Chương 602: Phát Hiện


Tiểu mỹ nữ cảnh sát đã tuyệt vọng, nàng không ngờ đối tượng hợp tác với mình là người điên, ở tít trên lầu ba mà nói nhảy thì nhảy, lại còn ôm mình nhảy theo. Nếu như sớm biết người này bị bệnh tâm thần, nói thế nào cũng sẽ không hợp tác với hắn. Để giờ bị đối phương ôm chặt, không thể nhúc nhích chút nào, có muốn tự cứu mình cũng lực bất tòng tâm, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình rơi từ trên cao xuống, càng lúc càng xuống thấp. Trong lòng đã bắt đầu nguyền rủa, tốt nhất là người điên này rơi xuống trước làm đệm cho mình, may ra mình có thể tránh được kiếp nạn này.

Nhưng bỗng nhiên, dưới chân như có gì đó nâng lên, tiểu mỹ nữ cảnh sát không có cảm giác rơi xuống nữa, ngược lại còn hơi hơi bay lên. Tập trung quan sát, quả nhiên là đang bay lên, nhịn không được mở to hai mắt.

Hướng Nhật biết chắc đối phương sẽ không hét lên nữa, tay đang bịt miệng tiểu mỹ nữ cảnh sát cũng buông ra.

- Ngươi buộc dây thép à?

Tiểu mỹ nữ cảnh sát vừa được cử động tự do đã định đưa tay đi sờ sau lưng Hướng Nhật, xem liệu có mò được sợi dây thừng loại nhỏ nào không.

- Đừng nhúc nhích, ngã xuống tôi không chịu trách nhiệm đau.

Hướng Nhật lập tức giữ lấy nàng ta, dẫm một phát lên vách tường bên cạnh, cả người lập tức vọt lên không, mục tiêu là sân thượng nơi hắn lao xuống lúc nãy.

Tiểu mỹ nữ cảnh sát quả thực sợ bị ngã, ôm chặt lấy Hướng Nhật.

Hạ xuống sân thượng, Hướng Nhật buông tiểu mỹ nữ cảnh sát ra, phản ứng đầu tiên của nàng vẫn là rờ rẫm lưng hắn.

- Cô làm gì thế?

Hướng Nhật cất bước né tránh, nhưng vẫn bị đối phương rờ được một cái.

- Sao lại không có?

Tiểu mỹ nữ cảnh sát kinh ngạc kêu lên, có chút không dám tin, lại định lao tới rờ lưng nam nhân một lần nữa để xác định lại.

Hướng Nhật vội vàng tránh ra.

- Không có gì?

- Sợi dây, là sợi dây!

Tiểu mỹ nữ cảnh sát bỗng nhiên kích động kéo lấy y phục Hướng Nhật.

- Sao ngươi lại không buộc dây thép, rốt cuộc ngươi bay lên bằng cách nào?

Không mò được sợi dây, hơn nữa sau khi nam nhân lên đây cũng không thấy hắn có động tác thu sợi dây, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, một mảnh đen kịt, cũng không nghe thấy tiếng trực thăng .Tiểu mỹ nữ cảnh sát nghĩ mãi không ra đối phương dùng phương pháp gì, trong tình huống ôm một người lại ở trạng thái rơi xuống, thế mà lên được đến sân thượng, rõ ràng là trái với quy luật vạn vật hấp dẫn.

- Ngốc, không phải đã nói với cô là tôi có đặc dị công năng sao?

Hướng Nhật bỗng nhiên phát giác ra một điều, nữ nhân bất luận kiên cường cỡ nào, khi phát hiện có chuyện khó tin phát sinh trên người mình, chung quy vẫn có chút nhu ngơ, tỷ như cô nàng cảnh sát trước mặt.

- Thế nhưng. . .

Tiểu mỹ nữ cảnh sát tuy biết chuyện nam nhân có đặc dị công năng, nhưng có thể sử dụng đặc dị công năng để bay trên trời, điều này phải nói là không thể tưởng tượng nổi.

Mặc kệ cho tiểu mỹ nữ cảnh sát ngẩn người, Hướng Nhật từ sân thượng đi tới phía sau hộp đêm.

Bởi vì ba mặt sân thượng đều đặt biển quảng cáo, chỉ có một hướng duy nhất không có biển quảng cáo, hướng này hiển nhiên chính là phía sau hộp đêm, nơi vốn không cần dùng đến ánh sáng. Hướng Nhật bước tới sát mép sân thượng, nhìn xuống phía dước. Khác với mặt trước hộp đêm, phía sau hộp đêm không có cảnh náo nhiệt đông đúc, ánh sáng cũng mờ mịt, so với mặt trước thì hoàn toàn là hai thế giới trái ngược. Một nơi tối tăm, một nơi sáng ngời.

- Kia chính là nhà kho?

Hướng Nhật chỉ vào một căn nhà nằm trơ trọi ở dưới, nhìn từ hướng nào trông nó cũng giống giống một chiếc hộp sắt, sau đó nói với tiểu mỹ nữ cảnh sát lúc này đã theo kịp mình.

- Chắc là vậy?

Tiểu mỹ nữ cảnh sát cũng không dám chắc, trên thực tế, nàng mới nằm vùng không được một ngày, sao có thể biết cụ thể như vậy được.

Nhưng Hướng Nhật gần như đã khẳng định chắc chắn, kia đúng là nhà kho, bởi vì phía sau hộp đêm, ngoại trừ căn nhà trông giống nhà kho này, cũng nhìn không nhìn thấy bất cứ kiến trúc nào khác. Tại cửa kho hàng chỉ treo một chiếc đèn chân không, hai thanh niên mặc màu y phục đen đứng dưới chiếc đèn hút thuốc nói chuyện phiếm, chốc chốc lại nghe được tiếng cười phát ra từ miệng bọn hắn. Nhìn lướt qua vị trí nơi hai thanh niên đang đứng, trong lòng tính toán khoảng cách từ đây xuống đấy, đồng thời nhận thấy được bốn phía chung quanh cũng không có nhân viên nào ẩn náu, có thể đối phương không ngờ rằng ngay tại đại bản doanh của mình mà còn có người dám đụng đến bọn hắn.

Trong lòng Hướng Nhật đã lên một kế hoạch đại khái, trở ngại duy nhất chính là cô nàng bên cạnh:

- Cô theo tôi xuống, hay là đợi ở chỗ này?

- Xuống cùng ngươi.

Tiểu mỹ nữ cảnh sát đáp không chút do dự.

- Theo tôi xuống cũng được, nhưng lúc xuống không được kinh ngạc.

Hướng Nhật đặt biệt dặn dò một câu, quả thực hắn rất sợ cô nàng này không giữ được cái miệng của mình, khi đó sẽ khiến người bên ngoài chú ý.

Tiểu mỹ nữ cảnh sát gật mạnh đầu, đã trải qua chuyện bay trên không một lần, nàng cảm thấy thần kinh của mình vững vàng hơn rất nhiều, cho dù có gặp chuyện khó lý giải đến đâu thì cũng sẽ không sợ hãi.

Hướng Nhật lúc này mới lại ôm lấy nàng, nhảy ra khỏi mép sân thượng, Tuy nhiên lần này bởi vì hành động có kế hoạch, Hướng Nhật không làm như lúc nãy, lúc ấy vì muốn dọa đối phương nên mới cho rơi xuống nhanh, còn giờ hắn như một con đại điểu bay liệng trên bầu trời, lướt xuống chỗ hai thanh niên đang trò chuyện hưng phấn.

Mặc dù đã trải nghiệm một lần, nhưng tiểu mỹ nữ cảnh sát theo bản năng vẫn có cảm giác hoảng sợ một cách vô thức, ôm chặt lấy nam nhân, thậm chí còn tựa đầu lên vai đối phương. Cứ như vậy, nàng chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng phía sau Hướng Nhật, không thấy được tình cảnh phía trước.

Nhưng cũng chính trạng thái này giúp nàng thấy được một cảnh mà nàng không thể nào lý giải nổi. Chỉ thấy trong một căn phòng ở lầu hai của hộp đêm, một bóng người hết sức quen thuộc đang cùng lão bản đứng đằng sau của hộp đêm nói chuyện với nhau. Bởi vì đã xem qua ảnh chụp của Ngô Thế Tiến, cho nên tiểu mỹ nữ cảnh sát đương nhiên nhận ra đối phương. Tuy nhiên đây không phải là nguyên nhân khiến nàng ngây người, nàng ngây ra là bởi vì bóng người quen thuộc kia.

- Tuấn tú, sao anh ấy lại ở chỗ này?

Thì thào tự nói, tiểu mỹ nữ cảnh sát chợt ý thức được cái gì đó, bỗng nhiên giãy dụa kịch liệt, miệng khẽ hô:

- Dừng lại, dừng lại. . .

- Cô lại nổi điên gì thế?

Hướng Nhật hận không thể ném cô nàng này xuống dưới đất, cũng bay được nửa đường rồi, sao nàng ta lại gào thét cơ chứ, chẳng lẽ là mắc tiểu? Hướng Nhật suy đoán một cách xấu xa.

May mà cách mặt đất cũng không xa, Hướng Nhật có thể tạo ra một không gian "Lĩnh vực", giữ bản thân cố định giữa không trung. Trong "Lĩnh vực", không chỉ có thể cố định người khác mà còn có thể cố định chính bản thân mình. Cũng may tiểu mỹ nữ cảnh sát mặc dù giãy dụa nhưng vẫn giữ được chút lý trí, không to tiếng kêu la, bằng không đã sớm bị hai thanh niên phía dưới phát hiện.

- Rốt cuộc là sao vậy?

Hướng Nhật buông đối phương ra, giọng hết sức sốt ruột, nếu sớm biết cii nàng này phiền phức như thế, vừa rồi đáng lẽ nên để nàng lại sân thượng.

Mà tiểu mỹ nữ cảnh sát cũng không nhận ra mình đang đứng giữa không trung, nhìn Hướng Nhật bằng vẻ mặt ngây dại:

- Ta thấy Tuấn Tú.

- Hàn Tuấn Tú?

Hướng Nhật lập tức có phản ứng, nhớ tới gã tâm phúc của nhị lão bản Kim Chung Thành nằm vùng trong RAPIST, thảo nào tiểu mỹ nữ cảnh sát lại kích động như vậy, thì ra là nhìn thấy người tình. Tới cái chỗ như hộp đêm này, nam nhân vốn chỉ có một mục đích, tiểu mỹ nữ cảnh sát không lo lắng mới là lạ.

- Được rồi, hắn ở đâu?

Hướng Nhật tỏ ra có phần hả hê, dù sao thì chuyện này cũng không liên quan gì đến hắn, xem náo nhiệt cũng tốt.

Tiểu mỹ nữ cảnh sát vẫn ngây mặt ra, một ngón tay vô thức chỉ về phía trước, Hướng Nhật nhìn theo hướng ngón tay nàng, quả nhiên thấy được tên Hàn Tuấn Tú kia.

Có điều, lúc Hướng Nhật nhìn thấy Hàn Tuấn Tú, mặt cũng biến sắc, bởi vì ở đối diện Hàn Tuấn Tú, Hướng Nhật còn nhìn thấy Ngô nhị lão bản. Hai người hình như đang nói chuyện với nhau hết sức vui vẻ, chốc chốc lại thấy bọn hắn cụng ly, giống như là bạn cũ lâu ngày gặp mặt vậy.

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #602