Chương 346: Cô Chủ Nhiệm Tìm


Màn đêm vừa phủ xuống không lâu, cũng chính là thời điểm náo nhiệt nhất ở Bắc Hải, đệ nhất cao ốc Trung Thiên ở Bắc Hải tất nhiên cũng không ngoại lệ. Mặc dù rất nhiều công ty vào buổi tối đóng cửa không làm việc, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến sự náo nhiệt bên trong tòa cao ốc này. Chẳng hạn như ở tầng 66 của tòa nhà, được mệnh danh Trung Thiên đại tửu điếm, nơi phát triển nhiều dịch vụ bao gồm cả ăn uống, giải trí và nghỉ ngơi. Đương nhiên, những người có thể ra vào nơi này không phải kẻ có tiền thì cũng có quyền.

Bên trong một căn phòng đặc biệt dành cho VIP (president suite), mười mấy người đã tụ tập tại phòng khách sang trọng, có cả nam nữ già trẻ kẻ đứng người ngồi, trong đó người trẻ tuổi nhất là một mỹ nữ tóc vàng đang ngồi trên ghế salon ở chính giữa, thoạt nhìn chỉ chừng hai mươi tuổi, bên cạnh có hai thanh niên cũng tóc vàng như nàng, còn có một nam nhân gầy gò, và một nam nhân trên mặt có một ký hiệu cháy xém quỷ dị. Những người còn lại đứng ở xung quanh, hoặc ngồi ở ghế salon đối diện lắng nghe, trên mặt lộ vẻ trầm tư.

Đương nhiên có thể ngồi trên ghế salon đều là những người có địa vị nhất định, trong phòng phải đến vài chục người nhưng không gây ra bất cứ tiếng ồn nào, rõ ràng nhóm họ rất có kỷ luật.

Nổi bật nhất trong đám người này là một lão nhân ngồi trên ghế salon đối diện với người đẹp tóc vàng, trùng hợp là tóc lão nhân kia cũng màu vàng, nhưng nhìn lão không giống những lão nhân già yếu bình thường khác, ngược lại tạo cho người ta cái cảm giác lão là một người vẫn còn trẻ, tràn đầy sinh lực.

Lão nhân mặc một bộ Âu phục màu đen, hai tay đặt chéo trên đùi, như một quản gia người Anh tận tụy, vẻ mặt nghiêm túc có chút thần bí. Lông mày lão nhíu lại như đang suy nghĩ một vấn đề gì đấy mà chưa có cách giải quyết. Một lúc lâu sau, lông mày lão cuối cùng cũng giãn ra, lão nhân nhìn người đẹp tóc vàng hỏi:

- Maria, cô nói người kia không có khí tức "mật giả" sao?

- Đúng vậy, Hồng Y Matthew.

Người đẹp tóc vàng đối với lão nhân này rất tôn kính, tuy lần này nàng là người đứng đầu phụ trách mọi việc nhưng không vì thế mà tỏ vẻ kiêu ngạo.

Lão nhân lại nhíu mày, lẩm bẩm trong miệng:

- Không lẽ hắn có thánh khí có thể ẩn giấu khí tức? Lẽ nào…. Không thể, trừ phi được thần ban cho, không lẽ trên đời này còn có người trẻ vậy mà thực lực đã cao như "mật giả"?

Lão nhân lắc lắc đầu, hiển nhiên cho rằng chuyện kia quá hoang đường. Âm thanh lão tuy nhỏ nhưng người đẹp tóc vàng vẫn nghe được, hai hàng lông mày nhướng lên:

- Hồng y Matthew, ý ngài là…. hắn có thể có năng lực siêu việt như chúng ta, cho nên tôi không cảm nhận được khí tức "mật giả" từ hắn.

Những lời này vừa nói ra liền khiến mọi người trong phòng rối loạn. Bởi vì họ biết cô gái tóc vàng trẻ tuổi này đã đạt tới trình độ nào, bọn họ có tu luyện thêm mấy chục năm cũng không thể bằng được, huống chi bọn họ chưa từng thấy mặt tên "mật giả" trẻ tuổi kia, chỉ nghe đồng bạn kể lại. Khi nghe xong lời phỏng đoán này, ai nấy đều khiếp sợ, nhưng cũng chỉ một chút thoáng qua, bởi căn bản họ không tin trên đời này còn có người tuổi còn trẻ mà thực lực lại cao hơn người đẹp tóc vàng.

Lão nhân tóc vàng nhẹ nhàng khoát tay, ngăn cản những người xung quanh gây ồn, nghiêm túc nhìn người đẹp tóc vàng:

- Maria, cô phải tin tưởng, cô là người được Chúa ban ân sủng nhất trên thế gian này, không phải ai cũng được Ngài ban hồng ân, huống chi là vùng đất... cằn cỗi nghèo đói này.

Nói xong, lão nhân làm dấu thánh giá trước ngực.

- Quả đúng vậy, Hồng Y Matthew.

Người đẹp tóc vàng vẻ mặt nghiêm trang, dĩ nhiên nàng cũng không tin trên đời này lại có ai bằng tuổi mà đạt tới trình độ như nàng.

- Ừ.

Lão nhân hài lòng gật gật đầu, rồi nói thêm:

- Maria, ngày mai cô dẫn ta tới quán bar kia, ta muốn xem xem cái tên đó có đúng là "mật giả" không.

Người đẹp tóc vàng hơi kinh ngạc:

- Hồng Y Matthew, ngài muốn tự mình đi thử năng lực của hắn sao?

Hồng Y Matthew không phủ nhận:

- Không sai, nhiệm vụ lần này tuyệt đối không được phép có sai sót. Ở Trung Quốc, chúng ta phải hết sức cẩn trọng, quốc gia này rất thần bí, cho dù là kẻ không có quan hệ gì chúng ta cũng phải để ý.

olo

Cùng lúc này, tại một căn phòng đặc biệt ở một khách sạn cách căn nhà Hướng Nhật ở không xa, một nhóm năm người nam nữ đã bàn xong công chuyện quan trọng. Bọn họ chính là nhóm người thần bí trước kia có nhiệm vụ giám sát Hướng Nhật, bây giờ lại chịu trách nhiệm bí mật bảo vệ cho nữ nhân của hắn. Người có ba vết sẹo trên mặt bên trái là đội trưởng của nhóm, ba nam một nữ còn lại với những biệt danh riêng biệt; “Bạch” là thanh niên anh tuấn ngồi ở giữa, “Hồng” là thanh niên tóc đỏ quái dị, “Hắc” là thanh niên cao kều và “Lam” chính là Liễu Y Y tiểu thư.

- Đội trưởng, mấy người Tiểu Hoàng bao giờ mới đến, chỉ với mấy người chúng ta cộng thêm tên biến thái kia không có khí thế gì cả, tôi nghe nói bọn điểu nhân mỗi lần tới ít nhất cũng mười hai người.

Thanh niên quái dị Kha Nam giọng nói chuyện ngoại trừ đồng bạn mình ra những kẻ khác đều chẳng coi ra gì.

- Chiều mai họ sẽ gọi điện cho chúng ta, cậu vội cái gì chứ.

Người đội trưởng hơi mất kiên nhẫn, nhìn về phía Liễu đại tiểu thư hỏi:

- Lam, cô chắc chắn là tên kia sẽ xuất hiện chứ?

Hắn hơi lo lắng, vụ việc lần này quá quan trọng, nếu làm không xong, bị mất mặt mũi, lúc về thể nào cũng bị lão già kia cho một trận.

- Tôi dám cam đoan, hắn nhất định sẽ tới.

Liễu Y Y tự tin nói, mặt nghiêm trọng gật gật đầu.

- Vậy tốt rồi, nhưng nếu hắn không lợi hại như lời Trương lão nói, coi như chúng ta thảm.

Vừa nhắc tới lão già này thì nét mặt người đội trưởng lập tức mất đi vẻ nghiêm, trong lòng hắn nỗi sợ hãi đối với lão già kia thực sự quá lớn, không cách nào xóa nhòa được.

- Đội trưởng, may cho anh là không có Trương lão ở đây, nếu để lão nghe được những lời này thì anh chết chắc.

Liễu đại tiểu thư hôm nay hình như nói nhiều hơn mọi hôm, bình thường có mấy khi thấy nàng nói thừa câu nào.

Nhưng mọi người không để ý, trên mặt vẫn hiện ra vẻ lo lắng, mấy lão già này dự định khoanh tay đứng nhìn, để cho tiểu bối bọn họ không có tí kinh nghiệm nào cùng với cái tên thực lực biến thái kia đi “tiếp đón” đám “khách nhân” ở xa đến, đúng là làm khó bọn họ.

Nếu không phải lão già biến thái này trước lúc dời đi hiến cho bọn họ cái mỹ nhân kế để dụ tên sư đệ thực lực biến thái chẳng kém gì lão cùng tham gia, có lẽ mấy người bọn họ đã sớm cúp đuôi chạy mất.

Liễu Y Y mặc dù có hơi lo lắng, nhưng nàng tin tưởng vào thực lực của nam nhân kia, không chỉ bởi nàng đã từng chứng kiến hắn dùng tay không phá dị năng của “Cá mập trắng”, mà không hiểu sao trong lòng nàng có cảm giác tín nhiệm hắn, cái này không hề liên quan gì đến vấn đề thực lực.

olo

Sáng sớm hôm sau, Thiết Uyển gói gém ít quần áo mang đi, các nàng cùng Sở Sở đều biết chuyện nàng phải đi làm vệ sĩ không khỏi lo lắng đứng ngồi không yên. Dù sao bây giờ không phải chỉ có một mình nàng, trong bụng nàng còn có cốt nhục của lưu manh. Nhưng các nàng cũng không có cách nào, thời gian ở chung tuy không nhiều, mọi người đều hiểu rõ tính cách của nữ sĩ quanh cảnh sát, nàng rất cố chấp bướng bỉnh, chẳng ai có thể khuyên bảo được. Huống chi, người có quyền nhất là ông xã cũng không nói gì, các nàng cũng chỉ có thể đứng nhìn nữ sĩ quanh cảnh sát đi thi hành nhiệm vụ.

Sau khi ăn sáng xong, mấy nàng đều đi tới trường trước, bỏ mặc lưu manh một mình đi ở phía sau. Hướng Nhật thấy vậy rất bực mình, rõ ràng mấy cô nàng đã đứng chung một chiến tuyến, cứ làm như hắn muốn nữ sĩ quanh cảnh sát đi làm vệ sĩ không bằng, nào có ai biết, không phải hắn không khuyên, mà có khuyên cũng vô dụng.

Hướng Nhật thầm than trời oán đất, nỗi oan này của hắn sao giải thích đây. Vừa vào phòng học hắn đã bị một tên không quen cùng lớp gọi lại, nói là Trần giáo sư đang cần gặp hắn. Hướng Nhật không chậm trễ vội đến ngay phòng làm việc của cô chủ nhiệm.

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #346