Chương 285: Cứ Làm Như Thế!


- Các ngươi là người của An gia?

Tay bác sĩ dỏm thều thào trong cổ họng, khó khăn lắm mới nói được. Hướng Nhật trong lòng tự nhủ, lúc đầu chỉ cảm giác được đối phương rất khả nghi, không ngờ hắn thực sự mò đến là vì cô bé họ An. Hắn nghĩ đến đây, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, tay tăng thêm một chút sức, tay bác sĩ dỏm thân thể chợt nhũn ra.

- Mày giết hắn rồi à?

An Ổn ở bên cạnh đầu tiên cả kinh kêu lên, ngay sau đó nổi giận đùng đùng, chuyện gì cũng chưa hỏi rõ ràng đã ra tay giết người, loại hành động không có lý trí này thực khiến hắn phẫn nộ.

- Chỉ bất tỉnh thôi.

Hướng Nhật không thèm quan tâm đến ánh mắt muốn giết người của thằng anh vợ tương lai, thản nhiên phủi phủi tay rồi chỉ vào tay bác sĩ dỏm đang nằm trên mặt đất nói tiếp:

- Giao cho ông anh. Tin rằng ông anh hẳn sẽ có biện pháp moi từ trong miệng hắn được chuyện gì đó.

An Ổn thực sự muốn đem thằng nhóc kiêu ngạo hỗn xược trước mặt đập cho một trận ra trò, nhưng hắn vẫn cố nhịn, nghe trong lời nói của đối phương tựa như có ý gì đó, hơi nghi ngờ bèn hỏi thăm dò:

- Mày nói như vậy là có ý gì?

- Có người nào đó gây bất lợi đối với Tâm Tâm hẳn ông anh rõ hơn tôi.

Hướng Nhật chậm rãi đáp, hắn biết giao cho đại ca xã hội đen thẩm vấn so với mình sẽ dễ có kết quả hơn nhiều, huống chi hiện tại đang ở trong bệnh viện, hắn làm sao quang minh chính đại mà sử dụng tư hình được chứ? Cho nên giao cho đối phương tuyệt đối là cách làm sáng suốt. Cân nhắc một chút để tìm từ ngữ thích hợp, Hướng Nhật tiếp tục nói:

- Tôi hiện tại đem hắn giao cho ông anh, tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất, cho tôi biết đối phương là ai, sau đó… moi hắn ra.

Nói đến ba chữ cuối cùng, Hướng Nhật siết chặt tay, ánh mắt lạnh lẽo như băng.

An Ổn rất tức giận, thằng khốn trước mặt này nói chuyện với thái độ như thủ trưởng ra lệnh cho thuộc hạ, điều này làm cho hắn rất bực mình, nhìn đối phương một cái không chút thân thiện nói:

- Moi ra rồi sao?

- Đương nhiên là nhanh chóng tiêu trừ sự uy hiếp đó.

Hướng Nhật hời hợt đáp, giống như là đang nói đến một chuyện vặt không quan trọng. Thực ra, chỉ cần có nguy hiểm đến người thân bên cạnh hắn thì dù thế nào hắn cũng không chút do dự làm cho hiểm họa ấy bốc hơi khỏi thế gian.

Nhìn thấy thái độ cuồng vọng của đối phương, An Ổn cảm thấy mình cần phải nhắc nhở thằng nhóc này một chút, khuyên hắn không nên quá kiêu ngạo:

- Mày có biết đôi khi quá cuồng vọng cũng không phải là một chuyện tốt, mặc dù dị năng của mày quả thật rất cường đại, nhưng trên thế giới này, kỳ nhân dị sỹ rất nhiều, nói không chừng lúc nào đó gặp phải một người càng cường đại hơn…

Nói đến đây, An Ổn dừng lại một chút, lại có vẻ như vô tình hỏi thăm:

- Số chín mươi tám, không biết mày đã nghe qua chưa?

Nói xong mắt chằm chằm nhìn thẳng vào mặt đối phương.

- Số chín mươi tám?

Hướng Nhật sửng sốt hỏi lại, không hiểu tại sao tên đại ca lập dị kia lại đột nhiên hỏi chuyện này, nghe như đang tập đếm số.

Nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của lưu manh, An Ổn thở phào trong lòng, cách phản ứng của đối phương không giống như đang giả bộ, hắn có thể khẳng định thằng nhóc này không phải là người từ cái địa phương kia, nếu không đám người lấy con số chín mươi tám đặt tên cho căn cứ kia đều rất cuồng nhiệt, sẽ không thể đột ngột nghe đến con số này mà vẫn biểu hiện bình tĩnh như vậy. An Ổn trong lòng cảm thấy tốt hơn rất nhiều:

- Vớ vẩn hỏi chơi thôi.

An Ổn trả lời lấy lệ một câu, sau đó không để ý đến lưu manh, móc điện thoại, nói không đến hai câu rồi cúp máy.

Hướng Nhật có chút tức giận cố kìm lại, vớ vẩn hỏi chơi thôi? Vớ vẩn hỏi chơi cái rắm chó! Nhưng hắn đương nhiên biết, thằng anh vợ mặt trắng này không có khả năng rỗi hơi hỏi bâng quơ vớ vẩn, mấu chốt ở trên số 98. Hay là số 98 này đại biểu cho tên một người, mà người này như lời thằng anh vợ mặt trắng nói so với mình còn cường đại hơn? Xem ra lần sau cần phải cẩn thận chú ý xem người được gọi là số 98 này có thực sự lợi hại như vậy không. Khi hắn còn đang suy nghĩ, từ trong bệnh viện một đám người đi đến, cầm đầu chính là An gia lão nhị An Định. Khi nhìn thấy quần áo của hai người vẫn còn hoàn hảo, An Định hiển nhiên có chút kỳ quái, hắn hiểu rõ đại ca mình hơn ai hết, hầu như không thể giải hòa dễ dàng như vậy được, nhưng xem trên người hai người đều không có dấu vết đánh nhau, chẳng lẽ bọn họ không động thủ chút nào? An Định rất kinh ngạc, nhưng càng làm cho hắn thêm kinh ngạc khi thấy trên mặt đất có một bác sĩ đang nằm đó:

- Đại ca, các người…

- Không có việc gì.

An Ổn chặn lời hắn, vừa đi vừa chỉ vào tay bác sĩ dỏm đang nằm trên mặt đất nói:

- Đi thôi, mang người này đi cùng.

Lập tức từ trong đám người mặc Âu phục đen có một người bước ra, xốc tay bác sĩ dỏm kia lên, kẹp vào dưới nách, dễ dàng như mang theo một bản văn kiện. An Định tuy có nhiều nghi vấn nhưng thấy lão đại nhà mình bỏ đi, hắn cũng chỉ biết chạy theo phía sau, lúc đi gần qua lưu manh thì nhìn cái tên rất có thể sẽ trở thành em rể tương lai này một cách phức tạp, trong lòng tự hỏi rốt cuộc hắn làm thế nào mà đối phó với đại ca tính tình quật cường của mình dễ dàng như thế?

Đi được một đoạn, An Ổn đột nhiên ngừng lại, nhưng cũng không thèm xoay người lại mà vẫn đưa lưng về phía lưu manh nói:

- Người tao sẽ mang đi, có tin tức gì mới sẽ báo cho mày… Nhưng nếu Tâm Tâm xảy ra chuyện gì, tao nhất định sẽ làm cho mày hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này.

Nói dứt lời liền bước đi một mạch.

Hướng Nhật cũng không nói gì chỉ cười cười, đằng nào cũng phải đi rồi còn nói nhảm nhiều như vậy làm gì không biết. Đương nhiên, cái kiểu uy hiếp này không đủ phân lượng để hắn phải bận lòng, hắn vuốt vuốt mũi theo thói quen, rồi xoay người quay trở vào bệnh viện.

- Hướng Quỳ…

Thấy lưu manh tiến vào, mấy cô nàng đều đứng dậy cùng nhau đón hắn, đánh giá toàn thân hắn từ trên xuống dưới mấy lần, không phát hiện ra có thương tích gì như tưởng tượng, nhất loạt thở phào một hơi. Mới vừa rồi thấy đám người kia lao ra ngoài, mặc dù biết rõ nam nhân của mình quả thật rất lợi hại, nhưng đối phương nhiều người, các nàng cũng không thể không lo lắng.

- Yên tâm, anh không có việc gì.

Hướng Nhật trong lòng ấm áp, biết các nàng quan tâm mình, tiện tay vòng qua ôm lấy An đại tiểu thư cùng nữ sĩ quan cảnh sát vào trong lòng, hồ hởi kêu lên:

- Đi thôi, chúng ta về nhà đi!

Hai nàng phối hợp vô cùng ăn ý mỗi người một bên véo vào phần thịt mềm ở bên hông của hắn, hung hăng đáp lại:

- Không được!

- A!?

Ánh mắt Hướng Nhật nhìn hai nàng chợt trở nên quái lạ, hắn trêu chọc nói:

- Anh không ở đây có một lúc, quan hệ của hai em sao tốt đẹp nhanh như thế?

An Tâm cùng Thiết Uyển liếc nhau, cũng có thể từ trong mắt đối phương nhìn ra chút mất tự nhiên, nhưng cuối cùng không biết nhớ tới cái gì, cả hai người vội quay đi, Sở Sở một bên nhìn ra hai nàng đang xấu hổ, lên tiếng nói:

- Hướng Quỳ, anh một mình về trước đi, tụi em còn muốn giúp Thiết tỷ tỷ lấy hành lý.

- Lấy hành lý?

Hướng Nhật có chút ngỡ ngàng, nhưng lập tức hiểu được Sở Sở muốn nói nữ sĩ quan cảnh sát cần phải lấy hành lý dọn đến ở chung cùng bọn họ, hắn nuốt nước miếng đánh ực rồi nghiêm mặt nói:

- Anh không thể cùng đi sao?

- Không được!

Hai giọng nói đồng thời vang lên, An Tâm cùng Thiết Uyển lại liếc nhau, một lần nữa ngượng ngùng quay đi.

- Sao lại không được? Các em muốn xách hành lý đúng không? Như vậy cũng cần có cu li, nhìn anh một chút đi......

Hướng Nhật mặt dầy không chút hổ thẹn vén tay áo lên, co khuỷu tay lại, chỉ vào con chuột trên cánh tay nói:

- Cơ thể khỏe mạnh như vầy các em không cho anh đi theo thật sự lãng phí.

- Thật không biết xấu hổ!

An Tâm nghiến răng véo lưu manh một cái thật mạnh, không bởi vì trình độ vô sỉ của hắn mà còn mượn cơ hội để trả thù hắn ý đồ phong lưu.

- Cái gì không biết xấu hổ, anh thực sự rất thật tình.

Hướng Nhật chường ra bản mặt đầy vẻ nghiêm chỉnh:

- Hơn nữa hiện tại trong thời kỳ nguy hiểm, anh phải đi theo các em, vạn nhất các em xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì anh...

Nói tới đây, Hướng Nhật đột nhiên dừng lại, chủ yếu để khiêu gợi tính tò mò của mấy vị đại tiểu thư.

Quả nhiên, các nàng lập tức mắc bẫy:

- Ngoài ý muốn thì anh làm sao?

- Đương nhiên là...

Hướng Nhật mắt ra vẻ đăm chiêu nhưng trong lòng muốn phá ra cười:

- Tìm nữ nhân khác rồi.

- Anh dám!

Các nàng mặc dù biết rõ lưu manh hay nói giỡn, nhưng cũng đều biết hắn mê gái có đẳng cấp, mặc dù tình huống này sẽ không phát sinh, nhưng các nàng càng lo lắng lưu manh ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, lần này thì mấy vị đại tiểu thư lập tức liên hợp lại, cùng đem sự ghen tuông thù địch trong lòng phát tiết lên trên người lưu manh, ngay cả người đang mang thương tích trong người như Thạch Thanh cũng thò tay véo vào cánh tay của sư phụ cầm thú, hờn dỗi nói:

- Sư phụ, anh thật sự rất xấu xa!

- Chỉ đùa một chút mà thôi, không cần nghiêm túc như vậy chứ?

Hướng Nhật làm ra vẻ ăn phải mướp đắng, trong lòng cũng rất vui mừng, mặc dù mình chịu chút ủy khuất, nhưng có thể làm cho các nàng giảm bớt khoảng cách với nhau, cho dù có trở thành “kẻ thù chung” của các nàng, có chịu chút đau đớn thì nhằm nhò gì? Hơn nữa, trong lúc các nàng trút "thống khổ" lên người hắn thì tay hắn cũng trái sờ phải vuốt, máy mó loạn lên, chiếm đầy đủ tiện nghi của mấy nàng.

- A…

Các nàng cuối cùng đã hiểu, lưu manh chơi trò nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, An Tâm lại càng tàn nhẫn véo lưu manh bầm người một phen, sau đó vội đẩy hắn ra:

- Hận anh chết đi được!

Cũng không biết nàng hận lưu manh chiếm tiện nghi của nàng, hay là hận hắn có nhiều nữ nhân như vậy, hoặc là cả hai cũng nên.

- Hắc hắc...

Hướng Nhật đểu giả cười cười, thành thật mà nói, mới vừa rồi cảm giác trên tay thật sự không tồi tí nào, nhất là nữ sĩ quan cảnh sát sau một thời gian không gặp, chỗ đó của nàng lớn hơn rất nhiều, chẳng lẽ bởi vì đang mang thai nên muốn chuẩn bị sẵn sàng "chỗ đó" trước? Hướng Nhật vừa nghĩ tới cảnh yyxx, vừa thuận miệng hỏi:

- A, được rồi, tụi mình lúc nào xuất phát?

- Xuất phát cái đầu anh!

Thiết Uyển dữ tợn trừng mắt nhìn lưu manh:

- Người ta còn chưa đáp ứng, anh tự mình về đi! Người ta cùng Sở Sở các nàng đi lấy hành lý.

- Không thể nào? Các em lại nhẫn tâm bỏ anh sao?

Hướng Nhật giả bộ đau khổ rất đáng thương. Đáng tiếc nữ sĩ quan cảnh sát cũng không mềm lòng, đối với khả năng diễn xuất của lưu manh nàng hiểu rất rõ nhưng vẫn đáp:

- Một chiếc xe không chở được nhiều người như vậy, nếu như anh cũng đi, hành lý của em để chỗ nào bây giờ?

- Không phải có chỗ chứa ở phía sau xe sao?

Hướng Nhật vẫn chưa hết hy vọng, cố vớt vát.

- Cho dù có cũng không đủ chỗ!

Thiết Uyển tỉnh bơ đáp.

- Có gì mà nhiều đồ như vậy chứ?

Hướng Nhật có chút buồn bực, nữ nhân đúng là phiền toái, đi đâu cũng mang theo nhiều đồ này nọ.

- Đương nhiên, anh nghĩ tụi em giống như cánh đàn ông tụi anh sao? Tất nhiên tụi em có rất nhiều đồ vật này nọ muốn mang theo.

Thiết Uyển đường hoàng đáp, tiếp theo không để ý tới phản ứng của lưu manh, vung tay lên nói với ba nàng còn lại:

- Chúng ta đi thôi!

- Chờ một chút!

Hướng Nhật lập tức gọi các nàng lại, đem hy vọng duy nhất ký thác lên trên người đồ đệ:

- Thanh Thanh, em có thương tích trong người, hay là anh cùng đi với em, nếu lỡ có việc gì lại làm em bị thương thì khổ!

Không ngờ Thạch Thanh dường như không thấy ánh mắt cầu khẩn của cầm thú sư phụ, ngọt ngào cười nói:

- Em không có việc gì, sư phụ, bác sĩ nói chỉ cần chú ý cẩn thận một chút là được. Hơn nữa em cũng không phải đi khuân vác đồ vật này nọ, em đi theo chơi thôi.

- Em…

Hướng Nhật lần này hoàn toàn mất hết hy vọng, đưa mắt nhìn các nàng ngồi trên xe rời đi.

Đương nhiên, hắn cũng không kiên trì đeo bám các nàng nữa, cũng bởi có nữ sĩ quan cảnh sát ở bên cạnh, các nàng hẳn sẽ rất an toàn. Đi lấy mấy thứ quần áo đồ đạc cũng phải mất một khoảng thời gian, Hướng Nhật biết chỗ của nữ cảnh sát ở, nơi đó bảo vệ rất chu đáo, khó có khả năng để cho người lạ đi vào, cho nên cũng không cần quá lo lắng.

Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Hướng Nhật đi ra khỏi bệnh viện, thầm nhủ hay là bây giờ mau chạy về nhà, thừa dịp các nàng không có mặt ở đó, trước hết lấy chìa khóa phòng của các nàng rồi sao ra mấy cái chìa khóa phụ? Cứ làm như thế! Hướng Nhật siết nắm tay, sải bước hướng phía trước đi tới.

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #285