnh thoảng ác ác một chút. Nhìn gã tinh tinh đang đau đớn ôm chặt của quý lăn lộn trên mặt đất, Hướng Nhật tiến tới chân đá tay đấm túi bụi, tiếng chân đá tay đấm vào cái bao thịt kêu bộp bộp.

Trong phòng tập, tiếng bộp bộp của vật nặng như chày giã vào da thịt càng lúc càng to, làm cho người nghe từ não truyền lên từng cơn ớn lạnh.

Tuy Hướng Nhật cũng chưa dùng toàn lực đánh đấm, nhưng gã tinh tinh cơ hồ giống như một bãi thịt vụn nằm trên mặt đất, chỉ có thể rút ra kết luận: "thân thể ở phía dưới hai chân còn hơi giựt giựt, có thể nhìn ra đây là một người còn sống."

Biến cố này xảy ra bất thình lình, làm cho người trong phòng tập đã sớm sợ ngây người, ngoại trừ đám Hầu Tử quen biết Hướng Nhật thì cũng không khiếp sợ bao nhiêu, bởi vì bọn họ đã biết thực lực của lão đại từ lâu, trường hợp này đối bọn họ mà nói, là chuyện nhỏ như móng tay.

Nhưng người trong trung tâm tập thể hình thì không như vậy, bọn họ lần đầu tiên chứng kiến một cảnh khủng bố như vậy. Theo như bọn họ thấy, thực lực của Hướng Nhật so với gã tinh tinh chênh lệch rõ ràng, một đàng Hướng Nhật thì nhìn như tiểu hài tử 8, 9 tuổi, còn một đàng là một nam nhân trưởng thành mạnh mẽ, quả thật so sánh như vậy cũng không phải khoa trương, thậm chí còn đáng giá cao Hướng Nhật, bởi vì tính chất căn bản của hai người không thể so sánh.

Với thực lực bên ngoài chênh lệch lớn như thế, tên "tiểu hài tử" kia lại đánh cho tên đàn ông trưởng thành thành một đống bùn nhão. Đối diện với tình cảnh vượt qua sự tưởng tượng hay lý giải của người bình thường này, rất nhiều người đầu óc trở nên mê muội, trong lúc nhất thời không có phản ứng, không biết ở đây cụ thể đã xảy ra chuyện gì.

Không thể không nói, tình cảnh của gã tinh tinh quả thật quá thảm, toàn thân không có một khối thịt nào còn nguyên vẹn, bên ngoài nhiều chỗ bị đánh không còn hình dạng, hơn nữa cánh tay trái kia cong queo vặn vẹo trông quái dị cực độ, thực rõ ràng đã bị đánh gãy rời ra.

- A......a...a...!

Rốt cục sự yên lặng đến kỳ quái bị phá vỡ, cô nàng giống như không mặc quần áo kia rốt cuộc chịu không nổi không khí trầm mặc kích thích, thét lên một tiếng chói tai làm bừng tỉnh đám tráng hán trong phòng tập.

Tỉnh táo lại đầu tiên là tên tráng hán đầu trọc bóng lưỡng ở gần đó nhất, hắn mắng to một câu gì đó, rồi lao mạnh vào Hướng Nhật. Hắn mặc kệ có thể dẫn đến một màn kịch tính như trong phim, tóm lại, đối phương đã động thủ, tuyệt đối không thể tha!

Đáng tiếc vừa chạy tới gần Hướng Nhật, hắn bị lưu manh đấm cho một phát như búa bổ, cả người văng ra xa bảy, tám mét, rốt cuộc không đứng dậy nổi.

Một cú đấm sấm sét đánh bay người này của lưu manh tuyệt đối có tác dụng thật lớn, mấy tên tráng hán đang chuẩn bị lao theo tên tráng hán đầu trọc bóng lưỡng tức thì đứng khựng lại, giữ nguyên tư thế như đang vọt tới, nhưng không dám bước tới thêm một bước nào.

- Mập, mày còn không mau qua đây.

Hướng Nhật vẫy vẫy tay gọi thằng Mập đang đứng phía sau cô nàng "không mặc quần áo", thằng Mập tức thì phóng như điên chạy qua, không một ai dám ngăn cản hắn.

- Tụy bay lui ra xa, anh muốn vận động tay chân một chút.

Thấy thằng Mập đã được an toàn vây quanh bởi đám tiểu đệ, Hướng Nhật cuối cùng an tâm, kế tiếp chính là thời điểm hắn chính thức điên cuồng ra tay biểu diễn.

- Hướng tiên sinh...

Quyết Ngư ở phía sau kêu lên, hắn không rõ Hướng Nhật chuẩn bị làm cái gì.

Hướng Nhật cũng không thèm quay đầu lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh:

- Ta đã nói rồi, ta muốn phá nát nơi này, tuyệt đối không có lời thứ hai!

Ánh mắt đảo qua nhìn một thanh cử tạ nằm trên sàn.

Hướng Nhật đi qua, nhẹ nhàng nắm ngay giữa thanh cử tạ nâng lên, trông thực nhẹ nhàng.

Nhưng đám tráng hán trong phòng tập nhìn thấy hành động này cả người toát ra mồ hôi hột, tại sao lại thoải mái nhẹ nhàng như thế? Tụi hắn biết rõ thanh cử tạ kia phải nặng trên 300 cân, chỉ có một vài người từ hạng lông trở lên ở trung tâm tập thể hình này mới có thể miễn cưỡng cử lên, hơn nữa phải dùng toàn bộ sức lực của cả hai tay.

Chỉ dùng một tay không có chút nào cố sức lại nhấc lên nhẹ nhàng như vậy quả thực người nhân loại bình thường không thể hình dung, bọn họ cuối cùng giờ mới biết vì sao lão đại vừa rồi lại biến thành một đống thịt nát dễ dàng như vậy, đụng phải cái loại biến thái không thuộc chủng loại của mình này, tuyệt đối không thể dùng thân thể lớn nhỏ để nhận xét.

Hướng Nhật cũng mặc kệ người khác nhìn hắn ra cái giống gì, thanh tạ đang cầm trên tay hung hăng đập xuống, lập tức trên sàn xuất hiện một cái hố sâu hoắm, cả trung tâm tập thể dục rung động. Đồng thời, tinh thần của đám tráng hán trong phòng tập cũng rung động theo.

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt, Hướng Nhật đã nói muốn phá hủy chỗ này, tuyệt đối sẽ không để nó còn nguyên hình dạng ban đầu.

Một cái tạ hiển nhiên không đủ, Hướng Nhật quơ bốn, năm thanh tạ, gộp tất cả lại ôm lên cùng một lúc.

Ngoại trừ Quyết Ngư và đám người Hầu Tử, tất cả mọi người trong phòng há hốc mồm nhìn Hướng Nhật, nếu nói vừa rồi Hướng Nhật biến thái chỉ vượt qua thể trạng của người bình thường, nhưng hiện tại, hắn rõ ràng là một con quái vật từ đầu đến đuôi.

- Rầm...

Hướng Nhật tiện tay ném một cái tạ vào cái máy tập chạy bộ ở cách đó không xa, chính thức bắt đầu thi hành chính sách phá hủy đã tuyên bố trước đó.

Đồng thời cùng lúc đó, trong một tầng hầm ngầm ở một nơi nào đó, một bóng đen đột ngột xuất hiện, lặng yên không một tiếng động, giống như nơi đó vốn đã yên lặng sẵn.

Nếu Hướng Nhật mà ở trong này, hắn tuyệt đối có thể nhận ra bóng đen kia, chính là đệ nhị chấp sự của Số 98 bị hắn dọa bỏ chạy trước kia, một tên ăn mặc giống như hành khất qua đường.

- Về rồi à?

Thanh âm mông lung lúc ẩn lúc hiện, lại giống như không tồn tại trên thế gian này.

- Đại chấp sự!

Gã ăn mặc như hành khất qua đường kính sợ quay sang một góc không có một bóng người cúi gập người xuống:

- Mới xuất hiện một Chấp Năng Giả.

Trầm mặc một hồi, thanh âm mông lung lại xuất hiện:

- Lệnh cho Số 1 ra tay, nếu không thể thu phục, giết!

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #636