Chương 537: Vật Phẩm Đấu Giá Kỳ Dị


- Sau đây là trân phẩm đầu tiên của buổi đấu giá lần này, là do nghệ nhân lừng danh thế giới Maurio chế tác, bình sinh ông tự nhận rằng đây là một trong mười tác phẩm đắc ý nhất của mình, giá khởi điểm là 200 vạn đôla, mỗi bước giá không được ít hơn 20 vạn.

Vị chủ trì đấu giá trên bục nói bằng giọng lớn nhất có thể, mắt các nữ sĩ ở đây trong nháy mắt liền trở nên sáng ngời, tất cả đều tập trung sự chú ý lên người cô gái mặc bộ đồ thỏ gợi cảm.

Cô gái mặc bộ đồ thỏ tay bưng một chiếc mâm bạc, trong mâm bày một dây chuyền bảo thạch óng ánh đến chói mắt, bản thân dây chuyền được làm từ pla-tin, tuy nhiên tua tòn ten lại là một viên lục bảo thạch to cỡ ngón tay cái, nó tỏa ra ánh sáng u u xanh biếc. Hơn nữa, chịu sư khúc xạ từ ánh sáng đèn trong đại sảnh, nó phát ra một quầng sáng nhàn nhạt na ná như hào quang, trông cứ như là lục bảo thạch tự thân nó phát ra vậy, vừa mỹ lệ lại vừa huyền bí.

- Đẹp thật!

Hướng Nhật mặc dù không tỏ thái độ gì, nhưng Thư Dĩnh bên cạnh hắn mắt lại sáng rỡ, nàng thốt lên một câu, vẻ mặt như là muốn chiếm ngay lấy chiếc dây chuyền bảo thạch kia làm của riêng.

- Thích không?

Hướng Nhật thì thầm hỏi bên tai nàng.

- Thích.

Thư Dĩnh tiếp lời trong vô thức, bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, nàng đảo mắt nhìn nam nhân:

- Hướng Quỳ, không phải anh định mua đấy chứ? Cần tới mấy trăm vạn đô la, nếu đổi sang nhân dân tệ là….

Hướng Nhật lập tức ngắt lời nàng:

- Đừng có tiếc tiền, chỉ cần em thích, cho dù trăng trên trời anh cũng hái xuống cho em! Mấy trăm vạn đô la có đáng là gì.

Nghe lời âu yếm này, toàn thân Thư Dĩnh như nhũn ra, những lời này còn có uy lực gấp vạn lần câu nói “anh yêu em”, nhẹ nhàng tựa vào người nam nhân, trong mắt Thư Dĩnh tràn ngập tình ý:

- Hướng Quỳ, anh thật tốt với em.

Nữ hoàng ở bên cạnh cũng hiểu được Hán ngữ, sau khi nghe vậy thì không tỏ vẻ gì kinh ngạc, nếu có nam nhân nói với nàng những lời như vậy, tin chắc rằng nàng cũng sẽ thấy cảm động như Thư Dĩnh.

Lúc này, đã có người bắt đầu ra giá, đó là một người đàn ông trung niêm mập mạp ôm trong lòng một cô gái ăn mặc cực kì diêm dúa lòe loẹt, xem ra là muốn làm vui lòng mỹ nữ:

- 230 vạn.

Vị chủ trì đấu giá hô lên:

- Hoan hô, vị tiên sinh số 11 ra giá 230 vạn, có ai ra giá cao hơn không?

Vừa dứt lời, một quý phụ độc thân cũng hô giá:

- 260 vạn.

- 300 vạn.

Vị khách số 17 cũng không chịu yếu thế.

- 350 vạn.

- 380 vạn.

- …..

Bầu không khí rất náo nhiệt, nhất thời tiếng hô giá liên tiếp vang lên.

- 600 vạn.

Một giọng hô to cất lên, là gã trung niên mập mạp ra giá đầu tiên, hô xong, hắn nhìn lướt qua mọi người trong đại sảnh, có vẻ rất là đắc ý.

Đây là giá cao nhất cho đến giờ, nếu như không có bất ngờ, chiếc dây chuyển bảo thạch này hẳn là thuộc về hắn. Trên thực tế đúng là như vậy, chiếc dây chuyền kia nhiều lắm cũng chỉ có giá trị đến thế, kẻ thực sự có tiền thì sẽ tập trung đấu giá những món châu báu sau, bởi vì càng về sau đồ càng tốt, không ai nguyện ý lãng phí từng này tiền để mua thứ không xứng với thân phận của bọn họ. Còn những vị khách tài chính không nhiều, sau khi nghe được con số 600 vạn thì đều sáng suốt chọn cách rút lui, tuy bọn họ có chút tiền, nhưng cũng không điên đến nỗi chấp nhận táng gia bại sản vì một chiếc dây chuyền.

Vị chủ trì đấu giá trên bục thấy không có ai hô giá nữa, lại kích động bầu không khí, dường như hắn chưa thỏa mãn với cái ”giá đắt” 600 vạn này.

- Còn ai ra giá cao hơn nữa không? Còn ai ra giá cao hơn vị tiên sinh kia nữa không? Đây là một trong mười tác phẩm kiệt xuất nhất trong suốt cuộc đời của nghệ nhân lừng danh thế giới Maurio.

- 600 vạn lần một.

- 600 vạn lần hai.

- 600 vạn…

- 700 vạn.

Hướng Nhật giơ bảng số trong tay lên.

Vị chủ trì đấu giá trên bục đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó hưng phấn không thôi:

- Hoan hô! Vị tiên sinh số 23 ra giá 700 vạn. còn ai ra giá cao hơn? Còn ai ra giá cao hơn không?

Hướng Nhật vừa hô giá xong, Thư Dĩnh bên cạnh liền kéo kéo hắn, trông rất khẩn trương, cũng không biết là kích động khi thấy nam nhân vì nàng mà vung tiền như rác hay là đang trách nam nhân tiêu tiền uổng phí.

Thấy chiếc dây chuyền bảo thạch sắp tới tay lại bị tuột mất, vẻ mặt gã trung niên mập mạp trở nên cực kì khó coi, hắn không ngờ lại có người ra giá cao hơn mình, thế nên không khỏi hung hăng nhìn chằm chằm vào Hướng Nhật.

Cô gái diêm dúa lòe loẹt bên cạnh hắn cũng có chút bất mãn, tuy nhiên đối tượng mà nàng ta bất mãn là gã trung niên mập mạp, chỉ thấy nàng ta ra sức rúc vào lòng gã trung niên mập mạp, dường như là muốn xúi giục hắn tiếp tục nâng giá.

Gã trung niên mập mạp cũng do dự phần nào, 600 vạn đã là giá cao nhất mà trong thâm tâm hắn có thể chấp nhận, nếu nâng giá, tất phải cao hơn giá của cái tên phá bĩnh kia, tức là ít nhất cần 730 vạn. Nhưng nữ nhân trong lòng lại khiến hắn cảm thấy nếu mình không ra giá tiếp thì rất mất mặt, hắn đang cân nhắc, không biết nên chọn mất mặt hay chọn tốn tiền.

Tuy nhiên, rất nhanh, có người giúp hắn giải quyết vấn đề khó khăn này. Đương nhiên, cũng không phải có người hảo tâm chi tiền giùm hắn, mà đối phương tự hô giá:

- 800 vạn.

Gã trung niên mập mạp lập tức biết khó mà lui, hắn không thể nào chấp nhận giá 800 vạn được. Bất kể nữ nhân trong lòng vùng vằng như thế nào, hắn vẫn không đồng ý.

Trương Thế Gia chậm rãi hạ bảng số xuống, trên thực tế, hắn cũng không định lãng phí tiền vì “món hàng ít giá trị” này, nhưng khi nhìn thấy người ra giá 700 vạn là ai, hắn lập tức đổi ý.

- 800 vạn! Vị tiên sinh số 35 đưa ra giá 800 vạn, còn ai ra giá cao hơn không?

Vị chủ trì đấu giá quả thật hưng phấn chết đi được, mới vật đấu giá đầu tiên mà đã bán được nhiều tiền như vậy, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn, đồng thời cũng khiến hắn như muốn điên lên vì kích động. Giá càng cao, chẳng những giúp hắn nhận được càng nhiều tiền thù lao, hơn nữa cũng có thể nâng danh tiếng của hắn lên một bậc.

- 1000 vạn.

Hướng Nhật lại giơ bảng số lên, rồi nhìn lướt qua đại công tử Trương gia, hắn cũng hiểu tại sao đối phương tranh giành với hắn. Mk, tiền chứ gì? Để xem ai mới là người cười cuối cùng.

- 1200 vạn.

Trương Thế Gia cũng không chịu yếu thế, tăng giá lên 1200 vạn.

- 2000 vạn.

Hướng Nhật chẳng có vẻ gì là xót tiền, thẳng thừng nâng giá lên thêm 800 vạn, dù sao hắn cũng vừa hời được hẳn một túi kim cương, tiêu phí một chút có sao đâu.

Nghe thấy con số này, người trong đại sảnh nhất thời xôn xao một trận, các ánh mắt nhìn về phía Hướng Nhật không còn có vẻ khinh miệt nữa, trái lại còn kèm theo chút đố kị.

Nữ nhân diêm dúa lòe loẹt trong lòng gã trung niên mập mạp cũng ngừng làm nũng, thay vào đó là không ngừng ném cho Hướng Nhật những ánh mắt câu hồn, còn vị chủ trì đấu giá trên bục thì hạnh phúc đến suýt chết ngất.

Lần này, Trương Thế Gia có hơi chần chừ, nhưng thấy người chung quanh đều hướng ánh mắt về phía mình, giống như là muốn chờ xem kịch vui vậy, thế là hắn lập tức hô:

- 2500 vạn.

- 3000 vạn.

Hướng Nhật không mảy may nhíu mày, ngay lập tức giơ bảng số lên.

Trương Thế gia cũng không dám hô bừa nữa, vốn hắn định biến cái tên từng khiến hắn xấu mặt là Hướng Nhật trở thành trò cười cho thiên hạ, hắn cứ nghĩ, đối phương dù có bao nhiều tiền thì cũng không thể nào so được với hắn, ai ngờ, chỉ cần mình hô một cái là đối phương lại nâng giá lên cao hơn nhiều. Điều này làm cho hắn không dám theo tới cùng, bởi vì hắn không dám chắc liệu đối phương có thể rút lui tại thời khác nào đó hay không, nếu bỏ mấy ngàn vạn ra mua một món trang sức như vậy, chắc chắn sẽ bị lão già ở nhà mắng cho một trận nên thân.

Vị chủ trì đấu giá đã có chút chết lặng, cái tay giơ lên hô hào cũng rút về, không tiếp tục kích động bầu không khí, bởi vì hắn biết sẽ không có kẻ ngốc nào nâng giá nữa, cầm chiếc búa trong tay lên:

- 3000 vạn lần môt, 3000 vạn lần hai, 3000 vạn lần ba!

Chiếc búa gõ mạnh xuống bàn, vị chủ trì đấu giá hét lên:

- Thành giao! Tác phẩm do nghệ nhân lừng danh thế giới Maurio chế tác thuộc về vị tiên sinh số 23.

Hướng Nhật giành được chiếc dây chuyền bảo thạch như ý nguyện, Thư Dĩnh cũng không kiềm chế được sự hưng phấn, nàng biết chiếc dây chuyền mình thích đã thuộc về mình. Nhưng trong lòng lại có phần hối hận, nàng không phải nhân tình được người ta bao, cho nên không khỏi xót tiền giùm cho nam nhân. Nên nhớ chiếc vòng nho nhỏ này có giá trị 3000 vạn đôla, không phải 3000 đồng.

Bỏ mấy ngàn vạn ra mua thứ chỉ đáng giá mấy trăm vạn, người trong đại sảnh xôn xao vì chuyện này một hồi, sau đó lại dời sự chú ý sang những vật phẩm đấu giá kế tiếp. 3000 vạn mặc dù nhiều, nhưng không phải bọn họ chưa từng thấy người chơi nổi như vậy, họ chỉ mong, khi thứ mình muốn mua được đem ra, cái tên không biết gì mà cứ thích phóng đại giá kia không phá bĩnh bọn họ.

Sau vài vật phẩm đấu giá, hi vọng của bọn họ trở thành sự thật, bởi vì cái gã nhà giàu mới nổi không được bọn họ hoan nghênh kia cũng không đấu giá. Nhờ thế bọn họ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có kẻ suy đoán, có khi đối phương sau lần đấu giá kia đã tiêu sạch tiền. Nghĩ như vậy, trong lòng lại bắt đầu tỏ ra xem thường.

Rất nhanh, vật phẩm đấu giá lần lượt rơi vào tay các đại phú hào, chỉ còn lại món cuối cùng. Đây chính là tuồng hay mà mọi người trong đại sảnh chờ mong đã lâu.

Hướng Nhật phát hiện, Trương Thế Gia vốn không có chút hứng thú nào với những vật phẩm đấu giá trước giờ lại đột nhiên nhìn chằm chằm lên bục, ngay cả gã có đôi mắt phóng điện ngồi bên cạnh hắn cũng không ngoại lệ, vẻ mặt nghiêm túc hơn rất nhiều. Hướng Nhật lập tức cảm thấy tò mò, vật phẩm đấu giá cuối cùng rốt cuộc là thứ gì, đồng thời trong lòng cũng hạ quyết tâm, vừa rồi tiểu tử kia đã tranh chiếc dây chuyền bảo thạch với mình, giờ mình đương nhiên không thể để hắn dễ dàng có được thứ hắn muốn. Với lại, nhìn vẻ mặt khát vọng của Trương đại công tử và gã có đôi mắt phóng điện, Hướng Nhật cũng nẩy sinh hứng thứ với vật phẩm đấu giá cuối cùng, hắn tuyết đối sẽ không tặng thứ này cho đối phương.

Lần này, vị chủ trì đấu giá cũng không để cô gái mặc bộ đồ thỏ mở mâm bạc ra như thường lệ, mà tự tay vén tấm lụa mỏng màu đen ở mặt trên mâm lên.

Ngay lập tức, toàn bộ đại sảnh dường như là sáng bừng lên, ngay cả ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn trên trần nhà cũng bị lu mờ đi. Nằm trong mâm là một vật trông giống như cây trâm cài tóc của phụ nữ Trung Quốc thời xưa, nhưng so với đạo cụ trong TV thì rực rỡ hơn nhiều, không, phải nói là đẹp mỹ miều.

Cây trâm được làm bằng vàng, điểm ấy cũng không có gì đáng ngạc nhiên, tuy nhiên, một đầu của cây trâm lại không giống như những chiếc trâm thông thường. Ở phần gốc có đính một viên bảo thạch màu đỏ to cỡ mắt mèo.

Nhưng điểm đặc biệt chính là ở chỗ này, bảo thạch màu đỏ, thế mà lại tỏa ra vầng hào quang màu lam, khoa học căn bản không thể nào giải thích nổi sự kỳ lạ này. Hơn nữa, vầng hào quang màu lam cũng không hề mờ mờ nhạt nhạt, mà ngưng kết lại, giống y vật thật, dường như có thể dùng tay năm lấy.

Bởi vì được điểm xuyết bằng viên bản thạch kỳ dị này, ngay cả cây trâm cũng tỏa ra sức lôi cuốn kỳ lạ, dường như chỉ cần liếc mắt nhìn là sẽ bị nó hút hồn, nhất là phần có đính viên bảo thạch màu đỏ kia.

- Quý vị biết đây là gì không?

Trong lúc mọi người đang bị cây trâm huyền ảo kia hút hồn, giọng của vị chủ trì đấu giá vang lên, mà còn gãi đúng chỗ ngứa.

- Thời Trung Quốc cổ đại, món trang sức này rất thịnh hành, phụ nữ đều cài nó lên tóc, nó có tác dụng tương tự như kẹp tóc thời nay. Đương nhiên, đây cũng không phải một món trang sức bình thường, theo truyền thuyết, nó đã từng được Tắc Thiên Võ, nữ hoàng vĩ đại nhất trong lịch sử Trung Quốc, đeo trên người. Hơn nữa, nó còn có một tác dụng thần kỳ, bất luận là nam hay nữ, chỉ cần đem nó bên mình là sẽ không ngã bệnh, thậm chí cho đến lúc chết vẫn có thể giữ được thân thể thanh xuân ở độ tuổi 20….

Các nữ nhân trong đại sảnh càng nghe mắt càng phát sáng, trên thế giới này thực sự có thứ có thể giúp người ta giữ mãi được dung nhan ở tuổi 20 sao? Nếu đúng là như vậy, đây đúng điều đại hỷ đối với nữ nhân.

Ngay cả Thư Dĩnh vừa có được dây chuyền bảo thạch cũng không nỡ dời mắt khỏi chiếc trâm, có thể làm dung nhan trẻ mãi không già, không nữ nhân nào có thể chống lại được sức hấp dẫn của nó.

Nữ hoàng Teru Tonnay bên cạnh từ đầu đến giờ không hô giá một lần nào, cứ như là đến ngắm khách vậy, nhưng lúc này cũng muốn có được chiếc trâm kia, cứ chăm chú nhìn thẳng vào nó.

Thấy mọi người đều bị mình khơi dậy lòng ham muốn mua món này, vị chủ trì đấu giá hài lòng gật gật đầu, cũng không nói linh tinh thêm gì nữa, lớn tiếng hô:

- Giá khởi điểm 1000 vạn đô la, mỗi bước giá không ít hơn 100 vạn, đấu giá bắt đầu.

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #537