- Các vị là?
Vừa nhìn là thấy ba người này không giống người tốt, vẻ mặt Vưu Kỷ Tử liền trở nên cảnh giác.
- Tiểu muội muội, có thể nói cho ta biết ca ca em là ai không?
Gã trung niên mập mạp cố gắng ra vẻ thân thiết, nhưng nhìn thế nào cũng vẫn giống một đại thúc bất lương.
- Tôi không quen biết các ông.
Vưu Kỷ Tử nói thẳng luôn, Anh Tỉnh Á Mỹ bên cạnh phải đưa tay xuống dưới bàn kéo nàng ta một cái.
- Như thế không ngoan đâu, thực ra ta chỉ muốn nhìn xem ca ca em có phải là người bạn mà ta quen biết hay không.
Trong mắt gã trung niên mập mạp hiện lóe lên vẻ hung ác, nhưng khi hỏi khấu khí vẫn giả bộ hòa nhã.
- Ông biết ca ca tôi sao?
Vưu Kỷ Tử dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá đối phương, giọng dịu đi phần nào.
- Không, ta chỉ nhận ra chiếc xe bên ngoài.
Gã trung niên nhân mập mạp dùng một ngón tay chỉ ra phía ngoài, nơi chiếc Rolls-Royce đang đỗ.
Vưu Kỷ Tử không khỏi đắn đo, đối phương nhận ra chiếc Rolls-Royce kia, nói không chừng đúng là bạn của ca ca. Suy nghĩ một hồi, nàng cảm thấy nên để cho đối phương tự nhìn xem thì tốt hơn, bèn chỉ vào vị trí trung tâm nhà hàng:
- Ca ca tôi ở bên kia, ông quen không?
Gã trung niên mập mạp nhìn theo hướng ngón tay Vưu Kỷ Tử, khi thấy Hướng Nhật và Lưu Phi bên cạnh hắn, sắc mặt bỗng trở nên âm trầm.
- Kia chính là ca ca ngươi?
- Ông không quen sao?
Vưu Kỷ Tử lại cảnh giác nhìn đối phương,
- . . .Quen, sao lại không quen chứ?
Gã trung niên mập mạp cười haha lấp liếm, sau đó lại nháy mắt với hai thủ hạ bên người.
Hai thủ hạ kia hiểu ý ngay, đi tới bên kia.
Bàn Hướng Nhật đã bắt đầu được dọn món ăn lên, không thể không nói, hương vị quả thực không tệ. Ngay cả Hướng Nhật bình thường vốn luôn chuộng món thịt hơn thì giờ cũng ăn thêm cả mấy món chay.
Có kai kẻ vừa nhìn đã biết không phải người tốt đi tới, Hướng Nhật đương nhiên đã sớm chú ý tới chúng, ấy là còn chưa nói đến chuyện từng gặp qua đối phương một lần. Tuy nhiên Hướng Nhật chẳng thèm bận tâm, nhưng thanh niên tóc đuôi ngựa ngồi đối diện với hắn lại biến sắc, cả người bắt đầu mất tự nhiên, hình như không kiềm nén được nỗi sợ hãi đối với hai người kia.
Hai nam nhân có vẻ bất thiện rốt cuộc cũng tới trước mắt, nhìn lướt qua Hướng Nhật cùng đám người Hầu Tử, gã cơ bắp mặc áo jacket màu đen dùng tiếng Hàn nói với một câu gì đó với thanh niên tóc đuôi ngựa.
Thanh niên tóc đuôi ngựa lại biến sắc, liếc mắt về phía gã trung niên mập mạp đứng cách đó không xa, sau đó nói với Hướng Nhật:
- Hướng tiên sinh, ...nhị lão bản của chúng tôi có lời mời.
Hướng Nhật hiển nhiên biết “Nhị lão bản" mà hắn nói là ai, thản nhiên nói:
- Nói cho bọn chúng biết, ta không muốn đi.
Thanh niên tóc đuôi ngựa sắc mặt vừa mừng vừa lo, nhưng che giấu đi ngay, dùng tiếng Hàn nói với gã cơ bắp mặc áo jacket màu đen một câu.
Sắc mặt gã cơ bắp liền trở nên khó coi, liếc mắt sang gã có vẻ mặt lạnh lùng bên cạnh, rồi lại đắn đo gì đó, cuối cùng thì hung hăng trừng mắt với Hướng Nhật một cái, xoay người rsời đi.
Sự việc này cũng không làm Hướng Nhật mất hứng dùng bữa, vẫn ăn rất ngon miệng.
Nhưng thanh niên tóc đuôi ngựa hình như hết sức lo lắng, dè dặt nhìn Hướng Nhật, nói:
- Hướng tiên sinh, vừa rồi ngài nên nhận lời ông ta.
- A, vì sao?
Hướng Nhật uống một ngụm rượu, sau đó ung dung nhìn đối phương.
- Ông ta không giống như đại lão bản của chúng ta, làm việc gì cũng dùng thủ đoạn độc ác, nếu ai không nể mặt ông ta, ông ta. . .
- Hắn sẽ khiến người kia biến mất sao?
Hướng Nhật cười lạnh lùng.
- Hy vọng hắn có thể sáng suốt một chút, đừng gây chuyện với ta, bằng không đừng trách ta không nể mặt đại lão bản của các vị.
Thanh niên tóc đuôi ngựa cười khổ, đây lại là một nam nhân cực kỳ kiêu ngạo. Nhìn thoáng qua đám người Hầu Tử bên cạnh Hướng Nhật, hắn thực sự nhìn không ra vị Hướng tiên sinh này dựa vào cái gì mà mạnh miệng như vậy.
Đến khi Hướng Nhật cơm no rượu say, đám học sinh Nhật bản đến Hàn Quốc tu học ở bên kia cũng đã nhét đầy bụng, nhưng một số vẫn cố ăn lấy ăn để, cứ như quỷ chết đói đầu thai không bằng.
Khi thanh niên tóc đuôi ngựa thanh toán xong, Hướng Nhật đi tới bàn của nhóm Vưu Kỷ Tử.
- Vưu Kỷ Tử, Á Mỹ, cả Hữu Tác nữa, anh cho các em số điện thoại, có chuyện gì thì gọi cho anh, anh còn ở đây một khoảng thời gian nữa.
Hướng Nhật đọc số điện thoại cho ba người, hắn không lo lắng cho sự an toàn của bản thân, nhưng vừa rồi lão em trai của đại lão bản RAPIST có dừng lại trước bàn này một lúc, hắn sợ lão ta gây bất lợi cho đám Vưu Kỷ Tử.
- Vâng, ca ca.
Vưu Kỷ Tử láu lính nỏi, hai huynh muội Anh Tỉnh cũng gật đầu.
Dưới ánh mắt hâm mộ của đông đảo học sinh, Hướng Nhật dẫn người rời khỏi nhà hàng.
o0o
- Hướng tiên sinh, cơm trưa có hài lòng không?
Lại tới đại bản doanh RAPIST, Ngô lão bản và với nhị lão bản Kim Chung Thành đã chờ sẵn trong phòng làm việc, vừa thấy Hướng Nhật xuất hiện, lập tức nhiệt tình chào đón.
- Nhà hàng kia quả thực không tệ.
Hướng Nhật gật đầu tán thành, rất tự nhiên ngồi lên ghế sofa.
- Đúng rồi, Ngô lão bản, đã giải quyết được con đường xuất hàng chưa?
- Cảnh sát vẫn theo dõi rất chặt.
Vẻ mặt Ngô lão bản thoáng có chút mất tự nhiên, nhưng ngay tức khắc lại bổ sung thêm một câu:
- Tuy nhiên chắc là sẽ giải quyết nhanh thôi.
- Vậy là tốt rồi.
Hướng Nhật cũng không hỏi Ngô lão bản cụ thể về biện pháp giải quyết, dù sao đấy cũng không phải là chuyện hắn cần quan tâm, suy nghĩ một chút lại hỏi:
- Ở đây có chỗ nào giải trí không?
- Hướng tiên sinh có hứng thú làm vài ván cờ bạc không?
Nhìn thoáng qua Lưu Phi bên cạnh, Ngô lão bản trưng cầu ý kiến của Hướng Nhật.
- Đúng vậy, đại ca, chúng ta đi đánh bạc đi.
Hướng Nhật còn chưa có mở miệng, đám người Hầu Tử bên cạnh đã nhao nhao lên tiếng, đối với bọn họ mà nói, nếu lại giống như buổi sáng ngồi chờ trong đại sảnh khách sạn không có việc gì làm, vậy còn khó chịu hơn là giết bọn họ.
Bản thân Hướng Nhật cũng muốn tìm một việc gì đó để giết thời gian cho đỡ buồn chán, bằng không thì hắn cũng không hỏi đại lão bản RAPIST về chỗ giải trí. Hơn nữa, giờ hắn cũng phát hiện ra được một điều, mình đang có sẵn một chốn ăn chơi, đại bản doanh của RAPIST ngay trước mắt không phải là điểm giải trí lớn nhất sao? Ấy là còn chưa nói đến hộp đêm bên ngoài. . . Không chừng đại lão bản ngại Lưu Phi ở đây nên không tiện nói ra. Mà chỉ riệng sòng bạc dưới lầu cũng đủ để giải trí rồi.
- Thật khéo, lâu rồi chưa có chơi xì dách.
Thấy vẻ háo hức của đám Hầu Tử, Hướng Nhật cũng không muốn để bọn hắn thất vọng.
Đám Hầu Tử hoan hô một tiếng, không cần nghe Hướng Nhật dặn bảo đã xoay người đi xuống lầu.
Đại lão bản nháy mắt với nhị lão bản Kim Chung Thành bên cạnh, nhị lão bản hiểu ý gật đầu, đi theo đám Hầu Tử.
Hướng Nhật làm bộ không phát hiện, hắn biết Ngô lão bản có ý tứ gì, chắc là kêu Kim Chung Thành đi dặn nhân viên chia bài trong sòng bạc không gạt tiền bọn Hầu Tử, thâm chí nói không chừng còn có thể để bọn hắn thắng lớn.
- Lưu Phi tiểu thư, cô có muốn cùng đi không?
Hướng Nhật quay sang nói với lãnh diễm nữ nhân bên mình.
- Không, tôi không biết chơi bạc.
Lưu Phi khéo léo cự tuyệt.
- Hướng tiên sinh, anh cứ chơi vui vẻ đi, tôi định đi ra ngoài một chút, nhân tiện mua mấy bộ y phục, có việc gì anh gọi điện thoại cho tôi là được.
- Vậy cô cẩn thận.
Hướng Nhật cũng không ép, đã đến một thiên đường mua sắm như Seoul này, cô gái nào nào chả mê mẩn. Vừa rồi trên đường ngồi xe tới đây, Hướng Nhật đã thấy Lưu Phi nhìn những cửa hàng chuyên bán y phục và trang sức nữ bên ngoài cửa xe bằng cặp mắt sáng rức. Cho nên mới nói, nữ nhân khó mà cưỡng lại được sự hấp dẫn của thứ này, dù cho nữ nhân ấy là một quỷ hút máu.
Lưu Phi đi ra cửa, hiển nhiên có xe riêng đưa đón, ngô lão bản còn phái một nữ phiên dịch trẻ tuổi đi theo, cho nên cũng không cần lo nàng gặp phải bất tiện trong khi mua sắm.
Hướng Nhật từ biệt đại lão bản, đi một mình xuống đại sảnh sòng bạc, thẻ đánh bạc cũng đã đổi sẵn cho hắn. Đúng lúc thấy một cái bàn chơi xì dách vừa có một con bạc ủ rũ bỏ đi, Hướng Nhật liền bược vội tới, thay thế vị trí của hắn.
Nhà cái là một thanh niên hơn 20 tuổi, thấy Hướng Nhật tới bèn lịch sự dùng tiếng Hàn chào hỏi, rõ ràng đã coi Hướng Nhật là người nước mình.
Hướng Nhật khẽ gật đầu một cái, cầm luôn một thẻ đánh bạc 100 vạn ném xuống. Đừng tưởng 100 vạn là nhiều, trên thực tế nếu đổi ra nhân dân tệ, cũng chỉ hơn 6000.
Nhà cái khẽ mỉm cười, chia bài, động tác rất thuần thục.
Lá bài đầu tiên của Hướng Nhật là J bích, nhà cái cũng lấy cho mình lá đầu tiên, rồi chia cho Hướng Nhật là thứ hai, là lá 10 cơ. Nói cách khác, hai lá bài của Hướng Nhật có tổng điểm vừa khít 20 điểm, đây gần như đã là điểm lớn nhất. Nhưng nhà cái vẫn bình thản, lấy cho mình lá bài thứ hai, là lá 8 rô. Lại hỏi những người ngồi chơi bài ở đây xem có ai cần rút thêm không, sau đó mới lật lá bài tẩy của mình, là lá 10 chuồn, cộng lại là 18 điểm. Hướng Nhật thắng một ván, nhà cái giao cho hắn một thẻ đánh bạc 100 vạn, người chơi khác thì có thắng có thua.
Lần thứ hai, Hướng Nhật ném xuống một thẻ đánh bạc 1000 vạn, tuy số tiền ấy cũng không có gì đáng nói nếu ở sòng bạc lớn thực sự, nhưng ở chỗ này lại khiến tất cả người chơi xung quanh phải liếc mắt sang nhìn. Tuy nhiên lần này thì Hướng Nhật thua, hắn không đươc may mắn, tuy rằng tiếp tục cầm hai lá hình đầu người (20 điểm ), nhưng nhà cái lúc lật bài lại được tới 21 điểm. Xung quanh nổi lên tiếng tán thán, cũng không biết là đang tiếc cho Hướng Nhật thua tiền hay là đang cảm khái khi người thắng không phải là mình.
Hướng Nhật hoàn toàn đang giết thời gian, thua tiền hay thắng tiền với hắn cũng chẳng khác gì nhau. Tay đẩy một cái, thẻ đánh bạc một trăm triệu được ném xuống.
Lúc này những người chơi bên cạnh bắt đầu hướng ánh mắt lên người Hướng Nhật, bọn họ thu hồi thẻ đánh bạc của mình, nhìn một mình Hướng Nhật chơi, có một số con bạc nữ rất có nhan sắc còn liếc mắt đưa tình với Hướng Nhật.
Nhà cái cũng phần nào toát mồ hôi lạnh, xem ra lần này đúng là gặp được khách lớn rồi, thẻ đánh bạc cứ tăng 10 lần một. Nhìn chồng thẻ cao ngất đặt trước mặt đối phương, hoàn toàn có thể nâng lên gấp 10 một lần nữa.
Nhà cái bắt đầu chia bài, đôi tay run run, nhưng Hướng Nhật lúc này lại chú ý đến bàn tài xỉu cách đó không xa, nhóm Hầu Tử và mập mạp đang vây quanh đó với khí thế ngất trời. Nhà cái là một nữ nhân khoảng 30 tuổi hết sức gợi cảm, Hướng Nhật nhìn một cái là biết, bọn hắn “chơi là phụ, tán gái là chính”.
Lắc đầu cười, Hướng Nhật quay đầu lại, nhìn bàn đánh bạc bên mình, nhưng lại phát hiện những người chơi bên cạnh đều đang nhìn hắn, ánh mắt vừa hâm mộ lại vừa tán thán số cứt chó.
Hướng Nhật cúi đầu nhìn, thì ra là bản thân được xì lác ( một lá A cùng một lá 10). Nhà cái phải đền gấp 1.5 tiền đặt cược, là một trăm năm mươi triệu. Thấy nhà cái toát hết mồ hôi, Hướng Nhật liền thu tiền lại, không có đặt tiền thêm nữa, thẻ đánh bạc vẫn đang là một trăm triệu.
Mặc dù vậy, nhà cái vẫn run run tay, không dám chia bài, hắn chỉ là một tên chia bài nho nhỏ, thua quá nhiều nói không chừng cả cơm ăn cũng mất.
Lúc này, bên cạnh có một người đi tới, vừa may giúp hắn thoát khỏi bể khổ.
- Hướng tiên sinh, hình như Lưu Phi tiểu thư gặp phiền phức.
Ngô lão bản ưỡn bụng phệ đi tới.
- Hả?
Hướng Nhật đứng bật dậy, nhìn Ngô lão bản bằng vẻ mặt nghiêm nghị. Hắn nhớ Lưu Phi vừa mới ra khỏi cửa, sao chưa gì đã gặp phiền phức rồi? Hắn hoài nghi có người chờ sẵn bên ngoài hộp đêm để đối phó mình và người bên cạnh mình.
- Cô nói với Hướng tiên sinh đi.
Ngô lão bản kéo cô gái trẻ tuổi nãy giờ cúi đầu đi theo phía sau ông ta tới trước mặt Hướng Nhật, hắn nhận ra người này, nàng là nữ phiên dịch lúc nãy đi cùng Lưu Phi ra ngoài mua sắm.
Nữ phiên dịch rõ ràng có hơi sợ, dè dặt nói:
- Có mấy cha xứ, bọn họ vây lấy Lưu Phi tiểu thư, nói cô ấy là ác ma, sau đó thì đem cô ấy đi.
Cha xứ? Hướng Nhật biến sắc, hắn gần như có thể khẳng định, mấy cha xứ này này chính là người Vantican. Lưu Phi là quỷ hút máu, chung quy vẫn là đối thủ một mất một còn với Vantican, song phương xung đột khi gặp mặt cũng không có gì lạ. Thế nhưng với thực lực hiện tại của Lưu Phi thì có thể nói đem đi là bị đem đi sao? Lẽ nào trong đám cha xứ kia có cường giá cấp cao nhất - "Chấp năng giả?