Chương 483: Đừng Nghĩ Đến Chạm Được Một Cọng ...


Hướng Nhật cũng không biết mình đang bị người khác nhắc đến, vô tư dạo chơi trên đường về nhà, vừa vào nhà thì dì nhỏ đã chờ sẵn ở cửa, nhanh chóng kéo hắn vào trong phòng.

- Ta hỏi ngươi, tên họ Phương đích xác đã bị ngươi biến thành ngu ngốc rồi phải không?

Đóng cửa lại, Dịch Tiểu Quân dùng giọng nói nghiêm túc chưa từng có hỏi.

- Nhanh như vậy mà cô đã biết tin tức rồi sao?

Hướng Nhật có chút ngạc nhiên, có vẻ là mình vừa mới động thủ xong trở về, tuy rằng trước đó đã nói qua với cô nàng, nhưng cô gái này hiện giờ dùng giọng không giống như là đang nghi ngờ, mà là đáp án đã chắc chắn chỉ cần khẳng định lại một lần nữa thôi.

Xú tiểu tử này nói như vậy, đúng là tương đương với thừa nhận rồi, vẻ mặt của Dịch Tiểu Quân có chút phức tạp:

- Ngươi còn giết một người nữa đúng không?

- Trời đất chứng giám, tên kia không phải ta giết, là chính hắn tự mình đâm đầu vào vách tường gãy cổ chết thôi.

Hướng Nhật vội vàng trốn tránh trách nhiệm, vẻ mặt như muốn nói “Ta không phải là kẻ giết người.”

- Ngươi có biết chuyện này hậu quả ra sao không?

Dịch Tiểu Quân nào không rõ được mánh khóe của hắn, đến lúc này còn không trung thực, hơi có chút tiếc vì rèn sắt không thành thép nói. Ban đầu cứ tưởng hắn chỉ đem Phương nhị thiêu gia biến thành ngu ngốc, ai ngờ lại thuận tay giết nốt cả dị năng giả bên cạnh người của Phương nhị thiếu gia, chuyện này đúng là nghiêm trọng hơn nhiều. Dị năng giả vốn đã thưa thớt, mà thực lực cường hãn của họ đều quyết định sự quý giá của bản thân, tuy rằng Phương Ba ở Phương gia tính ra chỉ là một người ngoài, nhưng địa vị của hắn so với Phương nhị thiếu gia cũng không kém, lần này, tên xú tiểu tử thối tha chẳng những đem Phương nhị thiếu gia phế đi, còn đem cả người thân phận ngang với Phương nhị thiếu gia giết chết, có lẽ Phương gia sẽ không dễ dàng bỏ qua.

- Cái gì mà hậu quả?

Hướng Nhật không chút để ý mà thuận miệng hỏi. Hắn làm rất sạch sẽ, không để lại chút chứng cớ phạm tội nào, cái hậu quả kia đối với hắn căn bản cũng không có quan hệ.

- Phương gia đối với ngươi sẽ đuổi giết không ngừng, cho đến khi ngươi chết mới thôi!

Thấy tiểu tử thúi này chết đến nơi rồi mà còn không biết hối cải, Dịch Tiểu Quân lộ ra vẻ mặt dữ tợn.

Hướng Nhật có chút nhíu mày, không phải hắn lo lắng Phương gia sẽ trả thù, mà là hắn thấy dì nhỏ trên danh nghĩa này cũng thay đổi nhanh thật, chính mình đem tên cặn bã Phương nhị này biến thành ngu ngốc, cô gái này biết rõ, thế nhưng trước đó rõ ràng không nói tình huống nghiêm trọng như vậy, sao bỗng dưng lại nhanh chóng thay đổi rồi?

- Ta nhớ rõ không phải cô muốn ta đem tên kia biến thành ngu ngốc sao, như thế nào giờ lại nói có người muốn đuổi giết ta đến chết mới thôi?

Dịch Tiểu Quân tức giận , đầy mỉa mai nói:

- Đó là do ngươi trơ mắt nhìn cao thủ dị năng giả của Phương gia kia đâm đầu tự sát chết mà “không ngăn cản” lại còn “không cứu” nên Phương gia nhất định đem khoản nợ này đổ lên đầu ngươi.

- Điều này cũng nghĩ ra được sao?

Hướng Nhật khoa trương nói, lời lẽ của dì nhỏ này làm sao mà hắn không nghe rõ? Nói rõ ra là do mình giết chết tên cao thủ dị năng giả nhà họ Phương nên gây ra phiền toái, điểm ấy trái lại mình không có nghĩ đến, vừa mới trong khách sạn nghe đựơc cuộc đối thoại giữa Phương nhị thiếu gia và gã dị năng giả kia, chỉ là một người ngoại tộc, còn tưởng rằng hắn không quan trọng, không nghĩ tới hắn chính là ngòi nổ của phiền toái, nghĩ tới đây, Hướng Nhật bỗng nhiện lộ ra vẻ mặt cổ quái nhìn Dịch Tiểu Quân:

- Ơ, cô làm sao biết được?

- Vừa rồi ta mới cùng lão già nói chuyện với nhau.

Dịch Tiểu Quân nhẹ nhàng thở dài, vẻ mặt dịu đi mà kẻ lại cuộc nói chuyện hồi nãy lại một lần.

Dì nhỏ vừa nói xong, Hướng Nhật không tránh khỏi cúi đầu suy nghĩ, vốn tưởng rằng chuyện này làm cho thần không biết quỷ không hay, không nghĩ tới ngay cả lão già kia cũng biết, vậy Phương gia kia không thể nào không biết. Chỉ là Hướng Nhật nghĩ thật không ra, bọn họ thông qua ai mà có thể hiểu rõ ràng đến như vậy, chẳng lẽ ở phòng tổng thống đó có dịch vụ truyền hình cáp? Nhưng nói như vậy cũng không thông, có lẽ Phương gia đối với bản thân mình sớm đã chú ý, cái kia rốt cục là cạm bẫy?

Nghĩ qua nghĩ lại, Hướng Nhật trong lòng bỗng nhiên động một chút, thầm kêu mình sơ ý. Hắn cuối cùng nhớ được hai nhân vật trọng yếu, chính là hai cái tên mặc đồ Tây đen được phái tới dịêt khẩu, bọn họ là thủ hạ của Phương nhị thiếu gia, chắc chắn biết mình với Phương nhị thiếu gia có kết oán thù, chỉ cần tra xem mình có xảy ra sự cố gì không, vấn đề kia cũng không khó nghĩ ra là do chính mình, không thể tưởng tượng được mình vân còn để lại cái đuôi.

Hướng Nhật trong lòng thầm hối hận, nếu mà mình nghĩ ra sớm một chút, vừa mới đến khách sạn chờ thêm một lát, đem hai người kia diệt luôn, nhưng giờ hối hận thì cũng đã muộn, Phương gia phỏng chừng bây giờ đã hoàn toàn hiểu rõ được sự tình, tuy nhiên Hướng Nhật cũng không cho đó là chuyện lớn, cho dù Phương gia có tìm ra được manh mối, cái kia cũng là suy đoán mà thôi, còn chưa có chứng cứ xác thực, có thể nói là mình làm sao? Nghĩ thêm một bước mà nói, cho dù có chứng cớ, thì đã làm sao? Hướng Nhật hắn cho tới giờ còn chưa sợ ai.

Nghĩ như vậy, trong lòng lập tức thoải mái đi nhiều, bình thản nhìn vào dì nhỏ, Hướng Nhật đùa giỡn nói:

- Ta nói nè, cô không có nói với lão già đó rằng ta là “bằng hữu” kia của cô đó chứ?

Dịch Tiểu Quân trừng mắt:

- Ta Dịch Tiểu Quân đã đáp ứng chuyện gì, chưa bao giờ nuốt lời. Trái lại ngươi thì luôn vậy, ngươi đáp ứng đưa cho ta nhẫn kim cương đâu?

- Giờ này không phải là muộn rồi sao? Ngày mai, ta nhất định mua cho cô một cái nhẫn kim cương “thật to”.

Hướng Nhật nói hàm ý sâu xa, cái nhẫn kim cương “thật to” này nhất định phải phù hợp với kích thước của ngón cái đại tiểu thư mới được.

Nhìn tiểu tử thúi này cười kỳ quái, Dịch Tiểu Quân mặc dù không thoải mái, nhưng không phản bác được hắn, lập tức chuyển sang chính sự:

- Tiểu tử, ngươi không có ý định tiết lộ thân phận của mình cho lão già đó biết sao? Đã đến tình trạng như vậy…

- Chuyện này không cần vội.

Hướng Nhật khoát tay áo, cắt ngang lời nói của nàng, tuy nhiên trong lòng có chút dao động, nếu hắn đơn phương một người trái lại không cần lo lắng, mấu chốt là bây giờ trong nhà có rất nhiều miệng, chỉ lo là Phương gia không có mắt mà đem chuyện này đổ lên đầu nữ nhân của mình. Lúc này, nếu mà gia nhập Dịch gia cũng có thế lực ngang bằng với Phương gia, hơn nữa mấy vị đại tiểu thư kia cũng có bối cảnh phi phàm, chỉ sợ có 10 Phương gia cũng không dám hành động lỗ mãng. Tuy nhiên việc nhờ vào thế lực của Dịch gia, Hướng Nhật cảm thấy vô cùng phản cảm, không phải vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối không đi bước này.

Nhìn vẻ mặt của hắn có chút tiêu điều, giọng nói của Dịch Tiểu Quân cũng không cứng rắn như trước, dịu dàng đi không ít:

- Chẳng lẽ ngươi không sợ Phương gia trả thù?

- Trả thù? Cái kia còn chờ bọn hắn tìm chứng cớ cái đã, với lại…

Nói tới đây, Hướng Nhật ngưng giọng lại một chút, giọng nói vừa chuyển, tràn đầy tự tin mạnh mẽ:

- Nếu Phương gia dám đến, ta sẽ hủy diệt cả gia tộc nhà nó!

Vừa thấy tên tiểu tử thúi này lại khôi phục đức tính không coi ai ra gì, Dịch Tiểu Quân không nhịn được trợn trắng con mắt:

- Ngươi rất mạnh sao? Ngươi nghĩ rằng Phương gia trực tiếp ra tay sao? Biết rõ ngươi là dị năng giả, bọn họ còn dám dùng cứng chọi cứng với ngươi sao? Ngươi không nghĩ lại đi, Phương gia có kẻ ngốc như vậy sao? Đối phó với dị năng giả, bọn họ không ngốc mà đâm đầu tự sát, nếu như bọn họ khiến chính phủ ra mặt, ngươi đối phó bọn họ như thế nào?

- Cái … này…

Hướng Nhật có phần do dự, cái gọi là thế lực của chính phủ, chính là loại công cụ của quốc gia dùng để đả kích các thế lực ác, cùng với quốc gia đối nghịch, ặc, loại chuyện điên cuồng này tuyệt đối không thể làm:

- Vậy ngươi nói bây giờ phải làm sao? Không bằng dứt khoát đem lão già Phương gia kia… bóp chết?

Nói xong, Hướng Nhật làm cái động tác đưa tay cứa cổ.

- Ngươi điên rồi!

Dịch TIểu Quân phẫn nộ lớn tiếng khiển trách, hận không thể đem tên xú tiểu tử ăn gan hùm mật gấu kia bóp chết:

- Loại ý nghĩ như vậy tốt nhất ngươi đừng nên nghĩ, nếu không có thể làm thiên hạ đại loạn!

- Hiểu, hiểu.

Hướng Nhật cũng biết cái ý nghĩ này không thực tế, dù sao cũng nghe dì nhỏ nói, lão già Phương gia kia là đại nhân vật khó lường, nếu thực sự động đến hắn, nói không chừng thật là thiên hạ đại loạn:

- Vậy cô còn biện pháp xử lý nào khác không?

- Đơn giản, nói cho lão già biết rõ thân phận của ngươi.

Dịch Tiểu Quân thoải mái nói ra, dường như đã chuẩn bị sớm những lời này dành cho Hướng Nhật.

- Này, chuyện này ta đã nói rồi, cô không phải là đang bức bách ta hay sao? Cô nên biết đối với lão già của cô ta không có chút thiện cảm nào.

Hướng Nhật nói lớn, đối với người khác muốn có người nhà oai phong cầu còn không được, nhưng mà hắn lại hoàn toàn không quan tâm, chỗ dựa vừng chắc, cũng không bằng dựa vào mình thì tốt hơn!

- Ngươi cần phải suy nghĩ rõ ràng, đừng quên, ngươi bây giờ không phải chỉ ở một mình, bên cạnh còn có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy.

Dịch Tiểu Quân “thiện chí” nhắc nhở, vừa rồi cũng đã thấy tên tiểu tử thúi này không có từ chối, giờ đã vào cảnh “cái chết cận kề”, mình sao mà không nhân người ta cháy nhà thì đến hôi của chứ?

Hướng Nhật suy nghĩ thật lâu, nghĩ đến thân phận bối cảnh của Nhâm Quân và Tống Thu Hằng không bằng mấy vị đại tiểu thư, cuối cùng cũng quyết tâm nói:

- Được rồi, tuy nhiên ta nói trước, lão già kia đừng mong kiếm được lợi ích gì từ trên người ta, đó là nằm mơ.

- Biết rồi, tiểu tử thúi nhà ngươi đến bây giờ vẫn chưa biết kính trọng người già.

Dịch Tiểu Quân thầm vui trong lòng, cuối cùng cũng dụ dỗ được tên tiểu tử thúi này, lại còn có hơn ba con “cá lớn”, hừ hừ, để coi đám gia hỏa trong nhà còn ai dám xem thường ta!

Không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì những Hướng Nhật thấy nụ cười trên mặt của nàng rất gian trá, có một chút dự cảm không lành:

- Cô cũng đừng có mừng vội, ta tuyệt không muốn bị người khác bán đi để kiếm tiền.

- Chỉ số thông minh của ngươi cao như vậy, ta làm sao có thể gạt được ngươi?

Dịch Tiểu Quân không keo kiệt những lời tâng bốc chút nào, tiếp theo thì lấy điện thoại ra, giọng nói theo kiểu đang thương lượng hỏi:

- Ta bây giờ gọi điện thoại cho lão già, ngươi có muốn cùng lão nói vài câu hay không?

- Điều đó thì miễn đi.

Hướng Nhật trực tiếp từ chối, quay người bước đi, mới vừa đi được một nửa, quay đầu lại:

- Ngươi nói với lão già đó, chuyển lời này của ta, trừ phi hắn có thể đền bù cho mẹ ta nhiều năm sống trong cuộc sống vất vả. Nếu không, đừng nghĩ chạm được vào ta một cọng lông.

Nói xong, mở cửa rời khỏi.

Dịch Tiểu Quân nhìn theo bóng lưng của hắn, có chút trầm ngâm, thật lâu sau mới thở dài, nhấn thành thục một chuỗi ký tự dài.

- Tiểu Quân, có chuyện gì sao?

Đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh uy nghiêm nhưng không kém phần dịu dàng.

- Cha, người có muốn biết vị “bằng hữu” kia là ai không?

Dịch Tiểu Quân trong lòng có chút phức tạp, cũng không cảm thấy lời nói của mình có chút bất kính.

- Hử? Ta biết người đó sao?

Đầu dây bên kia ngay lập tức không thể chờ đợi được nữa, trong giọng nói mang theo chút chờ mong.

- Còn nhớ rõ chuyện của Tiểu Hoa không?

- Như thế nào mà đang yên đang lành lại nhắc đến cái… này?

Thanh âm đầu dây bên kia có chút không thoải mái.

- Hắn chính là con trai của Tiểu Hoa.

Dịch Tiểu Quân yếu ớt trả lời.

- Ngươi nói cái gì!

Âm thanh đầu dây bên kia đột nhiên to lên, hiển nhiên là do việc này làm người đó hết sức kinh ngạc, tiếp tục trầm giọng hỏi:

- Ngươi khẳng định sao?

- Cha, người không nghĩ lại sao, Sở A, An Lão Hổ, còn có Thiết gia những người đó, nếu như cháu ngoại của người không có chút bản lĩnh, bọn họ có thể cho con gái của mình trông mong gì hắn sao?

Dịch Tiểu Quân cũng không biết Hướng Nhật không chỉ dựa vào cái dị năng của mình mà khiến mấy vị đại nhân vật kia chấp nhận, mà cũng bởi vì những người kia muốn con gái của mình được hạnh phúc, khi Hướng Nhật hắn thật sự hội tụ rất nhiều ưu điểm như tiền, tài, thực lực…ngoại trừ sự hoa tâm ra.

Người đối diện im lặng suy nghĩ một lát rồi nói:

- Ngươi bây giờ cùng hắn ở chung một chỗ?

- Dạ, còn có ba người khác cũng như hắn vậy.

Dịch Tiểu Quân ném ra một quả bom hạng nặng.

Điện thoại đầu dây bên kia bắt đầu hít thở dồn dập:

- Bọn họ là ai?

- Không phải người nào khác, chính là con dâu tương lai của Tiểu Hoa.

Mặc dù sống chung với nhau một khoảng thời gian, nhưng Dịch Tiểu Quân cũng biết được Phạm Thái Hồng không phải là hồng nhan tri kỷ của tên tiểu tử thúi kia, nhưng không biết tại sao, trong lòng lại muốn nói vậy, có thể… là muốn lão già càng thêm coi trọng tên tiểu tử kia?

Lúc này, khoảng qua hơn một phút đồng hồ, đầu dây bên kia mới truyền âm thanh đến, hiển nhiên là đang lo lắng cái gì, hoặc là đang so đo đựơc mất:

- Chờ… khi nào ta có thời gian, ta cũng đi Bắc Hải xem…Cứ như vậy đi, ta lúc đó gọi điện cho ngươi.

Nói xong, trong điện thoại truyền đến âm thanh đô đô của tiếng cúp máy.

Dịch Tiểu Quân thở dài, cúp điện thoại, điểm đắc ý ban đầu đã tiêu tan quá nửa, mặc dù nàng biểu hiện tùy tiện, nhưng trong nội tâm lại rất tinh tế, lão già này đúng là lý tính còn hơn cả cảm tình, vừa nghe được tiểu tử thúi kia có giá trị lợi dụng, cũng chuẩn bị đến ngay Bắc Hải, ngay cả cái chuyện nhẫn tâm 20 năm trước cũng quên sạch. Cũng không biết lần này mình làm là đúng hay sai nữa?

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #483