Chương 306: Đầu Mối


- Phì, phì, phì…

Sau tiết học buổi sáng, An đại tiểu thư vừa về đến nhà là nôn thốc nôn tháo, giống như vừa nuốt phải một con sâu kinh tởm. Thực ra, ngoại trừ lưu manh ra, cho tới bây giờ chỉ có đạo lý nàng đi hôn người khác, nào có chuyện người khác hôn môi nàng đâu?

Hơn nữa, nàng lại còn bị nữ nhân nàng ghét cay ghét đắng hôn, mà cô ta lại sử dụng phương thức trực tiếp và thân mật nhất. Nếu đổi lại là một người khác, ví dụ như Nhâm muội muội kia, An Tâm cũng không biết cảm giác sẽ như thế nào, thậm chí có khả năng có thể rất hưng phấn. Nhưng lại là nữ nhân ngoại quốc thì không được, An Tâm đã từng nhìn thấy màn hôn môi tiếp xúc thân mật giữa nàng ta với lưu manh, qua những gì chứng kiến ở lần đầu gặp mặt khiến An Tâm cho rằng cô nàng ngoại quốc này khẳng định đã từng tiếp xúc thân mật kiểu như vậy với nhiều nam nhân, vậy chẳng khác nào nói rằng mình cùng nhiều nam nhân khác gián tiếp tiếp xúc thân mật sao? Nghĩ tới đây, An Tâm chỉ muốn giết người, nếu như lúc ấy không phải là do lưu manh kéo lại, phỏng chừng nàng đã tìm cô nàng ngoại quốc kia liều mạng. Hướng Nhật ở bên cạnh thấy buồn cười không thôi:

- An An, em đừng có phun "phì phì" nữa, người ngoài không biết lại tưởng rằng em ăn cái gì đó.

- Anh còn cười!

Nhìn vẻ hả hê trên mặt lưu manh khiến An Tâm càng thêm khó chịu, nàng hung hăng lườm đối phương một cái rồi nói:

- Em còn chưa tính sổ với anh, nếu không phải nghe lời anh, em biến thành cái bộ dạng này sao? Nói! Anh và cô ta có quan hệ gì!

Hướng Nhật không ngờ chỉ một câu khuyên giải lại tự nhiên rước họa vào thân, nhưng cũng biết cô nàng họ An không phải đang chất vấn quan hệ của mình và cô nàng ngoại quốc kia, thực ra là bởi vì cô nàng bị tổn thất nặng nề nên muốn tìm một người nào đó phát tiết, mà rất không may mình lại là người thích hợp nhất được chọn làm đối tượng phát tiết của cô nàng. Đương nhiên, Hướng Nhật cũng không ngồi một chỗ chịu chết, ít nhất ngoài miệng cũng phải thanh minh thanh nga tí xíu chứ:

- An An, em thật sự cảm thấy bị tổn thất nặng nề như vậy sao? Vậy hay là anh hôn em một chút, xem như bồi thường em, được không?

- Anh đừng vội đắc ý!

An Tâm lớn tiếng nói:

- Đừng cho rằng em không biết anh muốn làm gì!.... Có phải lại muốn ả hồ ly kia gián tiếp hôn môi anh không? Nói cho anh biết, không có cửa đâu! Bây giờ em đi đánh răng. Còn nữa, cảnh cáo anh trong vòng một tuần không được phép hôn em!

Nói xong, lại hừ nhẹ một tiếng, nàng xoay người đi vào phòng tắm. Hướng Nhật cười khổ lắc đầu, sao chuyện gì trong mắt An đại tiểu thư cũng bị đổi trắng thay đen thế? Sức tưởng tượng của nàng thật sự phong phú như vậy sao? Bất đắc dĩ thở dài đánh sượt, Hướng Nhật bật TV, nhàm chán chuyển kênh, kiếm xem có tiết mục nào đặc sắc hay không. Vì Sở Sở và đồ đệ Thạch Thanh đều đang loay hoay bận rộn ở trong bếp, nữ sĩ quan cảnh sát thì chưa về nhà, muốn tìm một người để nói chuyện phiếm hay đùa giỡn một tí thật là một điều xa xỉ lúc này. Đương nhiên, trong nhà chỉ còn An đại tiểu thư, nhưng muốn cùng nàng tán gẫu huyên thuyên một cách vui vẻ hay động tay động chân sờ mó một chút, sau đó còn có thể chọc tức cô nàng đốp chát với mình thì đó lại càng là điều xa xỉ trên các loại xa xỉ. Đang lúc miên man suy nghĩ, từ trong phòng tắm chợt vọng ra một tiếng thét sợ hãi, ngay sau đó An đại tiểu thư giống như phát điên vọt ra, bọt kem đánh răng trên khóe miệng còn chưa kịp lau. Hướng Nhật đứng lên nhanh chân chạy tới:

- An An, có chuyện gì thế?

Theo hắn nghĩ, có lẽ cô nàng họ An bị một con vật thuộc họ nhà chuột hù dọa, bởi vì nàng đã từng nói là nàng sợ nhất là chuột. Sở Sở và Thạch Thanh ở trong phòng bếp cũng nghe thấy tiếng thét chói tai vội chạy ra ngoài, hai người cũng hỏi theo như Hướng Nhật:

- Đúng vậy, An An, bồ bị sao vậy?

An đại tiểu thư cũng không hoảng sợ đến độ như sự tưởng tượng của hắn khi nàng nhìn thấy vật gì đó khiến nàng sợ nhất, mặt nàng chỉ hơi nghi hoặc, trên tay cầm một xấp giấy chạy lại:

- Hướng Quỳ, anh xem, anh xem này, em phát hiện mấy thứ này ở trong túi áo, nhưng em nhớ rõ em không có để chúng ở trong túi, sao bây giờ lại có?

Nói xong, nàng liền đưa xấp giấy cho lưu manh. Hướng Nhật đưa tay nhận lấy, trong lòng chợt động, nhớ lại lúc trưa cô nàng nước ngoài trẻ trung nóng bỏng kia đã từng nói qua, nàng muốn nhờ mình giữ hộ một đồ vật gì đó ba ngày, nhưng khi đó cũng không thấy nàng đưa cho bất cứ thứ gì, rồi đột nhiên không báo trước hôn môi An đại tiểu thư… Chẳng lẽ nàng sử dụng phương pháp này đem cái món đồ nhờ mình giữ hộ đó len lén giấu vào trong người An đại tiểu thư, để tránh người âm thầm theo dõi thấy được sao? Vậy cũng giải thích được tại sao lúc ấy nàng lại nói với mình “bạn gái anh chịu ủy khuất một chút”, nhưng cách làm như vậy có phải quá mập mờ hay không? Dù cho là ai nhìn thấy cảnh đó tuyệt đối đều sẽ hoài nghi giữa hai người có quan hệ “đặc thù”. Hướng Nhật có thể nghĩ ra, An đại tiểu thư thân là người "bị nạn" trong cuộc tất nhiên cũng có thể nghĩ ra, chỉ là vừa rồi ở trong phòng tắm vì kinh ngạc quá đỗi nên nhất thời không nghĩ ra mà thôi. Bây giờ nhìn thấy nét mặt của lưu manh, An Tâm lập tức nhớ tới nụ hôn “khuất nhục” lúc trưa, đồng thời kết hợp với câu chuyện của đối phương nói với lưu manh, nàng lập tức hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, không khỏi căm hận nói:

- Em biết rồi, là ả hồ ly kia để vào trong người em. Được! Bây giờ em sẽ đốt nó đi, xem ả sẽ làm gì!

Vừa nói, An Tâm vừa đưa tay đoạt lấy xấp giấy trên tay Hướng Nhật.

- Chờ chút.

Hướng Nhật rụt tay lại, né bàn tay của An đại tiểu thư, miệng nói:

- An An, cái này dù sao cũng là người ta nhờ anh giữ hộ, em không được làm xằng.

- Anh bây giờ còn nói giúp ả!

An đại tiểu thư bất mãn, mắt trợn lên nhìn hắn, trên mặt đầy vẻ ủy khuất, tựa hồ người đứng trước mặt mình là một kẻ bạc phụ tình bạc nghĩa. Hướng Nhật chỉ còn biết cười trừ:

- An An, cái này có lẽ rất quan trọng, nếu không người ta sẽ không dùng "phương pháp" đó để bỏ vào người em….

- Anh còn nói!

Không đợi hắn nói hết, An đại tiểu thư hờn dỗi cắt đứt lời hắn, nhớ lại chuyện "khuất nhục" kia, càng nghĩ lại càng tức, bây giờ lại bị hắn nói ra, An Tâm cảm thấy quả thực đây chính là một đại sỉ nhục.

- Anh không nói, anh không nói… Thế đã được chưa?

Hướng Nhật cũng hiểu được tâm tư của cô nàng, lúc này là lúc không nên trêu vào, nếu không người lãnh đạn sẽ là mình. Thấy hắn chịu lép, An Tâm cũng không còn giữ cái ý định muốn thiêu hủy xếp giấy kia nữa, thực ra, sau khi nghe hắn giải thích xong, nàng cũng biết đồ vật này không đơn giản, nếu lỗ mãng đốt nó đi, cũng thật không phải với ả hồ ly kia. Mặc dù đối phương đúng là một người đáng ghét, nhưng An Tâm cũng biết phân biệt nặng nhẹ, tuy nhiên cơn giận vẫn không giảm xuống:

- Vậy mở ra xem một chút đi? Em muốn nhìn xem nó là cái gì mà quan trọng như vậy.

Nàng nhấn mạnh hai chữ "quan trọng", hiển nhiên đối với cô nàng kia oán giận rất sâu.

- Anh cũng đang muốn xem nó là vật gì.

Hướng Nhật đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này. Ngay từ lần đầu tiên, khi hắn nghe được mấy thằng nước ngoài kia muốn lấy vật gì đó của cô nàng nước ngoài nóng bỏng, hắn đã rất tò mò, đáng tiếc là cô nàng kia hình như không có ý định nói cho hắn, điều đó vẫn làm hắn cảm thấy tiếc. Hiện giờ đã có cơ hội tìm ra đáp án, tất nhiên hắn muốn tìm hiểu. Vốn tưởng là vật gì quan trọng, lại không ngờ chỉ là vài tờ giấy mỏng, Hướng Nhật mở xấp giấy ra, có khoảng chừng bảy, tám tờ, mặt trên chi chít chữ. Nhìn vào có thể nhận ra đây là chữ viết tay, có thể bởi vì do quá vội vã, chữ viết nguệch ngoạc khá ẩu, hầu như không nhìn rõ được. Nhưng Hướng Nhật chỉ xem hết một đoạn ngắn đã không kiềm được cơn kích động khiến toàn thân run lên, lật tiếp qua những tờ còn lại, hắn càng xem lại càng không khống chế được cảm xúc của mình. Hắn mặc dù không hiểu được tất cả những gì viết trong xấp giấy mỏng này, nhưng hắn biết đây chính là tư liệu về A8, giống hệt với thứ hắn đã lấy được trong phòng thí nghiệm bí mật dưới cống ngầm, nhưng đại khái nó chỉ có khoảng một phần ba trong đó mà thôi. Bởi vì đã từng xem qua nên Hướng Nhật có thể khẳng định đây chính là tư liệu điều chế A8. Tưởng cũng nên biết, toàn bộ tư liệu về A8 đã được hắn cẩn thận cất giấu. Loại đồ vật này không biết sao lại có thể bị lộ ra ngoài? Hơn nữa lại còn là bản viết tay?

Trừ khi, nó được viết từ tay nhân vật chủ chốt của tổ chức chế tạo A8, nếu không người thường khó có khả năng tiếp xúc với loại bí mật này. Mà hiện giờ tư liệu này lại xuất hiện trên người cô nàng nước ngoài nóng bỏng kia, có phải đại biểu cho việc nàng cùng tổ chức kia có quan hệ gì đó? Hướng Nhật đang lo tìm không được manh mối ở đâu để hạ thủ, không ngờ nó lại tìm đến tận cửa nhanh như vậy, xem ra phải tra hỏi cặn kẽ cô nàng nước ngoài "Fiona Lois (Ngang Na Y Ti)" kia mới được…..

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #306