Chương 334: Quan Hệ Rối Loạn


- Mày nói hắn tránh được cả đạn ư?

Trong một chiếc xe con cao cấp chạy trên đường cái thuộc trung tâm thành phố.

- Đúng vậy, cha, hắn căn bản không phải là người!

Đến bây giờ trong lòng Âu Dương Kiếm vẫn còn thấy sợ hãi, đối phương gây cho hắn cảm giác quả thật quá khủng khiếp.

- Không những thế, hắn còn dùng tay không giật đứt còng tay.

Vừa nói hắn vừa khoa chân múa tay miêu tả.

Âu Dương Đại Thành bận lái xe nên không nhìn sang, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được động tác của thằng con trai. Mặc dù hắn không chứng kiến tận mắt, nhưng lại chính tai nghe, năng lực như thế có thể nói đã vượt xa người bình thường, ngoài “Bọn họ” thì không ai khác. Chỉ có điều hắn không ngờ thằng con mình lại trêu vào đám biến thái thần long thấy đầu không thấy đuôi ấy, khó trách cả hai đại nhân vật hô phong hoán vũ ở Bắc Hải đều đích thân ra mặt bảo lãnh đối phương. Nghĩ thông suốt, trong lòng Âu Dương Đại Thành không khỏi có chút sợ hãi, gây sự với mấy tên phi nhân loại này, người bình thường tuyết đối không có bất cứ phần thắng nào, người ta muốn xử lý mình thì cũng như giẫm một con kiến, mình có tiền nhiều đến đâu cũng vô dụng. Nhưng đồng thời cũng cảm thấy may mắn, hắn biết loại người biến thái này cũng không quá so đo với người bình thường, vẻ lạnh nhạt của đối phương tại cục cảnh sát không phải là một minh chứng hay sao?

Phải biết rằng, sau khi nghe thằng con kể rõ mọi chuyện, Âu Dương Đại Thành đã biết ai mới là người đúng lý, nhưng đối phương trong tình huống hoàn toàn có lợi lại chủ động bỏ qua cơ hội trả thù, hiển nhiên là không thèm so đo người bình thường. Đương nhiên, lần này chỉ có thể nói là vận khí tốt, lần sau mà gặp kẻ có thù phải trả thì chưa chắc đã có chuyện tốt như vậy. Bắc Hải thật sự là long đàm hổ huyệt, khi chưa xây dựng được nền móng vững chắc, tốt nhất không nên trêu chọc ai cả, cho dù đối phương thoạt nhìn bề ngoài chỉ là một người bình thường không có gì xuất sắc, ai biết được lần sau có thể gặp phải người biến thái như lần này hay không?

- Tao cảnh cáo mày, sau này mày không được tùy tiện ra ngoài sinh sự, nhất là cái tên thanh niên kia, tốt nhất mày tránh xa hắn một chút!

Âu Dương Đại Thành cũng không quay đầu lại, chỉ nghiêm khắc nói.

- Cha…

Âu Dương Kiếm có vẻ ấm ức, dù sao cũng là mình bị người ta đánh, sao lần này cha lại đi nói đỡ cho người khác?

Âu Dương Đại Thành tức muốn điên lên được, thằng con này đúng là không có tiền đồ, làm việc gì cũng không chịu suy nghĩ, thử hỏi hắn không nổi giận sao đươc:

- Đã nói bao nhiêu lần rồi, đây là Bắc Hải, không phải Seoul, ở Seoul mày muốn làm gì cũng được, nhưng ở đây thì không được.

Tới đây, hắn ngừng một chút rồi nói tiếp:

- Còn nữa, mày cho rằng hắn sẽ dễ dàng bỏ qua cho người muốn hãm hại hắn một lần nữa sao? Còn nói người ta chỉ quen mấy tên cảnh sát quèn nữa chứ? Chuyện ấy tao còn chưa tính sổ với mày đấy! Mày nhớ lấy, sau này gặp chuyện như vậy, cho dù chịu thiệt thòi một chút cũng phải nhịn, nghe rõ chưa?

- Cha…

Âu Dương Kiếm vẫn cố nói thêm gì đó, hắn cũng không hiểu tại sao ông già mình lại có thái độ như vậy, theo hắn, có thù thì phải báo, đấy mới là đạo lý.

Nhưng một câu nói của Âu Dương Đại Thành lại khiến hắn phải nuốt sự ấm ức vào lòng:

- Nếu không nhịn được, mày về “nước” luôn đi!

Âu Dương Kiếm hoàn toàn im bặt.

olo

Hướng Nhật về đến nhà, quả nhiên thấy mấy cô nàng đều ngồi ở bàn ăn chờ hắn. Vừa thấy hắn trở về, mấy đôi mắt đẹp trong nháy mắt đổ dồn vào hắn, cẩn thận đánh giá hắn từ trên xuống dưới, cứ như sợ hắn bị mất đi bộ phận nào đó.

- Anh đã về …!

Hướng Nhật cười hehe, đồng thời đi về hướng bàn ăn. Đột nhiên ánh mắt sững lại, hắn bất ngờ phát hiện hai người vốn khó có thể ở trong nhà vào lúc này. Một là nữ sĩ quan cảnh sát, với tinh thần làm việc nhiệt tình của nàng, thông thường đều ăn cơm trưa tại cục cảnh sát, sao hôm nay lại rảnh rỗi về nhà ăn cơm? Người còn lại chính là người đẹp băng sơn Hác đại tiểu thư, thực ra Hướng Nhật cũng không bất ngờ cho lắm trước sự có mặt của cô nàng này, bằng vào quan hệ giữa nàng và An đại tiểu thư lúc trước, tới đây ăn một hai bữa cơm cũng không có gì là lạ. Hơn nữa, Hướng Nhật phát hiện gần đây hai nàng có xu hướng “tình cũ không rủ cũng tới”, xem ra mình cần có thái độ cứng rắn hơn, phải “Tách” hai nàng ra mới được.

Trong lúc Hướng Nhật đang cân nhắc xem nên dùng phương pháp gì, giọng nói bất mãn An đại tiểu thư vang lên:

- Anh cũng biết mò về nhà à, có biết chúng em lo cho anh bao nhiêu không, bị bắt tới cục cảnh sát cũng không gọi điện báo một tiếng, nếu không phải thằng nhóc đầu củ tỏi báo tin, sợ rằng chúng em còn không biết.

- Anh không có cách nào gọi điện thoại đươc. Với lại anh cũng không muốn các em lo lắng.

Hướng Nhật cười trừ, mấy vị đại tiểu thư đồng thời trừng mắt nên rất có sức uy hiếp, hắn không dám có lòng chậm trễ. Đồng thời cũng hiểu tại sao mấy vị đại tiểu thư lại biết mình bị bắt về cục cảnh sát, có lẽ lúc ấy trong đám đông ở cổng trường có gã quái đản Đầu củ tỏi, khó trách mình vừa đến cục cảnh sát không bao lâu thì mấy ông bố vợ không cần gọi điện thoại đã tự thân ra mặt.

- Anh có biết như vậy chúng em càng lo lắng hay không, nếu không thấy anh trở về, em còn tưởng anh lại ra ngoài trăng hoa.

An Tâm lại trừng mắt nhìn nam nhân để tỏ vẻ bất mãn.

Hướng Nhật nghe thế chỉ biết cười khổ không thôi, hắn liếc mắt cầu cứu mấy vị đại tiểu thư bên cạnh, nhưng các nàng đều làm bộ như cái gì cũng không thấy, rõ ràng cũng bất mãn với hành vi của mình nên cố ý hùa nhau đối phó chính mình.

Hướng Nhật buồn bực lắc lắc đầu, đang muốn ngồi xuống ăn cơm, đột nhiên Thiết Uyển nãy giờ vẫn làm mặt lạnh lại lên tiếng:

-Đi rửa tay đã rồi quay lại ăn cơm, đợi lát nữa … Em có mấy lời muốn nói với anh.

Hướng Nhật sửng sốt, nhưng cũng ngoan ngoãn đi rửa tay, sau đó mới trở lại ngồi vào bàn ăn, ánh mắt nhìn về phía nữ sĩ quan cảnh sát.

Nhưng không đợi hắn mở miệng, Thiết Uyển đã ngập ngừng nói trước:

- Hướng Quỳ, thật ra… Có chuyện này em không biết có nên nói hay không.

- Có gì mà ngại chứ, chúng mình dù sao cũng là vợ chồng già với nhau, em khách khí làm gì?

Hướng Nhật ba hoa một hồi, hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt đỏ bừng của nữ sĩ quan cảnh sát và ánh mắt quái dị của Hác đại tiểu thư. Nhưng vừa nói đến đây, đột nhiên hắn nhớ tới cái gì đó, sắc mặt liền trở nên kỳ quái:

- Em đừng nói với anh là thật ra em không mang thai đấy nhé?

- Đi chết đi!

Sắc mặt Thiết Uyển đang ửng hồng lập tức chuyển sang tím tái, chỉ hận không thể xông lên bóp chết cái tên nam nhân mồm thối này, nàng trừng mắt nói:

- Việc ấy mà cũng đùa được à? Anh là tên khốn kiếp!

- Đúng, đúng, đúng… Là anh sai, bà xã, em tha cho anh lần này đi.

Hướng Nhật liên tục nhận sai, đồng thời cầu xin tha thứ, tiếp theo không cho nữ sĩ quan cảnh sát có cơ hội mở miệng, hắn lập tức hỏi:

-Vậy em muốn nói với anh chuyện gì?

Thiết Uyển bị chọc tức nên mấy lời ban đầu định nói cũng quên béng, lúc này nàng mới lí nhí:

- Chính là cái tên…. Âu Dương Kiếm, thật ra… Hắn cũng được coi là có chút quan hệ họ hàng với Thiết gia chúng em…

Qua lời nhắc nhở của nữ sĩ quan cảnh sát, Hướng Nhật rốt cuộc cũng nhớ lại, lần đầu tiên hắn gặp gã tiện nhân họ Âu Dương quả thật là ở Thiết gia. Rất hiển nhiên, lần này nữ sĩ quan cảnh sát lên tiếng giải thích với mình, có lẽ là vì áy náy chuyện gã tiện nhân kia rõ ràng có chút quan hệ họ hàng với nàng nhưng lại âm mưu ám hại mình, cho nên nàng có ý xin lỗi mình. Nghĩ đến đây, Hướng Nhật không khỏi thống hận gã tiện nhân họ Âu Dương kia, hắn sai đã đành, thế mà còn khiến bà xã mình áy náy không yên, thật không thể tha thứ!

Sớm biết như vậy, lúc ở cục cảnh sát mình phải tẩn cho hắn một trận lên bờ xuống ruộng. Trong lòng Hướng Nhật có phần hối hận, nhưng ánh mắt nhìn nữ sĩ quan cảnh sát vẫn chan chứa sự dịu dàng, hắn nhỏ nhẹ nói:

- Ngốc ạ, chuyện này em giải thích làm gì. Hắn là hắn, em là em, hắn họ Âu Dương, em họ Thiết, đến tám đời cũng không có quan hệ gì với nhau.

Nói xong, Hướng Nhật bĩu môi ra vẻ không để tâm, nhưng đột nhiên lại nhớ tới cái gì đó, khuôn mặt lộ vẻ khó tin:

- A, không đúng, anh nhớ hắn nói mẹ hắn là em họ xa của mẹ em mà, chẳng lẽ mẹ em là người Hàn Quốc?

Vốn còn đang hết sức cảm động vì sự ôn nhu của nam nhân, không ngờ câu tiếp theo của đối phương đã lại không đứng đắn, điều này khiến Thiết Uyển vừa xấu hổ vừa tức giận:

- Hàn cái đầu anh, mẹ em không phải người Hàn Quốc! Kỳ thật mẹ ruột của hắn, cũng là dì út của em, đã sớm bị bệnh qua đời, bây giờ người vợ Hàn Quốc của cha hắn không phải mẹ ruột của hắn.

- Hóa ra là vậy!

Hướng Nhật cuối cùng cũng hiểu rõ cái quan hệ họ hàng phức tạp này, nếu như không biết chân tướng, chắc mình thật sự sẽ tưởng nhầm Thiết mẫu là người Hàn Quốc.

Thiết Uyển lườm nam nhân một cái, sau đó không để ý đến hắn nữa, nàng chuyển sang hỏi Hác đại tiểu thư bên cạnh:

- Đúng rồi, Văn Văn, thành tích dạo này của con bé Tiểu Manh thế nào, mấy ngày rồi không gặp nó.

- Cũng tàm tạm …Dì út.

Hác Văn ngượng ngùng nói.

Trên thực tế, ngay cả chính nàng cũng không biết trong lòng mình đang có cảm giác gì, bóng ma trong đầu xua mãi không tan, không ngờ dì út của mình lại là bạn gái của nam nhân bên cạnh, mà mình lại… Loại tình cảm phức tạp như thế này, cho dù là ai, trong nhất thời cũng khó mà lý giải nổi.

Mắt Hướng Nhật trợn trừng như mắt trâu, đồng thời không ngừng đảo qua đảo lại trên người Hác đại tiểu thư. Dì út? Nàng gọi nữ sĩ quan cảnh sát sao? Thế này… Hướng Nhật không biết làm thế nào để hình dung cảm giác trong nội tâm mình, nếu như có thể, hắn hy vọng mình đang nằm mơ.

Tuy nhiên hắn cũng biết đây là sự thật, bởi vì lúc trước con bé “Hảo Mông” (Hác Manh) cũng gọi Thiết Uyển như vậy, chỉ có điều Hướng Nhật chưa bao giờ nghĩ đến mối liên hệ giữa người đẹp băng sơn và nữ sĩ quan cảnh sát, không chỉ vì tuổi tác hai người không khác biệt là mấy, mà phần nhiều là vì trong lòng hắn vẫn nuôi một sự kỳ vọng mơ hồ nào đó. Bây giờ nghe được cách xưng hô của hai người, Hướng Nhật vô cùng kinh hãi. Đương nhiên cũng không tránh khỏi có chút thất vọng. Nếu mình có ý đồ ám muội gì với Hác đại tiểu thư, như vậy toàn bộ quan hệ sẽ rối loạn hết lên mất.

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #334