Chương 498: Điều Kiện “Đơn Giản”


Thấy đầu dây bên kia hỏi lại một câu "Tôn trọng nhau" xong thì im bặt, Hướng Nhật trong lòng cũng thấp thỏm bất an, thực ra lần trước khi Hướng mẫu đến Bắc Hải, hắn cũng đã biết thái độ của bà, để đỡ phải nghe Hướng mẫu đưa ra yêu cầu gì đó mà hắn khó có thể chấp thuận, Hướng Nhật lấy cớ chuồn:

- Mẹ, nếu như không có chuyện gì nữa, con đi ăn cơm đã nhé.

- Con còn nghĩ đến chuyện ăn cơm được à?

Hướng mẫu hiển nhiên chưa hết tức giận, ở đầu dây bên này cũng nghe ra được đối phương đang kiềm chế cơn phẫn nộ.

- Mẹ hỏi con, chuyện này con định thế nào đây? Chẳng lẽ cưới hết các cô ấy sao? Như thế là phạm pháp!

- Con định . . . . . Nhập tịch A rập chắc là được ạ? Ở đó một chồng có thể lấy nhiều vợ.

Hướng Nhật dè dặt đáp, thấy Hướng mẫu tức giận, trong lòng hắn cũng hơi sợ hãi.

Hướng mẫu im lặng một chút, sau đó giọng lại tiếp tục gay gắt:

- Nhập tịch A rập, nói nghe thì dễ, nhưng con nghĩ chuyện đơn giản như vậy sao? Các cô ấy đều bằng lòng lấy con sao?

Theo quan niệm của Hướng mẫu, mỗi người phụ nữ đều mong chồng mình một lòng một dạ với mình, sao có thể thích một người đàn ông không chung thủy được chứ? Nếu là thời cổ đại thì chuyện này còn khả thi, nhưng đấy là vì khi đó phụ nữ không có địa vị gì, không thể không phụ thuộc vào đàn ông.

Cho dù không muốn làm kích động Hướng mẫu, nhưng khi nghe bà chất vấn như vậy, Hướng Nhật liền trả lời rất tự tin:

- Dạ, các cô ấy đều bằng lòng.

Hướng mẫu quả nhiên là bị kích động, vốn định nổi giận, nhưng nghe con trai khẳng định như vậy, bà đành phải nói:

- Được! Để hôm nào mẹ đến Bắc Hải xem sao, nếu như các cô ấy đều bằng lòng, mẹ sẽ không ý kiến nữa.

- Thật ạ?

Hướng Nhật trong lòng mừng như điên, có sự cam đoan của Hướng mẫu, vậy chắc chắn không có vấn đề gì nữa.

- Con đừng mừng vội.

Hướng mẫu ở đầu dây bên kia tạt một gáo nước lạnh

- Nếu như mẹ nghe thấy có một người nói không bằng lòng, vậy con chỉ có thể lấy một người, chính là người có bầu.

- Dạ, dạ . . . . . .

Hướng Nhật luôn miệng đáp, hắn nắm rõ ý muốn của mấy vị đại tiểu thư, nhìn các nàng bây giờ sống chung hòa thuận như vậy, nếu hỏi có muốn cùng gả cho mình hay không, có lẽ sẽ không ai phản đối.

Thấy con trai biết vâng lời, cơn giận của Hướng mẫu dường như cũng dịu đi phần nào, bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì đó, nói:

- Đúng rồi, lúc nãy mẹ hỏi con vẫn chưa trả lời, tiểu tử thúi, dám quanh co với mẹ hả? Thiếu chút nữa bị con đánh trống lảng.

- Hỏi gì ạ . . . . . . À, mẹ hỏi lão . . . . . . Ông ngoại vì sao đến Bắc Hải ấy ạ?

Hướng Nhật cuối cùng cũng kịp nhớ ra, Hướng mẫu còn chưa quên chuyện này, tuy nhiên không phải hắn muốn đánh trống lảng, mà hắn muốn đề cập rằng lý do bên trong cũng có liên quan đến mấy vị đại tiểu thư.

- Còn không mau nói đi.

Nghe con trai nói sang việc khác một hồi, Hướng mẫu cũng không còn thấy kinh hãi như khi mới nghe tin cha mình đến Bắc Hải, lúc này đã có thể nói chuyện bằng giọng điệu thường ngày.

Hướng Nhật chỉnh sửa câu từ một chút, sau đó mới cất lời tâng bốc mình:

- Thật ra là vì những cô con dâu của mẹ, các cô ấy đều rất có gia thế, hơn nữa con trai của mẹ cũng chút năng lực, cho nên . . . . . . Ông ngoại mới tìm tới cửa.

- Ra là như vậy . . . Khó trách . . . . . .

Hướng mẫu có chút xuất thần, lẩm bẩm như tự nói cho mình nghe, trong lòng cảm thấy rất mất mác. Nghe những gì con trai bảo bối nói, bà đã có câu trả lời, lúc trước khi đến Bắc Hải cũng đã rất kinh ngạc, bởi vì hai cô gái ở cùng với con trai, một là thiên kim của người giàu nhất Bắc Hải, một là thiên kim của thị trưởng Bắc Hải, cả hai đều có bối cảnh rất lớn. Bây giờ lại nghe giọng tự đắc của tiểu tử thúi này, hình như mấy cô con dâu khác cũng không đơn giản, như vậy việc cha mình - vốn là người đặt lợi ích lên hàng đầu - đích thân đến Bắc Hải cũng không có gì khó hiểu. Đối với chuyện con trai tự khoe mình có chút năng lực, bà cũng không để bụng, nhưng nghe hắn nói một cách đắc ý như vậy, liền mắng ngay:

- Tiểu tử thúi, con thì có năng lực gì, đừng có mà dát vàng lên mặt mình.

Tuy nhiên nói tới nói lui, đối với năng lực của con trai, người làm mẹ như bà vẫn cảm thấy rất kiêu hãnh. Có thể theo đuổi được nhiều thiên kim tiểu thư mà người khác khó có hi vọng với tới, điều này chứng tỏ con trai mình rất xuất sắc, bằng không sao con nhà người ta theo đuổi không được, mà con nhà mình lại làm được, hơn nữa trong một thời gian ngắn còn khiến bấy nhiêu vị thiên kim tiểu thư cùng sa lưới tình? Dòng gien xuất sắc này từ mà ra, thế mà cũng phải hỏi à? Đương nhiên là được di truyền từ bà – mẹ của nó, vậy trong lòng có thể không cảm thấy kiêu hãnh hay sao?

Nghe Hướng mẫu cười mắng yêu, Hướng Nhật cảm thấy thật ấm lòng, đồng thời lại có phần không phục.

- Con không dát vàng lên mặt mình mà, thực ra . . . . . . Mẹ, mẹ biết dị năng giả chứ?

- Dị năng giả?

Hô hấp của Hướng mẫu trong nháy mắt trở nên dồn dập, xuất thân từ một thế gia, sao bà có thể không biết về những quái vật khủng bố phi nhân loại ấy chứ?

- Sao con biết dị năng giả? Lại là Tiểu Quân . . . . Dì út con nói cho con biết phải không?

- Không phải.

Hướng Nhật phủ nhận, không chờ Hướng mẫu mở miệng hỏi lần hai, hắn đã nói ra luôn.

- Bởi vì con chính là dị năng giả.

Đối với Hướng mẫu, Hướng Nhật cũng không có gì phải kiêng kị.

- Con là . . . . . . Dị năng giả?

Hướng mẫu hoàn toàn bị kinh hãi, so với lần đầu tiên nghe con trai bất ngờ nói ra chuyện 20 năm trước thì còn kinh hãi hơn, lúc này nếu như con trai ở bên cạnh, chắc nàng đã sớm đưa tay sờ trán của nó, xem nó có phải phát sốt nên nói mê sảng hay không.

Hướng Nhật cũng biết những lời vừa rồi của mình khiến người ta khó mà tin cho được, cho nên hắn không nói gì nữa, định bụng để Hướng mẫu tự thích ứng với cái tin này.

Một lát sau, Hướng mẫu đã bình tĩnh trở lại, nhưng giọng vẫn có chút không tưởng tượng nổi, hỏi :

- Khi nào thì con phát hiện ra mình có dị năng?

Sống với con trai bao nhiều năm, nhưng Hướng mẫu chưa từng phát hiện nó có điểm nào khác thường, giờ phút này đương nhiên là muốn hỏi cho rõ ràng.

Hướng Nhật đã có chuẩn bị.

- Là vào đầu năm học này ạ.

Hướng mẫu thử ngẫm nghĩ lại, từ những biến hóa của con trai mà xét, quả thật vừa khớp với thời gian ấy. Còn nhớ lần trước khi đến Bắc Hải cũng đã phát hiện nó thay đổi rất nhiều, hóa ra là vì tiểu tử này có được dị năng, khó trách chuyện một người trước nay vốn có cá tính nhu nhược như nó lại có dũng khí theo đuổi nhiều cô gái đến vậy.

Nghĩ như vậy, Hướng mẫu cũng thấy con trai có dị năng không phải là việc gì xấu, lúc trước bà còn lo không biết nó có thể tìm được bạn gái hay không, giờ thì tìm được cả một đại đội, hiện tai phiền não lại là làm sao để chọn cho nó một thê tử hoàn mỹ nhất. Cái tiểu tử thúi này! Hướng mẫu có chút bất đắc dĩ, đột nhiên trong lòng lại nghĩ tới một chuyện khác, con trai có năng lực như vậy, khó trách người cha 20 năm trước tuyệt tình đuổi mình ra khỏi nhà lại có thể đi từ thủ đô đến Bắc Hải, có lẽ không chỉ vì mục đích thăm dò bối cảnh của mấy đứa con dâu, mà quan trọng hơn là vì coi trọng dị năng của con trai mình. Bà hiểu rõ người cha nhẫn tâm của mình, nói không chừng lần này ông ấy có thể . . . . . . Lại nghĩ tới việc vừa rồi con trai hỏi mình có muốn trở lại Dịch gia hay không, Hướng mẫu mơ hồ có một sự chờ mong khó nói thành lời. Đã 20 năm rồi, cũng không biết mẹ bà ra sao?

Thấy đâu dây bên kia lại im lặng, Hướng Nhật biết Hướng mẫu có khả năng lại “nghĩ lan man” nữa rồi, hắn định bụng chuồn, nên lại dùng cái cớ trước đó:

- Mẹ, con thật sự muốn đi ăn cơm lắm rồi, nếu không đi đồ ăn nguội hết mất.

- Được rồi, con đi ăn cơm đi, mẹ cũng phải đi nấu cơm cho ba con.

Hướng mẫu cũng không đành lòng để con trai phải ăn cơm thừa canh cặn, nói xong định cúp điện thoại, bà cũng cần điều chỉnh lại tâm trạng phức tạp của mình, dù sao những gì được nghe hôm nay quả thực đã khiến bà vừa kinh hãi vừa thấy không thể tưởng tượng nổi. Nhưng bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì đó, bà vội hô lớn trong điện thoại:

- Khoan đã, cô gái có bầu làm nghề gì? Hay cũng sinh viên giống con?

- Không phải, cô ấy là cô giáo.

Hướng Nhật buột miệng tiếp lời, hắn vội vàng trình bày rõ thân phận của nữ cảnh quan, nếu không, không chừng Hướng mẫu lại nổi giận, trong mắt Hướng mẫu, sinh viên vẫn không nên mang thai.

Nhưng hắn không ngờ rằng Hướng mẫu nghe được hai chữ "giáo viên" thì lại càng nổi giận.

- Tiểu tử thúi, ngay cả cô giáo mà con cũng . . . . . . Khi mẹ đến Bắc Hải, con chờ xem mẹ trừng trị con thế nào!

Vừa nói xong liền tức giận cúp điện thoại.

Hướng Nhật vỗ thật mạnh vào đầu mình, đúng là thông minh bị thông minh hại, tại sao mình lại nói là cô giáo cơ chứ, thế chẳng phải là tự rước lấy khổ sao? Tuy nhiên lúc này cho dù hối hận cũng đã muộn, bởi vì đáp án ấy đã được khắc sâu vào trong lòng Hướng mẫu, e rằng khi Hướng mẫu thực sự đến Bắc Hải, mình sẽ biết thế nào là lợi hại, cũng không phải hắn sợ Hướng mẫu đánh hắn, mà là lo lắng Hướng mẫu đưa ra yêu cầu hoặc điều kiện gì đó làm khó dễ mình, đấy mới thực sự là khóc không ra nước mắt.

Lắc lắc đầu, Hướng Nhật vứt những suy nghĩ lung tung ra khỏi óc, nếu trong lòng đã có quyết định, vậy cũng nên đi gặp lão già của Dịch gia rồi.

Mang vẻ mặt nhẹ nhõm bước xuống lầu, vừa khéo nhìn thấy Dịch Tiểu Quân còn chưa đi, cứ như là chưa từng có chuyện gì xảy ra, vẫn cười đùa với chúng nữ.

Hướng Nhật có chút khó hiểu, bởi vì hắn cho rằng cô nàng này sau khi bị mình khước từ thì phải có vẻ mặt phẫn nộ mới đúng, không lý nào lại thoải mái cười đùa như thế. Đi thẳng tới trước mặt nàng, hắn lạnh giọng nói:

- Cơm tối cô mời.

- Ta mời? Gì cơ . . . . . .

Dịch Tiểu Quân đầu tiên là sửng sốt, sau đó mắt sáng lên,

- Ý của ngươi là . . . . . .

Hướng Nhật không đợi nàng nói hết câu, sốt ruột cắt lời luôn:

- Đừng nói nhảm nữa, bây giờ đi luôn chứ?

- Tiểu tử thúi, chẳng biết tôn kính trưởng bối gì cả.

Dịch Tiểu Quân trong lòng thở dài, mặc dù không rõ vì sao tiểu tử này đột nhiên thay đổi chủ ý, nhưng đối với nàng mà nói, nhiệm vụ đã hoàn thành. Ban đầu nàng còn muốn làm công tác tư tưởng với mấy vị đại tiểu thư, để các nàng đi khuyên nhủ hắn, giờ xem ra chỉ là vẽ vời thêm chuyện. Nàng cười tạm biệt chúng nữ:

- Được rồi, Tiểu Uyển, Sở Sở . . . . . . dì không “tám” với mấy đứa nữa, bây giờ phải mang tiểu tử thúi này đi gặp ông ngoại hắn đã!

Nghe thấy hai chữ "Ông ngoại", Hướng Nhật bĩu môi to vẻ khinh thường.

Mấy người Thiết Uyển cũng ngầm hiểu, vừa rồi các nàng đã được "dì út" nói cho nghe, mặc dù không có thiện cảm gì với người “Ông ngoại" chưa bao giờ gặp mặt kia, bởi vì dù sao 20 năm trước hết thảy đều là do ông ta gây nên, nhưng lúc này hai ông cháu sắp gặp nhau, các nàng cũng chân thành hy vọng mọi chuyện có thể tốt đẹp, đoàn viên luôn là điều mà mọi người hy vọng nhìn thấy.

olo

Chỗ hẹn cũng không phải ở nhà hàng, mà là ở khu nhà cao cấp của Dịch gia Bắc Hải. Khu nhà cao cấp này nằm ở vi trí trung tâm trên một đoạn đường sầm uất, chiếm diện tích rất rộng, hiển nhiên là phải bỏ ra một số tiền cực lớn mới mua được.

Ngồi xe riêng, còn có tài xế riêng đưa đón, hai người đến nơi rất nhanh.

Có lẽ là vì sự có mặt của lão già, nên khu nhà cao cấp của Dịch gia được canh phòng rất nghiêm ngặt, khắp bốn phía chỗ nào cũng thấy cả đám vệ sĩ mặc âu phục đen, nhìn tư thế đứng và ánh mắt bọn họ, hiển nhiên không phải là những tên nhóc lính mới tò te, mà là những hán tử chân chính đã trải qua quá trình huấn luyện nghiêm khắc cũng như đã từng giết người.

Hướng Nhật được Dịch Tiểu Quân dẫn thẳng vào nhà, trong phòng khách đã có người đang chờ, tổng cộng là 5 người.

Người dễ làm người ta chú ý trước nhất thấy là lão nhân ngồi ở giữa sô pha, lão nhân khoảng trên dưới 60 tuổi, trông tràn trề sức sống, mặc âu phục màu xám. Bề ngoài không có gì nổi bật, điều đáng chú ý ở đây chính là cặp mắt sắc bén của ông ta, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấu tâm tư người khác. Hơn nữa, ông ta chỉ ngồi một chỗ thôi cũng đã khiến người ta có cảm giác như đang chịu sức ép, cứ như ngồi kia không phải là một người, mà là một ngọn núi sừng sững cao vút.

Người ngồi bên trái trên sô pha là một trung niên uy nghiêm, dung mạo có vài nét giống lão nhân, nhìn ra được hai người phải có huyết thống quan hệ. Hướng Nhật không cần đoán cũng biết, người trung niên này chắc là "Cậu" của mình, chỉ là không biết đứng hàng thứ mấy.

Ba người còn lại đều đứng ở phía sau lão nhân, trong đó có hai người trung niên trông có vẻ rất bình thường, tuy nhiên nhìn khí thế phát ra từ trên người bọn họ, nếu như coi bọn họ là trung niên đại thúc bình thường thì tuyệt đối một sai lầm chết người, điểm này rất là nguy hiểm. Còn có một thanh niên, ước chừng 27, 28 tuổi, mặt ngạo nghễ, khi nhìn thấy Hướng Nhật đi vào, vẻ mặt có chút khinh thường. Chỉ khi nhìn sang Dịch Tiểu Quân đi vào cùng Hướng Nhật, trong mắt mới lộ ra một chút mê đắm.

Hướng Nhật cũng không để ý, ánh mắt hơi đảo qua đảo lại, cuối cùng dừng lại trên người lão nhân ngồi ở giữa sô pha. Ông ta hẳn là lão già họ Dịch kia.

Khi Hướng Nhật thầm đánh giá đối phương, lão nhân cũng quan sát hắn thật kỹ, mơ hồ có thể nhận thấy được hình bóng của đứa con gái lớn, cũng không biết nhớ tới cái gì đó, vẻ mặt hơi hơi biến đổi, nhưng rồi bình tĩnh lại ngay tức khắc.

- Ngồi xuống đi, đều là người một nhà, không cần khách sáo như vậy.

Lão nhân khẽ lên tiếng, có ý chỉ vào chỗ bên phải trên sô pha.

Hướng Nhật cũng không biết "Khách sáo" là gì, thực ra căn bản không cần đối phương lên tiếng, hắn cũng đã định ngồi xuống. Nhưng đối phương lại mở lời trước khi hắn ngồi xuống, đương nhiên hắn cũng sẽ không phản bác làm gì.

- Mẹ cháu có khỏe không?

Thấy hắn ngồi xuống, lão nhân khẽ hỏi.

Hướng Nhật ban đầu còn muốn châm chọc một hai câu, nhưng lại nhớ tới phản ứng của Hướng mẫu trong điện thoại, liền thay đổi chủ ý, nhún vai nói:

- Cũng không tệ lắm, ít nhất cũng nuôi tôi lớn đến chừng này.

Mặc dù giọng Hướng Nhật nói rất không khách khí, nhưng lão nhân cũng không so đo, hoặc là nói ông ta đã sớm quen với việc giữ được bình tĩnh, lộ ra vẻ mặt hoài niệm.

- Chớp mắt đã qua 20 năm rồi, cháu cũng lớn như vậy . . . . . . Đúng rồi, cháu tên là Hướng Quỳ phải không? Để ta giới thiệu với cháu, nó là cậu của cháu.

Vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ người trung niên uy nghiêm ngồi ở bên trái trên sô pha.

Người trung niên uy nghiêm nở nụ cười ôn hòa, xem như là cách chào hỏi Hướng Nhật.

Hướng Nhật đưa mắt nhìn, sau đó lại đặt sự chú ý lên trên người lão nhân, hắn ghét nhất chính là những lời khách sáo giả tạo, lạnh nhạt nói:

- Không cần nhận thân làm gì cho lằng nhằng, tôi chỉ muốn hỏi, ông định đền bù cho mẹ tôi như thế nào?

Lão nhân còn chưa lên tiếng, thanh niên có vẻ mặt ngạo nghễ đứng ở phía sau ông ta đã chỉ vào Hướng Nhật và quát lên:

- Chú ý thái độ nói chuyện của ngươi đấy.

Hướng Nhật lạnh lùng nhìn hắn.

- Cút sang một bên, khi lão tử nói chuyện, không đến lượt ngươi xen vào!

Thanh niên ngạo nghễ biến sắc mặt, đang muốn phát tác, lão nhân lại khoát tay, ngăn hành động của hắn lại, sau đó nhìn chằm chằm vào Hướng Nhật.

- Cháu muốn ta bồi thường như thế nào?

- Rất đơn giản, từ hôm nay trở đi, tôi không muốn nhìn thấy mẹ của tôi rơi một giọt lệ nào nữa.

Hướng Nhật nói ra yêu cầu của mình, điều kiện này quả thật rất "Đơn giản", nhưng để làm được điều ấy thì không dễ dàng một chút nào.

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #498