Chương 529: Gặp Mặt Kẻ Thù (Hạ)


Ngủ thẳng đến hửng sáng, Hướng Nhật mở to mắt, theo thói quen đưa tay ôm lấy người bên cạnh. Ngay lập tức, một thân thể mềm mại trắng mịn ngả vào lòng hắn, đồng thời còn kèm theo vài tiếng rên rỉ yêu kiều.

Đêm qua, Hướng Nhật cuối cùng không kháng cự lại cám dỗ, giữ Thư Dĩnh lại. Kìm nén mất hai ngày, cũng chẳng quản đây là lần đầu của Thư Dĩnh, hắn vẫn ra sức ân ái tới vài lần. Kết quả là bản thân hắn cực kỳ thỏa mãn, chỉ khổ Thư Dĩnh, đến bây giờ vẫn ngủ say ly bì.

Nhẹ nhàng vén một góc chăn lên, Hướng Nhật nhìn Thư Dĩnh rúc trong lòng mình, gương mặt nàng tinh xảo hệt như búp bê, lại thêm hàng lông mi khe khẽ run rẩy, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một thứ cảm giác rất ấm áp .

Đã quan hệ với đối phương, đương nhiên phải chịu trách nhiệm đến cùng. Mặc dù rất khó ăn nói với đám người Sở Sở, nhưng Hướng Nhật chỉ đành kiên trì đến cùng, trước mắt cứ tạm giấu diếm, đợi đến lúc tìm được cơ hội thích hợp sẽ công bố quan hệ của hai người .

Nghĩ như vậy, hắn phần nào an tâm trở lại, với lại bên cạnh còn có một mỹ nữ trần như nhộng, “tiểu đệ đệ” lại rục rịch ngóc đầu dậy.

Hai bàn tay đặt lên gò bồng đảo cao vút trước ngực kia của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận được hai trái tuyết lê mềm mại trong tay mình biến đổi thành đủ các loại hình dạng.

Hướng Nhật càng thêm phấn khích.

“Ư” một tiếng, Thư Dĩnh tỉnh lại từ giấc ngủ mơ. Trong nhất thời liền cảm giác được bộ vị mẫn cảm nhất của mình bị người ta nắm trong tay, sau khi biết là chuyện gì xảy ra, nàng cũng không phản kháng, chỉ ngượng ngùng đến nỗi không dám nhìn nam nhân, rúc đầu vào trong lồng ngực đối phương.

– Dậy rồi à?

Hướng Nhật dịu dàng hỏi, một tay tách ra, đặt lên bờ lưng và chậm rãi trượt dần xuống, cuối cùng dừng lại trên kiều đồn vểnh cao của nàng.

– Ưmmmm

Thư Dĩnh khẽ rên lên một tiếng, cảm giác được bàn tay nóng như lửa của nam nhân, toàn thân cũng nóng dần lên.

– Làm sao vậy, còn muốn thêm một lần nữa sao?

Hướng Nhật cười khà khà, trêu nàng.

– Đừng!

Thư Dĩnh vội vàng lắc lắc đầu, xem ra còn có chút sợ hãi đối với trận ân ái điên cuồng tối hôm qua, còn lên tiếng oán trách:

– Chẳng thương hương tiếc ngọc gì cả, người ta là lần đầu tiên đấy.

– Đêm qua, không phải em nói là cảm giác rất sung sướng sao?

Hướng Nhật cười càng đắc ý hơn.

Mặt Thư Dĩnh trong nháy mắt đỏ rực:

– Đấy là anh ép em nói như vậy.

Nói tới vấn đề này, Thư Dĩnh đương nhiên là có lý do để ngụy biện, mặc dù tối hôm qua đúng là nàng đã nói vậy, nhưng giờ lại bị nam nhân hỏi ngay mặt, bản thân là nữ, da mặt mỏng, đương nhiên sẽ cảm thấy xấu hổ .

Hướng Nhật vẫn cười dâm không ngừng, cô nàng rõ ràng là cãi cứng.

Nghe nam nhân cười mà toàn thân thấy không được tự nhiên, Thư Dĩnh bỗng nhiên la hoảng một tiếng:

– Chết, mấy giờ rồi nhỉ?

– Chắc sắp 8 giờ.

Hướng Nhật nhìn sắc trời bên ngoài rồi nói, hắn cho rằng cô nàng này muốn đánh trống lảng.

– Tiêu rồi, tiêu rồi, đã hửng sáng rồi cơ à.

Thư Dĩnh mặt mày ủ rũ.

– Sao vậy?

Hướng Nhật nhận ra nàng không phải đang giả bộ, mà quả thực là có chuyện gì đó.

– 8h30 em có hẹn bàn chuyện làm ăn với khách hàng, không xong rồi!

Thư Dĩnh đột nhiên giãy dụa, định thoát khỏi ngực nam nhân.

– Em phải rời giường ngay bây giờ, anh đừng ôm em nữa.

– Em bây giờ còn có thể rời giường được sao?

Mặc dù nói như vậy, nhưng Hướng Nhật vẫn buông nàng ra.

– Đáng ghét!

Thư Dĩnh kiều mỵ lườm hắn một cái, nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo,

– Nếu không phải tại anh, sao em có thể ngủ dậy muộn như vậy chứ?

– Muộn một chút cũng có sao đâu?

Hướng Nhật nằm trên giường, nói dễ như không vậy.

– Quan trong lắm chứ, lần đầu tiên hẹn gặp khách hàng, sao có thể thất hẹn với người ta được, đây là chuyện hệ trọng liên quan đến uy tín và danh dự của công ty.

Thư Dĩnh vừa mặc quần áo vừa đáp lại mấy lời không xác đáng của nam nhân.

– Em đi thì anh biết làm thế nào?

Hướng Nhật cố ý thở vắn than dài.

Vừa mặc quần áo chỉnh tề xong, Thư Dĩnh lại nhịn không được phải lườm hắn một cái nữa:

– Được rồi, buổi tối em lại ở cùng anh là được chứ gì?

– Quyết định vậy đi, buổi tối em cũng đừng có mà nói khuya quá buồn ngủ gì gì đó đấy nhé, anh không chịu đâu.

Hướng Nhật nhân cơ hội bắt chẹt luôn, không cho nàng một đường thoát nào.

Thư Dĩnh mặt lại ửng hồng:

– Không nói với anh nữa, em sắp muộn đến nơi rồi.

Nói xong, vội vàng trốn ra khỏi phòng ngủ.

Hướng Nhật lại nằm trên giường một lúc, nghĩ ngợi một vài chuyện lung tung, cho đến khi tiếng chuông của chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường cắt ngang dòng suy tư của hắn.

Là Alice gọi, Hướng Nhật thầm thở dài, tuy nói hắn vừa tiếp nhận Thư Dĩnh, nhưng không có nghĩa là tiếp nhận cả Alice, chỉ là vì một trò đùa quá trớn nên nàng mới có tình ý với mình, huống chi đối phương còn ở nước ngoài, hai người gần như là không có khả năng ở cùng nhau.

Hướng Nhật cảm thấy cần phải nói rõ ràng với đối phương, trải qua một đêm ân ái điên cuồng cùng Thư Dĩnh, hắn đã hạ quyết tâm, cho dù có làm tổn thương Alice cũng phải giải quyết vấn đề này cho xong.

Vừa hay Alice hẹn hắn đi ăn điểm tâm, địa điểm vẫn là nhà hàng Trung Quốc của ông chủ Lâm, Hướng Nhật nhận lời ngay.

Đánh răng rửa mặt và mặc quần áo chỉnh tề xong, Hướng Nhật vội vã đến nhà hàng Trung Quốc.

Vị trí dùng cơm vẫn là trong cái góc thanh u tĩnh mịch mà chỉ có bạn bè của ông chủ nhà hàng mới được ngồi, Alice cũng đã thành khách quen của nơi này.

– Jack

Vừa thấy nam nhân đi vào, Alice từ xa đã vẫy tay rối rít.

Hướng Nhật vội vàng đi tới, có phần cười khổ, bởi vì cái vẫy vẫy tay của Alice khiến cho hắn trở thành tâm điểm chú ý của những người khách đang dùng bữa sáng trong nhà hàng.

– Alice, em không cảm thấy làm như vậy rất mất hình tượng thục nữ sao?

– Em vốn cũng không phải là thục nữ.

Alice hồn nhiên cười nói,

– Jack, anh muốn ăn gì? Sữa đậu nành với bánh quẩy nhé?

– Cũng được.

Hướng Nhật gật đầu đáp, đột nhiên nghiêm mặt nhìn cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim:

– Alice, có một chuyện anh muốn hỏi em.

– Chuyện gì?

Alice đang lật xem thực đơn bữa sáng, không thấy được vẻ mặt nghiêm túc của nam nhân.

Hướng Nhật cân nhắc lợi hại một hồi, mở miệng nói:

– Em không sợ anh có bạn gái khác ở Trung Quốc sao?

Alice sửng sốt, vội ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm nam nhân một hồi lâu, rồi bỗng nhiên lại nở nụ cười:

- Em không sợ!

Lần này đến phiên Hướng Nhật kinh ngạc:

– Vì sao?

– Bởi vì anh đùa em, đúng không, Jack?

Khuôn mặt Alice cười tươi như hoa.

Nhưng Hướng Nhật không thể không dập tắt cách nghĩ “tự biên tự diễn” của Alice:

– Không, ở Trung Quốc quả thật anh đã có bạn gái, với lại không chỉ có một người.

Sau khi nghe được những lời này, nụ cười trên mặt Alice bỗng chốc tan thành mây khói, nhìn Hướng Nhật mà dường như không thể tin nổi, run rẩy nói:

– Jack, giờ vẫn chưa tới ngày valentine, anh đừng đùa em như vậy được không?

Hướng Nhật cố ý quay đầu sang chỗ khác không nhìn nàng, bởi vì hắn sợ bản thân nhịn không được sẽ đổi giọng:

– Là sự thật, bất kể em tin hay không, sự thật đúng là như thế.

Thực đơn trong tay Alice lặng thinh rớt xuống bàn, nước mắt không thể nén được rơi lã chã, mà toàn thân như mất đi tri giác. Một cuộc sống vốn hạnh phúc như trong mơ đã hoàn toàn bị chôn vùi bởi mấy lời tuyệt tình của nam nhân.

– Tên lừa đảo, ngươi lại làm gì ức hiếp Alice tỷ tỷ?

Một giọng trong trẻo mà đầy khó chịu vang lên từ bên cạnh.

Hướng Nhật quay đầu sang, thấy lúc này Lâm Dục Tú đang mang vẻ mặt giận dữ nhìn hắn, nhất thời nổi giận, vung tay nói:

– Không phải chuyện của cô, ở yên một bên đi.

Lâm Dục Tú tức đến đỏ cả mặt, trừng mắt nhin nam nhân, giẫm chân rồi chạy ra ngoài.

Alice cũng từ trong đau khổ bĩnh tình lại, sắc mặt vô cùng tái nhợt, nhìn Hướng Nhật:

– Jack, em làm gì sai phải không? Nếu đúng như vậy, em có thể sửa mà.

– Không, không phải tại em, chỉ là anh thật sự đã có bạn gái rồi.

Hướng Nhật cố cứng lòng.

– Em không tin! Em không tin!

Alice lắc đầu lia lịa, nàng chỉ mong rằng thời khắc này mình đang nằm mơ, cho dù đó là ác mộng. Bởi vì mỗi khi trở về với hiện thực, tất cả mộng cảnh đều tan biến hết, mà nàng lại mơ ước được sống hạnh phúc với người bạn trai yêu thương nàng đến mức có thể hy sinh bản thân vì nàng.

– Anh có thể mang cô ấy tới gặp em.

Những lời này của nam nhân kéo Alice từ trạng thái nửa tỉnh nửa mê về với hiện thực, một hiện thực rất tàn khốc.

Alice nắm chặt lấy một góc bàn ăn, các ngón tay miết lại đến trắng bạch, nàng vẫn ôm chút hy vọng:

– Vậy tại sao trên máy bay anh lại nói với em những lời đấy?

Mắt thấy Alice bất cứ lúc nào cũng có thể suy sụp, Hướng Nhật biết, nếu như mình nói “Đấy chẳng qua chỉ là nói đùa”, chắc chắn sẽ đẩy nàng xuống vực sâu đau khổ, hắn cố ý nhún vai nói:

– Có thể là vì con người của anh khá là hoa tâm, cho nên cứ gặp mỹ nữ là thích!

Nhưng Alice vẫn không chịu được sự đả kích như vậy, che mặt chạy ra khỏi nhà hàng.

Hướng Nhật vốn định đuổi theo, nhưng lại thấy Lâm Dục Tú không biết núp ở chỗ nào đột nhiên cũng đuổi theo, hắn ngay lập tức dừng động tác lại. Cứ để cho nàng tỉnh táo một chút, có lẽ khi nghĩ thông suốt rồi, sẽ quên mình ngay thôi.

Hướng Nhật nghĩ như vậy, chứ thực ra trong lòng hắn cũng không thoải mái, mặc dù mới qua lại với Alice được một ngày, nhưng cũng đã rất có thiện cảm với nàng. Tuy nhiên, vẫn là câu nói cũ, "Tình cảm là không thể miễn cưỡng được". Thiện cảm thì thiện cảm, còn chưa phát triển đến tình yêu nam nữ, nguyên nhân khiến Hướng Nhật không thoải mái, không chỉ là vì hắn làm tổn thương trái tim một cô gái, mà còn vì từ nay về sau hắn cùng Alice đã trở thành người dưng, phần ký ức đẹp đẽ này chỉ có thể vĩnh viễn chôn sâu dưới tận đáy lòng.

Khẽ thở dài một hơi, Hướng Nhật cầm lên một miếng bánh quẩy trên bàn ăn, định đút vào miệng, nhưng đột nhiên hắn lại chú ý tới một người đang dùng cơm trong nhà hàng.

Trong một đám lão nhân người Hoa đang ăn điểm tâm, lại có một thanh niên da trắng, quả thật có phần gây chú ý cho người khác. Với lại, Hướng Nhật đã từng gặp mặt thanh niên da trắng kia một lần, điều này làm cho hắn không khỏi cảnh giác, thừa dịp đối phương còn chưa phát hiện ra mình, hắn đổi chỗ, đồng thời cúi thấp đầu xuống .

Gã thanh niên da trắng kia không phải ai xa lạ, lúc hắn ở Pháp, sau khi cùng nữ thư ký phát hiện hành lý trong khách sạn bị người ta lục lọi, đối phương lại phái gã thanh niên da trắng này giả dạng thành phục vụ thâm nhập chỗ mình, hơn nữa còn bắt mình giao ra cuốn sổ nhỏ màu lam ghi chép “Lý thuyết về máy bay tàng hình”. Khi ấy đối phương ở trước mặt mình còn “múa rìu qua mắt thợ” bằng cách lưu lại dấu năm ngón tay trên tay đẩy bằng kim loại của toa ăn, đáng tiếc chút năng lực ấy Hướng Nhật căn bản không để vào mắt.

Tuy nhiên gặp lại ở nơi này, thêm nữa đối phương lúc ở Pháp là dùng tiếng Anh nói chuyện với mình, hơn nữa còn nói cuốn sổ nhỏ màu lam kia vốn là vật của bọn họ, Hướng Nhật đã phần nào đoán được thân phận của đối phương.

Điều này làm cho hắn càng thêm cẩn thận, bản thân là kẻ thù lớn của gã kia, bây giờ lại đang ở trong đại bản doanh của đối phương, không được để gã kia bắt gặp, bằng không có lẽ cũng chỉ có nước lập tức rời khỏi nước Mỹ, đi càng xa càng tốt .

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #529