Chương 477: Trắng Trợn Bắt Chẹt Làm Tiền ...


- Ta có nói cái gì sao? Lúc nãy ta có nói gì đâu!

Nhìn vẻ mặt kích động của lưu manh, Phương Oánh Oánh thoáng ngượng ngùng, rõ ràng là không muốn nhận.

Hướng Nhật cố ý nhắc lại:

- Không phải, rõ ràng cô vừa mới nói đồng ý cái gì ấy nhỉ, sau đó lại để cho tôi tiếp nhận…

- Phải không đó?

Phương Oánh Oánh cắt đứt câu nói của hắn, ném sang một cái nhìn quyến rũ rồi làm vẻ mặt vô tội:

- Ta đã nói thì sao lại không biết? Ngươi không phải đang mơ mộng vớ vẩn đấy chứ?

Thấy nữ thư ký giả ngây giả dại, Hướng Nhật cũng biết khó có khả năng moi được gì từ trong miệng nàng, vốn muốn thử xem cô nàng đối với mình có ý tứ gì hay không, hiện tại xem ra... Hướng Nhật cười khổ nói:

- Quên đi, coi như cô chưa nói gì, vốn tôi còn tưởng……

Nói tới đây, Hướng Nhật dừng lại một chút, rõ ràng là muốn gây ra sự hiếu kỳ tò mò của người đối diện.

Phương Oánh Oánh quả nhiên mắc mưu, vội vàng hỏi:

- Tưởng cái gì?

Hướng Nhật cười hắc hắc, vẻ mặt dâm đãng.

- Tưởng cô đã sớm thầm thương trộm nhớ thân thể này của tôi. Với mối giao tình “thâm hậu” của hai chúng ta, cô chưa chồng, tôi chưa vợ, cô đối với tôi có nảy sinh tình cảm cũng là chuyện bình thường…

Không đợi hắn nói xong, Phương Oánh Oánh cắn răng sẵng giọng:

- Cứ ở đó mà tưởng bở đi! Ta nhớ nhung ngươi? Ngươi coi nó như là xuân thu đại mộng của ngươi đi, ta chỉ giả thiết mà thôi, là vì Tô giám đốc mà suy nghĩ, đối với bản thân ngươi, ta hoàn toàn không có hứng thú, ngươi mong một người luôn coi mình là bạn bè “cùng giới tính” lại có thể nảy tình cảm không cùng giới tính sao?

Chữ “cùng giới tính” nói ra rất nặng, hiển nhiên nàng ám chỉ không coi hắn là đàn ông mà là đàn bà như nàng.

Hướng Nhật cứng họng không biết phải nói gì, không có cảm tình cũng không cần phải ở trước mặt nói ra như thế chứ, vẻ mặt bất đắc dĩ hắn nói:

- Được rồi, cứ cho là giả thiết đi, nhưng cô có thể biểu đạt nó cách khác, cô không cảm thấy làm vậy hơi trực tiếp quá hay sao? Cẩn thận coi chừng làm thương tổn tâm hồn thuần khiết nhỏ bé này của tôi.

"Phì" một tiếng, Phương Oánh Oánh không nhịn được bật cười:

- Ngươi mà nhỏ bé thuần khiết? Ta xem trên thế giới người có tâm hồn phức tạp nhất chắc chắn là ngươi, như vậy mà đòi nhắc nhở ta, hay là chính ngươi đối với tỷ tỷ này có ý nghĩ méo mó gì đấy chứ.

- Chuyện này mà cô cũng biết?

Hướng Nhật làm bộ kêu lên, mắt quét qua hai quả bóng vĩ đại kinh thiên trước ngực nữ thư ký, thầm nuốt nước miếng, hấp dẫn như vậy chỉ sợ cho dù là thánh nhân – chỉ cần là đàn ông sẽ không thể không có suy nghĩ méo mó.

Nghe lưu manh thành thật thừa nhận, Phương Oánh Oánh ra vẻ phóng khoáng nhưng có chút không tự nhiên hừ một tiếng nói:

- Ta khuyên ngươi, nên thu hồi ý tưởng này lại đi, tỷ tỷ đối với tiểu hài tử không thấy hứng thú.

- Nhỏ, ai nói nhỏ, ca ca lớn lắm đó.

Hướng Nhật vẻ mặt thản nhiên cười, cũng không biết hắn nói “lớn” rốt cục là chỗ nào lớn.

Phương Oánh Oánh lườm hắn một cái, từ vẻ mặt của hắn nàng có thể nhìn ra hắn nhất định không phải chỉ từng này tuổi, mặt hơi đỏ lên nói:

- Được rồi, không nói phiếm với ngươi nữa, ta còn có việc phải làm, ngươi nên làm gì thì làm đi!

Nói xong liền muốn đẩy lưu manh ra khỏi phòng.

Hướng Nhật tuy không muốn nhưng cũng nhìn ra vẻ quả quyết của cô nàng muốn đuổi mình ra ngoài, sau khi hung hăng liếc nhìn bộ ngực đầy hấp dẫn của cô nàng, hắn đành đi ra khỏi phòng.

Đi ra ngoài đã lâu, mà lúc đi lại không nói một tiếng nào, có lẽ mấy vị đại tiểu thư trong nhà đang rất lo lắng, tốt nhất nên trở về.

Tuy nhiên, khó có cơ hội đi ra ngoài, Hướng Nhật cũng không muốn về nhà ngay. Vừa nãy lúc chạy tới đây, hắn vận dụng kỹ năng thuấn di (tuy nói trên đường không có ai nhìn rõ mặt, nhưng nghĩ đến ngày mai báo chí chắc sẽ đăng tin tức gặp quỷ), cho nên cũng không có tâm trạng mà thưởng thức phong cảnh hai bên đường, khó có được thời gian rảnh rỗi như vầy, thôi cứ tự cho mình quyền được buông lỏng một chút.

Hướng Nhật thật sự cảm thấy có chút mệt mỏi, không phải mệt nhọc thân thể mà là tinh thần, từ khi hồi sinh đến nay, vẫn chỉ quanh quẩn với mấy người phụ nữ trong nhà, đã lâu không có đi dạo phố giống như hôm nay.

Thoải mái đi ở đường, nhìn dòng người, xe cộ qua lại, Hướng Nhật trong lòng chợt nảy sinh cảm khái trước nay chưa từng có, còn sống thật là tốt! Nếu như chết đi không thể hưởng thụ không khí như vậy, càng không thể ở nơi phồn hoa này mà phong lưu sung sướng.

Tâm tư đang đắm chìm trong mộng tưởng đẹp, Hướng Nhật cũng không chú ý tới hắn đang đứng ở giữa đường, đồng thời đang có một chiếc xe BMW màu trắng phóng tới đang muốn đâm vào hắn. Chiếc xe này nhiều lần đã muốn phóng lên đâm vào phía sau hắn, đáng tiếc bởi vì bên cạnh hắn trước đó không phải có xe cộ thì cũng là dòng người đông đúc qua lại nên phải tạm hoãn kế hoạch.

Chần chờ một chút, Hướng Nhật liền rời khỏi đám đông, đi về lối dành cho người đi bộ, rốt cục tạo cho chiếc xe BMW màu trắng một cơ hội tốt, tài xế chiếc BMW đột ngột đạp chân ga, vọt tới.

Nhưng Hướng Nhật bây giờ đã khác xưa, không nói đến hắn có trực giác cực kỳ mẫn cảm đối với nguy hiểm, chỉ riêng kỹ năng thuấn đi của hắn cũng đã đủ để tránh thoát kẻ thù có âm mưu muốn ám toán.

Cảm giác thấy sự di động phía sau, Hướng Nhật nhận ra hoàn cảnh hiện tại của mình, trong lòng thầm mắng tên tài xế không biết lái xe kiểu gì, hết lần này tới lần khác nhắm hắn mà lao tới, tuy nói không sợ bị xe đâm trúng, nhưng giữa nơi đông người bị một chiếc xe chạy với tốc độ cao đâm trúng mà không bị thương gì thì ít nhiều cũng có chút rợn người.

Không kịp nghĩ nhiều, Hướng Nhật lập tức sử dụng kỹ năng thuấn di, đương nhiên, để tránh chuyện mọi người coi mình là quái vật, hắn chỉ di động một khoảng cách đầu xe mới vừa đâm vào không xa, tính ra cũng không có gì thái quá, người đang trong lúc khẩn cấp nguy hiểm, ít nhiều khả năng có chút vượt xa người thường, đây cũng là hiện tượng khoa học có thể giải thích.

“Rầm” một tiếng, tài xế lái chiếc BMW cũng không ngờ mình sắp đâm trúng thì đối phương lại có thể vọt qua một bên như quỷ thần, may mà khoảng cách ngắn, hơn nữa lại thắt dây an toàn, mà thắng xe kịp thời sau khi lao vào nên bản thân tên tài xế không bị thương tổn gì, chỉ là đầu xe bị đụng nghiêm trọng.

Người trên lối đi bộ ào ào mắng xối xả gã tài xế chó má lái xe như cứt, thiếu chút nữa đã xảy ra tai nạn, có mấy người nóng máu lao tới muốn tóm gã tài xế gây họa kia lý luận một phen.

Tuy nhiên tên tài xế đã có tính toán trước, vừa thấy đám người hùng hổ lao đến liền mở cửa xe cúi đầu xin lỗi.

Tay tài xế lái xe BMW trên dưới bốn mươi tuổi, thoạt nhìn có vẻ hơi béo, mặt mũi hiền lành, không giống như loại sát thủ đại gian đại ác coi mạng người như cỏ rác.

Mọi người thấy hắn chủ động nhận lỗi, thái độ thành khẩn, huống chi vừa rồi không thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng chỉ lảm nhảm vài câu chuẩn bị cho hắn rời đi.

Nhưng tên tài xế chiếc BMW không vội vã rời đi, bước tới trước mặt Hướng Nhật đang cau mày vẻ mặt áy náy nói:

- Vị tiểu huynh đệ này, cậu không sao chứ? Thật lỗi quá, vừa rồi con gái của chú gọi điện thoại tới, lơ đễnh không giữ vững vô lăng chút nữa thì đâm phải cậu, thật sự rất xin lỗi.

Người có lúc lỡ tay, ngựa có lúc rơi móng, đối phương đã giải thích rõ ràng nguyên nhân như vậy, Hướng Nhật cũng không muốn so đo, phất phất tay nói:

- Thôi bỏ đi, sau này lái xe cẩn thận một chút, tốt nhất khi lái xe thì đừng gọi điện thoại.

- Tất nhiên, tất nhiên, nhất định, nhất định.

Tài xế chiếc BMW vội vàng đáp, tiếp theo liền xoay người chui vào trong khởi động xe.

Hảo cảm của mọi người đối với hắn lại tăng lên một ít, gặp phải một tài xế biết chuyện như vậy tuyệt đối làm cho mọi người dễ tha thứ hơn, huống chi đối phương lại là vì con gái của mình, có thể là ái nữ của ông ta sốt ruột, đây cũng có thể là nguyên nhân xảy ra chuyện.

Tài xế BMW khởi động xe, bắt đầu de xe lại, mà thật trùng hợp Hướng Nhật lại đứng ngay hướng chiếc xe de lại.

Mọi người nhất thời kêu lên kinh hãi, gã tài xế này sao có thể sơ ý đến thế? De xe lại cũng không nhìn cho kỹ xem phía sau có người hay không? Mắt thấy sắp đâm trúng người thanh niên trẻ tuổi mới vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần kia, mọi người muốn ngăn cản cũng không kịp.

Hướng Nhật cũng nghe thấy tiếng gào của người xung quanh, phía sau âm thanh bánh xe cọ xát mặt đất cũng không thoát khỏi lỗ tai của hắn, mặc dù trong khoảng thời gian ngắn không hiểu được đang xảy ra chuyện gì, nhưng thân thể hắn di chuyển, chỉ chớp mắt nhảy tránh ra một khoảng cách.

Người bên ngoài nhất thời kinh ngạc, khoảng cách ngắn như vậy sao hắn có thể tránh được, chẳng lẽ người trẻ tuổi kia là phù thủy? Tuy nhiên cuối cùng tâm lý mọi người cũng nhẹ ra, tuy thích xem nhiệt náo, nhưng cái cảnh máu chảy đầu rơi, người sống thành người chết thì… tóm lại là không muốn thấy.

Tên tài xế chiếc BMW cũng thở hắt ra như gặp phải quỷ, hai lần đụng người không thành công, với kinh nghiệm của hắn, rõ ràng đều là khoảng cách hoàn toàn không thể tránh né được, nhưng là mục tiêu dường như có con mắt quan sát phía sau, hơn nữa tốc độ né tránh quả khiếp người! Hắn với người xung quanh không giống nhau, bởi vì sự chú ý của hắn tất cả đều đặt ở trên mục tiêu, cho nên hắn thấy rõ thân hình đối phương, chỉ chớp mắt đã di chuyển tới chỗ khác, thằng nhóc này chẳng lẽ là quỷ thật sao? Nếu như nói lần đầu là ngẫu nhiên, như vậy lần thứ hai cũng có thể xem là ngẫu nhiên sao?

Tuy nghĩ chưa thông nhưng tên tài xế BMW vẫn xuống xe, đi đến trước mặt Hướng Nhật.

- Tiểu huynh đệ, chú cũng không biết nói gì cho phải, vừa rồi rõ ràng là thong thả lui về phía sau, nhưng lại không cẩn thận đạp chặt chân ga… Cậu không sao chứ?

- Không có việc gì.

Hướng Nhật thản nhiên nói, trong lòng đã bắt đầu hoài nghi, người bên cạnh nhiều như vậy, nhưng lại hai lần đều thiếu chút nữa đụng trúng mình, “vận may” như vậy liệu có nên đi mua sổ xố hay không đây? Tuy nhiên hắn không tin đây là cái vận may quái quỷ gì đó, dù sao hắn cũng không phải là người bình thường, trước kia nhiều sóng to gió lớn đều đã trải qua, nếu tin vào vận khí thì hắn đã sớm chết vô số lần. Hơn nữa, lời nói của tay tài xế đã bán đứng y, bởi vì nếu như đã giẫm chặt chân ga thì có thể nói dừng là dừng sao? Phỏng chừng đã sớm đụng vào hàng rào phân chia đường mà chết tốt, có thể dừng lại kịp thời như vậy, nhất định trước đó đã có chuẩn bị kỹ càng, nói cách khác, mục đích của lão già đó chính là “không cẩn thận” đụng trúng mình. Nghĩ tới đây mắt Hướng Nhật bắn ra tia lạnh lẽo, mặc dù không rõ đối phương là do ai phái tới ám toán, nhưng tên này nhất định chết chắc, Hướng Nhật không định dễ dàng bỏ qua cho tên tài xế BMW như vậy, muốn lấy mạng của hắn, tất nhiên tên kia phải trả một giá rất đắt.

Tên tài xế BMW thấy Hướng Nhật nói không có việc gì, nói lời xin lỗi rồi chuẩn bị chui lại vào xe.

Hướng Nhật lập tức gọi hắn lại:

- Đứng đấy, tôi có nói để ông đi sao?

Tay tài xế BMW dừng lại, mắt thoáng hiện nét lo lắng, nhưng khi quay đầu lại phía sau thì sự lo lắng đột nhiên biến mất, mặt đầy thành ý nói:

- Tiểu huynh đệ, vừa rồi thật sự không cố ý, chú biết hai lần thiếu chút nữa đâm phải cậu, cậu chắc oán hận, nhưng chú phải vội trở về gặp con gái. Cậu không biết đấy thôi, hiện giờ nó đang trong bệnh viện chuẩn bị phẫu thuật, muốn gặp chú một lần cuối cùng mới bằng lòng vào phòng giải phẫu, chú cũng vậy, gấp đến độ cũng không biết lái xe như thế nào.

Người xung quanh nghe hắn nói thương tâm như vậy, vừa rồi sốt ruột vì ái nữ, thiếu chút nữa hai lần đụng người, mọi bất mãn của mọi người cũng lặng xuống, họ liền nhẹ giọng lên tiếng khuyên giải Hướng Nhật.

Hướng Nhật cũng không bị dao động, liếc xéo gã tài xế BMW, thầm khen lão già đó diễn trò thật quá đạt, thoáng cái đã tranh thủ được sự đồng tình của những người đứng xem. Hắn thấy tên kia nói trôi chảy như vậy, có lẽ đối phương đã sớm chuẩn bị một cái cớ thật tốt để chạy tội.

- Xin lỗi là coi như xong sao? Dù gì cũng phải tỏ ra một chút thành ý chứ?

Hướng Nhật hời hợt nói, ánh mắt lại nhìn chăm chăm vào khuôn mặt gã tài xế, dường như muốn từ trên đó tìm ra một chút đầu mối.

Tay tài xế BMW nghe vậy lập tức yên lòng, còn tưởng đối phương phát giác ra cái gì, thì ra muốn nhân cơ hội kiếm chác chút đỉnh, là căn bệnh chung của đa số. Người xung quanh nghe được cũng bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là thế, nguyên tưởng thằng nhóc kia tức giận đối phương thiếu chút nữa đụng phải, chuẩn bị mắng vài câu cho hết giận, hoá ra là muốn moi tiền, mọi người đồng lên tiếng phê phán Hướng Nhật.

Thấy mọi người đều thiên về phía mình, tay tài xế BMW trong lòng đắc ý, nhưng vẫn giả bộ ra vẻ lo lắng:

- Tiên sinh, ta có thể đền tiền, ngươi muốn bao nhiêu cũng được.

Hướng Nhật liền tiếp lời:

- Đây chính là ông nói, được rồi, tôi cũng không cần nhiều, thôi thì đưa năm mươi triệu đi.

- Cái gì?

Tên tài xế BMW tức muốn sái quai hàm, cho dù có đụng trúng cũng không cần bồi thường nhiều như vậy, huống chi một cọng lông của đối phương cũng chưa đụng tới, tức giận nói:

- Cậu muốn bắt chẹt à!

Nghĩ đến bản thân mình khổ cực làm việc này “kiếm chác" cũng không được hai mươi lăm triệu, không ngờ thằng nhóc này ác đạn như vậy, thoáng cái muốn mình làm việc "kiếm chác" này hai lần mà không có tí thù lao nào.

- Ông cứ coi như tôi bắt chẹt ông đi, dù sao hôm nay nếu ông không chịu xì tiền ra, tôi cũng không muốn dây dưa thêm làm gì, ông theo tôi tới cục cảnh sát một chuyến.

Hướng Nhật biết chắc lão già này trong lòng có quỷ, nhất định sẽ không đi theo hắn tới cục cảnh sát lập hồ sơ.

Quả nhiên tay tài xế BMW mắt lóe lên rồi ra vẻ đau khổ nói:

- Cậu có thể bớt một chút hay không, nhà tôi còn con nhỏ cùng mẹ già phải nuôi dưỡng, hơn nữa, con gái của tôi đang chờ phẫu thuật, số tiền này chỉ sợ trong chốc lát không thể xoay sở được.

Người xung quanh nghe người tài xế nói thương tâm quá mức, lại tiếp tục khuyên bảo Hướng Nhật, nhưng giọng khuyên can lần này đúng là nghiêm trọng hơn nhiều, chủ yếu là chỉ trích Hướng Nhật nhân lúc cháy nhà hôi của, rõ ràng chưa bị đụng phải, nhưng lại cố tình ăn vạ làm tiền, căn bản không có tí nhân tính nào.

Đối với những lời mắng mỏ của đám đông bên cạnh, Hướng Nhật coi như pha không nghe thấy gì, lạnh lùng nhìn chăm chăm tên tài xế BMW nói:

- Năm mươi triệu, một đồng cũng không thể thiếu.

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #477