Chương 424: Hác Phu Nhân Mất Tích


- Hướng Nhật Quỳ, mấy nàng là ai vậy?

Thư Dĩnh thân thiết ôm chặt cánh tay của Hướng Nhật, tựa đầu dựa vào vai hắn, mắt nhìn hai mỹ nữ đột nhiên xuất hiện trước mặt, nhất là khi nàng thoáng nhìn thấy hai quả bóng mềm mại cực lớn trước ngực nữ thư ký thì mắt ánh lên vẻ đố kỵ.

- Đây không phải Thư tiểu thư sao?

Hướng Nhật còn chưa kịp mở miệng, Phương Oánh Oánh nhìn thẳng vào Thư Dĩnh, mắt lộ vẻ khó chịu, có lẽ nàng đã bị chọc giận bởi cô nàng đang làm bộ làm tịch trước mặt.

- Chị biết tôi?

Thư Dĩnh cười hỏi, mắt ánh lên vẻ giảo hoạt.

- Ai mà không nhận ra thiên kim tiểu thư của Mỹ lai nhã? (1)

Phương Oánh oánh nói chuyện với giọng châm chọc không lưu tình chút nào. Mặc dù Phương Oánh Oánh không hẳn là một người nổi tiếng, nhưng dù sao nàng cũng là người bên cạnh Tô tổng giám đốc, người được mệnh dang là nữ thần kinh doanh, nói như thế nào đi nữa nàng cũng có chút tiếng tăm. Cô nàng họ Thư làm bộ không nhận ra, nói rõ ra trong lòng cô ta chắc có toan tính gì đó.

- A, tôi nhận ra các chị là ai rồi.

Dường như Thư Dĩnh cũng nhận ra sự châm chọc trong lời nói của đối phương, đột nhiên như sực tỉnh chợt nhớ ra điều gì đó, tiếp đó thận trọng nhìn Tô Úc, mặt cười cười nói:

- Đây chính là Tô tổng giám đốc sao? Chị chính là thần tượng của tôi đó.

Trên thực tế, Thư Dĩnh cũng không phải là người thích gây chuyện, nàng có lý do mới làm bộ không nhận ra đối phương, hơn nữa, nàng cũng nhận thấy hai cô nàng trước mặt có quen biết với bạn trai của mình, cảm thấy mối đe dọa từ các nàng làm cho nàng không tránh khỏi cảnh giác đề phòng.

- Chào cô!

Tô Úc không đanh đá chua ngoa như Phương Oánh Oánh, tuy trong lòng nàng có hơi khó chịu nhưng trên mặt không lộ ra, ngược lại lịch sự lên tiếng chào hỏi.

- Chào Tô tổng giám đốc!

Thư Dĩnh trả lời với nụ cười ngọt ngào, còn nữ thư ký ngực bự kia thì bị nàng coi như không khí, mặc dù nàng nhận ra đối phương chính là thư ký rất nổi tiếng ở bên cạnh của nữ thần kinh doanh.

Khi Phương Oánh Oánh nổi giận thì hậu quả thật nghiêm trọng, tuy nhiên nàng cũng không trực tiếp đấu khẩu với Thư đại tiếu thư, mà chĩa mũi dùi sang tên lưu manh đang đứng bên cạnh không mở miệng từ lúc các nàng đến đây:

- Hướng Quỳ, mắt ngươi rõ chẳng ra gì, cô gái như vậy mà cũng… Ôi!

Mặc dù không nói hết câu, nhưng nghe kiểu nói như vậy, người nào cũng biết các từ bỏ trống chắc không dễ nghe gì. Nhất là cuối câu lại có một tiếng thở dài với hàm ý “ngươi là người đàn ông xui xẻo”, nó càng làm nổi bật ý chê bai của câu bỏ lửng phía trước.

Hướng Nhật vừa định giải thích, Thư Dĩnh quắc mắt nhìn về phía nữ thư ký, ánh mắt giống như đang nhìn kẻ tử thù:

- Cô nói cái gì!

- Tôi không nói chuyện với cô!

Phương Oánh Oánh nhẹ nhàng nói, cũng không thèm liếc mắt nhìn đối phương.

- Oánh Oánh!

Tô Úc ở bên cạnh thấy không xong vội ngăn nữ thư ký. Chủ yếu là bên cạnh còn có ông chủ, mặc dù Thư Dĩnh có làm cho người khác hơi khó chịu, nhưng thấy nàng ôm ông chủ thân mật thế, có lẽ quan hệ của hai người cũng không đơn giản, Tô úc tất nhiên không để nữ thư ký gây khó dễ cho đối phương, dù sao cũng không thể làm nhục thể diện của ông chủ.

- Tô giám đốc……

Phương Oánh Oánh có chút bực bội, vốn định nói đây là em đang giúp chị nhưng cân nhắc phản ứng của thủ trưởng sau khi nghe mình nói như vậy, cuối cùng nàng đành nhịn xuống.

- Chị hình như mới thấy Tổng giám đốc công ty Kim Hâm, Oánh Oánh, em theo chị qua đó một lát.

Để tránh việc nữ thư ký xung đột với bạn gái của ông chủ, Tô Úc làm bộ như thấy người quen, vừa kéo nữ thư ký chuẩn bị rời đi vừa lễ phép nói với Hướng Nhật:

- Ông chủ, chúng tôi xin phép đi trước.

- Ừ!

Hướng Nhật sắc mặt hơi sầm xuống, không phải bởi vì hai nàng muốn rời đi, mà là vì biểu hiện nóng nảy quá mức của cô nàng bên cạnh. Nói thật, hắn bây giờ rất gai mắt. Tô Úc là bộ hạ của hắn, mà Phương Oánh Oánh lại là bằng hữu mà hắn có thể nói đùa không hề kiêng dè gì, nhưng họ lại phải rời đi vì vài ba câu nói của cô nàng bên cạnh, người vốn có quan hệ không mật thiết gì với hắn, Hướng Nhật rốt cục cảm thấy không thể dễ dàng để cho qua chuyện này.

Tuy nhiên Thư Dĩnh cũng không thấy được vẻ mặt khác thường của hắn, mặt lộ vẻ đắc ý nhìn hai người bị dọa bỏ chạy:

- Hướng Nhật Quỳ, tại sao Tô Úc lại gọi anh là ông chủ?

Hướng Nhật cố nén cơn giận, hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:

- Cô biết không? Tôi không thích một cô gái quá ư nhiều chuyện, mà nhất là một cô gái ích kỷ!

Thư Dĩnh nghe thấy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó sắc mặt trở nên trắng bệch, có phần không dám tin nhìn người đàn ông vốn rất ôn nhu với nàng. Hai mắt dần dần phủ một làn sương, tay không tự kiếm chế được buông cánh tay của Hướng Nhật ra, cả người dường như chợt mất đi sức sống.

Hướng Nhật coi như không nhìn thấy gì, miệng lầu bầu:

- Tôi còn phải ăn cái đã.

Nói xong, hắn vung dao vung nĩa “thực sát” mấy món ngon trên bàn.

- Có phải anh trách em nổi máu Hoạn Thư không?

Thư Dĩnh tỉnh táo lại, cúi đầu hỏi dò, không nén được giọng có chút nghẹn ngào.

- Không phải.

Hướng Nhật lạnh nhạt trả lời, hắn đang định không để ý tới đối phương, tiếp tục thực sát đồ ăn trong tay, nhưng phát hiện đối phương có vẻ khóc nhiều hơn, nhớ tới vừa rồi nàng tỉ mỉ lau đi khóe miệng dính đầy mỡ của mình, hắn chợt nhũn ra, dằn lòng nói:

- Cô phải hiểu được, một người không thể không có bạn bè khác phái, cũng không phải bất cứ người đàn ông cũng cô gái nào ở cùng một chỗ đều có quan hệ yêu đương.

Hướng Nhật nói lời này muốn chỉ rõ quan hệ giữa mình và đối phương, tuy nhiên rõ ràng Thư Dĩnh lại hiểu sai, cho rằng hắn đang giải thích quan hệ giữa hắn và Tô Úc, nàng nín khóc rồi mỉm cười nói:

- Được rồi, sau này em không ghen tuông như vậy nữa, các nàng là bạn bè khác phái của anh đúng không?

- Xem như vậy đi.

Nói xong câu này, Hướng Nhật phát giác mình càng ngày càng do dự thiếu quyết đoán, nhất là đối với cô gái trước mặt này. Trước kia, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng dung túng một người phụ nữ đến mức này. Suy nghĩ một chút, hắn nói thêm:

- Thật ra cô…

Vừa định nói thật ra cô cũng là một người bạn khác phái, tuy nhiên tiếng nói chuyện của hai người phụ nữ bên cạnh khiến cho hắn chú ý, lời đang muốn nói nuốt trở lại.

- Hác tiểu thư đi đâu nhỉ, mình rõ ràng vừa nhìn thấy, tại sao mới không để ý tí xíu đã biến mất tiêu?

- Có thể bị một anh chàng đẹp trai nào đó hút hồn mất rồi, đâu có thời gian để ý đến tụi mình!

- Chắc không đâu, mình hiểu rất rõ Hác tiểu thư…. Kỳ thật, rốt cuộc là đi đâu rồi?

- Ái chà, sao bồ quản nhiều chuyện vậy! Bồ xem, bên kia có mấy chàng đẹp trai, tụi mình qua đó nói chuyện với bọn họ đi….

Hai người phụ nữ mặc trang phục dạ tiệc có vẻ giàu sang vừa đi qua bên cạnh Hướng Nhật vừa nói chuyện..

Hướng Nhật nghe thấy vậy liền giật mình, trước hết người nói chuyện kia đúng là người phụ nữ nói chuyện với Hác phu nhân mà hắn nghe thấy trong phòng vệ sinh, có lẽ bà ta là bạn thân của Hác phu nhân. Nghe giọng bà ta nói chuyện, hình như… không thấy Hác phu nhân đâu?

Mấy lời nói chuyện bình thường này cũng không gây chú ý gì cho Hướng Nhật, tuy nhiên hắn lại nhớ tới lúc trong phòng vệ sinh khi nghe mấy lời đối thoại của hai tên bắt cóc, đối tượng mà bọn họ định ra tay là các phụ nữ giàu sang, Hác phu nhân không phải xui xẻo bị bắt cóc chứ?

Nghĩ đến đây, Hướng Nhật không thể bình tâm, hắn cảm thấy khả năng chuyện xảy ra như dự đoán của hắn rất lớn. Nghe lời nói của người bạn thân của Hác phu nhân vừa mới đi qua bên cạnh nói, có vẻ hiểu rất rõ về bà, khẳng định thường ngày thân thiết với Hác phu nhân như hình với bóng, nếu không cũng sẽ không kinh ngạc như vậy.

Nếu ngay cả hai người bọn họ cũng cảm thấy Hác phu nhân biến mất một cách kỳ quái, Hướng Nhật lại càng không dám xem thường, đây chính là nhạc mẫu tương lai của hắn.

- Thật ra em làm sao?

Hướng Nhật chưa nói hết câu làm cho Thư Dĩnh có chút tò mò, cũng không để ý thấy hắn đang trầm tư suy nghĩ.

Hướng Nhật bị tiếng nói của nàng làm giật mình tỉnh lại, vội bỏ dao nĩa xuống, có vẻ lo lắng nói:

- Tôi có một chuyện rất quan trọng cần phải làm, tôi đi một lát rồi trở lại.

- Ừ, vậy em chờ anh ở đây.

Vốn định năn nỉ Hướng Nhật dẫn mình theo, nhưng nhớ tới vừa rồi giọng nói của hắn có chút trầm trọng, Thư Dĩnh đành bỏ qua ý nghĩ này.

Hướng Nhật xoay người rời đi, mặc dù không có bất cứ đầu mối nào, nhưng vẫn phải có manh mối, chỉ cần tìm thấy người kia là được, hy vọng đối phương vẫn còn ở trong đại sảnh, nếu không hắn thực sự bó tay.

Đương nhiên, Hướng Nhật cũng không chắc lắm, trong đại sảnh có nhiều thực khách như vậy, bồi bàn hẳn không thiếu, chính mình chỉ nhìn thấy bóng lưng người mặc đồ bồi bàn kia, cho dù đối phương bắt cóc người thành công, cũng không khả năng thoát thân trong chốc lát. Trong những bữa tiệc rượu cao cấp như vầy, nếu thiếu đi một hai bồi bàn, người phụ trách khẳng định sẽ phải biết. Cho nên, để không bị chú ý, đối phương hẳn vẫn còn ở trong sảnh làm tiếp công việc bồi bàn, cùng lắm cũng chỉ lưu lại một tên đồng bọn trông chừng.

Hướng Nhật cẩn thận tập trung quan sát mấy người mặc đồ bồi bàn qua lại như con thoi trong đại sảnh. May mắn là đồ của mấy người bồi bàn rất dễ nhận ra. Sau một lúc, mắt Hướng Nhật đột nhiên sáng lên, rốt cuộc hắn phát hiện bóng dáng một người bồi bàn cao gầy có chút quen thuộc, đúng là bóng lưng lẫn vào trong đám đông mà hắn thấy được khi đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Hướng Nhật lập tức nhẹ nhàng theo sát phía sau tên kia, mắt thấy đối phương muốn đi vào trong đám đông, lập tức mở miệng gọi:

-Chờ một chút.

Tên bồi bàn cao gầy xoay người lại, phát hiện là một thanh niên trẻ gầy yếu, biết rằng tới nơi này đều là đại nhân vật, hắn không dám thất lễ, lễ phép cười nói:

- Thưa ông, ông cần gì ạ?

- Không có gì, chỉ cần một ly rượu thôi.

Hướng Nhật vừa nói, tay cầm lấy ly rượu từ trên khay, lại nói tiếp:

- Còn có một chuyện phiền anh một chút.

- Thưa ông, mời nói

- Ở đây không tiện lắm, chúng ta qua bên kia đi.

Hướng Nhật chỉ một góc vắng, nơi đó tương đối an toàn, muốn làm một ít hành động không văn minh cũng sẽ không bị ai phát hiện.

- Vâng!

Tên bồi bàn cao gầy không hoài nghi gì, tưởng đối phương ngắm trúng một đại tiểu thư nào đó, muốn mình giúp đỡ tặng một vài món quà, loại tình huống này hắn đã gặp qua không dưới mười lần.

Đi theo phía sau thanh niên tới góc phòng, tên bồi bàn cao gầy đang chờ đối phương phân phó, không ngờ vừa mới quay người lại, phát hiện thấy cổ của mình bị thít chặt, liền giãy dụa kêu a ô, đồng thời bên tai nghe một giọng nói đầy mùi chết chóc:

- Nếu muốn giữ cái mạng của mày, đừng lên tiếng!

Cảm giác được cái cổ của mình càng ngày càng bị xiết chặt, cơ hồ muốn thở cũng không thở nổi, biết đối phương thật sự có khả năng giết chết mình, tên bồi bàn lập tức liên tục gật đầu.

Lúc này Hướng Nhật mới buông đối phương ra, tuy nhiên tay vẫn như cũ để ngay cổ hắn, tránh chuyện đối phương sợ hãi hô lên cầu cứu:

- Tao hỏi mày, người đàn bà vừa mới bị tụi mày bắt được đã đưa tới chỗ nào?

Trong mắt tên bồi bàn cao gầy hiện ra sự hoảng sợ, mơ hồ không đoán ra, hắn sắp đặt vụ bắt cóc người tinh vi như vậy, lại bị người nhìn ra, rõ ràng lúc đó đã kiểm tra tình huống xung quanh, không có một người nào khác ở quanh đó, nhưng tại sao…

Không đợi hắn tiếp tục suy nghĩ, Hướng Nhật giọng lạnh như băng nói:

- Đừng nói với ta là không có, nếu không mày sẽ đi chầu Diêm Vương.

- Tôi nói, tôi nói!

Trong tình trạng tính mạng bị uy hiếp, tên bồi bàn cao gầy chẳng quan tâm đến việc mình có bán đứng huynh đệ hay không:

- Đồng bạn của tôi đang ở nơi đó, hắn ở đó trông chừng.

- Mau dẫn tao đi!

Hướng Nhật cảm thấy sốt ruột, ở trong phòng vệ sinh hắn đã nghe thấy tên huynh đệ kia của đối phương là một sắc quỷ, Hác phu nhân rơi vào tay của hắn… Có trời mới biết có xảy ra chuyện gì hay không?

Tên bồi bàn cao gầy đành cam chịu số phận, đối phương có khả năng bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng hắn, thành thật dẫn Hướng Nhật đi ra khỏi đại sảnh, rẽ trái rẻ phải đi tới trước một gian phòng thoạt nhìn giống như kho chứa hàng, xung quanh yên ắng không một tiếng người, hiển nhiên nơi này đã lâu không được sử dụng.

- Chính là nơi này?

Hướng Nhật trầm giọng hỏi tên bồi bàn cao gầy, đột ngột nghe được một loạt âm thanh ô ô bên trong, như là cố gắng phát ra dù bị ai đó bịt miệng.

Hướng Nhật không chút do dự đá văng cửa phòng.

Vừa lúc chứng kiến cảnh một tên đàn ông đang cởi quần, và một người phụ nữ bị kéo tốc váy, lộ ra hạ thân đã bị lột sạch nằm trên mặt đất, hai đùi trắng như tuyết kẹp chặt sít sao, hai tay bị trói ngược ra sau, miệng bị bịt bởi một mảnh dẻ rách.

Ánh mắt Hướng Nhật thoáng một tia độc ác, liếc một cái nhận ra người nằm trên mặt đất đúng là Hác phu nhân bị mất tích, ngay cả hạ thân một mảng đen kịt mê người của bà cũng lọt vào mắt hắn...

Người đàn ông đang cởi quần được một nửa không nghĩ tới có thể có người xông vào đây, lại nhìn thấy người xông vào là một thanh niên trẻ tuổi xa lạ, mà đồng bọn của mình đang bị đối phương bắt giữ. Ngay lập tức, hắn phản ứng cũng không chậm, chẳng quan tâm đến việc kéo quần lên, liền bắt lấy Hác phu nhân nằm trên mặt đất làm con tin. Song tay hắn còn chưa chộp tới, Hướng Nhật đã túm tên bồi bàn cao gầy trong tay làm vũ khí quăng tới.

“Ầm” một tiếng, tên đàn ông quần cởi dở chừng cùng tên bồi bàn cao gầy đập mạnh vào nhau, hai tên lập tức té trên mặt đất.

Hướng Nhật cũng không đuổi theo đạp cho chúng hai cước, mà nhanh chóng đi tới bên cạnh Hác phu nhân giúp bà cởi trói. Hắn hiểu rõ sức mạnh của tay mình, mặc dù chưa sử dụng bao nhiêu lực, sợ rằng trong chốc lát hai tên bắt cóc này cũng không thể đứng dậy nổi.

Hác phu nhân vừa khôi phục tự do, cũng không vội chỉnh lại tình trạng bán khỏa thân của mình, mà đi tới trước mặt tên đàn ông cởi quần, dơ chân mang giày cao gót hung bạo đạp xuống.

Lập tức tên đàn ông cởi quần kêu la thảm thiết, cũng trách hắn xui xẻo không chịu kéo quần lên, do đó mục tiêu thật sự quá rõ ràng.

Hác phu nhân dường như rất thích nghe tiếng hắn kêu la thảm thiết, chân liên tiếp đạp lên đạp xuống không thương tiếc, cho đến lúc tên đàn ông trên mặt đất ngất đi không kêu la gì được nữa bà mới chịu dừng lại, có thể thấy bà căm hận tên đàn ông nằm trên mặt đất như thế nào.

Tuy nhiên lúc này của quý của tên đàn ông xúi quẩy đó chỉ còn là một đống thịt bầy nhầy, cuộc đời còn lại của hắn nếu muốn ân ái thì đúng là hy vọng xa vời, một thái giám đã được sinh ra đời.

Song trong lúc Hướng Nhật tưởng Hác phu nhân đã dừng lại thì bà lại chuyển mục tiêu sang tên bồi bàn cao gầy, bước tới vài bước rồi ra sức đá mấy cước ở hạ thân của hắn, đá tới mức đối phương gào khóc thảm thiết.

- Nếu bác còn tiếp tục thì sợ sẽ xảy ra án mạng.

Hướng Nhật ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở, không phải hắn có lòng tốt xin tha giúp hai tên bắt cóc, hắn chỉ sợ tiếng kêu la bi thảm của tên bồi bàn cao gầy sẽ gọi người chạy tới.

Hác phu nhân cũng tỉnh táo lại, giết người đó là phạm pháp, bà cũng không tội tình gì vì hai tên đạo tặc mà gặp phải kiện cáo, cho dù bà hận không thể giết hai tên đạo tặc đã thiếu chút nữa làm nhục bà đêm nay, nhưng bà cũng không mất đi lý trí. Chân đá thêm hai cước mạnh vào người hai tên, lúc này bà mới ngừng lại hành động điên cuồng của mình.

Song lúc vừa ngừng lại, bà cuối cùng phát hiện điều không ổn trên người mình, sợ hãi kêu một tiếng rồi bối rối kéo cái váy xuống. Tuy nhiên bà cũng biết, e rằng thân thể của mình đã bị Hướng Nhật nhìn thấy sạch.

Nhưng làm một người phụ nữ mạnh mẽ lăn lộn nhiều năm trên thương trường, Hác phu nhân rất nhanh trấn tĩnh lại, cố gắng nói chuyện với giọng bình tĩnh:

- Đêm nay thật sự cám ơn cậu.

- Đây là… điều phải làm.

Hướng Nhật cũng hơi mất tự nhiên, trước mắt chính là nhạc mẫu tương lai của hắn, tuy nhiên hình như hắn đã thấy được cái không nên thấy. Vì tránh cho khỏi phải xấu hổ, Hướng Nhật thay đổi đề tài, chỉ vào hai tên đạo tặc đang nằm hôn mê trên mặt đất:

- Làm gì với hai tên này bây giờ?

- Cứ bỏ chúng ở chỗ này là được rồi

Trong lời nói của Hác phu nhân vẫn lộ ra sự căm hận mãnh liệt.

- Vậy bây giờ bác có quay lại đại sảnh không?

Hướng Nhật sợ với bộ dạng nhếch nhác của Hác phu nhân mà trở lại đại sảnh, khẳng định sẽ bị người ta nhìn ra.

- Không được, bác phải đi về.

Hác phu nhân cũng biết tình trạng của mình giờ phút này không nên tiếp tục xã giao, hơn nữa bây giờ bà cũng chỉ muốn trở về tắm rửa, gột sạch những chỗ đã bị tên đàn ông kia chạm vào, đột nhiên lại nhớ tới điều gì đó, mắt gay gắt nhìn Hướng Nhật nói:

- Đêm nay không có xảy ra chuyện gì phải không?

- Yên tâm, cháu nhất định sẽ không nói ra.

Hướng Nhật chỉ chỉ miệng mình, tuy nhiên hắn lại đế thêm một câu thật không thích hợp chút nào:

- Điều kiện trước tiên là bác không được ngăn cản cháu gặp gỡ Văn Văn.

Đã xoay người rời đi, thân thể Hác phu nhân lập tức run lên, bà quay đầu lại ánh mắt bắn ra lửa nhìn hắn:

- Cậu uy hiếp tôi?

- Phu nhân nói giỡn, cháu làm sao dám uy hiếp chứ, lấy lòng còn không kịp nữa là!

Hướng Nhật giống như không thấy vẻ tức giận trên mặt đối phương cười giả lả nói.

- Hừ!

Hác phu nhân hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi, tuy nhiên người bà khẽ run, nhìn từ sau lưng bà, hiển nhiên cơn tức giận chưa tiêu tan. Thiếu chút nữa đã bị làm nhục, lại còn có người thừa nước đục thả câu, nhưng thấy đối phương kịp thời chạy tới cứu mình, bà cố dằn cơn giận xuống.

“Ngươi hãy đợi đấy, muốn kết hôn với con gái ta sao, sẽ không để cho ngươi dễ dàng đạt được mục đích như vậy!” Hác phu nhân trong lòng hạ quyết tâm.

Chú thích:

(1) Mỹ lai nhã - Một công ty mỹ phẩm chăm sóc da ở Bắc Kinh hay công ty sản xuất quần áo US

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #424