Chương 389: Có Chuyện Tốt Chờ Anh


- Ca ca, anh thế nào lại ở chỗ này ?

Anh Tỉnh Á Mỹ chạy vào giữa Anh Tỉnh Hữu Tác cùng Hướng Nhật, lập thức tách hai người bọn họ ra. Nói thật, trong lòng nàng đang khẩn trương cực kỳ, vốn nàng đang định ở lại phòng học ôn tập, vô tình nghe thấy nữ sinh từ ngoài vào nói bên ngoài gặp phải một nam sinh ăn mặc hết sức quê mùa, ai ngờ người nữ sinh kia miêu tả chính là “ khách nhân “ của nhà mình.

Anh Tỉnh Á Mỹ lập tức chạy ra, không phải nàng không muốn dẫn đối phương đi thăm trường, mà do nàng biết trường của nàng có rất nhiều nhóm thiếu niên bất hảo, đối với người chỉ cần liếc mắt là biết người ngoài bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua, thế nào cũng có chuyện bắt nạt sách nhiễu người khác.

Cho nên nàng mới vội chạy đến khuyên đối phương rời đi hoặc là với địa vị muội muội của Anh Tỉnh Hữu Tác, các thiếu niên bất hảo kia sẽ kiêng kỵ một chút.

Thế nhưng nàng không thể biết trước được điều nàng lo lắng đã thành sự thật. Mặc dù từ xa không thấy rõ tướng mạo, nhưng bộ đồ nhà quê thì thấy rất rõ, nàng liếc mắt một cái xác nhận đối phương chính là phu quân của chị họ từ nhỏ đến lớn mới gặp lần đầu hôm qua, mà thiếu niên bất hảo đang chống lại hắn chính là ca ca của mình – Anh Tỉnh Hữu Tác lão đại của nhóm thiếu niên bất hảo trong trường.

Hai người có thể nói đều là thân thích, Anh Tỉnh Á Mỹ tự nhiên là không hy vọng hai bên phát sinh chuyện phiền toái. Anh Tỉnh Hữu Tác thấy muội muội đến trong lòng không khỏi buông lỏng, thường ngày thấy muội muội tới hắn cũng không có chút cảm kích, nhưng hiện tại hắn lại thấy tựa như thiên sứ giáng lâm. Không biết vì sao, An Tỉnh Hữu Tác có cảm giác, chỉ cần muội muội hắn tới, đối phương sẽ không xuống tay với hắn.

Bất quá lần này được vị muội muội bình thường hắn vẫn xem thường che chở, tuy cô ta còn không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng mặt Anh Tỉnh Hữu Tác cũng đỏ lên :

- Á Mỹ, em…

- Ca ca, không phải anh đang muốn làm gì Hướng Quỳ chứ ?

Ở nhà, An Tỉnh Á Mỹ đã được nghe bà ngoại giới thiệu qua tên của đối phương cùng thân phận, cho nên xưng hô cũng không bị mất tự nhiên. Bất quá lúc nói chuyện ánh mắt nàng cũng đề phòng vị ca ca bất hảo cùa nàng. Nàng hiểu rõ tính tình ca ca mình, kẻ chỉ thích sách nhiễu đánh nhau vân vân, nhất là với người ngoài. Vừa khéo, nam nhân mặc bộ đồ nhà quê dù chính là anh rể họ của mình, nhưng cũng thân phận là người ngoài, vì ở nhà ca ca cũng chưa được giới thiệu qua, cho nên bị hắn bắt chẹt dọa dẫm xem ra cũng không phải chuyện ngoài ý muốn.

Anh Tỉnh Á Mỹ do quá lo lắng nên hoàn toàn không chú ý tới mấy kẻ bất hảo bình thường hay theo ca ca mình hiện tại đang thê thảm nằm trên mặt đất.

- Không, không có …

Anh Tỉnh Hữu Tác toát mồ hôi hột, mặc dù không biết rõ nam nhân có thể bóp cong cây thiết côn như sợi mì tên gì, nhưng cũng nghe muội muội chí kẻ đó nói là Hướng Quỳ, nguyên nhân làm hắn đổ mồ hôi lạnh. Trời ạ, mình dám làm gì đối với kẻ đã không còn là nhân loại, phải là hắn chuẩn bị làm gì mình mới đúng chứ ? Bất quá biểu hiện của hắn trước Anh Tỉnh Á Mỹ giống như nói dối, nếu không vì sao sắc mặt không bình thường như thế chứ?

Có suy nghĩ này, Anh Tỉnh Á Mỹ lớn tiếng :

- Ca ca, anh phải biết rằng Hướng Quỳ là người thân của chúng ta, không thể làm thế!

Anh Tỉnh Hữu Tác muốn phát điên, mình nếu muốn làm thế thì cũng phải xem đối phương có vui vẻ không đã chứ. Nhưng khi nhìn sắc mặt của muội muội, hắn không còn ý định đem chuyện mất mặt vừa rồi của mình nói ra, chỉ đứng ở một bên im lặng không nói lời nào.

Hướng Nhật cũng chỉ nhìn không nói lời nào, sau khi nghe xong nữ sinh đáng yêu bên cạnh mình phiên dịch, hắn đã hiểu chuyện gì xảy ra, cũng chẳng quan tâm mình nói đối phương có thể hiểu không, trực tiếp dùng tiếng Anh nói :

- Á Mỹ phải không? Chuyện này không liên quan đến ca ca của em.

- Ây ?

Anh Tỉnh Á Mỹ quay đầu, vừa lúc phát hiện vị khách kia mỉm cười nhìn mình, tiếng Anh của nàng vô cùng tốt, nàng thế nào lại không hiểu đối phương nói gì ? Làm cho nàng giật mình chính là đối phương đang nói chuyện với nàng, còn vì ca ca của mình giải vây, rõ ràng vừa rồi hắn bị ca ca Anh Tỉnh Hữu Tác làm khó [ Anh Tỉnh Á Mỹ không thấy rõ sự việc, cứ tưởng rằng vừa rồi hai người chạm trán là do ca ca của mình muốn khi dễ đối phương ], không nghĩ hắn hào hiệp đến mức này, ra tay giải thích giúp đối thù của chính mình. Chỉ nháy mắt, trong mắt Anh Tỉnh Á Mỹ, bóng dáng người nào đó đã trở nên vĩ đại hơn.

- Cám ơn anh, nhưng ca ca đã sai, nhất định phải bị trừng phạt. Chờ về đến nhà, em nhất định phải hướng tổ mẫu đại nhân bẩm báo chuyện này!

Anh Tỉnh Á Mỹ trịnh trọng nói.

Hướng Nhật dở khóc dở cười, không hiểu chuyện nhỏ trong mắt đối phương trở thành cái gì đại sự, dùng cả giọng điệu nghiêm túc để nói chuyện. Điều này làm cho Hướng Nhật trong lòng có chút cảm giác không tự nhiên, bất quá hắn sau khi nói chuyện với vợ chồng Anh Tỉnh đã sớm biết Anh Tỉnh Á Mỹ tính tình cố chấp, đã nhận định thì rất khó thay đổi.

Không còn cách nào, Hướng Nhật chỉ còn cách nhờ nữ sinh đáng yêu nói ra sự thật, mong tương đối dễ thuyết phục hơn.

- Tiểu Kỷ, cô tới phiên dịch, nói hắn lập tức vào học, hôm nay không được phép bỏ học, tan học cũng phải về đúng giờ!

Hướng Nhật giọng giống như ban lệnh cho Anh Tỉnh Hữu Tác, đối với nữ sinh đáng yêu nói.

Bất quá Anh Tỉnh Á Mỹ hiểu được, nhất thời há miệng trợn mắt, lời nói của đối phương như thế, khẳng định sẽ chọc giận ca ca của mình, nói không chừng lúc đó mình cũng không thể khuyên nhủ.

Đang định gọi Vưu Kỷ Tử bạn mình không nên nói lung tung, ai ngờ nàng đã kịp phiên dịch, một chữ cũng không giấu diếm, thái độ lại kiêu ngạo.

Anh Tỉnh Á Mỹ đã chuẩn bị chờ ca ca nổi giận, nhưng làm cho nàng thật sự khiếp sợ, chính là sau khi nghe xong những lời này, ca ca nàng không nói không rằng, chán nản bỏ chạy, cũng không hướng ra khỏi trường, mà là vào trong. Xem bộ dáng đúng là chuẩn bị đi học.

Điều này sao có thể chứ? Anh Tỉnh Á Mỹ vẻ mặt không thể giải thích, ca ca đang muốn diễn trò, cũng không cần trước mặt mình thể hiện sao? Phải biết, là người một nhà, nàng sao lại không biết tính cách của vị ca ca bất hảo này, lấy việc hắn xem trọng mặt mũi, sẽ không tự làm xấu mặt mình. Nhưng mà …lúc này Anh Tỉnh Á Mỹ rốt cuộc phát hiện mấy người nằm trên mặt đất, chính là những người bất hảo bình thường đi theo ca ca mình. Song không đợi nàng đoán ra trước khi mình tới đã xảy ra việc gì, người bạn tốt Đại Vưu Kỷ Tử đứng bên cạnh đã nói giọng đầy vẻ ghen tỵ:

- Nha, Á Mỹ, ngươi có bạn trai thật lợi hại làm ta phát ghen lên a!

Anh Tỉnh Á Mỹ bị nói nhất thời không suy nghĩ được gì, nhưng cũng lập tức hiểu được “ bạn trai “ trong lời nói của bạn tốt chính là nam nhân bên cạnh, không khỏi đỏ mặt, vội vàng nói:

- Hắn không phải bạn trai tớ, Vưu Kỷ Tử cậukhông nên nói càn.

- A, không thể nào!

Nữ sinh đáng yêu cố tình tạo ra bộ dạng kinh ngạc, vẻ mặt rất là khoa trương, sau đó lại lẩm bẩm vào tai Anh Tỉnh Á Mỹ.

- Cậu yên tâm đi, chàng nghe không hiểu chúng ta nói gì đâu.

- Uh.

Anh Tỉnh Á Mỹ gật đầu, việc đối phương không hiểu tiếng Nhật nàng đã sớm biết. Cho nên mặt cũng đỏ một chút lại khôi phục bình thường. Bất quá nàng nghĩ mấy lời quỉ quái ca ca mình vừa nói quả là sự thật, mà mấy tên bằng hữu bất hảo của hắn đều thê thảm bò lê trên mặt đất không dậy nổi, có thể khẳng định có lý do mà mình không biết. Đang lúc Anh Tỉnh Á Mỹ định hỏi Vưu Kỷ Tử rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thì nam nhân bên cạnh đã cất tiếng :

- Nếu như không có việc gì, ta nghĩ ta đi trước.

Hướng Nhật cũng chẳng hứng thú nghe hai nữ sinh trò chuyện, lại càng không thích nghe hai người trò chuyện bằng ngôn ngữ không hiểu được, cho nên chuẩn bị cáo lui.

Anh Tỉnh Á Mỹ thì không có vấn đề gì, nhưng nữ sinh đáng yêu có vẻ bất mãn:

- Đi gấp vậy sao ? Anh còn chưa nói cho em biết tên của anh mà.

- Chuyện này cô cứ hỏi Á Mỹ, cô ấy biết tên tôi đó.

Hướng Nhật không muốn chờ đợi nữa, thời gian trì hoãn đã đủ lâu, đến lúc trở về rồi.

Hơn nữ, hắn đã chú ý tình cảnh của mình, dù sao vừa rồi hắn cũng làm một ít cử chỉ điên rồ, không chừng đã có người báo cảnh sát, tốt nhất là bản thân nên rời đi, để khỏi phải ở cảnh cục giải thích vì sao mình mạnh mẽ vậy. Nhìn nam nhân kỳ quái quê mùa rời đi, Đại Đảo Vưu Kỷ Tử nói :

- Á Mỹ, từ lúc nào cậu quen quái nhân kia thế?

Anh Tỉnh Á Mỹ liếc mắt khó chịu:

- Thôi xin, không nên nói thế, hắn là anh rể họ của tớ đó.

- Cái gì, hắn là anh rể họ của cậu ư? Cậu có chị họ từ khi nào vậy?

Đại Đảo Vưu Kỷ Tử đầy nghi ngờ hỏi, trong giọng nói cũng có chút vẻ mất mát.

Anh Tỉnh Á Mỹ không muốn giải thích, hỏi lại:

- Hiện nay không phải lúc giải thích, cậu nói tớ nghe vừa rồi đã xảy ra chuyện gì ?

Vừa nghe đối phương hỏi điều này, Đại Đảo Vưu Kỷ lập tức đem chuyện không vui bỏ qua một bên, hưng phấn khua tay múa chân:

- Chuyện là thế này, mà chính tớ cũng không dám tin …

***

Hướng Nhật về đến nhà cũng đã gần giữa trưa, đồ đệ Thạch Thanh cùng Anh Tỉnh lão nhân đã về sớm hơn hắn một bước.

Hướng Nhật vào cửa đã nhìn thấy nàng cùng lão nhân đang ngồi nói chuyện trên ghế salon trong phòng khách, khi vừa thấy mình vào, ánh mắt rõ ràng sáng lên một chút. Bất quá vì có lão nhân đang ngồi cạnh nên cũng không có chào hỏi, mà chỉ dùng ánh mắt ra hiệu.

Lão nhân đã lớn tuổi như vậy, cái gì mà chưa thấy quá, cử động nhỏ của cháu gái hiển nhiên không thể lọt khỏi ánh mắt của bà, liền vội vàng gọi đứa cháu rể vừa vào ngồi xuống cùng trò chuyện.

Hướng Nhật cũng tham gia bởi vì từ chối thì bất kính, bất quá hắn cơ bản không thể chen miệng vào được, chỉ lẳng lặng ngồi một bên nhìn hai bà cháu nói chuyện.

Mãi đến khi Anh Tỉnh Lương Tử đến mời bọn họ đi ăn trưa mới biết thời gian đã trễ.

Cơm trưa chỉ có hai người Anh Tỉnh Lương Tử cùng lão nhân ở đó, Anh Tỉnh Hoành Sinh lại ở trong công ty với khách hàng, ba đứa bé đang đi học cũng chưa về, bởi vì trường học Nhật Bản có chế độ này, giữa trưa không thể về nhà, sáng sớm trước khi đi học thường đem theo cơm hộp cho bữa trưa. Đương nhiên không mang cơm hộp cũng không sao, bởi vì trong trường có căn tin chuyên bán cơm trưa, bất quá cũng chỉ là mấy loại hotdog gì đó.

Bữa trưa vốn diễn ra trong không khí vui vẻ, tuy nhiên cái làm cho Hướng Nhật bất mãn chính là ánh mắt của phiên dịch Lý Na khi nhìn hắn. Hướng Nhật không biết hình dung sao, chỉ thấy cảm giác rất quái lạ, tựa như trong mắt đối phương mình là một cái gì rất đáng giá nhưng cũng là một loại động vật cực kỳ buồn cười.

Hướng Nhật không chịu được cảm giác buồn bực đến phát nghẹn này, ngay khi ăn trưa xong, lập tức tìm đối phương, hắn mơ hồ phát giác hình như có chuyện gì rất bất lợi đang xảy ra với mình.

- Lý tiểu thư, cô có chuyện gì muốn nói với ta không?

- Không có.

Lý Na lắc đầu, bất quá thần sắc trong mắt càng thêm quái dị.

- Thật sự không có ?

Hướng Nhật không dám tin, hỏi lại một lần.

Lý Na rốt cuộc không thể phủ nhận, bất quá cũng không vui vẻ nói ra, chỉ là thoáng chần chứ nhìn nam nhân nói:

- Ta có thể hỏi một chút, anh cùng Hồng tỷ là quan hệ thế nào?

- Đang tốt đẹp hỏi điều này làm gì ?

Hướng Nhật nhíu mày, bất quá trong lòng có chút dao động, chẳng lẽ ánh mắt cổ quái nhìn mình của đối phương cùng bà điên kia có liên quan sao?

- Không có gì.

Lý Na một lần nữa phủ nhận, nhưng lại bổ sung một câu khiến Hướng Nhật không thể giải thích được:

- Anh về nước khắc biết, hẳn là có một “ chuyện tốt “ đang chờ anh đó!

Nói xong, Lý Na xoay người bỏ đi, dĩ nhiên cũng không còn cái vẻ cung kính như hồi sáng sau khi biết được hắn chính là sư đệ của lão đầu biến thái nữa, nhưng nét mặt lại có thêm một chút vẻ đăm chiêu kỳ quặc khó hiểu.

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #389