Chương 359: Bà Mẹ Vợ Phiền Toái (Thượng)


Hướng Nhật không thể không kinh ngạc, đối phương lại có thể tránh được “ Phách không quyền “, nhưng hắn cũng chỉ bất ngờ một chút rồi lại tiếp tục chuẩn bị phát quyền công kích.

- Đừng mà...!

Liễu Y Y đột nhiên hét lớn một tiếng, nhảy đến giang tay chắn giữa hai người bọn họ.

- Hướng Quỳ!

Nhâm Quân tỉnh táo lại vội chạy đến bên người hắn, ánh mắt ân cần hỏi thăm.

- Anh có sao không ?

Vừa rồi tận mắt thấy hắn bị đánh bay đụng vỡ nát cả cánh cửa, trong lòng cũng đau thắt lại.

- Anh không sao.

Mắt thấy Nhâm đại tiểu thư chạy tới, Hướng Nhật liền dừng tay.

Quái nhân tóc dài trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn dấu quyền ấn trên lan can, công kích cự ly xa nàng không phải chưa thấy qua, nhưng đã là dị năng, phần lớn đều có hình dáng, mà công kích vừa rồi của đối phương hoàn toàn phát ra từ xa hầu như không nhìn thấy được.

Ngay cả Trương lão đầu biến thái kia muốn làm vậy cũng phải cận thân công kích mới được, thế nhưng sư đệ của lão chẳng những giống như con gián đánh mãi không chết, thậm chí có thể sử dụng phương thức trái ngược với tự nhiên thế này công kích.

Đây giống như cùng người khác chơi Game mà sử dụng hack, quả thực khiến người ta khó lòng phòng bị! May mà vào lúc mấu chốt mình tránh né kịp, nếu không một quyền cận kề như vậy, chính mình thể chất lại không dị thường như đối phương, phỏng chừng đã bị trọng thương thổ máu rồi.

- Dị năng này của ngươi là cái quái gì thế?

Dù trong lòng có chút suy nghĩ lo sợ, nhưng quái nhân tóc dài vẫn đi tới phía Liễu Y Y, nhẹ nhàng hỏi.

- Là loại dị năng có thể đánh cho ngươi không còn hình người.

Hướng Nhật có chút âm trầm nói, mặc dù hai vị đại tiểu thư xen vào khiến hắn không thể trả thù việc bị đối phương đánh lén, nhưng nói vài câu khích tướng thì cũng không phải là không thể.

Vừa hay câu này là đối phương vừa nói lúc nãy, hắn hiện giờ cũng coi như trả lại nguyên lời. Quái nhân tóc dài sắc mặt chuyển từ xanh sang trắng, bất quá do mái tóc bù xù che khuất, cho nên người ngoài cũng không thấy

được sắc mặt nàng biến đổi, tuy nhiên cũng có thể cảm nhận lửa giận toát ra từ nàng.

Nhâm Quân tận mắt thấy nam nhân bị quái nhân tóc dài đánh cho một quyền văng xa phá hỏng cả cửa, mà ngay sau đó nam nhân lại đánh ra một quyền có thể khắc sâu vào trong lan can của hành lang, việc này khiến nàng rất đỗi sợ hãi, thật không muốn hai người kia lại tiếp tục xung đột, vạn nhất ai bị thương cũng không phải là hay.

- Hướng Quỳ, chúng ta đi thôi, tiếng động lớn như thế thể nào cũng có người tới xem.

Nhâm Quân nhỏ giọng khuyên hắn.

Hướng Nhật cũng hiểu nàng lo lắng cho mình, hơn nữa cũng biết thể nào cũng có tai họa ngầm, hắn cũng không muốn bị người khác đối đãi như là quái vật, nhẹ nhàng đáp “ Ừ“ một tiếng, nắm tay Nhâm đại tiểu thư xoay người rời đi.

Hai người tuy nói với nhau rất nhỏ, nhưng vẫn bị quái nhân tóc dài và Liễu đại tiểu thư nghe được, cùng nhau liếc mắt một cái rồi đi theo sau đôi nam nữ kia.

Chỉ đi một đoạn đường, ngang qua một dãy phòng học đã thấy cổng trường, quái nhân tóc dài rốt cuộc nhẫn nại không được kêu lên một tiếng.

- Đứng lại!

- Thế nào, lại muốn hoạt động gân cốt một chút ư?

Hướng Nhật quay đầu, trong mắt đầy vẻ châm chọc. Hắn đã sớm phát hiện đối phương đi theo mình, bất quá cũng không để ý lắm, hiện tại đối phương gọi chính mình, tự nhiên muốn khiêu khích một phen. Hắn vẫn chưa quên việc bị đánh bay đầy sỉ nhục kia, nhưng vừa dứt lời thì cảm giác cánh tay bị nắm chặt. Biết là Nhâm đại tiểu thư lo lắng cho hắn, vội vàng vươn một tay ôn nhu vỗ về cánh tay đang nắm chặt mình của nàng, an ủi.

Quái nhân tóc dài cũng không phải là người có khả năng chịu được bị kích thích, vừa định ra tay thì Liễu đại tiểu thư ngăn cản, cố nén xúc động nói.

- Ta hỏi ngươi, ngươi nhìn thấy cái tên giáo chủ Matthew kia ở đâu ?

- Không phải là trong một quán bar sao ?

Hướng Nhật cười lạnh, hắn đã biết lý do đối phương tại sao muốn tìm hắn rồi.

- Quán bar nào ?

- Cái này nhất thiết phải nói cho ngươi sao ?

Nếu như đối phương khách khí hỏi, Hướng Nhật có thể nghiêm chỉnh trả lời, nhưng như thế này hoàn toàn không có lễ phép chút nào mà giống như đang ra lệnh vậy, nên hắn cũng không có nửa phần lịch sự.

- Ngươi …

Quái nhân tóc dài tức giận, lại có ý muốn động thủ, nhưng Liễu Y Y nhanh tay lẹ mắt, kéo lấy nàng.

- Ngươi cái gì mà ngươi, không có việc gì đừng làm phiền ta, hôm nay gặp phải một bà điên, xem như là xui xẻo!

Nói xong, Hướng Nhật cũng không thèm quan tâm đến vẻ mặt sắp phát điên của quái nhân tóc dài, nhẹ nhàng kéo Nhâm đại tiểu thư đi.

- Hướng Quỳ, chúng ta thế này có chút quá đáng hay không ?

Nhâm Quân cũng không sợ bị đối phương nghe thấy, liền hỏi hắn.

Hướng Nhật hậm hực đáp.

- Cái gì mà quá đáng, bà điên kia vừa nãy chính là muốn giết anh đó! Em không thấy cô ả đánh lén anh hung ác như thế nào sao? Nếu như không phải thân thể anh khỏe mạnh, phỏng chừng đã nằm liệt trên mặt đất rồi.

Vừa nói đến điều này, Nhâm Quân lại động lòng, hỏi tới :

- Hướng Quỳ, chân anh không sao chứ ?

- Em xem bộ dáng anh có vẻ gì là khác lạ sao?

Hướng Nhật gồng tay, lộ ra bắp thịt săn chắc.

- Đừng quá tự cao, em biết anh cường tráng rồi, hứ!

Nhâm Quân không dấu vẻ chế diễu nói, đột nhiên nhớ tới điều gì, trong mắt lộ ra vẻ hứng thú:

- Được rồi, anh làm thế nào vừa rồi có thể xuất quyền từ xa như thế ?

Nói thật, Nhâm Quân đối với việc này rất thích thú, nhưng bản thân nàng không xem Hướng Quỳ hắn như quái vật, dù sao đây cũng là nam nhân do nàng lựa chọn, đương nhiên càng mạnh càng tốt, có chút năng lực đặc biệt càng chứng tỏ mắt nhìn người của mình càng lợi hại.

- Không phải em muốn học đó chứ ?

Hướng Nhật cẩn thận hỏi, chỉ sợ cô nàng hứng thú, quấn lấy mình đòi học thì không biết phải làm sao, loại kỹ năng này đâu có thể thích là dạy được.

Nhâm Quân trừng mắt, nhìn vẻ mặt hắn nàng biết hắn đang bận tâm cái gì, chu cái miệng nhỏ nhắn nói.

- Ai muốn học, chỉ là tùy tiện hỏi thôi, hơn nữa đánh đấm có gì hay chứ ? Nhìn bộ dáng lo lắng là biết anh không muốn dạy, em còn không muốn học đây, hứ.

Vừa nói nàng vừa chun mũi ra vẻ bất cần.

Hướng Nhật không lòng dạ nào thưởng thức vẻ đáng yêu này, lập tức trả lời.

- Đúng, đúng, nữ hài tử học cái này cũng vô ích, có ông xã anh bảo vệ ai dám khi dễ em! Hơn nữa có muốn dạy cũng không được, đây là gen di truyền của nhà anh, trời sinh đã có, không phải là từ chỗ nào học được.

Hướng Nhật lập tức tìm ra cách lý do ứng phó.

- Gen di truyền ?

Nhâm Quân bị thuyết pháp mới mẻ này đánh lừa, đánh giá nam nhân từ trên xuống dưới một lần, trong lòng nghĩ trên thế giời này thật có kiểu gen di truyền này sao ?

- Không sai!

Hướng Nhật cười gian xảo.

- Hắc hắc, chờ sau này chúng ta có hài tử, nói không chừng sẽ lợi hại y như cha nó …

- Người ta còn chưa muốn!

Nhâm Quân lập tức cắt đứt dâm ý của hắn, bất quá con mắt nàng cũng lộ ra vẻ mơ ước.

- Hài tử lợi hại thế làm gì, để cả ngày cùng người khác đánh nhau sao ? Theo em thấy, chỉ cần khỏe mạnh, anh tuấn là tốt rồi …

Nói tới đây, Nhâm Quân đột nhiên ý thức mình đang nói cái gì, hai má nhất thời ửng hồng.

- Em lúc nào đáp ứng sinh hài tử cho anh chứ?

- Em như thế làm anh thương tâm lắm, bà xã à.

Hướng Nhật ra vẻ rất thương tâm.

- Chẳng nhẽ em không biết là chúng ta phải có một kết tinh của tình yêu sao? A, ta biết rồi, em không muốn chỉ một đứa, em muốn thật nhiều phải không ? 6 hay là 7 ?

- Em muốn 8, 9 cái.

Nhâm Quân cười mắng, nhưng trong đáy lòng có chút xúc động, nếu như thật có 8, 9 hài tử … Ách, cái này có nhiều quá không ?

- Nhiều như vậy ư? Vậy chúng ta phải “ cố gắng “ nhiều hơn mới được a!

Hướng Nhật vẻ mặt kinh ngạc, nếu không phải có chút tiếu ý trong mắt, cơ hồ làm cho người ta tưởng là rất nghiêm chỉnh đứng đắn.

- Cố gắng cái đầu anh, người ta mặc kệ anh!

Nhâm Quân sắc mặt càng tăng vẻ kiều diễm, ngụ ý của nam nhâm làm cho nàng ngượng ngùng không chịu nổi, bỏ cánh tay hắn ra, hướng cửa trường đi đến.

Hướng Nhật cười cười không ngừng, vội đuổi theo.

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #359