Chương 460: Ta Không Phải Là Người Tuỳ Tiện ...


Hỏi ra điều mình muốn biết, Hướng Nhật liền nhấc điện thoại gọi cho thằng anh vợ mặt trắng để cho hắn mang người đi. Đương nhiên, cân nhắc tới sự an toàn, Hướng Nhật có động thủ động cước trên người tên nam tử xa lạ một chút, chủ yếu là muốn đề phòng người này trả thù. Nhưng mà thủ đoạn có chút tàn nhẫn , nên khi thực hiện việc này, Hướng Nhật lấy cớ tiễn anh vợ mặt trắng kia lên xe để gạt chúng nữ.

Cũng không phải do hắn tàn nhẫn , mà bởi vì nam tử xa lạ này đã chạm đến chỗ cố ky của hắn, nếu như không phải thằng anh rể mặt trắng lại một lần nữa nhấn mạnh rằng đối phương còn có chỗ lợi dụng thì Hướng Nhật đã trực tiếp hạ sát thủ.

Tiễn thằng anh vợ xong, Hướng Nhật liền đi vào nhà, nhưng mà vừa vào tới cửa hắn liền phát hiện bầu không khí có chút không bình thường.

Chúng nữ vẻ mặt quỷ dị nhìn hắn, ẩn ẩn có bộ dáng muốn cùng nhau tra hỏi.

Hướng Nhật suy nghĩ một chút liền hiểu, biểu hiện của mình vừa rồi bộc phát quá mức tưởng tượng, nên hắn cũng không đợi chúng nữ đặt câu hỏi, ha ha nói trước:

- Vừa rồi hoạt động một lúc, hiện tại có chút mệt mỏi, ta trở về phòng ngủ trưa.

Nói xong chuẩn bị chuồn đi.

- Anh quay trở lại cho em!

Thiết Uyển lập tức quát hắn lại, ngữ khí không thể cưỡng lại.

Hướng Nhật gãi gãi đầu, vẻ mặt đáng thương nói:

- Tiểu Uyển , anh thật sự rất mệt…

- Hôm nay không nói rõ ràng thì anh cũng đừng đi ngủ.

Thiết Uyển tất nhiên biết nam nhân vờ ngủ để trốn tránh, nhưng mà trước khi hiểu rõ được bí mật của nam nhân thì tuyệt đối không thể để hắn rời đi.

Mắt thấy chúng nữ liên hợp cùng một chỗ, lại còn phái ra nữ cảnh sát làm người đại biểu tra hỏi, Hướng Nhật biết tránh không thoát, chỉ đành thở dài một hơi, nói:

- Được rồi, bọn em muốn biết cái gì anh đều thành thật giải thích được không?

Thiết Uyển lúc này mới hài lòng hừ nhẹ một tiếng:

- Em hỏi anh, làm sao anh biết nhiều việc như vậy? Tại sao lại biết được các phần tử khủng bố đến từ nước Mỹ?

Trong mắt nữ sĩ quan cảnh sát, có thể “tặng” cho người một quả bom hẹn giờ, “hậu lễ” như vậy tự nhiên là phần tử khủng bố không thể nghi ngờ.

Hướng Nhật sớm đã nghĩ trước lý do, cũng đã chuẩn bị tốt đối tượng gánh hộ tai hoạ :

- Cái này đều là đại ca của An An nói cho anh biết.

- Vậy đại ca của An An làm sao mà biết được?

Thiết Uyển lập tức hỏi tới.

Hướng Nhật suy nghĩ một thoáng, nói:

- Bởi vì mục tiêu lần này của phần tử khủng bố là An An.

- Em?

An Tâm bên cạnh đột nhiên trỏ ngón tay vào chính mình, có chút không dám tin nhìn nam nhân, nhưng sau đó lập tức buông tay xuống, trên mặt hơi ảm đạm. Mặc dù người trong nhà gạt nàng nhưng An Tâm cũng không phải đứa ngốc, nàng cũng biết một số chuyện phụ thân và anh trai làm, nhớ tới lần này bởi vì chính mình thiếu chút nữa liên luỵ đến những người vô tội, nàng cảm thấy áy náy không thôi.

Thiết Uyển vẻ mặt có chút hiểu, liếc mắt nhìn An đại tiểu thư một cái, tình huống An gia như thế nào nàng rất rõ ràng có thể nói là cột chống trời của hắc đạo Bắc Hải, đắc tội với người khác là việc khó tránh khỏi. Bây giờ kẻ thù tìm tới cửa cũng không có gì kì quái. Nhưng mà đối với cô bé An Tâm này nàng cũng hơi đồng tình, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô nàng an ủi, đồng thời trừng mắt về phía nam nhân nói:

- Vậy tại sao anh không đem người giao cho cảnh sát mà lại đưa cho đại ca của An An mang đi.

Hướng Nhật biết rằng chứng bệnh nghề nghiệp của nữ sĩ quan cảnh sát lại bắt đầu phát tác, luôn muốn người xấu khắp thiên hạ toàn bộ đi cục cảnh sát “làm khách”, cười khổ nói:

- Tiểu Uyển, em hiện nay đã không phải cảnh sát, có thể đừng mười phần nghĩa khí như vậy được không?

- Anh nói cái gì!

Ánh mắt Thiết Uyển tràn ngập sát khí bắn thẳng tới, oán giận nói:

- Hiện nay không phải cảnh sát thì thế nào? Em nói cho anh biết, chờ hài tử sinh ra, em liền tiếp tục trở về giữ chức vụ của em.

- Phải ,phải…

Biết mình phạm vào kiêng kị của nữ sĩ quan cảnh sát, Hướng Nhật nào dám phản đối, vội vàng thay đổi ngữ khí lấy lòng.

Thấy nam nhân xuống nước thỏa hiệp, lửa giận của Thiết Uyển cũng dần tiêu tan không còn tiếp tục dây dưa về vấn đề này.

- Được rồi, vừa rồi chuyện gì đã xảy ra, tại sao anh đột nhiên biến mất rồi ngay sau đó lại xuất hiện phía sau lưng phần tử khủng bố kia?

Hướng Nhật trong lòng căng thẳng, trên thực tế việc hắn sợ nhất chính là nữ sĩ quan hỏi về vấn đề này, bởi vì hắn còn chưa nghĩ ra được cái cớ hoàn mĩ, nếu nói lung tung lại sợ mấy vị đại tiểu thư sẽ yêu cầu đem loại kĩ xảo có thể đột nhiên xuất hiện phía sau người khác này dạy cho các nàng. Không có biện pháp, hắn chỉ đành sử dụng chiêu mặt dầy vô đối, hắc hắc nói:

- Vấn đề này giải thích rất phiền toái, tóm lại bọn em chỉ cần biết rằng đây là một loại kĩ năng chỉ thuộc về lão công anh mà thôi.

Mặc dù đáp án làm cho người ta bất mãn nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên nam nhân trước mặt mấy vị tiểu thư xuất ngôn vô sỉ như vậy, chúng nữ trong lòng đều có chút khó hiểu, liếc nhìn nhau, nhưng đều im lặng không lên tiếng.

Cảm thấy mối lo tạm lắng xuống, Hướng Nhật cũng không dám chần chờ lâu, thừa dịp chúng nữ còn đang cúi đầu trầm tư, vội vã nhân cơ hội xoay người đi lên lầu trên.

Trở lại phòng của mình, Hướng Nhật cuối cùng thở dài một hơi, trong lòng hạ quyết tâm sau này nếu không phải lúc khẩn cấp thì tuyệt sẽ không khoe khoang trước mặt chúng nữ, chứ mà bị bắt được nhược điểm lại phải phí một phen tâm tư giải thích thì khổ.

Vừa mới nằm lên trên giường chuẩn bị thoải mãi nghỉ ngơi một lúc, không ngờ tiếng điện thoại trên người đột nhiên vang lên, Hướng Nhật lập tức lấy điện thoại cầm tay ra. Nhìn thoáng qua tên người trên màn hình. Là thằng anh vợ mặt trắng gọi tới. Kì quái, không phải vừa mới gặp mặt sao, tại sao giờ lại gọi tới?

- Làm sao vậy? Có phải đã đã xảy ra chuyện gì?

Hướng Nhật uể oải nói, có thể khiến thằng anh vợ mặt trắng vừa mới rời đi lại gọi điện thoại tới ngay như vậy khẳng định không phải là sự việc bình thường, nhất định đã xảy ra vấn đề gì.

- Người ngươi bắt được đã chạy thoát rồi.

Bên kia của điện thoại truyền đến âm thanh đặc biệt âm trầm anh vợ mặt trắng.

- Chạy?

Hướng Nhật kinh ngạc, rất nhanh phản ứng:

- Tại sao lại nhanh như vậy, ta vừa rồi không phải đã phế đi tứ chi của hắn sao?

- Không phải người này, là người hôm qua ở trong quán rượu.

- Điều này sao có thể chứ?

Hướng Nhật càng cảm thấy không thể tin được, ngày hôm qua mặc dù không có hạ sát thủ nhưng sợ đối phường còn có sức phản kháng, cho nên hắn đã ra tay khá nặng nề, mới chỉ qua một ngày ngắn ngủi Hướng Nhật căn bản không tin rằng dối phương có sức mạnh hồi phục nhanh như vậy, trừ phi thân thể của bọn họ cũng dị thường như chính mình. Nhưng mà điều này khó có khả năng xảy ra, nếu thật sự bọn họ giống mình, ngày hôm qua làm sao mà mà mình có thể dễ dàng đắc thủ như vậy chứ?

- Ta cũng rất nghi ngờ.

Không đợi hắn tiếp tục tưởng tượng, âm thanh âm trầm của anh vợ mặt trắng lại truyền đến, tiếp theo dường như suy nghĩ sâu xa một lúc, lại hỏi:

- Ngày hôm qua lúc ngươi rời khỏi quán ba, có hay không làm cho Hồ Ly cùng Ba Lang bọn chúng nhận ra được điều gì?

- Ngươi hoài nghi là lũ kia được bọn chúng cứu thoát?

Hướng Nhật lập tức hiểu ý tứ của thằng anh vợ, quả thật có khả năng này, nghĩ lại chính mình hôm qua nói những lời này chắc đã làm cho hai tên khốn này sợ hãi muốn chết, xem ra bọn chúng bí quá hóa liều làm ra sự việc này cũng không phải là không có khả năng.

- Không sai!

Anh vợ mặt trắng khẳng định nói.

Lúc này, Hướng Nhật cũng không muốn trốn tránh trách nhiệm, đem sự việc ngày hôm qua tại quán bar kể lại một lần.

Sau khi nghe xong, đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh lầm bầm lạnh lẽo:

- Quả nhiên là bọn chúng.

Nói xong, cũng không có chào, trực tiếp cúp điện thoại.

Hướng Nhật biết thằng anh vợ phải đi tìm mấy tên phản đồ phiền toái, bất quá hắn cũng minh bạch, phỏng chừng đi cũng không thu hoạch được gì, bọn khốn kia nếu có thể làm ra chuyện như vậy chỉ sợ cũng đã chuẩn bị tốt đường lui cho chính mình, nói không chừng hiện tại đã lên chuyến bay đến nước Mỹ rồi.

Đối với việc này Hướng Nhật cũng không phải quá lo lắng, nếu biết địa điểm cụ thể của tổ chức đứng phía sau kia, hắn cũng không lo lắng đối phương chạy thoát. Hiện tại cần phải cân nhắc chính là làm sao tìm được cái cớ đi sang nước Mỹ, nếu không sinh hoạt tùy lúc đều có thể thu được “đại lễ” làm cho người ta tan xương nát thịt như chơi. Như vậy trong cuộc sống hằng ngày thật ức chế, kích thích thì kích thích nhưng việc này không phải là một hảo sự làm cho tinh thần và thể xác người ta sung sướng.

Đang nghĩ ngợi, ngoài cửa đúng lúc vang lên tiếng đập cửa.

- Vào đi!

Hướng Nhật cũng không có khóa cửa, miễn cưỡng mở miệng nói.

Phạm Thải Hồng, Phạm đại tiểu thư thân thể nhẹ nhàng tiến vào, đem cánh cửa khóa trái lại, sau dó chậm rãi tiến đến gần bên giường. Hướng Nhật trong lòng cả kinh, nữ nhân này thật sự sẽ không lớn mật như vậy chứ? Kì hạn một tháng chưa tới, hay là nàng định dùng vũ lực chăng? Mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng Hướng Nhật biểu hiện ra bên ngoài lại là không hề thích đối phương:

- Tại sao lại ngươi? Bác gái họ Phạm a, ngươi có thể để cho ta an tĩnh một lúc hay không? Ta thật sự không có tâm tình cùng ngươi vui đùa.

Phạm Thải Hồng dường như đối với lời nói của nam nhân không có nghe thấy, lạnh lùng thốt:

- Ngươi hiện tại có hai lựa chọn, dạy ta dị năng phi thiên(bay) hoặc là dị năng thuấn di ngươi vừa mới thi triển kia.

Vừa nói, trong mắt lộ ra một tia cuồng nhiệt.

Hướng Nhật không nhịn được đảo cặp mắt trắng dã, nữ nhân này tưởng rằng việc gì cũng dễ dàng như ăn cơm sao chứ? Nhưng mà bởi vì đối phương vừa mới hóa giải một mối nguy hiểm, Hướng Nhật cũng không lập tức đuổi người đi, thản nhiên quay lại nhàn nhạt nói:

- Đáng tiếc, vẫn câu nói kia, không thể dạy cho ngươi!

Phạm Thải Hồng lại không chút để ý, trước ánh mắt kinh dị của nam nhân, nhẹ nhàng giật vạt áo trước ngực mình, lộ ra hơn phân nửa da thịt trắng như tuyết cùng với một phần tuyết lê mềm mại đầy dặn mê người.

- Ngươi muốn làm gì, nói cho ngươi biết ta không phải là loại người tùy tiện!

Hướng Nhật nuốt nước miếng, con mắt thẳng tắp, đậu hũ đưa tới cửa ngu gì không ăn. Đồng thời trong lòng không khỏi thầm chửi “ccc”,quả lê lão tử mua về còn không lớn như vậy.

- Chỉ cần để cho ta học được một dị năng trong đó, ta có thể cho ngươi hai lần cơ hội!

Phạm Thải Hồng ngữ khí tràn ngập dụ hoặc nói.

Hai lần cơ hội? Đây không phải là nói có thể bồi mình hai lần lên giường sao? Hướng Nhật trong lòng đại dao động, đây là vụ mua bán rất có lời. Đáng tiếc hắn không có năng lực này, bởi vì khả năng của hắn căn bản không phải là dị năng, trừ phi đối phương cũng có lực lượng như hắn.

Mắt thấy đối phương có vẻ động tâm, Phạm Thải Hồng lại tăng thêm chút lửa:

-Thế nào? Phải biết rằng, đến bây giờ còn chưa có bất kì nam nhân nào được động vào ta.

Muốn nói mình là một hoàng hoa đại khuê nữ thì cứ việc nói thẳng, cần thiết phải vòng vo như vậy sao? Hướng Nhật vẻ mặt đau khổ nói:

- Ta sợ 18 năm sau ngươi lợi dụng con ta tới tìm ta báo thù.

Nữ nhân điên họ Phạm này rất hay thay đổi, trong khoảng thời gian ngắn Hướng Nhật cũng không biết đối phương nói thật hay giả, hơn nữa với nhân phẩm của nàng Hướng Nhật không phải rất tín nhiệm, quỷ mới biết nữ nhân điên này sẽ làm ra chuyện gì? Cho dù để cho nàng học được, sợ rằng tuy nàng không nuốt lời nhưng cũng sẽ làm ra việc “cốt nhục tương tàn”, độc kế nham hiểm biến thành sự thật, chính mình cẩn thận một chút cũng tốt.

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #460