Chương 340: Tên Lừa Đảo Bang Texas


- Khui cho ta một chai vang đỏ 88, và một đĩa tôm hùm Boston.

Hướng Nhật nói với người phục vụ ở bên cạnh, giọng nói chậm rãi và chắc nịch, không để ý tới khóe miệng Hác phu nhân ở bên cạnh hơi giật giật.

Tiếp đó hắn quay đầu sang hỏi Hác đại tiểu thư:

- A, đúng rồi, Văn Văn, em muốn ăn gì?

- A?

Hác Tiện Văn giật mình, không ngờ lưu manh đột nhiên hỏi ý mình, có chút do dự nói:

- Cho em một phần giống anh đi.

- Như vậy là hai phần tôm hùm Boston.

Hướng Nhật đưa hai ngón tay với người phục vụ.

- Vâng, thưa ngài, lập tức có ngay ạ.

Người phục vụ cung kính lui ra, đối với vị khách trẻ ăn mặc quê kệch này anh ta không hề dám thất lễ hay sơ suất chút nào, vị khách xộp ngông cuồng đã đập một trăm triệu vào mặt địch thủ này thì không một ai ở nhà hàng không nhận ra.

- Hướng tiên sinh quả là đặc biệt, chọn những món ăn đều là những món ngon cả.

Thấy người phục vụ đã rời đi, nam nhân nhã nhặn lịch sự không hề đề cập đến những thứ đó đắt tiền thế nào, chỉ một mực khen ngợi đối phương biết chọn món ngon. Đương nhiên bên trong lời nói thì ngầm có ý bóng gió mỉa mai, còn trong lòng hắn thì xót mãi không thôi. Lần này hắn mời khách đi ăn, lẽ ra hắn phải là người đi chợ gọi món mới đúng, tôm hùm Boston thì không nói làm gì, nhưng xót là xót chai vang đỏ 88.

Hắn có muốn thưởng thức cũng không thoải mái mà thưởng thức, uống vào mà tiếc đứt ruột. Nếu phải tiêu pha từng này vì cấp trên thì hắn cũng sẵn lòng, nhưng lại bị cái thằng nhóc này phung phí như thế, nói sao thì nói vụ mua bán này đúng là lỗ nặng.

- Nói hay lắm, hay lắm.

Hướng Nhật cười ha hả nói, hắn cũng biết bữa ăn này là do tên lừa đảo giả danh trí thức kia trả tiền, đương nhiên hắn sẽ không khách khí, cứ cái gì đắt tiền mà nện, tiếp đấy hắn xoay qua nói:

- Vừa rồi không phải ông anh có chuyện gì cần thỉnh giáo tôi sao?

Hướng Nhật nhấn mạnh hai chữ “thỉnh giáo”, như một giáo sư học cao hiểu rộng nói chuyện với đứa học trò văn dốt vũ dát của mình.

Nam nhân văn nhã tức trong bụng mà không làm gì được, bởi có hai người phụ nữ ở đây, hắn phải duy trì phong độ lịch sự bặt thiệp của mình, nhưng trong lòng thì thầm hận, chửi nát nước cái thằng khốn trước mặt.

Muốn làm cho đối phương bị mất mặt, hắn cố gắng lục trong não một vài từ tiếng Anh lạ, không thông dụng, vì hắn nghĩ tên kia chỉ là sinh viên đại học chưa tốt nghiệp, cho dù có làm thày giáo dạy kèm thì trình độ tiếng Anh cũng chỉ cỡ bằng B mà thôi, còn hắn đã ở nước ngoài hai năm, căn bản không cùng đẳng cấp, làm sao có thể so sánh.

Suy nghĩ một chút, nam nhân văn nhã dùng tiếng Anh hỏi:

- Hướng tiên sinh, không biết đối với cơ chế giáo dục hiện nay, anh có ý kiến gì không?

Hắn hỏi như vậy là đã suy nghĩ cặn kẽ, nếu đối phương thật sự là thày giáo tư dạy kèm thì dĩ nhiên không nên hỏi những vấn đề cao siêu khác. Hơn nữa, hắn vốn định dùng một số thuật ngữ không thông dụng, và những thuật ngữ vô cùng hiếm gặp, nhưng người bên cạnh nghe không hiểu, sợ rằng cũng không đạt được mục đích là làm cho thằng khốn kia trở thành trò cười. Cho nên lựa chọn tốt nhất chính là dùng những câu hỏi bình thường thế này, với trình độ tiếng Anh bằng B thì đếm còn chưa xong nói gì tới giao tiếp với người khác, cao lắm là nói được mấy câu phổ thông hàng ngày. Cứ như vậy, không những có thể làm thằng khốn kia lòi đuôi ra mà còn khiến hắn mất thể diện trầm trọng.

Không thể không nói, nam nhân văn nhã đã dùng kiểu hạch hỏi này không biết bao nhiêu lần, càng ngày trình độ càng cao. Nói chung, hắn tin lần này quả thật hắn thừa sức thành công.

Tiếc là nam nhân văn nhã đã đánh giá thấp sự biến thái của Hướng Nhật, tiếng Anh mà nói làm gì, ngay cả tiếng pháp với lưu manh cũng dễ như ăn cơm, ăn nói lưu loát, câu hỏi ở loại trình độ như vầy hắn búng tay ứng phó cái một:

- Ông anh muốn hỏi về cơ chế giáo dục hả? Cái này tôi cũng không rõ lắm, tôi khuyên ông anh nên đi hỏi chuyên gia thì tốt hơn.

Hướng Nhật bĩu môi coi thường, đến giờ mà còn không nhận ra ý định của đối phương thì hắn đúng là kẻ ngu.

Thấy đối phương cũng dùng tiếng Anh trả lời trôi chảy, nam nhân văn nhã trong lòng thực sự kinh ngạc, nhưng hắn cũng không để lộ ra ngoài mặt, tiếp tục hỏi:

- Nếu Hướng tiên sinh đã làm thày dạy tư, hẳn cũng phải có phương pháp để giúp học sinh của mình đạt thành thích cao chứ?

Hướng Nhật vẻ mặt bơ bơ trả lời:

- Thực ra vấn đề chủ yếu là ở mỗi học sinh thôi, chỉ cần bọn họ muốn học thì không khó gì, nhưng nếu chúng không muốn học, thì dù thầy giỏi đến mấy cũng vô ích.

Câu trả lời này khiến cho nam nhân văn nhã khó chịu, bởi điều đấy ai mà chẳng biết, nhưng hắn không thể phản bác được, hơn nữa thấy trình độ đối đáp nhanh và chính xác của đối phương, xem ra vấn đề này không làm khó được thằng khốn.

Không còn biện pháp, nam nhân nhã nhặn quyết định quay lại ý định ban đầu, dùng vài thuật ngữ hiếm gặp để làm khó đối phương. Hướng Nhật cũng không kiêng dè gì nữa, chém gió như điên.

Hai người cứ một hỏi một đáp, Hướng Nhật tuy là trả lời nhưng dáng vẻ vẫn nhàn nhã thong dong trong khi người đưa ra câu hỏi lại có vẻ lo lắng, hơn nữa càng hỏi mồ hôi trên trán càng túa ra. Hác phu nhân ở bên cạnh càng nghe càng kinh hãi, là giám đốc của một doanh nghiệp đa quốc gia, đối với tiếng Anh ngôn ngữ thông dụng trên thế giới này, bà cũng chẳng lạ lẫm gì, hai người nói chuyện từ đơn giản đến phức tạp, bà nghe có gì mà không hiểu? Tuy nhiên cái khiến bà kinh hãi không phải là trình độ tiếng Anh của nam nhân nhã nhặn, bởi lúc đối phương nhận lời mời cộng tác, bà đã tự mình kiểm tra, chủ yếu là bà có chút xem thường tên thày giáo dạy tư kia, không ngờ hắn chưa tốt nghiệp đại học mà lại có thể nói tiếng Anh chuẩn đến vậy, hèn gì mà cô em cảnh sát giới thiệu hắn cho bà.

Hác Tiện Văn thì thảm thương hơn nhiều, lúc đầu nàng còn có thể hiểu được sơ sơ, càng về sau thì càng mù tịt. Tuy nhiên, nàng cũng không buồn được bao lâu, ngược lại còn thấy rất vui, chẳng có ai lại không tự hào khi có người bạn trai có năng lực và giỏi như vậy.

Rốt cuộc, nam nhân văn nhã không thể hỏi được gì nữa, hắn đã biết được trình độ tiếng Anh của đối phương không hề kém mình, có hỏi thêm nữa cũng chỉ tự làm nhục.

Nghĩ tới đây, nam nhân văn nhã cười ha hả, chuyển sang nói tiếng Trung:

- Hướng tiên sinh, trình độ Anh ngữ của anh thật khiến người ta khâm phục, theo tôi thấy phải bằng C trở lên đúng không?

Tuy nói thế nhưng trong tâm hắn thì không ngừng oán thầm, một người chưa tốt nghiệp đại học mà đạt tới trình độ này đúng là quá biến thái.

- Ông anh đùa à, thực sự thì ngay cả bằng B tôi cũng chưa có trong tay.

Hướng Nhật cười hắc hắc khiến mặt đối phương tím bầm như gan lợn luộc, rồi lưu manh chậm rãi nói tiếp:

- Nói thật, cái bằng gì gì đó tôi chưa từng đi thi nên cũng không biết mình đến trình độ nào.

Mặt nam nhân văn nhã như bị mắc nghẹn, hắn gặp qua nhiều người vô sỉ, nhưng vô sỉ đến trình độ này thì đúng là lần đầu tiên, chỉ đành xấu hổ cười nói:

- Hướng tiên sinh quá khiêm tốn rồi.

- Không dám, không dám...

Luận về mặt dối trá thì Hướng Nhật cũng không thua kém kẻ nào, huống chi hắn biết cái kẻ trước mặt mình đích thị là tên lừa đảo tầm cỡ quốc tế, muốn đối phương lộ ra cái đuôi hồ ly, đối phương giả dối bao nhiêu hắn cũng phải giả dối y như vậy.

- Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo quý danh của tiên sinh?

Lúc này, Hướng Nhật dường như mới nhớ ra là nói chuyện đã lâu mà vẫn chưa biết danh tính đối phương, mặt ngại ngùng làm bộ làm tịch hỏi.

- Ta họ Lôi.

Nam nhân văn nhã trả lời.

- Ra là Lôi tiên sinh.

Hướng nhật làm như lần đầu được nghe, thực ra trước đó nữ sĩ quan cảnh sát đã cung cấp cho hắn một ít tư liệu về đối phương, thậm chí cả tên lẫn họ.

Đương nhiên lúc này không thể khiến đối phương hoài nghi, nhưng lưu manh vẫn muốn làm tên kia giật mình chút:

- Không biết có phải Lôi tiên sinh từng sống tại Mỹ ở tiểu bang Texas một thời gian không?

- Làm sao anh biết?

Mắt tên họ Lôi nhíu lại, ngay cả cái từ lịch sự “Hướng tiên sinh” mở mồm ra là có cũng quên béng mất.

Bao nhiêu năm hành nghề lừa đảo kiếm sống không thể không làm cho hắn duy trì sự cảnh giác cao độ, hắn sau khi chỉnh sửa mặt đã trốn sang Texas ẩn náu gần hai năm, ngoài hắn ra không một ai biết, thằng khốn kia đột nhiên nói ra như thế, làm sao hắn không chột dạ cho được?

- A, vừa rồi nghe ông anh nói có chút âm điệu của Texas.

Hướng Nhật từ tốn nói.

- Thì ra là vậy.

Mặc dù đối phương giải thích rất hợp lý nhưng nam nhân văn nhã vẫn đề phòng. Nhìn mặt đối phương, Hướng Nhật biết là mình đã khiến hắn nghi ngờ, đang muốn mở miệng để xoay chuyển tình thế thì bất ngờ bên cạnh một giọng nói vang lên:

- Hướng tiên sinh, thức ăn ngài yêu cầu đã chuẩn bị xong.

Hướng Nhật quay ngay đầu lại, không ngờ quản lý đại sảnh họ Trương đích thân đang bưng một mâm thức ăn đi tới, đang định nói thì Hác phu nhân bên cạnh đã cướp lời:

- A, Trương quản lý, sao dám phiền ngài đích thân phục vụ thế này?

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #340