Chương 337: Phá Vỡ Giây Phút “Uyên Ương"


Hướng Nhật giống như bị dội một chậu nước lạnh, lập tức từ trong bể dục vọng tỉnh lại, rời khỏi người nàng chống tay ngồi lên:

- Xin lỗi, anh quên…

Lúc này hắn chỉ hận không thể đập cho mình một phát chết tốt, sao hắn lại làm ra cái chuyện cầm thú cũng không bằng này.

- Không, là em tự nguyện.

Hác Tiện Văn ngăn không cho hắn nói tiếp, tay đẩy đẩy cái kính mắt trễ xuống mũi do hành động thân mật vừa rồi, vẻ mặt thật quyến rũ động lòng người.

Động tác bình thường này khiến "tiểu lưu manh" đã nằm yên nay lại rục rịch ngóc đầu dậy, hắn dám thề, hắn chưa bao giờ nhìn thấy vẻ phong tình vạn chủng mê người này của Hác đại tiểu thư, trừ cái lần hắn nhìn trộm nàng đang trong bộ quần áo Eva.

Hơn nữa lần đó nàng căn bản không biết hắn đang nhìn trộm, còn lần này là hàng thật giá thật, nàng ở trước mặt hắn chủ động lộ ra vẻ quyến rũ mê người, tim hắn làm sao mà không đập thình thịch cho được cơ chứ?

Nhưng tim đập thì cứ đập, Hướng Nhật chỉ biết cười khổ:

- Em vừa rồi có ý gì?

Hắn lúc này đã hiểu được tình cảm của người đẹp băng sơn đối với hắn, nhưng trong lòng lại kích động khi nhớ tới lời nguyền rủa ma quái đối với các mối quan hệ luân thường bại lý, hắn thủy chung không làm cách nào quên được, dù sao nàng cũng là cháu gái bên đằng ngoại của nữ sĩ quan cảnh sát, bản thân hắn dù có là cầm thú cũng không thể có những suy nghĩ hành động như vậy.

Thấy vẻ mặt u oán không biết làm sao cho phải của lưu manh, Hác Tiện Văn hiểu được trong lòng hắn băn khoăn vì cái gì, tay vén vén lọn tóc mai nàng bình tĩnh nói:

- Thật ra, em biết anh đang lo lắng vì cái gì, là vì dì út của em đúng không?

Hướng Nhật trong lòng nhịn không được run lên, nhưng hắn cũng mơ hồ cảm thấy một tia hy vọng:

- Nàng không phải là dì ruột của em sao?

- Không phải.

Nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng lo sợ của hắn, Hác Tiện Văn đột nhiên cảm thấy buồn cười.

Hướng Nhật vô ý thức thở dài một hơi:

- Vậy hai người có quan hệ gì?

- Thật ra cũng có một ít quan hệ…

Thần kinh của Hướng Nhật lại căng lên:

- Em sẽ không nói cho anh biết là hai người có quan hệ ruột thịt rất gần chứ?

- Bà ngoại em cùng mẹ của dì út là chị em.

Hác đại tiểu thư dường như cố tình trêu hắn, không đem mọi chuyện nói ra một lượt.

- Chị em ruột?

Hướng Nhật cắn răng hỏi.

- Là kết nghĩa.

- Phù... Vậy là tốt rồi!

Trong lòng Hướng Nhật cuối cùng như buông được một tảng đá lớn, nhưng hắn lại nghi hoặc hỏi:

- Nhưng tuổi của hai người họ chênh lệch quá lớn phải không?

Hướng Nhật đã từng gặp qua Thiết mẫu, bà trông cũng không lớn lắm, bề ngoài thoạt nhìn cũng chỉ trên dưới bốn mươi, mà bà ngoại của Hác đại tiểu thư thì không cần nói, cháu gái của bà đã lớn như vậy, ước chừng ít nhất bà cũng phải sáu mươi trở lên .

Hai người chênh nhau trên hai mươi tuổi, lại nhận nhau làm chị em, mặc dù không phải không có, nhưng tỉ lệ xảy ra cũng rất thấp.

- Lớn hơn một chút.

Hác Tiện Văn nói tới đây cũng có chút thẹn thùng, sau đó tiếp tục nói:

- Lúc nhỏ dì út cũng biết bà ngoại của em là mẹ nuôi, cho nên khi đó mặc dù dì út so với em không lớn hơn mấy tuổi, nhưng mẹ em vẫn luôn bắt em gọi như vậy.

- Phù... thiếu chút nữa là bị em hù chết rồi.

Thì ra hai người họ không có quan hệ ruột thịt thân thích gì, Hướng Nhật thở phào một hơi dài, ngồi trở lại xuống ghế sa-lông, mắt nhìn thẳng vào Hác đại tiểu thư, trong lòng hưng phấn không thôi, không ngờ người đẹp băng sơn cũng thích mình, nếu như không phải trên môi vẫn còn đọng lại vị ngọt thơm tho của môi nàng, Hướng Nhật mơ hồ còn tưởng mình đang nằm mơ.

Nhưng để xác định có phải mình đang nằm mơ hay không, hắn hỏi lại một lần:

- Những gì em nói vừa rồi là thật chứ?

- Con giả được sao?

Hác Tiện Văn nhìn hắn, cũng không có ý tránh né.

- Sao lại chủ động làm vậy?

Hướng Nhật bị nhìn tới mức cảm thấy xấu hổ, cố ý chuyển đề tài.

Dù sao quan hệ của hai người trước kia vẫn là quan hệ nam nữ bình thường, thoáng cái để trở lên thân mật như vầy khiến trong lòng hắn mặc dù cao hứng nhưng cũng không thể thích ứng ngay lập tức.

- Không chủ động bây giờ em sợ sau này sẽ không có cơ hội.

Hác Tiện Văn đã thông suốt, dù sao cũng đã bị lưu manh nhìn thấy hết trơn, cũng đã hôn, bế, sờ soạng, nàng còn chuẩn bị dựa dẫm vào hắn.

- Sao lại không có cơ hội?

Hướng Nhật có chút khoa trương kêu lên, đột nhiên lại có chút hổ thẹn:

- Thật ra… cho dù em không chủ động, anh cũng đã sớm nghĩ tới chuyện có ý đồ xấu xa với em, em có biết hay không?

Đối mặt nữ nhân vừa mới là người dưng giờ thành nữ nhân của mình, Hướng Nhật không biết nói như thế nào, nhưng “ý đồ xấu xa với em” chẳng phải là một cách nói khác của “anh yêu em” sao?

Đương nhiên, nếu như ở trước mặt mấy vị Sở Sở đại tiểu thư đã từng ở chung khá lâu, hắn nhất định không một chút xấu hổ nào nói ra ba chữ kia, mà nếu đằng sau ba chữ còn phải thêm một ước hạn thời gian, hắn nhất định sẽ không đỏ mặt mà nói: một vạn năm!

- Em biết.

Hác Tiện Văn mặt không có bất cứ biểu hiện khác lạ nào, tựa hồ cho rằng lời của hắn hợp tình hợp lý.

- Em làm sao biết được? Không phải tự an ủi mình đấy chứ?

Hướng Nhật có chút kinh ngạc, ý nghĩ xấu xa trong lòng hắn làm sao mà nàng biết được?

Hác đại tiểu thư trước còn đang bình tĩnh nói chuyện với hắn giờ lại đỏ mặt, lí nhí nói:

- Anh… vừa có… có phản ứng.

- Phản ứng?

Nói tới đây Hướng Nhật liền dừng lại, da mặt dày như tường thành của hắn cũng không kiềm chế được đỏ lên một chút, nhớ rõ trong lúc "tiểu đệ đệ" xúc động hắn rõ ràng đã lùi lại đằng sau, chẳng lẽ ngay cả động tác nhỏ như vậy cũng bị đối phương phát hiện ra?... Hơn nữa, “ý đồ xấu xa” trong lời nói của hắn cũng không phải có ý này. Chẳng lẽ nàng cho rằng mình muốn làm như vậy... như vậy chứ? Hướng Nhật cố tìm cách giải thích, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, thấy Hác đại tiểu thư vì câu nói kia gò má hây hây đỏ, nhất thời dục hỏa vừa hạ xuống lại trỗi dậy:

- Văn Văn, vừa rồi là em chủ động, bây giờ có phải là đến lượt anh hay không?

- Em… Em không biết.

Sau khi dũng cảm thố lộ chân tình, Hác Tiện Văn lại xấu hổ. Thực ra, nàng cũng không hiểu tại sao vừa rồi lại can đảm như vậy, tựa như có cái gì đó thôi thúc, nghĩ lại khiến mặt càng đỏ mà tim thì đánh lô tô liên hồi.

- Một câu em không biết lại tưởng qua được ải của anh à, không có chuyện dễ dàng như vậy đâu.

Hướng Nhật giọng ra vẻ hung ác nói, hai tay dang ra ôm tới.

- A...

Hác Tiện Văn cúi đầu kêu lên một tiếng, nhưng trong lòng lại không có tí ý định phản kháng nào, thậm chí còn cảm thấy ngọt ngào. Hướng Nhật cũng không vội vàng hôn tới, mà dừng lại cách khuôn mặt của Hác đại tiểu thư vài centimet hỏi:

- Văn Văn, anh có nhiều bạn gái như vậy, em không thấy ngại sao?

- Tại sao phải để ý chứ? Bọn Sở Sở các nàng ở chung rất vui mà phải không?

Hác Tiện Văn hé răng cười, không tỏ ra chút phật lòng nào. Hướng Nhật cảm động vô cùng, không thể dừng thêm giây phút nào, môi lần tới tìm môi nàng.

Tiếp theo tay hắn không ngừng công thành chiếm đất, hầu như tất cả các chỗ trọng yếu đều dạo chơi mấy lần, nhưng khi tay của hắn muốn trượt đến bộ vị mấu chốt kia, Hác đại tiểu thư lại gắt gao chặn lại, nhẹ nhàng nói:

- Tiểu Manh….

Hướng Nhật biết nàng đang nhắc nhở mình cô nhóc kia sẽ trở về bất cứ lúc nào, nhưng tay hắn không dừng lại, nhẹ nhàng kéo bàn tay mềm mại của nàng ra.

- Ừm…

Hác Tiện Văn trong lòng thở dài một hơi, thấy hắn làm như vậy tưởng hắn muốn làm “chuyện xấu” với mình, nhưng nếu đã là người của hắn, hắn muốn, vậy thì mình sẵn sàng hiến dâng. Chỉ là trong lòng nàng cầu trời khấn phật cho em gái ngàn vạn lần đừng trở về nhà lúc này, nếu không, nó chứng kiến cảnh này, thật xấu hổ không biết trốn vào đâu!

Nhưng sự lo lắng của nàng hiển nhiên dư thừa, tay của Hướng Nhật cũng không tiếp tục trượt xuống, mà dừng lại trên bụng nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.

Thực ra, Hướng Nhật cũng không định ăn Hác đại tiểu thư ngay bây giờ, ở ngay trong tình huống như thế nầy hắn tương đối hiểu rõ, với lại mới cùng nàng nhanh chóng phát sinh quan hệ, làm vậy cái danh hiệu "thú vật dâm đãng” sẽ không thể tránh khỏi, dù sao vừa nãy đã bị nàng hiểu lầm một lần, giờ lại phát sinh việc này sẽ làm cho nàng càng thêm hiểu lầm.

Mặc dù thân thể bị kích thích không thôi, nhưng hắn cũng không muốn gây khó khăn cho nữ nhân thích mình, hơn nữa việc này phải tìm một nơi tương đối thích hợp, lãng mạn trữ tình, ví dụ như trên giường ở trong phòng ngủ.

- Cảm ơn.

Thấy lưu manh không tiếp tục, Hác Tiện Văn cảm thấy được sự dịu dàng hắn dành cho mình, trong lòng hạnh phúc, lời cảm ơn từ đáy lòng thốt ra.

- Cảm ơn cái gì, ngốc ạ.

Hướng Nhật nhẹ nhàng rút tay đang đặt ở trên bụng nàng lại, một tay bế lấy nàng rồi ôm vào trong lòng, cẩn thận quan sát nàng thật kỹ.

Nói thật, Hướng Nhật chưa bao giờ quan sát dung nhan của Hác đại tiểu thư ở khoảng cách gần như vậy, chỉ cảm thấy càng nhìn lại càng thấy đẹp, nhất là cái gọng kính trắng, nó không những không đánh mất đi thần thái vốn có của đôi mắt nàng, mà ngược lại làm cho đôi con ngươi càng đen láy, cả người tản ra một vẻ đẹp đặc thù.

Thấy lưu manh mắt không dời, Hác Tiện Văn trong lòng cảm thấy khẩn trương, nhất là đối phương luôn nhìn chằm chằm vào cặp mắt kính của nàng, không khỏi có chút lo lắng hỏi:

- Em đeo kính có phải trông rất kỳ phải không? Nếu không em chuyển sang đeo kính áp tròng.

- Có gì mà kỳ, anh cảm thấy rất đẹp.

Hướng Nhật cũng không muốn chuyện xảy ra như vậy, mặc dù đối phương bỏ mắt kính ra thoạt nhìn có quyến rũ hơn đôi chút, nhưng Hướng Nhật cũng không muốn nàng lại thu hút ánh mắt của những nam nhân khác, điều này khiến hắn không thích, mang kính vẫn thuận mắt hơn nhiều. Với vẻ "băng giá" cự tuyệt cách xa người khác hàng nghìn dặm, cũng không cần lo lắng những nam nhân khác sẽ có chủ ý với nàng. Hướng Nhật nghĩ như thế.

Nghe những lời khen ngợi của lưu manh, trong lòng Hác Tiện Văn đương nhiên rất vui, nhưng nàng vẫn có một chút do dự:

- Nhưng mà…

Hướng Nhật không cho nàng nói tiếp vội hỏi:

- Chẳng lẽ em không cảm thấy anh đeo kính trông rất đẹp trai sao?

Hác Tiện Văn dở khóc dở cười:

- Anh ngay cả những lời như thế cũng dám nói…

- Có gì không ổn à? Điều anh nói chính là sự thật.

Hướng Nhật vô sỉ đã thành thói quen, nhưng lại tưởng rằng đó là quang vinh, đang muốn tiếp tục khoe khoang thì điện thoại ở trong túi quần đột nhiên vang lên. Hướng Nhật lập tức móc điện thoại ra, nhìn thoáng qua màn hình, trong lòng la thầm: là nữ sĩ quan cảnh sát gọi tới, phải chăng để phá vỡ giây phút “uyên ương” của mình?

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #337