Chương 397: Chó Cắn Chó


Hiệu suất làm việc của Hầu Tử có chút nằm ngoài dự liệu của Hướng Nhật, không thể ngờ hắn chặn xe lại ở một nơi cách khu biệt thự Chân Long không xa. Nói cách khác, tiểu tử Sở Nguyên kia lái xe ra không bao lâu đã bị chặn lại. Hướng Nhật cực kì hài lòng về điều này, hắn càng hài lòng hơn khi thấy thằng Hầu Tử này cũng không ngốc lắm, biết chặn xe tại khu vực vắng vẻ, như vậy một số chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng sẽ dễ thực hiện hơn nhiều.

Lúc Hướng Nhật tới, hắn nhìn thấy hơn mười chiếc mô tô vây tròn xung quanh một chiếc xe con màu bạc, có hai bóng người đứng hai bên xe, trong đó một người hung hăng quát:

- Tụi mày biết tao là ai không? Không ngờ lại dám chặn đường tao, ông mày điện một cuộc là ngày mai chúng mày khỏi nhìn thấy mặt trời luôn!

- Nói cho chúng mày biết, ở Đông Thành này Bụi Hùng của “Ngạ Lang Bang” còn phải nể mặt tao, chúng mày là cái đ*o gì!

- …

- Hầu Tử, tụi mày đối đãi với “khách” của chúng ta lễ phép vậy sao?

Hướng Nhật còn chưa đến gần đã cất giọng. Nhưng lời nói của hắn cũng không có hàm ý châm chọc, mà quả thực đang nhắc nhở đám người Hầu Tử, không ngờ bị đối phương mắng thê thảm như vậy mà vấn đứng yên không động thủ, thật sự là quá lễ phép.

- Đại ca tới!

Hầu Tử vốn có chút do dự khi nghe được đối phương nói có quan hệ với Bụi Hùng, nhưng thấy lão đại tới liền trở nên mừng rỡ, sự e ngại trong lòng lập tức bị vứt sang một bên. Trong mắt hắn, chỉ cần có lão đại ở đây, đừng nói một thằng Bụi Hùng, cho dù mười thằng Bụi Hùng cũng không nhằm nhò gì.

- Ừ.

Hướng Nhật gật gật đầu, hắn gạt vòng vây của đám Hầu Tử và thằng mập ra rồi dẫn đầu tiến vào trong.

- Là ngươi?

Bởi vì trời đã nhá nhem tối, Sở Nguyên vừa rồi cũng không thấy rõ người mới tới là ai, chỉ mơ hồ cảm thấy giọng nói quen thuộc mà thôi, đến khi đối phương đến gần mới phát hiện ra đấy chính là tiểu tử thích khoác lác vừa bị mình cảnh cáo cho một trận cách đây không lâu.

- Nghe giọng mày hình như rất bất ngờ?

Hướng Nhật cười thản nhiên, nhưng ánh mắt lại nhìn lướt qua gã lừa đảo Lôi Thiên Luân ở bên cạnh, khi nhìn thấy mình sắc mặt hắn liền có chút tái nhợt.

Sở Nguyên rất phẫn nộ, nhất là khi nghe giọng điệu của đối phương dùng giọng điệu, hắn xem ra đây chính là tiểu nhân đắc chí, cho nên cười lạnh lùng:

- Mấy thằng côn đồ này là do ngươi mời đến đối phó ta? Hài hước, chỉ là mấy thằng đầu đường xó chợ mà thôi. . Xem ra ngươi chưa từng thấy cái gì gọi là xã hội đen tụ tập phải không? Biết cái cảnh mấy trăm người bắn giết nhau trông thế nào không? Ngươi có biết ngay cả Bụi Hùng của Đông Thành đệ nhất đại bang “Ngạ Lang Bang” cũng phải nghe lời ta hay không?

Hướng Nhật càng thêm buồn cười:

- Tới lúc này rồi mà vẫn còn dám kiêu ngạo vậy sao? Xem ra mày chưa rõ tình cảnh của mình thì phải? Hiện tại ở nơi này đều là người của tao, tao muốn nhào nặn, chà đạp mày thế nào mà chả được.

Nhìn thoáng qua bốn phía là cả một đám côn đồ có vẻ ngoài bất hảo, Sở Nguyên rốt cuộc ý thức được tình cảnh của mình, nhưng vẻ mặt vẫn âm trầm như trước, hắn nói:

- Vậy ngươi muốn thế nào?

Hướng Nhật cũng không thèm để ý đến hắn, trực tiếp quay đầu đi, nhìn về phía Lôi Thiên Luân bên cạnh đang có vẻ trốn tránh và nói:

- Lâm tiên sinh, vốn ta định cho ngươi một con đường sống, nhưng không ngờ ngươi lại không nghe theo khuyến cáo của ta…

Lời còn chưa nói hết, Lôi Thiên Luân đã cầu khẩn:

- Hướng tiên sinh, xin anh hãy cho tôi một cơ hội nữa, ngày mai tôi sẽ rời Bắc Hải, không, tôi sẽ đi ngay đêm nay!

Nói đến cùng hắn chỉ là một tên lừa đảo, cũng không phải kẻ liều mạng, giờ thấy tên côn đồ hung ác trước mặt muốn gây bất lợi cho mình, chỉ có thể mở miệng xin tha.

Song mấy lời này hắn vừa thốt ra khỏi miệng lập tức khiến Sở Nguyên bên cạnh bất mãn:

- Sợ cái rắm, có ta ở đây tiểu tử này sao dám làm gì ngươi!

Lúc này, Sở Nguyên cũng không quá sợ hãi, nói thế nào đi nữa, dựa vào thân phận của bản thân, hắn không tin đối phương thật sự dám động thủ với hắn!

“Bốp” một tiếng, Hướng Nhật dùng thực tể để minh chứng luôn, vung tay tát má trái Sở Nguyên, thoáng cái đã khiến hắn bị đánh bay sang phải vài mét.

- Không dám làm gì mày? Hừ, đối phó với mày cũng dễ như bóp chết một con kiến vậy!

Vốn Hướng Nhật biết đối phương cùng Sở gia có chút quan hệ, cũng chỉ định đe dọa một chút coi như xong, nhưng nếu tiểu tử này thích ăn đòn như vậy, hắn không cần phải khách khí nữa. Đương nhiên, hắn ra tay vẫn có chừng mực, nếu không lỡ đánh chết người thật, lúc ấy cũng khó ăn nói với nhạc phụ tương lai ở Sở gia.

Sở Nguyên bị đánh cho mụ cả người, nhưng lập tức tỉnh táo lại, hắn chưa từng phải chịu sự vũ nhục như thế, hơn nữa còn bị kẻ mà hắn vốn xem thường vũ nhục, quả thật là vô cùng nhục nhã, cả người cuồng lên như chó dại, hắn gằn giọng:

- Được lắm, họ Hướng, ngươi nhớ kỹ cho ta…

Hướng Nhật không đợi hắn nói xong, xông tới đá vào ngực hắn một phát, khiến hắn ngã nhào xuống đất không đứng dậy nổi, lúc này mới khinh bỉ nói:

- Cứ buộc tao phải đánh mày, mày nói xem mình có hèn mọn không! Mịa nó!

Sở Nguyên không dám nói thêm nữa, hắn biết nói nữa chỉ tổ bị hành hung, đành lấy ánh mắt cay độc nhìn về phía đối phương, trong lòng thầm lên kế hoạch: chỉ cần tiểu tử này rơi vào tay mình, nhất định sẽ bắt nó muốn sống không được, muốn chết không xong!

Hướng Nhật làm như không thấy, hắn đã có biện pháp đối phó với loại tiểu nhân này, ánh mắt càng tập trung nhìn về phía Lôi Thiên Luân, bởi vì thấy mình dùng thủ đoạn bạo lực nên sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt:

- Ngươi nói đêm nay rời đi?

- Vâng vâng!

Lôi Thiên Luân vội vàng gật đầu, lúc này hắn không dám trông chờ vào may mắn nữa. Là một kẻ lừa đảo mấy chục vụ mà vẫn không hề bị tóm gáy, hán thông mình hơn nhiều so với gã đần đồn Sở Nguyên vốn chỉ biết ỷ vào danh tiếng của trưởng bối để kiêu ngạo hoành hành, đối phương biết rõ mình đi cùng cháu của Sở A mà còn dám chặn lại, nhất định là không sợ cái thân phận cháu Sở A, nói quá lên, không chừng ngay cả Sở A cũng không để vào mắt, hơn nữa tại Hác gia hắn nói quen biết Sở A chỉ sợ cũng không phải là nói chơi, mà là sự thật. Có ý nghĩ này, hắn tất nhiên biết nên lựa chọn thế nào.

- Đáng tiếc, đã muộn mất rồi.

Hướng Nhật hời hợt nói một câu, nhưng cũng làm cho hy vọng của Lôi Thiên Luân tan biến.

- Ngươi vốn không nên trông chờ vào vận may, tưởng tìm người của Sở Gia là bảo vệ được ngươi? Đừng nói là cháu của Sở A, cho dù đích thân Sở A muốn bảo vệ ngươi cũng không được!

Lôi Thiên Luân có chút tuyệt vọng, hiện tại hắn chỉ hy vọng đối phương đừng giao hắn cho cảnh sát.

- Anh muốn thế nào mới chịu bỏ qua cho tôi?

- Bỏ qua cho ngươi, chuyện đó không có khả năng, ít nhất cũng phải cho ngươi một ký ức khó quên

Nói xong, Hướng Nhật hướng về đám Hầu tử ở một bên đang nóng lòng muốn động thủ:

- Hầu tử, thằng này giao cho bọn mày, “chiêu đãi” ngon lành một chút! Yêu cầu của tao rất đơn giản, chỉ cần để lại một chân một tay lành lặn là được!

- Rõ, đại ca!

Hầu Tử hú lên quái dị, hắn dẫn theo mấy tên côn đồ bên cạnh hùng hùng hổ hổ nhào tới, trong đó hung ác nhất chính là thằng mập, cũng bắt chước Hướng Nhật, trực tiếp đạp người ngã lăn ra đất. Mấy tên côn đồ này đều không có cầm hung khí như dao phay mã tấu, nhưng quyền cước cũng không phải thứ bỏ đi, chúng đánh cho Lôi Thiên Luân trên mặt đất kêu thảm thiết không thôi, trong miệng không ngừng xin tha, nhưng không có bất cứ tác dụng gì. Đám côn đồ đã được lệnh của lão đại, cho nên cũng không cần khách khí làm gì, với lại đây mới chính là chuyên môn của bọn họ, so với việc theo dõi mà trước kia lão đại sai bọn họ làm thì dễ dàng hơn nhiều lắm. Hơn nữa, ý tứ của lão đại rất rõ ràng, chính là muốn đánh gãy một tay cùng một chân của đối phương, nếu như ngay cả điều ấy cũng không làm nổi, vậy sau này sao có thể được lão đại giao nhiệm vụ cơ chứ?

Hướng Nhật mặc dù nghe thấy Lôi Thiên Luân kêu gào thảm thiết ngay bên cạnh, nhưng cũng không có nửa điểm đồng tình, hắn biết chi tiết về kẻ lừa đảo này, không biết bao nhiêu nữ nhân bị hắn lừa gạt đến táng gia bại sản, những nữ nhân đáng thương này, có người hóa điên, có người một mực tự sát, không lẽ nói các nàng vốn đáng bị lừa gạt hay sao? Giờ coi như là thay trời hành đạo chứ sao? Khẽ mỉm cười, rốt cuộc Hướng Nhật dời ánh mắt về phía tên Sở Nguyên bên cạnh vẫn nửa nằm nửa ngồi dưới đất:

- Sở tiên sinh phải không? Bây giờ đên phiên hai chúng ta tính sổ với nhau.

.

Nghe những lời tàn nhẫn vừa rồi của đối phương, cùng với việc nhìn thấy đám côn đồ kia hung hăng như muốn đánh chết người đến nơi, Sở Nguyên đã không giữ nổi bình tĩnh như trước, hắn sợ hãi nhìn đối phương:

- Hình như ta chưa từng đắc tội với ngươi mà?

- Mày còn có mặt mũi nói những lời này cơ à!

Ánh mắt Hướng Nhật dần dần trở nên lạnh lẽo:

- Lúc mới ra khỏi Hác gia, mày nói như thế nào nhỉ, có phải uy hiếp không cho tao đến gần bà xã của tao?

Sắc mặt Sở Nguyên cứng lại:

- Đấy chỉ là giỡn thôi.

- Giỡn?

Hướng Nhật nheo nheo mắt

- Tốt lắm, bây giờ tao cũng muốn giỡn với mày.

Nói xong, tay đấm chấn đá, tẩn cho đối phương một trận. Có điều Hướng Nhật rất có chừng mực, chỉ đánh cho đối phương mặt mũi bầm dập, cùng lắm vài ngày sau là hết bầm. Nhưng cho dù như vậy, Sở Nguyên chưa từng chịu đau đớn đến mức này, hắn nằm trên mặt đất kêu la oai oái.

Có lẽ là bị đánh đau quá, Sở Nguyên cũng chẳng quan tâm đến tình cảnh hiện này của mình, hắn căm hận nói:

- Ta nói cho ngươi hay, hôm nay nếu ngươi không giết chết ta, ngày mai ta tìm người đến giết chết ngươi!

- Hả?

Hướng Nhật nghe thế liền dừng tay lại, ánh mắt theo đó cũng lóe lên sát ý. Nếu như tiểu tử này bị hắn đánh một trận mà biết điều, mình nể mặt Sở gia sẽ không tính toán chuyện đối phương từng uy hiếp mình. Nhưng bây giờ nghe đối phương nói như vậy, Hướng Nhật không muốn bỏ qua cho đối phương nhẹ nhàng như vậy nữa, dù sao hắn cũng không muốn có phiền toái sau này. Mặc dù trong mắt hắn tiểu tử họ Sở này chẳng đáng là gì, nhưng tốt xấu gì cũng là một cái phiền toái, nếu có thể giải quyết luôn đương nhiên là tốt nhất. Suy nghĩ một lúc, Hướng Nhật âm trầm nói:

- Mày đã muốn chết, tao sẽ thành toàn cho ngươi!

Nói xong, hắn gọi Hầu Tử ở bên kia đang đánh người thỏa thuê.

Hầu Tử vừa nghe đại ca gọi lập tức bỏ lại “công tác” của mình và chạy tới.

Mà Sở Nguyên đã bắt đầu luống cuống, hắn cũng ý thức được câu nói hung hăng vừa rồi của mình có ý nghĩa gì, đấy chẳng phải là buộc đối phương cho mình được “thống khoái” hay sao? Hiện tại thấy đối phương gọi đến một tên hình như là cầm đầu đám côn đồn, vẻ mặt càng thêm hoảng sợ:

- Ngươi, các ngươi muốn làm gì?

Hướng Nhật cười khằng khặc:

- Không phải mày nói không giết chết mày thì mãy sẽ giết chết tao sao? Vì cái mạng nhỏ của tao, đành phải hi sinh mày vậy.

Nói tới đây, Hướng Nhật ngừng một lát, rồi nói với Hầu Tử bên cạnh:

- Hầu tử!

Đem thằng này dìm xuống sông Phong Khê đi.

Sông Phong Khê là con sông lớn nhất chảy ngang qua thành phố Bắc Hải, thường ngày từ trong sông cũng cũng vớt được vài tử thi, về phần những tử thi này chết đuối hay là bị dìm chết thì có trời mới biết được.

Hầu Tử có chút chần chừ, rồi lập tức hành động, mặc dù là một mạng người, nhưng ngày trước, lúc quán bar “Trầm Luân” chưa bị thiêu hủy, hắn từng tận mắt thấy một mình lão đại giết chết mười mấy người trong đó, cho nên lúc này cũng không đến nỗi quá kinh sợ. Chẳng qua là có chút e ngại vì đối phương quen biết Bụi Hùng, nhưng lại nghĩ có lão đại ở đây, hắn lập tức bình thường trở lại.

Sở Nguyên gần như bị dọa đến chết khiếp, liên tưởng đến việc ngày mai trong sông Phong Khê vớt được một xác chết trôi, mà xác chết đó chính là mình, hắn không nhịn được khóc chảy nước mắt nước mũi:

- Đừng mà, cầu xin các ngươi bỏ qua cho ta! Mấy lời vừa rồi đều là nói lung tung…

Có điều Hầu Tử cũng không thèm nghe, mà chỉ tiến đến tóm lấy hắn, chuẩn bị kéo đi.

- Chờ một chút!

Đúng lúc này Hướng Nhật lên tiếng, thật ra hắn cũng không định lấy mạng đối phương, mặc dù chỗ này là đoạn đường hẻo lánh vắng người, nhưng thỉnh thoảng vẫn có người đi ngang qua, chẳng qua là thấy bên này tụ tập đông người, chả ai nguyện ý xen vào việc của người khácđể rước lấy họa vào thân. Vốn hắn muốn đe dọa đối phương một chút, cho đến khi tiểu tử này không dám tìm mình trả thù mới thôi.

Sở Nguyên nghe được lời của hắn, cũng giống như người chết đuối vớ được cọc:

- Tha cho ta đi, chỉ cần tha cho ta, các ngươi muốn gì cũng được, tiền ư, ta có rất rất nhiều tiền…

- Có bao nhiêu?

Hướng Nhật quả thật không ngờ đối phương lại phối hợp với mình như vậy, con mắt híp lại và nói:

- Mày nói xem cái mạng của mày đáng giá bao nhiêu?

- 100 vạn.

Sở Nguyên dè dặt đưa ra một con số.

- 500 vạn, thiếu một xu thì đi chầu hà bá đi!

Hướng Nhật nói chắc nịch. Hắn biết một trăm vạn là quá đơn giản đới với tiểu tử này, đến “Hoa chi đô” chơi bời một đêm cũng phải tốn trên dưới mười mấy vạn, 500 vạn này coi như hơn mười ngày không đến “Hoa chi đô” mà thôi.

- Được, 500 vạn thì 500 vạn!

Sở Nguyên vội vàng đáp ứng, nhưng vẫn cực kỳ xót ruột, dù sao số tiền này cũng không phải dễ dàng kiếm được, thế mà thoáng cái đã tuột khỏi tay, còn không được nhận lại gì, có muốn không xót ruột cũng không được. Hơn nữa, hắn cũng không thường xuyên đến “Hoa chi đô”, thường thì lâu lâu mới bỏ tiền ra một lần, lúc này, hắn không khỏi hối hận, sớm biết vậy mình sẽ không nói đi “Hoa chi đô” trước mặt đối phương, có lẽ nếu mình không nói như vậy, đối phương có thể sẽ đòi ít tiền hơn một chút. Nhưng xót thì xót, so với cái mạng nhỏ này, 500 vạn có đáng là gì.

Hướng Nhật hài lòng gật đầu, hắn không quan tâm đến tiền, nhưng chung quy không thể để đám Hầu Tử này mất công một chuyến, có thể cho bọn chúng kiếm thêm chút tiền tiêu vặt cũng không tệ. Tuy nhiên Hướng Nhật cũng sẽ không vì đối phương đáp ứng đưa tiền mà coi như xong, lần này mình ra tay tàn nhẫn như vậy, nhất định đối phương sẽ trả thù. Cho nên… Hướng Nhật nở nụ cười ma mãnh:

- Tao nghĩ bây giờ trên người mày cũng không có nhiều tiền như vậy, đã vậy chụp hình nude đi! Chờ mày thanh toán đủ tiền, chúng tao đương nhiên sẽ trả lại phim chụp cho mày.

- A!

Sở Nguyên sợ hãi kêu lên một tiếng, hắn biết, một khi đã bị chụp hình thì đừng mong tìm đối phương báo thù. Vốn hắn còn muốn chờ thoát khỏi hung hiểm rồi sẽ trả thù lại gấp bội, nhưng không ngờ đối phương còn có thủ đoạn này. Mặc dù nói một cách dễ nghe, chờ mình giao tiền sẽ trả phim chụp lại cho mình, nhưng có thể dám chắc đối phương sẽ sao lại một bản, nhằm đề phòng mình trả thù.

Nhìn đối phương vừa cực kì “sốc” vừa có vẻ không tình nguyện, Hướng Nhật lạnh lùng nói:

- Không chụp sẽ chết, mày tự chọn đi!

- Ta chụp.

Lúc này, Sở Nguyên cũng không còn biện pháp khác, chỉ đành chấp nhân. So sánh với tính mạng mình, hết thảy đều vô nghĩa, bởi vì chỉ khi bản thân còn sống mới có thể tiếp tục hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp hiện tại.

- Thế có phải tốt không?

Hướng Nhật bĩu môi, tiểu tử này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

- Trước tiên viết một giấy nợ, chờ lát nữa tìm chỗ thích hợp sẽ chụp!

Nói xong, Hướng Nhật không để ý đến đối phương nữa, hắn biết việc này Hầu tử sẽ làm tốt, sau đó đi về phía đám thằng Mập ở bên kia còn chưa có dừng tay.

- Được rồi, đừng đánh nữa, thế là được rồi

.

Đám thằng Mập đã sớm chờ những lời này, dù sao cũng đã thực hiện được “yêu cầu” là đánh gãy một tay một chân của đối phương, tiếp tục đánh, e là sẽ chết người, tại chỗ chết người, hành vi đánh chết người ngay tại chỗ kinh khủng như vậy, bọn chúng vẫn không làm được. Nhưng lão đại chưa hạ lệnh, bọn chúng không dám ngừng tay, có điều lúc đã nhẹ tay hơn nhiều. Nếu không, đánh lâu như vậy, đối phương muốn không chết cũng khó.

Hướng Nhật tiến đến sát Lôi Thiên Luân, toàn thân hắn co rúm lại thành một đống, lúc này đối phương sớm đã không còn phong độ tao nhã ban đầu, tay trái cùng chân phải đều bị bẻ gãy, chắc là kiệt tác của đám côn đồ. Có điều Hướng Nhật vẫn không có vẻ gì là đồng tình, hắn lạnh giọng uy hiếp:

- Vẫn là câu nói cũ, đêm nay biến đi. Nếu ngày mai ở Bắc Hải nhìn thấy mày, đừng nghĩ đến sống nữa!

Lôi Thiên Luân sớm đã không còn hơi sức nói chuyện, nhưng nghe được đối phương nói tha cho mình, trong lòng cuối cùng có chút hi vọng. Chỉ cần không chết hoặc là giao cho cảnh sát, cho dù liều mạng khi mà trọng thương không được chữa trị thì hắn cũng không nguyện ý ở lại Bắc Hải dù chỉ thêm một giây đồng hồ nào nữa.

Giải quyết chuyện này xong, kế tiếp thì dễ dàng hơn nhiều, Hướng Nhật trực tiếp sai đám Hầu Tử mang theo thằng nhóc xui xẻo Sở Nguyên kia đi tìm nơi rộng rãi sáng sủa để chụp hình. Về phần 500 vạn dọa dẫm được, Hướng Nhật đương nhiên sẽ không cướp miếng ăn từ miệng tiểu đệ, hắn nói một câu, tất cả đều đưa cho bọn họ.

Mười mấy tên côn đồ trong đám Hầu Tử nghe thế vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ không thôi, đấy chính là 500 vạn đầy đủ, tuy rằng tại đây có mười mấy người, nhưng chia mỗi người hơn chục vạn cũng không thành vấn đề. Được lợi, bọn họ đương nhiên không tiếc lời ca ngợi, cứ vuốt mông ngựa cho đến khi Hướng Nhật không chịu được nữa, lúc này mới hớn hở dẫn người đi. Về phần gã lừa đảo Lôi Thiên Luân, hắn bị vứt lại tại chỗ cùng chiếc Mercedes-Benz màu bạc, nghĩ qua là biết, chỉ cần gã lừa đảo này còn có thể di chuyển, nhất định sẽ không bỏ qua chiếc xe giá trị này. Đến lúc đó, Sở Nguyên vốn vừa mất đi 500 vạn, sau lại phát hiện chiếc xe giá trị mấy trăm vạn của mình không cánh mà bay, tất nhiên sẽ tìm Lôi Thiên Luân tính sổ. Hai con chó cắn nhau, Hướng Nhật thật muốn nhìn xem con nào lợi hại!

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #397