Chương 327: Nàng Thích Ta?


Từ công ty bảo vệ Chiêu Tài đi ra, tâm trạng Hướng Nhật thoải mái ra không ít, Tinh Tinh vẫn là người mà hắn tương đối tín nhiệm, nếu gã dám vỗ ngực cam đoan, như vậy chuyện này đã có thể xếp qua một bên, về phần nữ sĩ quan cảnh sát hắn hoàn toàn có thể yên tâm.

Dù sao nếu như cục cảnh sát bị tố cáo lạm dụng tư hình, là cục trưởng tất nhiên nàng cũng khó trốn tránh được trách nhiệm, nhưng hiện tại chuyện đã được giải quyết, Hướng Nhật đương nhiên không cần lo lắng nữa. Tâm tình tốt, mặt mày cũng trở nên tươi tỉnh hớn hở, Hướng Nhật vào thang máy đi thẳng lên tầng 55, vẫn như cũ vẻ mặt tươi rói đi vào công ty. Cô nàng tiếp tân vừa mới thấy hắn lập tức đứng dậy, khuôn mặt tươi cười nghênh đón:

-Tiên sinh, ngài đã tới!

Mặc dù không biết tường tận về đối phương, nhưng Hướng Nhật cũng không ngại nói:

- Cô là Tiểu Lôi sao, cuộc hẹn hôm đó thế nào?

Hướng Nhật mơ hồ nhớ ra cô nàng tiếp tân này, giọng hơi hơi đùa giỡn nói. Tiểu Lôi đỏ mặt, hiển nhiên là nhớ chuyện lần trước được người này tác hợp, không khỏi cảm kích nói:

- Cám ơn!

Vừa nhìn thần sắc của nàng, Hướng Nhật đã biết nàng cùng tên thanh niên mồm năm miệng mười kia có lẽ đã thành một đôi, mới hỏi lại:

- Được rồi, Phương thư ký hiện tại có ở đây không?

Tiểu Lôi đáp:

- Đang ở đây, ông muốn tôi thông báo cho cô ấy chứ?

- Không cần, tôi tự mình vào, cô bận mà.

Hướng Nhật khoát tay, xoay người đi vào bên trong. Hắn hiện tại vô cùng quen thuộc với công ty nên không hề lưỡng lự, trực tiếp đi thẳng vào phòng làm việc của nữ thư ký, đẩy cửa bước vào.

- Tới sớm vậy?

Đang cúi đầu xem xét văn kiện nên Phương Oánh Oánh cũng không ngờ Hướng Nhật lại đến sớm như vậy, mặc dù hôm trước hắn đã nói qua, nhưng nàng đoán chừng thế nào cũng phải quá trưa hắn mới vác xác tới.

- Giải quyết công chuyện sớm một chút cũng tốt.

Hướng Nhật thoải mái đi tới cái ghế đối diện bàn làm việc của nữ thư ký ngồi xuống:

- Được rồi, vậy tư liệu về tập đoàn Đại Thành......

- Ở đây.

Không đợi hắn nói xong, Phương Oánh Oánh đã đem bản văn kiện đang cầm trên tay đưa qua.

- Không phải, ý tôi nói là không cần nữa.

Hướng Nhật cười khổ nói, rồi vẫn đưa tay nhận lấy. Kì thật hắn cũng biết tư liệu ở đây cao lắm cũng chỉ là bản ghi chép thông tin sơ sài về vỏ ngoài của đối phương, không có Tinh Tinh thuận miệng kể lại vài chuyện, hắn làm sao nắm rõ chi tiết? Đương nhiên nếu không ghé qua chỗ con tinh tinh đó, hắn có lẽ sẽ phải xem tập hồ sơ này, dù sao có ít thông tin vẫn hơn là hoàn toàn không biết gì cả. Mà sở dĩ hắn đi đến đây là vì muốn thông báo cho nữ thư ký một tiếng, cho nàng biết hắn không cần tư liệu này nữa, không thể ngờ nàng đã sớm chuẩn bị xong, điều này làm cho hắn có chút cảm động.

- Không cần? Đừng nói với ta là ngươi đã biết rồi.

Phương Oánh Oánh vẻ mặt hoài nghi nhìn lưu manh.

- Sự thật là thế.

Hướng Nhật trêu chọc vỗ tay một cái bốp.

Phương Oánh Oánh lập tức trừng mắt nhìn qua:

- Ngày hôm qua chẳng phải ngươi đã hỏi ta sao? Muốn đùa giỡn với ta? Làm người ta sáng sớm phải đến công ty tìm kiếm lại tài liệu cho ngươi, cái đồ vong ân phụ nghĩa!

- Không có nghiêm trọng như vậy chứ?

Hướng Nhật vô tội vuốt vuốt cái mũi, tiếp theo giải thích:

- Thật ra là thế này, tôi cũng vừa mới biết chuyện, cô không nên nói oan cho tôi.

- Ngươi vừa biết chuyện? Ai nói cho ngươi biết?

Phương Oánh Oánh giọng như muốn chất vấn, hiển nhiên không tin cái tên lưu manh đang nói chuyện bá láp này.

Hướng Nhật thần bí đáp:

- Tầng 38 cô có biết không?

- Công ty bảo vệ Chiêu Tài?

Nữ thư ký ánh mắt sửng sốt, lập tức hiểu được hắn biết thông tin từ đâu, nhưng lại có chút nghi hoặc:

- Ngươi cùng ông chủ của công ty này phải chăng có quan hệ rất thân thiết?

Phương Oánh Oánh là ai, suy nghĩ một chút, nàng hiểu được trong đó có điểm kỳ lạ, không cùng ông chủ công ty kia quen biết thì làm sao bọn họ lại có thể cho lưu manh biết bí mật của tư liệu?

- Cũng không thân thiết lắm.....

Hướng Nhật nhẹ nhàng đáp, nhưng vừa mới nói đến đây đã phát hiện bộ dáng như muốn phát điên của nữ thư ký, vội vàng nói tiếp:

- Đại khái có đi ăn một hai bữa cơm với hắn nên có quen biết.

Đâu chỉ là cùng ăn một hai bữa cơm, nhưng nói sạo một tí cũng không sao.

- Còn nói không quen!

Phương Oánh Oánh tức đến nghiến răng nghiến lợi, tay run nhè nhẹ nắm lấy chén trà trên bàn làm việc, tựa hồ có thể đập bể ngay lập tức.

Hướng Nhật lại giả vờ như không thấy gì:

- Sau này công ty có chuyện gì, cô cứ tìm hắn, tôi đã nói qua với hắn rồi.

- Vậy gọi hai tên đến đứng gác cửa chơi cũng được?

Phương Oánh Oánh nhìn chằm chằm lưu manh.

- Có cần phải lãng phí vậy không?

Hướng Nhật cười khổ, hắn biết nữ thư ký có chủ tâm trả thù việc mình vừa rồi đùa giỡn cô nàng. Phải biết rằng, thủ hạ của Tinh Tinh đều là tinh anh, cho dù là một tên nhân viên quèn cũng tốt hơn nhiều so với vệ sĩ thường, giờ bắt đi gác cửa có phải là quá xa xỉ không?

- Lãng phí?

Phương Oánh Oánh mắt lạnh nhìn lưu manh, nhẹ nhàng buông chén trà đang nắm chặt trong tay ra. Hướng Nhật còn tưởng nàng ta muốn làm cái gì đó, nhưng lại chỉ nghe thấy nàng hỏi:

- Được rồi, ngày hôm qua đưa bạn gái về nhà không xảy ra chuyện gì chứ?

- Cô nghĩ tôi có thể xảy ra chuyện gì?

Hướng Nhật sửng sốt, vuốt vuốt cái mũi hỏi.

- Trực giác của nữ nhân.

Phương Oánh Oánh ra vẻ cao thâm khó lường nói, rồi lại không dám chắc liền hỏi:

- Nàng ta hẳn là..... không ăn dấm chua của ta đấy chứ?

- Chuyện này thật không có.

Hướng Nhật nói đến đây thì cười to lên, không biết nhớ tới chuyện gì. Nữ thư ký lại trợn trừng mắt, rõ ràng nàng và tên lưu manh trước mặt cùng nghĩ đến một chuyện.

- Ngày hôm qua còn chưa tìm ngươi tính sổ, cái gì mà nói ta “có thể không coi là nữ”? Đừng tưởng là ông chủ rồi có thể khi dễ người làm công. Bạn gái ngươi là nữ chẳng lẽ ta không phải là nữ?

Hướng Nhật cười hắc hắc:

- Lúc đấy tình huống khẩn cấp, tôi cũng không có biện pháp khác.

- Không có biện pháp?

Phương Oánh Oánh cười lạnh liên tục:

- Vì lấy lòng bạn gái ngay cả huynh đệ cũng không thèm để ý sao? Sau này có mời ai đi ăn cơm cũng ngàn vạn lần đừng mời ta, ta không có cái phúc ấy.

Hướng Nhật biết cô nàng đối với chuyện tối qua mình mời nàng đi ăn vẫn còn oán hận, trơ mặt dày ra nói:

- Đừng như vậy, tôi cũng không muốn xảy ra chuyện đó mà. Thôi mà, cười lên một cái, ca ca chịu thiệt thòi ôm cô một chút vậy.

Vừa nói, Hướng Nhật đứng lên với qua cái bàn ôm lấy nàng.

- Đáng chết.

Phương Oánh Oánh thét lên chói tai, nhưng bởi vì đang ngồi ở ghế, nàng không kịp thối lui, đã bị lưu manh mạnh mẽ kéo lại.

- Ngươi cái tên biến thái, ngay cả tiện nghi của ta mà cũng dám chiếm, cẩn thận ta đem ngươi cắt.

- Cô là nữ nhân, có thể đừng nói thô tục như vậy được không?

Cảm nhận được bộ ngực to mềm mại của nữ thư ký, Hướng Nhật càng ôm nàng chặt hơn, như muốn ép chặt thân thể hai người vào để hưởng thụ trọn vẹn bộ ngực vĩ đại. Phương Oánh Oánh đã nhận ra ý đồ của đối phương, tên lưu manh này lại dám chiếm tiện nghi của mình, trong lòng càng tức tối, đang định cho hắn nếm một chút lợi hại thì cửa phòng phía sau đột nhiên mở ra.

- Oánh Oánh, phần kế hoạch đó em làm.....

Tô Úc trong bộ đồ tây đi vào, liền nhìn thấy nữ thư ký cùng một nam nhân đang ôm nhau, thần sắc kinh ngạc, chưa kịp nói hết câu đành nuốt vào trong bụng.

- Còn không buông ta ra!

Phương Oánh Oánh trong lòng căng thẳng, cảm thấy thẹn như đang làm việc trái lương tâm bị bắt quả tang, chính nàng cũng biết thủ trưởng có cảm tình với nam nhân này. Hướng Nhật cũng có chút ngượng ngùng, thanh âm của Tô Úc hắn cũng nhận ra, lúc này hắn đang đùa giỡn cấp dưới lại bị phát hiện, da mặt dày như hắn cũng không khỏi có cảm giác xấu hổ, xoay người vẻ mất tự nhiên bắt chuyện:

- Tô tiểu thư.......

- Ông chủ?

Tô Úc mặt trở nên tái nhợt, nàng không nghĩ tới người cùng nữ thư ký đang ôm nhau lại là ông chủ mà mình đang ngày nhớ đêm mong, cố nén nước mắt sắp chảy ra, bối rối vội nói:

- Xin lỗi, tôi không biết........

Lời còn chưa nói hết, nàng liền quay người vội vã chạy ra.

Hướng Nhật có cảm giác không nói nên lời:

- Chuyện gì xảy ra vậy, nàng ta có vẻ như đang muốn khóc.

Phương Oánh Oánh hận không thể lập tức giết tên lưu manh cà chớn đang đứng trước mặt:

- Ngu ngốc, chẳng lẽ ngươi không nhận ra là nàng thích ngươi sao?

Nói xong, không để ý tới lưu manh vì nghe câu nói ấy mà ngẩn người ra, nàng vội vàng đuổi theo Tô Úc.

- Thích ta? Sao có khả năng đó?

Hướng Nhật thì thào tự nói, hắn không nghĩ mình có đủ trình độ khiến cô nàng kia thích. Hắn hiện tại nghi ngờ không biết mình có nghe nhầm hay không, theo lý thuyết, hắn và Tô Úc chỉ gặp qua có mấy lần, ngay cả nói chuyện cũng chỉ được vài câu, làm sao nàng lại thích hắn được?

Nhưng mới vừa rồi, đối phương chạy ra với vẻ mặt bi thương cùng với việc đuổi theo của nữ thư ký, tựa hồ có thể đó là sự thật. Hướng Nhật có chút đau đầu mà lắc lắc, nữ nhân bên người đã quá nhiều, thêm một người mà nói, hắn cũng không ý kiến gì, nhưng mà trong nhà mấy vị tiểu thư kia sẽ nghĩ như thế nào? Hơn nữa, bản thân hắn cùng cô nàng họ Tô hầu như chưa có bất cứ cảm tình gì, có đi chăng nữa thì cũng chỉ là quan hệ cấp trên với cấp dưới, mặc dù thi thoảng cũng có chút ảo tưởng, nhưng Hướng Nhật cũng không cho rằng chính mình từ đầu đến chân là một con ngựa đực chuyên đi phối giống, không có cảm tình liền có thể lao bổ lên giường hành sự, loại sự tình này tuy rằng có thể làm, nhưng thực ra tuyệt đối không thể lạm dụng, dẫu có nói như thế nào đi nữa thì nàng ta coi như là người giúp hắn làm việc, nếu xử sự như vậy thì cũng có chút quá cầm thú rồi!

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #327