Chương 492: Mị Lực Của Tô Úc


Trong nhà hàng cùng một lúc có ba đại mỹ nữ bước vào, chắc chắn sẽ hấp dẫn ánh mắt của mọi người, huống chi trong số đó còn có nữ thần kinh doanh danh tiếng lừng lẫy, đây chính là tình nhân trong mộng của hàng nghìn hàng vạn người đàn ông.

Hai người đại thúc trung niên và ba Nhâm Quân cũng không ngoại lệ, còn tên thanh niên đẹp trai lại càng ngó lom lom, mặc dù hắn huyênh hoang trong nhà có chút tài sản, nhưng đem so với một tập đoàn nắm giữ đến vài tỷ thì chẳng khác nào đem so kiến với voi.

Lúc này, trong mắt của hắn, Nhâm Quân đã không còn sức hấp dẫn như ban đầu, ánh mắt giờ chỉ dán chặt lên người Tô Úc đang đi về phía bên này, trong mắt lóe lên chút tham lam và dục vọng.

Nhìn tam đại mỹ nữ càng ngày càng gần, dường như mục tiêu chính là bàn của mình, đại thúc trung niên có phần kích động, đương nhiên, hắn cũng không có tự đại đến mức cho rằng mị lực của mình đủ sức hấp dẫn các nàng, chỉ đoán là các nàng muốn đi ngang qua mình thôi. Mặc dù vậy cũng khiến cho hoóc – môn tuyến thượng thận của ông ta tiết ra nhanh hơn, bởi vì được tiếp xúc ở cự ly gần với nữ thần kinh doanh chỉ là hy vọng xa với đối với một tiểu nhân vật như ông ta. Nhưng trước mắt lại có một cơ hội cực kỳ tốt, nếu như may mắn, thậm chí còn có thể nói với nàng vài câu, như vậy chẳng những có thể khoe khoang với người ngoài, nói không chừng còn có thể để lại ấn tượng tốt trong mắt đối phương, từ đó biết đâu lại có khả năng hợp tác làm ăn với nhau.

Thanh niên đẹp trai cũng ngồi ngay ngắn lại, sửa sang áo sống, trên mặt hơi nở nụ cười, ra sức bộc lộ vẻ quyến rũ nhất của bản thân. Chỉ cần là nam nhân, nhất là loại thanh niên bất đắc chí lăn lộn kiếm sống trong một công ty nhỏ đến phát chán như hắn, đều muốn có một ngày được như chuột sa chĩnh gạo, như thế chẳng những sẽ có mỹ nữ hiếm có làm vợ, mà còn bớt đi vài năm phấn đấu. Tô Úc trước mặt chính là “chĩnh gạo” cực lớn, còn hơn cả sự mong đợi của hắn, mặc dù hắn chưa có tiếng tăm gì, nhưng coi như cũng có chút tự tin vào tướng mạo của bản thân, biết đâu loại phụ nữ như Tố Úc lại thích những thanh niên tiểu tư sản như mình? Dù sao tiền của nàng cũng quá nhiều rồi, không cần lo lắng chồng nàng có thể nuôi nàng hay không, hoặc có cho nàng một cuộc sống thoải mái hay không.

Ba Nhâm Quaan thì tỏ ra bình thản hơn nhiều, ông chỉ là một nhân viên làm công cho người khác, không có công ty riêng, cho nên cũng không có những suy nghĩ hão huyền.

Về phần Nhâm Quân, khi thấy tận mặt một nữ nhân thành đạt thường xuất hiện trong TV thì trong lòng kích động không thôi, muốn tiến tới làm quen một chút, nhưng lại sợ làm vậy quá mức đường đột, đành ngồi yên tại chỗ âm thầm nhìn Tô Úc một cách đầy sùng bái.

Hướng Nhật cũng càng không phải nói, hắn hoàn toàn không để tâm, chỉ liếc mắt nhìn đám người Tô Úc một cái rồi vùi đầu vào việc ngấu nghiến chỗ rượu thịt mới được bưng lên.

Ba người Tô Úc cũng nhận ra vẻ xa cách của Hướng Nhật, tuy nhiên, đã gặp nam nhân ở đây, đương nhiên các nàng nhiên muốn chào hỏi một tiếng, cho dù trong đó có một người không muốn, như lại có hai phiếu ủng hộ, rốt cuộc thiểu số phải phục tùng đa số.

- Hướng tiên sinh.

Một giọng nói vừa lễ phép vừa nhỏ nhẹ vang lên, nhất thời khiến cho đại thúc trung niên, thành niên đẹp trai, thậm chí cả cha con Nhâm Quân cũng trở nên kích động, ai mà ngờ được nữ thần kinh doanh lại đứng ngay bên cạnh và chủ động chào hỏi. Lúc này, bọn họ cũng không nghe rõ đối phương chào hỏi ai, tất cả đều đắm chìm trong niềm vui lớn lao và bất ngờ khi nữ thần kinh doanh dừng lại trước mặt bọn họ.

- Tô, Tô tiểu thư, chào cô!

Thanh niên đẹp trai mang vẻ mặt kích động đứng lên, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát.

Đại thúc trung niên bên cạnh cũng định chào hỏi, nhưng thấy con trai mình đã đứng lên trước, trong mắt không hiểu sao lại lóe lên vẻ hưng phấn, lập tức ngồi trở lại chỗ của mình.

- Chào anh!

Tô Úc cũng mỉm cười đáp lời thanh niên đẹp trai, chủ yếu là vì bây giờ còn chưa biết đối phương có quan hệ như thế nào với ông chủ, nhưng đã có thể cùng ông chủ dùng cơm, có lẽ cũng không phải người xa lạ gì, đương nhiên cũng không dám thất lễ.

- Vâng, vâng!

Nhận được nụ cười của Tô đại mỹ nữ, vốn muốn tỏ ra thành thục lão luyện trước mặt mỹ nữ, nhưng thanh niên đẹp trai phát hiện dù làm cách nào cũng không thể khống chế được cảm xúc của bản thân, vẫn kích động đến nỗi toàn thân run rẩy. Đấy chính là nữ thần kinh doanh, thế mà lại cười với mình, chẳng lẽ có tình ý với mình sao? Thanh niên đẹp trai không khỏi YY nghĩ thầm.

Thấy đối phương lộ ra vẻ mất hồn, Tô Úc trong lòng không khỏi có chút chán ghét, tuy nhiên có mặt ông chủ ở đây, nàng cũng kiềm chế không làm ra hành vi gì thiếu lễ phép, chỉ khẽ gật gật đầu, sau đó hướng mắt về phía Hướng Nhật.

Hướng Nhật biết không thể giả bộ như không thấy gì nữa, nói với vẻ hơi xấu hổ:

- Tô Úc, Oánh Oánh, là các cô à.

Hắn cố ý bỏ qua bà dì út bên cạnh, chủ yếu là vì trước đó hai người đã hục hặc với nhau, lúc này đương nhiên là không tỏ ra hoan nghênh nàng ta.

Thấy tiểu tử thúi này không thèm chào hỏi mình, Dịch Tiểu Quân lập tức sầm mặt, hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang một bên.

Người bên ngoài thì kinh ngạc không thôi, nhất là đại thúc trung niên và thanh niên đẹp trai, ban đầu họ cứ tưởng rằng Tô Úc lại đây là vì bọn họ, dù sao trong bàn cũng chỉ có cha con bọn họ có chút tiếng tăm, còn cha con Nhâm Quân cùng Hướng Nhật bên cạnh đã sớm bị xem như không đáng kể.

Lúc này, vừa nghe Hướng Nhật mở miệng, hơn nữa còn gọi thẳng tên của nữ thần kinh doanh, giọng cũng không có chút gì gọi là cung kính, mà ung dung thoải mái như là thủ trưởng nói chuyện với cấp dưới vậy, cảm giác trong lòng bọn họ như thế nào thì không cần nói cũng biết. Nữ thần kinh doanh lại đây không phải vì bọn họ, mà là vì tên tiểu tử trông chẳng có gì đặc biệt kia, đây là một sự đả kích rất lớn đối với bọn họ. Tim của đại thúc trung niên nhất thời như bị ai bóp chặt lại, tuy vừa rồi ông ta đã đoán được đối phương có thân phận không đơn giản, nhưng không ngờ ngay cả đại phú hào tài sản vài tỷ như nữ thân kinh doanh cũng không được hắn để vào mắt. Mà thanh niên đẹp trai trẻ thì gần như đố kỵ đến phát điên, tiểu tử này chẳng những đoạt mất Nhâm đại tiểu thư, giờ lại còn quen biết cả nữ thần kinh doanh, xem cách xưng hô của hắn, hiển nhiên quan hệ hai bên không hề đơn giản.

Đang mải nghĩ, một cảnh tượng khác xuất hiện khiến cho tròng mắt của hắn muốn rớt ra ngoài, chỉ thấy Tô Úc hơi khom lưng hướng về phía tiểu tử kia, cung kính nói:

- Hướng tiên sinh, đã quấy rầy rồi.

Tiểu tử này rốt cuộc là ai đây! Không chỉ thanh niên đẹp trai trẻ tuổi và đại thúc trung niên không dám tin, mà ngay cả Nhâm Quân và ba nàng ở một bên cũng kinh hãi đến mức con ngươi gần như lồi ra ngoài. Có thể nói, nếu lúc trước nghe nam nhân nói chuyện với thái độ ung dung thì đã tương đương với việc 50 cân lựu đạn nổ ngay bên cạnh, vậy bây giờ thấy Tô Úc hướng về phía nam nhân hành lễ thì chẳng khác nào như bị tên lửa xuyên lục địa trực tiếp bắn trúng vậy.

Hướng Nhật cũng không ngờ Tô Úc lại nghiêm túc như vậy, đồng thời hắn cũng biết, trước mặt nhiều người cô nàng này không tiện gọi mình là “ông chủ” cũng là chuyện bình thường, dù sao đối với người ngoài đây vẫn còn là một bí mật, cho nên gọi mình bằng “Hướng tiên sinh” là thích hợp nhất.

Nhưng Hướng Nhật lại cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, quả thực ba chữ này xuất phát từ miệng Tô Úc nghe cứ thế nào ấy, dường như trời sinh nàng chỉ thích hợp với hai chữ “ông chủ” nhỏ nhẹ mà thôi.

Thấy trên mặt Tô Úc còn có chút lo lắng, Hướng Nhật cũng biết nàng lo quấy rầy bữa ăn của mình, trong lòng không khỏi có chút bất đắc dĩ, Tô Úc thật quá đa lễ rồi. So với tính cách ngay thẳng của nữ thư ký bên cạnh, mặc dù nàng thục nữ hơn rất nhiều, nhưng lại không phải kiểu người Hướng Nhật thích, tuy nhiên thấy nàng có vẻ dè dặt khép nép, Hướng Nhật trong lòng cũng thương tiếc không thôi, hắn khoát tay áo và nói:

- Không sao đâu, các cô tìm tôi có việc gì?

Khi nói chuyện, Hướng Nhật đã bỏ bát đũa trong tay xuống, vừa ăn vừa nói chuyện vớ người ta thật không phải phép, hơn nữa đối phương còn là cô nàng xinh đẹp kiêm trợ thủ đắc lực của mình. Không ngờ hắn vừa dứt lời, tay Nhâm đại tiểu thư đặt ở dưới bàn đã ra sức nhéo vào phần eo của hắn, hiển nhiên vì cô nàng này nghe thấy mình gọi thẳng tên Tô Úc một cách thân mật nên nổi cơn ghen.

Thấy ông chủ hỏi mình, Tô Úc nhất thời không khỏi lúng túng, vừa rồi lúc đi tới đây cũng không nghĩ ngợi quá nhiều, trong lòng chỉ thấy hưng phấn, cứ cho rằng có thể cùng ông chủ nói một câu cũng đủ rồi. Bây giờ thấy đối phương hỏi mình có chuyện gì không, lúc này mới ngớ ra, vừa rồi vì nhất thời kích động nên cũng chưa kịp chuẩn bị một câu trả lời thỏa đáng.

Đúng vào lúc đang thấy khó mở lời, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói:

- Tô chủ tịch, cuối tuần không phải là sinh nhất của chị sao, thế nên muốn mời Hướng tiên sinh đến chúc mừng, sao lại quên rồi?

Là nữ thư ký nãy giờ vẫn không mở miệng, vốn nàng đang chăm chú quan sát Nhâm đại tiểu thư bên cạnh nam nhân, thấy hai người ngồi cạnh nhau rất thân mật, trong lòng không hiểu sao lại thấy buồn bực. Lúc này thấy thủ trưởng khó xử, thế là lập tức giúp giải vây.

- A?

Tô Úc đỏ mặt, chuyện này nàng cũng chỉ nói qua trong công ty, cũng không có nói muốn mời ông chủ tham gia, không ngờ lúc này Phương Oánh Oánh lại tùy tiện nói ra, nàng nhìn về phía nam nhân, trong lòng vừa ngượng ngùng lại vừa mong chờ.

Hướng Nhật không khỏi có chút phiền não, hắn cảm giác rất rõ bên hông càng lúc càng bị nhéo chặt, mà Nhâm đại tiểu thư bên cạnh cũng cười càng lúc càng rạng rỡ, nhưng hắn thấy trong mắt cô nàng đầy vẻ uy hiếp, nếu mình đáp ứng, không chừng sẽ phải ăn quả đắng. Tuy nhiên thấy vẻ mặt của Tô Úc vừa như mong chờ lại vừa như cầu khẩn, Hướng Nhật cũng không nỡ lòng từ chối, đành trả lời nước đôi:

- Đến lúc đó hẵng tính, nếu có thời gian tôi sẽ đến, còn nếu không thì xin lỗi trước vậy.

Trên mặt Tô Úc trên mặt không khỏi có chút thất vọng, nhưng ông chủ cũng không trực tiếp từ chối nàng, điều này lại khiến cho nàng sinh ra mấy phần hy vọng. Nhìn cách nói chuyện ông chủ, dường như rất có khả năng sẽ đến. Nghĩ như vậy, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.

Dịch Tiểu Quân bên cạnh rốt cuộc không nhịn được nữa, sau thời gian hai ngày sống chung, đối với nữ thần kinh doanh mà người người ở Bắc Hải đều sùng bái ngưỡng mộ này, từ đáy lòng nàng đã cảm thấy rất thân thiết, không chỉ vì tác phong quả quyết của đối phương trên thương trường, mà còn vì đối phương khi đã bỏ chính sự sang một bên thì lại bộc lộ tính cách dịu dàng đến động lòng người. Bằng cách hỏi bóng gió, nàng đã sớm nhìn ra cô gái này có tình ý với tên tiểu tử thúi, có điều “thần nữ hữu tình, Tương Vương vô mộng”, nàng cũng không có cách nào cả. Tuy nhiên, giờ lại thấy cô gái khiến người ta phải thương tiếc này bị tên tiểu tử thúi kia lừa gạt, cuối cùng nhịn không được, đưa tay kéo Tô Úc, không giải thích tiếng nào đã xoay người rời đi, vừa đi vừa lạnh lùng nói:

- Tiểu Tô, chúng ta đi thôi, không cần để ý đến cái tên cao ngạo kia, lúc sinh nhật có mấy người chúng ta tham dự là được rồi, cần gì tiểu tử thúi kia đến giúp vui!

Nói xong, càng bước nhanh hơn, dường như không muốn ở lại chỗ này thêm một giây phút nào nữa. Nhìn thái độ của nàng, hiển nhiên còn chưa quên mối hận bị đuổi khỏi nhà hai ngày trước.

Tô Úc có ý muốn giẫy ra, nhưng lại nghĩ tới thân phận của người kéo mình, trong nháy mắt liền cúi đầu, mặc cho đối phương kéo mình rời đi.

Thủ trưởng đã bị kéo đi, Phương Oánh Oánh cũng không tiện lưu lại, cười quyến rũ với Hướng Nhật, cũng không biết là vô tình hay cố ý mà nàng nói rất mập mờ:

- Hướng tiên sinh, ta cũng đi ăn cơm đã, có thời gian thì hẹn gặp sau nhé.

Lời nói rất mập mờ, cái gì gọi là có thời gian thì hẹn gặp sau nhé? Kèm với ánh mắt kia, không muốn người khác hiểu lầm cũng khó.

Quả nhiên, khi mấy nàng đã đi xa, mấy câu này cuối cùng đã bộc lộ uy lực của nó, Nhâm Quân hung hăng trừng mắt nhìn nam nhân, cũng không nói lời nào, một lát sau, hình như nhớ ra còn có người khác ở đây, hừ một tiếng:

- Trở về em mới xử lý anh!

Sau đó ra sức ngấu nghiến thức ăn trên bàn.

Ba nam nhân bên cạnh có vẻ mặt không giống nhau. Đại thúc trung niên thì có vẻ mặt phức tạp, lại một lần nữa dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Hướng Nhật, thanh niên đẹp trai thì vừa đố kị cùng cực lại vừa có phần hả hê trước nỗi khổ của người khác, còn trên mặt ba Nhâm Quân vẫn không có chút biểu cảm gì, tuy nhiên ánh mắt ông chớp động không ngừng, hiển nhiên là trong lòng không hề trấn tĩnh như bề ngoài.

Chuyện này là rất bình thường, tuy vừa rồi chỉ nói với nhau chưa được mấy câu, nhưng việc ba người Tô Úc và Hướng Nhật có quan hệ không minh bạch rất dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến phương diện nào đó, dù sao ngồi bên cạnh Hướng Nhật còn có Nhâm đại tiểu thư, rất có khả năng ba người Tô Úc vì ghen nên mới tức giận rời đi.

Hướng Nhật biết nếu không giải thích rõ ràng thì ấn tượng tốt mà mình vừa để lại trong mắt cha vợ tương lai chắc chắn sẽ tan thành mây khói, hắn kéo lấy cánh tay của Nhâm đại tiểu thư, cũng không thèm để ý tới ánh mắt của người ngoài.

- Bà xã, em đừng có hiểu lầm, quan hệ giữa anh và các cô ấy không phải như em nghĩ đâu.

- Em có nghĩ gì đâu cơ chứ?

Nhâm Quân chu miệng, quả thực nàng đang ghen, thế nên nổi tính tiểu thư, chẳng thèm nghe nam nhân giải thích. Tuy nàng biết trong nhà nam nhân còn nuôi vài "tình nhân", nhưng dù sao chuyện đó nam nhân đã sớm nói nàng biết, nhưng ba người vừa xuất hiện lại chưa từng nghe nam nhân nhắc tới bao giờ, cho nên nàng có cảm giác tủi thân vì bị nam nhân lừa dối.

Hướng Nhật không khỏi có chút bất đắc dĩ, nhìn vẻ mặt của cô nàng, rõ ràng là không tin mình. Nhưng mình có thể nói thật được sao? Trước hết, chuyện công ty Hướng Nhật là của hắn không nên để lộ ra trước mặt người ngoài, còn nếu nói Dịch Tiểu Quân là dì út của mình, chắc cũng không có mấy người tin, ai mà ngờ được bà dì kia lại bảo dưỡng nhan sắc tốt đến vậy, bề ngoài trông chẳng khác nào yêu tinh. Còn về Phương Oánh Oánh thì lại càng không thể nói, nếu nói hai người có quan hệ huynh đệ, có lẽ Nhâm đại tiểu thư sẽ bùng phát cơn giận ngay tại chỗ mất.

Nghĩ như vậy, Hướng Nhật đột nhiên cảm thấy không có cách nào là khả thi cả, nếu chỉ có Nhâm đại tiểu thư ở đây thì giải thích rõ cũng được, nhưng mấu chốt là còn có người ngoài. Đang lúc đau đầu, khóe mắt lại liếc thấy ba người Dịch Tiểu Quân ngồi vào một bàn cách chỗ hắn không xa, dường như cố ý muốn đối nghịch với bên này, trong lòng lập tức có biện pháp.

- Em đi theo anh, anh sẽ bảo các cô ấy giải thích với em.

Lúc nói, Hướng Nhật cũng không để tâm với việc sẽ thất lễ với cha vợ tương lai, hắn kéo Nhâm Quân đi về phía bàn của Tô Úc.

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #492