Chương 613: Kẻ Qua Đường


- Bạn gái của ngươi?

Những lời này đúng là kinh thiên động địa, không chỉ làm rúng động thủ lĩnh và Ulster, ngay cả Avrile và Kardashian nãy giờ vốn không nói gì cũng phải há hốc miệng, tỏ vẻ không dám tin. Bởi vì quá mức kinh ngạc, bọn họ cũng quên mất luôn giọng điệu ngông cuồng vừa rồi của Hướng Nhật.

Lưu Phi thì cảm thấy vô cùng hạnh phúc, trái tim đập loạn nhịp, nó đập mạnh đến nỗi như là có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào. Nhịn không được đỏ mặt nhìn về phía nam nhân bên cạnh, sau đó lại vội cúi đầu. Hắn, thừa nhận mình là bạn gái của hắn rồi sao. Lúc trong lòng nghĩ như vậy, trong mắt không có sự tồn tại của người bên ngoài, mà có cảm giác toàn bộ thế gian chỉ còn lại hai người bọn họ.

- Vì sao?

Ulster ngơ ngẩn nhìn Lưu Phi, cho tới nay, Lưu Phi vẫn luôn là đối tượng mà hắn theo đuổi, đáng tiếc hai người ngoài việc là "Chiến hữu" ra thì không có bất cứ tiến triển gì. Hôm nay nữ thần trong mộng ngày xưa lại nhào vào lòng người khác, hơn nữa nhìn ánh mắt si ngốc của Lưu Phi dành cho nam nhân kia, căn bản không giống như bị ép buộc. Điều này làm cho hắn có một cảm giác mất mát trước nay từng chưa có.

- Các ngươi đi đi, ta cũng không muốn động thủ với các ngươi.

Hướng Nhật đã sớm nhìn ra Lưu Phi có chút tình cảm gì đó với mấy nam nữ này, cũng đoán được có thể là vì đối phương thuộc bộ tộc hút máu, cho nên hắn không muốn đuổi tận giết tuyệt.

Kinh ngạc một hồi, mấy người kia đã trấn tĩnh lại. Thủ lĩnh tuy cảm thấy khó chịu trước giọng điệu của Hướng Nhật, nhưng ngại Lưu Phi nên không có hành vi gì quá kích, hơn nữa vừa rồi khi Hướng Nhật đối phó "Huyết sắc song đồng" đã bộc lộ thực lực khó lường, cũng vì thế mà hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Về điểm này, ngay cả Ulster bên cạnh hắn vốn có tính cách tương đối xốc nổi cũng có suy nghĩ tương tự.

- Ngươi đã là dị năng giả, ta nghĩ số 98 ngươi hẳn có nghe nói qua.

Thủ lĩnh trầm giọng nói, không tiện cùng đối phương động thủ, vậy chỉ có thể dựa vào uy danh của tổ chức.

- Không sai, ta đúng là có nghe nói qua. Không chỉ nghe nói qua, ta còn từng giao thủ với số 98 vài lần.

Hướng Nhật thản nhiên nói, hắn đã nhìn ra dụng ý của đối phương. Nhưng số 98 thì sao, có thể hù dọa được hắn chắc?

Thủ lĩnh cũng nhìn ra vẻ khinh khỉnh trên mặt Hướng Nhật, nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, mà “thuận nước đẩy thuyền”:

- Vậy ngươi hẳn đã biết hậu quả khi đắc tội với số 98.

- Đắc tội với số 98?

Hướng Nhật cười khinh khỉnh.

- Ta phải sữa lại một chút, không phải ta đắc tội với số 98, ngươi phải nói là số 98 một khi đắc tội với ta, liệu có thể chịu được cái hậu quả kia hay không .

Phe yếu mới có thể đắc tội với người khác, còn phe mạnh chỉ biết khi dễ kẻ yếu, căn bản không cần dùng tới từ xa xỉ như "Đắc tội" .

- Thủ lĩnh, các ngươi đi nhanh đi, với thực lực của Jack tiên sinh, các ngươi không thể đối phó đâu.

Lưu Phi đúng lúc này nói xen vào, nam nhân bên cạnh mình chính là một Chấp Năng Giả, muốn giết chết đồng bạn và cấp trên ngày trước thực sự quá dễ dàng, nàng cũng muốn nhìn thấy chuyện đó xảy ra. Để tăng sức thuyết phục, nàng kéo tay áo của cánh tay trái lên, lộ ra một tơ máu màu đỏ kéo dài từ cổ tay tới tay khuỷu tay, hình dạng giống con giun, trông bắt mắt dị thường.

- Huyết văn.

Thủ lĩnh giật nẩy người, giọng nhất thời cao hẳn lên. Huyết văn, không ngờ lại là huyết văn! Sao có thể.... Trên cánh tay xuất hiện huyết văn có ý nghĩa gì, hắn biết rất rõ, nó chứng tỏ chủ nhân của cánh tay đã thăng cấp đến Công Tước, nói cách khác thực lực đã tương đương với tên Yên Diệt Giả ẩn nấp phía sau mình.

Ulster, Avrile cùng Kardashian cũng có biểu hiện như là gặp quỷ vậy, nhìn chằm chằm huyết văn trên cánh tay Lưu Phi với vẻ không tin nổi, thân là tộc hút máu, bọn họ cũng đồng dạng biết nó có hàm nghĩa gì. Nhưng bọn họ thực sự không dám tin, mới không gặp vài ngày ngắn ngủi, một đồng bạn có thực lực ngang với bọn họ, lại giống như ngồi hỏa tiễn bay vọt lên cấp độ mà bọn họ cả đời này có khả năng vĩnh viễn không với tới được. Sự rúng động của bọn họ hiện giờ, so với lúc nãy khi nam nhân kia nói Lưu Phi là bạn gái của hắn thì còn nhiều hơn nữa.

Cấp Công Tước trong huyết tộc, hiện nay toàn bộ tộc hút máu chỉ có một, hắn còn là đương kim tộc trưởng của bộ tộc hút máu. Về cấp bậc thân vương trong huyết tốc, chỉ có trong truyền thuyết mới xuất hiện. Cho nên có thể nói, một huyết tộc cấp Công Tước, hoàn toàn có thể giải quyết vài chục huyết tộc có đẳng cấp thấp hơn hắn một bậc, ấy là còn chưa nói, trong vài người bọn họ cũng chỉ có Thủ lĩnh mới miễn cưỡng đạt tới cấp bá tước mà thôi.

- Lưu Phi, huyết văn của cô ...là, là. . . làm sao có được?

Giọng của thủ lĩnh đã bắt đầu run rẩy, cũng khó trách hắn có biểu hiện mất tự chủ như vậy, nguyên nhân quan trọng nhất khiến hắn gia nhập số 98 là vì muốn đạt được sức mạnh lớn hơn, thế nhưng đến tận bây giờ hắn vẫn chỉ là một bá tước, so với Công Tước còn kém tới hai bậc. Mắt thấy thuộc hạ trước kia vốn có thực lực không bằng mình, nay lại ở cấp bậc cao hơn hắn, điều này sao có thể không làm hắn kích động vạn phần.

Đám Ulster bên cạnh cũng dỏng tai lên nghe, nếu Lưu Phi có thể thăng cấp Công Tước trong vài ngày ngắn ngủi, vậy bọn họ chỉ cần biết phương pháp là cũng có thể làm được như vậy. Trong lòng mỗi người đều cực kỳ khao khát điều này, chỉ cần có thực lực cấp Công Tước, bọn họ không cần phải nghe theo mệnh lệnh của tổ chức nữa, cũng chẳng phải sợ tên Chấp Năng Giả kinh khủng trong tổ chức. Cùng một lúc đối mặt với mấy huyết tộc cấp Công Tước, tên kia cũng phải e ngại việc bị cắn ngược trở lại.

- Rất xin lỗi, thủ lĩnh, ta không thể nói cho ngươi.

Lưu Phi khó xử nhìn vị thủ lĩnh đang mang vè mặt đầy mong chờ, cũng thấy được vẻ khát vọng mạnh liệt của ba đồng bạn ngày xưa, nhưng bí mật này liên quan đến nam nhân mà nàng yêu, nàng vĩnh viễn sẽ không nói ra.

Mọi người không khỏi vô cùng thất vọng, nếu không tận mắt thấy Lưu Phi đã thăng cấp lên Công Tước, không chừng cũng không nể tình “chiến hữu” mà sử dụng luôn bạo lực để bức nàng nói ra.

Thủ lĩnh còn muốn nói thêm gì đó, bỗng nhiên bên tai nghe rất rõ một giọng lạnh lùng không mang theo chút tình cảm nhân loại nào:

- Giết bọn chúng!

Cả người Thủ lĩnh không khỏi run bắn, là hắn, không sai, chính là hắn! Chính là tên Yên Diệt Giả lần trước giúp bọn họ cứu vãn lại cái nhiệm vụ gần như đã thất bại kia, không ngờ lần này ra ngoài làm nhiệm vụ vẫn là hắn đi theo âm thầm giám thị. Thủ lĩnh vĩnh viễn không quên được cái giọng kia, lãnh khốc, đầy sát khí, không mang theo chút cảm tình nào, giống như một người máy lạnh như băng.

Không đợi Thủ lĩnh tỉnh lại từ nỗi ám ảnh trong đáy lòng, Hướng Nhật ở đối diện đã có phản ứng, đột nhiên di chuyển ánh mắt tới một chỗ quẹo nơi góc tường khách sạn cách đó hơn 10m, hướng về không khí cười lạnh nói:

- Tên dấu đầu lòi đuôi kia, cũng nên hiện thân đi chứ?

Dây thần kinh của Thủ lĩnh lại giật một cái, liếc nhìn Hướng Nhật bằng ánh mắt bất ngờ xen lẫn hoảng sợ, nam nhân này lại có thể phát hiện ra nơi ẩn thân của tên Yên Diệt Giả kia.

Đám Ulster vẫn chưa có phản ứng gì, Lưu Phi cũng ngỡ ngàng, tuy lần trước mấy người cùng nhau ra ngoài làm nhiệm vụ, nhưng chuyện được giúp chỉ có một mình Thủ lĩnh biết, bởi vì Thủ lĩnh mới là người chỉ huy cao nhất trong tổ bọn họ.

Hướng Nhật vẫn nhìn vào chỗ quẹo nơi góc tường, thấy đối phương không có động tĩnh, lại lạnh lùng cười:

- A, vẫn còn muốn núp à, chẳng lẽ cho là ta đoán mò sao?

Vừa dứt lời, địa phương vốn trống không bỗng nhiên từ từ hiện ra một bóng người, giống như gặp ma giữa ban ngày vậy.

- Ca ca!

Vưu Kỷ Tử cùng Anh Tỉnh Á Mỹ vội vàng nép sát vào Hướng Nhật, hiện tượng kỳ dị này thực sự làm các nàng khiếp vía, dù sao các nàng là tiểu cô nương, thần kinh không được cứng cỏi lắm.

- Không cần sợ, có ta ở đây.

Hướng Nhật ôm lấy bả vai hai người, trấn an các nàng, ánh mắt nhìn chăm chăm vào bóng người càng ngày càng rõ kia.

Quyết Ngư cũng mở to mắt ra nhìn, đáng lẽ gặp phải sự tình này, hắn cũng sẽ sợ đến nỗi la hoảng lên, nhưng tối hôm qua chứng kiến nhiều hành động thần kỳ của Hướng Nhật, khả năng miễn dịch cũng tăng lên nhiều, cũng không tỏ ra quá mức khiếp sợ, trong mắt phần nhiều là hiếu kỳ và khó tin.

Cái bóng kia rốt cuộc hoàn toàn hiện ra, đó là một người đàn ông trung niên tướng mạo bình thường, vóc người trung bình, mặc một bộ âu phục cũ kỹ, toàn thân nhìn không ra điểm gì đặc biệt, đây là một loại người qua đường bình thường, khi ném vào trong đám đông là có thể mất tăm mất tích ngay lập tức. Thế nhưng tất cả mọi người ở đây không ai dám khinh thường hắn, bởi vì một người qua đường lại có thể hiện ra giống như quỷ, cho dù hắn bình thường đến thế nào, cũng không có ai coi hắn như một đại thúc trung niên.

- Ngươi cũng là người của số 98?

Hướng Nhật tiến lên trước vài bước, âm thầm che chắn trước Quyết Ngư và nhóm Lưu Phi. Đối mặt với người mà mình không biết nội tình, đầu tiên hắn nghĩ ngay đến việc bảo hộ người bên cạnh mình.

- Có thể phát hiện sự tồn tại của ta, ngươi là người thứ hai.

Gã người qua đường không trực tiếp trả lời câu hỏi của Hướng Nhật, chỉ lạnh nhạt cất tiếng, biểu hiện hoàn toàn khác với cảm giác mà bề ngoài của hắn đem lại cho mọi người, trái lại giống như một thân sĩ nho nhã lễ độ.

- Trước hết xin tự giới thiệu một chút, ta là chấp sự số 2, thuộc số 98.

- Chấp sự số 2?

Hướng Nhật nhíu nhíu mày, đây đúng là một danh từ xa lạ.

- Ngươi không nghe nói qua cũng bình thường, đây là cơ mật nóng cốt của số 98, kể cả thành viên bình thường cũng không đủ tư cách để biết.

Gã người qua đường khẽ liếc mắt nhìn sang đám Ulster, rất hiển nhiên, những người này chính là thành viên bình thường mà hắn nói đến. Nhưng đám Ulster hiển nhiên không dám phản biện câu nào, dù cho trong lòng giận mấy cũng phải nhẫn nhịn.

- A? Hiện tại ngươi nói cho ta biết, không sợ bị tiết lộ ra ngoài sao?

Hướng Nhật ung dung nhìn hắn, đối với loại thích ra vẻ ta đây này, hắn cũng gặp nhiều rồi.

Gã người qua đường tiếp tục phớt lờ câu hỏi của Hướng Nhật, hướng ánh mắt sang người lãnh diễm nữ nhân bên cạnh Hướng Nhật.

- Lưu Phi, ta không ngờ ngươi trở thành thành Yên Diệt Giả nhanh như vậy. Tốt lắm, xem ra lần này tổ chức lại có một đối tượng đặc biệt để nghiên cứu rồi.

Giọng bình thản không mang theo chút tình cảm nào, cư như Lưu Phi đã là vật trong bàn tay hắn rồi.

Điều này làm cho Hướng Nhật cảm thấy nực cười không chịu được, gã này thực sự cho rằng mình là thiên hạ đệ nhất sao?

- Ngươi biết dám có ý đồ với bạn gái của ta sẽ nhận kết cục gì không?

- Không cần phải gấp, ngươi cũng là một vật thí nghiệm khá là thú vị , trên người không có bất cứ sóng dị năng gì, nhưng đích thực là một dị năng giả.

Gã người qua đường lại di chuyển ánh mắt trở lại người Hướng Nhật, sau đó tán thán một phen.

- Không ngờ lần này vì buồn chán mới tới Hàn Quốc một chuyến mà lại có thu hoạch lớn như vậy, không tệ, không tệ.

- Người quá tự tin thường rất xui xẻo.

Hướng Nhật nheo mắt lại, hắn nhìn gã người qua đường này càng lúc càng không vừa mắt, không có bản lĩnh mà còn bốc phét, hắn xem thường nhất loại người ấy.

Không để tâm tới lời châm biếm của Hướng Nhật, gã người qua đường vẫn nói theo ý mình:

- Yên Diệt Giả cũng chia thành mấy loại, thật ngại quá, ta sớm đã đột phá lên Chấp Năng Giả, đối với Yên Diệt Giả vừa mới thăng cấp, liệu có thể là đối thủ của ta không? Dù cho có hai người cũng vậy thôi.

Nói xong câu cuối cùng, hắn nhìn chằm chằm vào Hướng Nhật, rõ ràng cũng đã coi Hướng Nhật là một Yên Diệt Giả.

- Vậy sao?

Hướng Nhật cười ha hả, tiếp đó lộ ra vẻ hoà nhã.

- Nghe nói tổ chức các ngươi chỉ có một Chấp Năng Giả?

Người qua đường chỉ cười cười mà không tỏ ý kiến gì, cũng không biết là ngầm thừa nhận hay là vì liên quan đến điều cơ mật hơn nữa của tổ chức nên không nói.

Nhưng Hướng Nhật cũng không cần hắn trả lời, bởi vì hắn đã quyết định thu thập đối phương, thu lại vẻ hòa nhã, ngay sau đó khôi phục bản sắc lưu manh tàn nhẫn:

- Tuy nhiên cho dù số 98 có mạnh cỡ nào, chắc cũng không muốn đắc tội một Chấp Năng Giả chứ?

- Chấp Năng Giả?

Ánh mắt gã người qua đường co rụt lại, vừa định có hành động, nhưng phát giác thân thể bị giữ chặt lại, cả người cũng không nhúc nhích được nữa, ngay cả nói cũng không nói được.

- Lĩnh vực?

Đám thủ lĩnh cũng biến sắc, bọn họ cũng được hưởng “đãi ngộ” như vậy, nhưng khác một điều, bọn họ còn có thể mở miệng nói chuyện, chỉ là cả đám ai cũng sợ đến mức mặt xám ngoét, kinh hãi gần chết. Hiện tại bọn họ cuối cùng cũng biết vì sao Lưu Phi lại khuyên bọn họ rời đi, bởi vì đối phó với một Chấp Năng Giả, đây không phải là muốn tìm chết hay sao?

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #613