Chương 338: Thật Khéo


Trong khu nhà cao cấp của Hác gia có cả đống xe hơi cao cấp, Hướng Nhật chọn đại một chiếc leo lên phóng thẳng tới chỗ dự định đến.

Lại nói tiếp, điểm đến lần này không phải chỗ nào xa lạ, thậm chí có thể nói vô cùng quen thuộc – Nhà hàng Bích Hải Thanh Thiên, nhà hàng nổi tiếng số một số hai tại Bắc Hải.

Hướng Nhật lần này không đi một mình, mà đi cùng Hác đại tiểu thư, người vừa mới xác định quan hệ với hắn. Thật ra, hai người đi với nhau chủ yếu là do sự sắp đặt của nữ sĩ quan cảnh sát, nàng sợ lưu manh trong lúc kích động sẽ sử dụng vũ lực đánh người, phỏng chừng đến lúc đó không thành công mà còn phản tác dụng làm hư chuyện.

Theo đề nghị của nữ sĩ quan cảnh sát, hai người giả vờ đi dùng cơm với nhau, sau đó “vô tình” gặp phải Hác phu nhân và tên lừa đảo kia.

Chuyện sau đó tiếp diễn dễ dàng ra, mấy người “vừa khéo” gặp nhau chẳng lẽ chỉ nói một hai câu xã giao? Chỉ cần hai người kia mở miệng mời “không bằng mọi người cùng nhau dùng cơm”, Hướng Nhật nhất thiết phải mặt trơ trán bóng, không biết xấu hổ lập tức ngồi xuống, tại vì đối phương mời, như vậy tất nhiên có thể đường đường chính chính ngồi cùng một bàn. Sau đó, chỉ cần thấy hành động ám muội của Hác phu nhân cùng tên lừa đảo kia, lập tức làm trò chọc cười, chọc quê...vv... không để cho họ tiến thêm một bước nào nữa.

Nhiệm vụ của lưu manh tóm gọn trong hai chữ - phá bĩnh.

Thật ra quyết định này của nữ sĩ quan cảnh sát cùng kế hoạch của Hướng Nhật có thể nói là không hẹn mà gặp, hắn cũng biết nữ nhân khi sa vào bể tình, đầu óc đều trở nên u mê, tốt nhất có lẽ không nên dùng mồm mép không, mà nên dùng thêm thủ đoạn cứng rắn ví dụ như nắm đấm, cái này gọi là không bạo lực không hợp tác, nhưng nếu có thể dùng miệng để giải quyết, vậy tuyệt đối không nên dùng tay.

Ô tô phóng nhanh tới nhà hàng Bích Hải Thanh Thiên, Hướng Nhật kéo Hác đại tiểu thư đi nhanh vào cửa, bị người bảo vệ giữ cửa nhận ra mặt cung kính chào:

- Hướng tiên sinh, ngài đã tới?

Hướng Nhật cũng không quan tâm, dù sao ngày hôm trước ở đây ngông cuồng xuất ra một trăm triệu, hắn biết sẽ có chuyện như vầy xảy ra, huống hồ hắn cá biệt so với những người khác đến đây dùng cơm, trên người vẫn chỉ một bộ quần áo giản dị, tất nhiên đám bảo vệ ở đây liếc mắt một cái là nhận ra ngay. Hác Tiện Văn cũng không để ý nhiều, chỉ cho rằng người bảo vệ này chào hỏi nhiệt tình hơi quá mức.

Hướng Nhật gật đầu, bước vào trong vài bước, đột nhiên quay đầu lại nói:

- À, cho hỏi anh chuyện này.

Người bảo vệ nhất thời được yêu mà sợ:

- Tiên sinh cứ hỏi.

- Anh có thấy một vị phu nhân rất giống vị đại tiểu thư này không? Bà đi cùng một người cao cao, đeo mắt kính, nhìn thoáng qua rất nhã nhặn, bặt thiệp?

Hướng Nhật chỉ Hác đại tiểu thư ở bên cạnh nói, hơn nữa chiếu theo hình dáng của tên nam nhân kia theo những miêu tả của nữ sĩ quan cảnh sát cặn kẽ mô tả để hỏi thăm.

Bởi vì người của nữ sĩ quan cảnh sát phái đi theo dõi không dám bám quá gần đối tượng, chỉ có thể đi theo từ xa, mặc dù biết đối phương đi vào nhà hàng Bích Hải Thanh Thiên, nhưng cũng không biết vị trí cụ thể ở đâu. Hướng Nhật cũng không muốn tốn hơi từng bước từng bước tìm kiếm, dù sao nhà hàng Bích Hải Thanh Thiên cũng không giống như những nhà hàng bình thường, trong đại sảnh rộng rãi bày gần mấy trăm bàn, muốn tìm được người sau đó giả vờ vô tình gặp mặt phỏng chừng sẽ gặp không ít khó khăn. Hỏi người thì không tốn công như vậy, những người bảo vệ này thường ngày luôn luôn đứng túc trực ở cửa, đương nhiên đều thấy thực khách đi vào, có lẽ sẽ nhớ sơ sơ đối tượng hắn cần tìm đã đi vào hướng nào, như vậy phạm vi tìm kiếm sẽ giảm xuống và dễ dàng hơn.

Quả nhiên, câu trả lời của người bảo vệ làm cho Hướng Nhật có chút vui mừng:

- Có gặp qua.

- Vậy bọn họ đi vào bàn ở khu vực nào?

Cái này quả thật là làm khó người bảo vệ, hắn là người gác cửa, làm sai biết từng thực khách đã đi vào bàn ở khu vực nào, hơn nữa người đến người đi, sao để ý được hết mọi người đi vào, trừ khi có khách đặc biệt để bọn họ phải chú ý.

Người bảo vệ ra vẻ suy nghĩ lung lắm, nhưng cuối cùng vẫn không nhớ được, giọng áy náy có pha chút sợ hãi nói:

- Tiên sinh, tôi không nhớ ra, nhưng ngài có thể hỏi Trương quản lý, ông ấy hẳn biết rõ.

- Trương quản lý? Ông ta ở đâu?

Hướng Nhật tự nhiên nhớ tới cái bảng tên viết "Quản lý đại sảnh Trương XXX”, theo như lời của của người bảo vệ thì hẳn là chủ nhân của bảng tên kia không sai.

- Tôi giúp ngài gọi.

Người bảo vệ không dám chậm chễ, lập tức lấy bộ đàm liên lạc ra nói vài câu.

Không lâu sau, Trương quản lý vội vàng chạy ra, trên trán còn vương chút mồ hôi, cho thấy ông ta chạy vội vàng ra đây.

Vừa thấy mặt, ông ta vô cùng cung kính chào:

- Chào tiên sinh, rất hoan nghênh, hoan nghênh!

Hướng Nhật lại cảm thấy trong cách xưng hô quả thực có chút quái dị, ý thức được đối phương còn chưa biết tên mình, lập tức nói:

- Tôi họ Hướng.

- A, thì ra là Hướng tiên sinh!

Trương quản lý là người thông minh, tất nhiên biết được ý tứ trong lời nói của đối phương, ông ta đang lúng túng không biết phải xưng hô với đối phương như thế nào cho thích hợp, không ngờ việc này lập tức đã được giải quyết.

- Không biết Hướng tiên sinh gọi tôi đến đây có phải do bổn quán tiếp đãi có chỗ nào không được chu toàn hay không?

- Không có việc này, tôi chỉ muốn hỏi thăm về hai người.

Sau đó, Hướng Nhật lập lại câu hỏi vừa mới hỏi người bảo vệ.

Trương quản lý không hổ là một người khéo léo, thoáng cái đã nghĩ ra đối phương là ai:

- Người Hướng tiên sinh hỏi có phải là Hác tiểu thư và Lôi tiên sinh?

Hướng Nhật sửng sốt, Hác tiểu thư? Văn Văn không phải đang ở bên cạnh mình sao? Nhưng nghĩ lại, lập tức hiểu được ẩn ý bên trong, là nữ nhân có ai muốn bị người khác cho là già? Hơn nữa nữ nhân thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, đương nhiên cách gọi có vẻ trẻ trung càng làm bọn họ hài lòng.

- Vậy ông biết hai người họ đang dùng cơm ở đâu không?

Hướng Nhật hỏi tiếp.

Trương quản lý biết được vị Hướng tiên sinh trước mặt có ý gì:

- Hướng tiên sinh muốn tìm họ? Không thành vấn đề, ngài đi theo tôi là được.

Hướng Nhật tất nhiên không cần người khác dẫn đường, nếu không sẽ bị lộ tẩy:

- Không cần, ông chỉ cần chỉ chỗ ngồi của họ là được rồi, tự chúng tôi sẽ đi tới đó.

- A.

Trương quản lý có chút thất vọng nhưng vẫn "khoa tay múa chân" chỉ một bàn ăn trong một góc phòng. Hướng Nhật theo hướng tay chỉ của đối phương nhìn qua, quả nhiên thấy một đôi nam nữ đang dùng cơm, dường như còn đang cười nói, nhưng bởi vì khoảng cách hơi xa, hơn nữa ở giữa đại sảnh có nhiều người, người di chuyển tới lui, thật sự không xác định được đó có phải là đối tượng mà mình cần tới phá đám hay không.

Nhưng Hướng Nhật biết Trương quản lý không có khả năng lừa gạt hắn, kéo tay Hác đại tiểu thư đang ở bên cạnh muốn đi qua đó, không ngờ Trương giám đốc ở bên cạnh nói thêm:

- Hướng tiên sinh, một trăm triệu lần trước của ngài đã có người đến lấy, họ nói việc ngài phân phó họ nhất định sẽ làm được.

Nói thật, lúc đó cầm chi phiếu một trăm triệu trong tay, Trương quản lý xúc động tới mức chỉ muốn mang khoản tiền này trốn đi, những cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng dục vọng.

Suy nghĩ lại, chẳng lẽ người có thể tùy tiện xuất ra một trăm triệu là người đơn giản sao? Nói không chừng, mình chưa đi ra khỏi nhà hàng đã bị đưa đến một căn phòng bí mật nào đó, cuối cùng rất có thể bị bốc hơi mất tăm mất tích. Tiền nhiều tuy rất tốt, nhưng phải có mạng để tiêu, đạo lý ấy ông hiểu được.

- Ừ.

Hướng Nhật gật đầu, tiếp tục đi về phía trước, việc này cũng không nằm ngoài dự liệu của hắn. Vì nữ nhân mà mình thích, hắn cho rằng rất đáng giá.

Hác Tiện Văn ở bên cạnh cũng không có biểu hiện kinh ngạc nào, mặc dù trong lòng có chút tò mò, nhưng nàng không phải là một nữ nhân nhiều chuyện, mặc dù một trăm triệu thoạt nghe thì rất nhiều, nàng cũng không quan tâm.

Hướng Nhật quay đầu nhìn nàng một cái nói:

- Chuyện này chờ khi có thời gian rảnh anh sẽ kể cho em nghe.

Trong lòng Hác Tiện Văn nhất thời cảm thấy ngọt ngào, nàng còn chưa hỏi lưu manh đã chủ động nhắc tới, rõ ràng là hắn đã đặt nàng ở trong tim. Nghĩ tới đây, nàng không khỏi nắm thật chặt cánh tay của hắn đang kéo mình đi.

Nhưng Hướng Nhật lại thu tay về, nửa đùa nửa thật nói:

- Chúng ta trước tiên tách ra, để cho mẹ em nhìn thấy, sợ kích động quá sẽ không tốt.

Mặt Hác Tiện Văn cũng đỏ lên, trước mặt mẹ mình cùng một nam nhân ôm ấp quả thật có chút không thích hợp.

Rất nhanh hai người đã đi đến gần, Hướng Nhật thấy rõ hơn mặt mũi của đôi nam nữ, nữ tất nhiên là một nữ nhân xinh đẹp, thoạt nhìn chỉ hơn ba mươi tuổi, chính là người hắn đã gặp lúc trước tại nhà họ Hác, Hác phu nhân. Còn nam nhân kia tuổi cũng không kém nhiều lắm, nhưng Hướng Nhật biết hắn ta đã giải phẫu thầm mỹ cho nên cũng không dám xác định tuổi tác của đối phương.

Tên lừa đảo này quả nhiên rất giống người mà nữ sĩ quan cảnh sát miêu tả, cử chỉ nhã nhặn, đạt tiêu chuẩn của một tên mặt trắng, càng chết người hơn là gọng kính hắn đeo, làm cho người ta cảm thấy hắn là một người học rộng tài cao.

Một nam nhân vừa lịch sự lại vừa ăn nói có duyên, đối với một nữ nhân nhiều tuổi mà nói, đó quả là lực hấp dẫn lớn không cần phải nghi ngờ. Thảo nào nữ nhân đã từng li dị một lần như Hác phu nhân cũng không thể khống chế bản thân.

Nháy mắt với Hác đại tiểu thư ở bên cạnh, Hướng Nhật bước tới phía trước. Hác Tiện Văn hiểu ý cũng theo sát phía sau. Thấy đã đến đủ gần, Hướng Nhật đột nhiên ra vẻ kinh ngạc kêu lên:

- Ai da, thật khéo quá! Không ngờ ở chỗ này có thể gặp người quen.

Giọng của hắn hơi lớn, khiến hai người nam nữ đang dùng cơm giật mình, ngay cả những người dùng cơm ở mấy bàn gần đó cũng không khỏi nhíu mày. Nhưng khi nhìn thấy người vừa nói là ai, lông mày đang nhăn lập tức giãn ra.

Tới nơi này ăn cơm, phần lớn đều là khách quen, đối với người ăn mặc giản dị như thế này sao lại không nhận ra? Cho dù không nhận ra cũng có người quen bên cạnh kể lại cho nghe.

Một người mặc bộ quần áo giản dị khác người, nhưng không có ai cảm thấy bất ngờ, một người có thể tùy tiện xuất ra một trăm triệu chỉ vì muốn đuổi kẻ không vừa mắt mình ra khỏi Bắc Hải, hiện tại ai còn dám cau mày khó chịu với hắn ta, ngược lại còn muốn xáp lại gần, nhất là mấy nữ nhân trẻ tuổi ăn mặc đẹp đẽ khiêu gợi, trong lòng lại càng muốn hơn, chỉ cần được hầu hạ một ông chủ "vàng" như thế này, còn sợ không có cơ hội tiến thân sao? Nhưng thấy người ta lần này lại dẫn theo một nữ nhân có nhan sắc không kém gì hai người đẹp lần trước, mấy nàng lại có chút khiếp đảm.

- Đúng vậy, thật khéo quá!

Hác phu nhân cũng nhận ra người quấy rầy mình dùng cơm là ai, chính là người thày dạy kèm cho đứa con gái nhỏ, đồng thời cũng chú ý tới đứa con gái lớn đang đứng ở phía sau hắn, mặt nhất thời mất tự nhiên:

- Hai đứa sao lại đi chung với nhau?

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #338