Chương 336: Thổ Lộ Tình Cảm


Buổi chiều không có tiết, cả đám ở nhà không có việc gì làm, An đại tiểu thư lại để nghị chơi bài xì phé. Hướng Nhật vẫn không được tham gia, mặc dù nữ sĩ quan cảnh sát đã đến sở làm việc, nhưng Hác đại tiểu thư vẫn còn ở đây, nàng cùng Sở Sở, Thạch Thanh và An đại tiểu thư vừa đủ một bàn.

Nhiệm vụ của Hướng Nhật lúc này vẫn như cũ, dạy người đẹp băng sơn đánh bài như thế nào. Thực ra, Hướng Nhật cảm thấy không cần phải dạy, bởi vì hắn cho rằng người đẹp băng sơn đã biết chơi, căn bản không cần hắn chỉ dạy.

Nhưng hắn cũng biết, An đại tiểu thư muốn đối nghịch với hắn. Hắn mặc dù không thể chơi, nhưng có thể ở bên cạnh người đẹp băng sơn chỉ cho nàng, cũng coi như là có chơi, An đại tiểu thư đối với chuyện này mừng ra mặt.

Quả nhiên, những gì xảy ra lúc trưa ở bãi cỏ trong trường lại được tái hiện, An đại tiểu thư ngồi đối mặt với Hác đại tiểu thư, nhưng vì Hướng Nhật ở bên cạnh khoa tay múa chân, hai người đánh bài phải dùng từ “oan gia” để hình dung là chuẩn xác.

Mãi cho đến gần lúc tan học buổi chiều bọn họ mới ngừng chơi. Không còn cách nào khác hơn, Hác đại tiểu thư phải đi về nhà, mà Hướng Nhật cũng phải đi thi hành nhiệm vụ quang vinh của một thày giáo dạy kèm, do đích thân nữ sĩ quan cảnh sát trước khi đi đến sở cảnh sát đã phân phó.

Hướng Nhật và Hác đại tiểu thư cùng đi về nhà của nàng.

Lúc hai người về đến căn hộ của nhà họ Hác trong khu biệt thự cao cấp Chân Long, cô nhóc “Hảo mông” vẫn còn chưa về nhà, không khí giữa hai người không được tự nhiên cho lắm, chủ yếu là vì sau khi Hướng Nhật nghe thấy nữ sĩ quan cảnh sát nhắc tới hai từ “đại tỷ”, trong lòng hắn cảm thấy run run, không dám có tâm tư gì khác, hắn tính chỉ cần chờ cô nhóc trở về sẽ đi thẳng đến phòng của nàng.

Nhưng không khí căng thẳng lúc này cũng được Hác đại tiểu thư vì là chủ nhà phá vỡ:

- Có muốn vào phòng ta ngồi chờ một lát không?

Thật ra, Hác Tiện Văn trong lòng cũng phức tạp và căng thẳng, nàng cũng thấy được sự thay đổi thái độ của hắn với mình, lập tức ý thức được là do “hiểu lầm" gây ra.

Nàng quyết định đợi đến khi vào phòng của mình sẽ đem mọi chuyện giải thích rõ ràng, nếu không làm như vậy, sợ rằng khoảng cách giữa nàng và hắn ngày càng xa….

- Ừ.

Hướng Nhật suy nghĩ cẩn thận rồi gật đầu đồng ý.

Nếu bây giờ mà từ chối thì thật sự quá rõ ràng, nhưng lần trước đã từng từ chối một lần, lần này lại làm thế, đối với nữ nhân có da mặt mỏng, sao còn mặt mũi nữa? Theo sau Hác đại tiểu thư đi vào phòng của nàng, Hướng Nhật cảm thấy như đang đi thăm chốn cũ, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên... Chỉ là lần trước hắn len lén lẩn vào, lại còn thấy được một pha nóng bỏng khiến người xem phải phún máu. Còn lần này, lại được chính chủ nhân của căn phòng quang minh chính đại mời vào, hắn hưởng thụ sự đại ngộ như thế tất nhiên so với lần trước không giống nhau.

Lúc này Hướng Nhật mới có thời gian để quan sát toàn bộ căn phòng, không thể không nói, bố trí trong phòng tuyệt đối là do kiến trúc sư nổi tiếng thiết kế, không có bất cứ thứ gì khiến người ta cảm thấy không được thuận mắt, chỉ làm người khác thoạt nhìn liền cảm thấy ấm cúng.

Hơn nữa, trong căn phòng được xem là phòng ngủ này không ngờ lại là một không gian khác, gồm có một phòng khách nhỏ, một phòng tắm cùng một phòng ngủ nhỏ dùng để nghỉ ngơi, dường như mọi sắp xếp đều đạt đến trình độ hoàn mỹ, không thể chê vào đâu được.

Nhưng điều này không phải là điều làm Hướng Nhật chú ý nhất, thứ hắn muốn nhìn thấy nhất chính là cái tủ quần áo hắn đã nấp lúc trước, hắn cảm thấy cao hứng khi nhìn thấy vị trí của nó vẫn như cũ không có gì thay đổi… Chỉ là không gian phía sau đã rộng hơn rất nhiều, nếu như lần trước miễn cưỡng có thể chứa được người, bây giờ hắn có thể hoàn toàn yên tâm, lớn mật nấp ở phía sau tủ không cần lo lắng chiếc tủ có thể đổ xuống nếu hắn hơi di chuyển.

Hướng Nhật không nhịn được, ý tưởng dâm đãng lại nổi lên, người đẹp băng sơn không phải có ý muốn mình nấp ở đó một lần nữa chứ? Nhưng không đợi hắn tiếp tục suy nghĩ xấu xa, Hác đại tiểu thư đã mở miệng hỏi:

- Vẫn uống trà như lần trước nhé?

Nói tới đây, mặt nàng chợt đỏ bừng, hiển nhiên, nàng cũng chú ý tới ánh mắt hắn đang nhìn phía bên kia, không khỏi làm nàng nhớ lại chuyện lần trước bị nhìn trộm, thân hình Eva trên dưới của nàng đều bị hắn nhìn thấy tuốt tuồn tuột.

- Được.

Hướng Nhật nhanh nhảu đáp lại, cũng ra vẻ tự nhiên đi tới chiếc ghế sa-lông ngồi xuống. Thấy Hác đại tiểu thư đã xoay người đi ra ngoài pha trà, hắn lập tức đưa tay sờ lên thân ghế sa-lông, đây chính là "đấu trường" của An đại tiểu thư vs. người đẹp băng sơn, hai thân thể trần truồng quấn rịt thân thiết khi hắn nhìn trộm, quả là đầy kỷ niệm!

Ai biết được hai mắt hắn lúc này đỏ ngầu vì suy nghĩ xem cái ghế sa-lông có giá trị kỉ niệm gì, hắn hận không thể đem nó tháo ra từng mảnh để nghiên cứu kỹ lưỡng, đến khi nào hắn hiểu thấu hết mới chịu.

Chỉ một lúc sau, Hác Tiện Văn đã pha trà xong, khi nàng đi tới phòng khách nhỏ thì chứng kiến cảnh hắn đang ghé sát mặt vào ghế sa-lông, nàng làm sao lại không biết hắn đang nghĩ gì? Lại thấy khóe miệng hắn dường như còn có nước miếng chảy ra, mặt nàng không tránh được lại đỏ lên, thân thể có chút run rẩy đi tới.

Song bởi vì tâm lý khẩn trương, nàng không chú ý tới dưới sàn, mắt thấy đã đi đến gần hắn thì chân vấp phải vật gì đó, hơn nữa thân thể vốn đang run rẩy, nàng giật mình hét “a” một tiếng chói tai, thân thể mất thăng bằng ngã chúi về phía trước, chén trà vừa mới pha cũng “loảng xoảng” rớt xuống đất, nước trà bắn tứ tung.

Hướng Nhật nghe được tiếng thét chói tai cũng vội phản ứng, thấy có một bóng người lao tới, lập tức không cần nghĩ ngợi dang hai tay đỡ lấy. Nhất thời, một thân thể mềm mại, ấm áp, thơm lừng nhào vào lòng hắn, hắn chợt cảm thấy một ít rung động.

- Cô không sao chứ.

Từ tiếng hét chói tai cùng âm thanh giống tiếng thủy tinh vỡ trên mặt đất, Hướng Nhật lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra.

- Ừ.

Hác đại tiểu thư cúi đầu nói, cũng không rời khỏi lòng hắn, mà lại gắt gao ôm chặt vào. Hướng Nhật cảm thấy choáng váng, trả lời “ừ” là có sao hay không sao? Nhưng thấy đối phương vẫn ở trong lòng mình, hắn cũng không muốn đẩy nàng ra, hơn nữa trong nội tâm dấy lên một nỗi khát khao, ngay cả "tiểu đệ để" cũng trung thành chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân đứng lên hưởng ứng. Hướng Nhật lập tức co rụt bụng dưới lại, sợ bị đối phương phát hiện ra sự rung động "khó xử" của mình.

Hác đại tiểu thư hình như cũng không nhận ra cử động này của hắn, đột nhiên cúi đầu gọi một tiếng:

- Hướng Quỳ…

- Ừ?

Trong lòng Hướng Nhật run lên, nếu như nhớ không nhầm thì tuyệt đối đây là lần đầu tiên nàng gọi tên hắn.

- Còn nhớ lúc trước ta đã nói gì không?

Hác Tiện Văn đầu cũng không ngẩng lên, nàng chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng bừng. Lý trí không khống chế nổi nỗi lòng, nàng cảm thấy nếu hôm nay không đem mọi chuyện nói rõ, như vậy từ nay về sau sẽ không còn bất cứ cơ hội nào khác.

- Nói… nói cái gì?

Hướng Nhật thật sự khẩn trương, nhận ra ngay cả mình cũng mất đi sự bình tĩnh như mọi ngày.

- Ta đã nói, chỉ cần ngươi đồng ý giúp ta trả thù tên kia, ta sẽ ngay lập tức làm bạn gái ngươi.

- Cái đó chỉ là nói đùa thôi, không cần như vậy...

Nhưng Hác đại tiểu thư hồ như không nghe được bất cứ điều gì, nàng tiếp tục nói:

- Em bây giờ đã thay đổi chủ ý, trước tiên có thể làm bạn gái anh.

Vừa nói, nàng vừa ngẩng đầu lên, đôi mắt linh động giấu sau gọng kính trắng hiện lên sự kiên định trước nay chưa từng có.

- Cái này… thật ra…

Hướng Nhật như sắp phát điên, nếu là lúc bình thường, thì đây tuyệt đối là một chuyện tốt, nhưng, từ sau khi nghe mấy lời của nữ sĩ quan cảnh sát lúc trưa, còn nghe chính miệng Hác đại tiểu thư gọi một tiếng “dì út”, hắn không thể cho rằng nàng chỉ tùy tiện gọi đùa, đây là tình yêu đi ngược lại luân thường đạo lý, là điều cấm kị!

Nhưng không đợi hắn cự tuyệt, Hác đại tiểu thư đã vươn tay ôm chầm lấy cổ hắn, chủ động áp môi hôn tới.

Hướng Nhật chỉ cảm thấy môi mình mềm ra, khuôn mặt xinh đẹp của nàng áp sát mặt hắn, cảm giác mềm mại mịn màng truyền tới, khiến cho não hắn nóng lên.

Lúc này, hắn cũng chẳng quan tâm suy nghĩ gì nữa, cái gì gọi là cấm kị, luân thường bại lý đều kệ tía nó cho đi gặp quỷ hết! Hướng Nhật đang từ bị động thành chủ động, lật người đẹp băng sơn đè nằm xuống ghế, tay hắn đã như ngựa không cương tận tình ngao du lên đồi xuống núi... Như thế được một lúc, hắn rốt cuộc cảm thấy vẫn chưa đủ thỏa mãn, bàn tay chậm rãi nhẹ nhàng trượt xuống.

- Ừm...

Bàn tay ma quái của lưu manh đang chuẩn bị công thành hãm đất thì bị chặn lại, nàng hơi giãy dụa, môi thoát khỏi môi của hắn:

- Không... không được... Tiểu Manh sắp về tới.

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #336