Chương 270: Lại Là Người Quen Cũ!


- Sư phụ, nên rời giường đi thôi.

Hướng Nhật đang hưởng thụ mộng đẹp đột nhiên cảm giác cái mũi ngứa ngáy thật tệ hại, bất quá hắn cũng không có lập tức mở mắt, mà là tiếp tục giả bộ ngủ. Căn cứ theo âm thanh mà phán đoán, hắn biết người đang vui đùa cái mũi mình kia chính là cô đồ đệ Thạch Thanh, nhớ tới diễm cảnh tối hôm qua rốt cuộc đem đồ đệ ‘ăn tươi nuốt sống’ làm cho Hướng Nhật liền không nhịn được mà muốn mở lại trận “đại chiến” thêm một lúc, bất quá hắn vẫn là gáng kiềm chế mình, bởi vì hắn nghĩ muốn cho đồ đệ một nỗi “ngạc nhiên vui mừng” cực lớn, sau đó......

- Sư phụ…

Thạch Thanh thấy sư phụ cầm thú vẫn không phản ứng gì, vừa lại cúi đầu kêu thêm một câu, đồng thời cầm lấy một nắm tóc trong tay hướng cái lỗ mũi của đối phương mà ngoáy sâu vào. Trên thực tế, nàng đây cũng là xuất phát từ sự bất đắc dĩ, nếu như cái bắp đùi ‘vô dụng’ kia của sư phụ cầm thú đè nặng làm cho nàng không thể đứng dậy nổi thì có thể nói, nàng đã sớm rời khỏi giường. Mà vừa lại bởi vì bên cạnh còn có một người – An đại tiểu thư – nên Thạch Thanh lại không dám làm ra động tĩnh quá lớn, sợ sẽ đánh thức nàng ta, đến lúc đó hai người dưới ‘tình trạng thế này’ mà đối mặt khẳng định sẽ rất xấu hổ . Tuy nói tối hôm qua ngay cả những chuyện làm người khác khó có thể mở miệng đều đã làm, nhưng thứ nhất đó là buổi tối, hơn nữa cầm thú sư phụ cũng nghe theo ý kiến của chính mình mà đem đèn tắt hết đi, cho nên căn bản là không thấy ‘rõ’ được gì. Thứ hai bởi vì lúc ấy ‘lòng xuân’ đã có chút động tình, cho nên một ít việc nhỏ tự nhiên tự động quên đi. Nhưng hiện tại thì không giống, đã là sáng sớm, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ thấu vào thì xem ra ít nhất đã có hơn bảy giờ. Lúc này, trong phòng sớm đã tràn ngập trong ‘ánh nắng cao tận cây chuối’ quá rõ ràng, còn có cái ‘đồ vật’ gì mà nhìn không thấy cơ chứ? Hơn nữa, trải qua ‘một đêm điên cuồng’ tối hôm qua, sợ rằng song phương gặp mặt mà nói sẽ càng dễ dàng sinh ra ‘liên tưởng’ này nọ!

Hướng Nhật cũng không biết những ý nghĩ chân thật trong lòng đồ đệ mình, hắn hiện tại đã bắt đầu có chút ‘kềm lòng không đậu’ rồi, nhất là khi nàng ta đem vật gì đó nhét vào cái mũi của mình rồi sau đó không ngừng vừa chọc vừa ngoáy, càng làm cho hắn có cảm giác mãnh liệt muốn hắt xì một cái. Rốt cuộc hắn duỗi tay ra, chụp vào cái ‘địa phương’ mà hắn căn cứ vào hơi thở của đồ đệ đang phả ra trên mặt mình đoán ra trước. Nhất thời, một cảm xúc vừa mềm mại ôn nhu mà vừa đàn hồi co dãn truyền đến, Hướng Nhật không khỏi ‘miết’ thêm vài lần, đồng thời mở mắt ra.

- A …

Thạch Thanh bị hành động bất thình lình của hắn ‘hù dọa’ làm cho hú hồn, bất quá chỉ là kêu nửa tiếng liền bịt miệng ngay lại vì sợ làm bừng tỉnh một người khác ngay cạnh mình. Đồng thời cũng hiểu được, sư phụ cầm thú của mình là đang giả bộ ngủ mà thôi, làm mình mệt mỏi réo gọi hắn nhiều lần như vậy, thì ra là đối phương đã sớm không có ý ‘lành’ rồi.

- Sư phụ à…

Thạch Thanh nhẹ nhàng mà sẵng giọng, lại hơi ‘giẫy’ người đem tay ngăn cái ‘ma trão’ đang nằm tại lồng ngực mình đang tùy thích chà đạp đè lại, lúc này mới tàn nhẫn trừng mắt nhìn nam nhân liếc một cái:

- Nhanh lên một chút rời giường đi mà, đã tới giờ phải đi học rồi đó!

- Đi học?

Hướng Nhật vẻ mặt như ‘không phải chuyện của ông’ vậy, hiển nhiên quên đi chuyện hắn tối hôm qua đã rất nhiều lần cường điệu cái chuyện ngủ sớm – dậy sớm đi học kia, cực độ vô sỉ nói:

- Bây giờ còn sớm, Tiểu Thanh, ngủ tiếp một chút đi đồ đệ cưng.

Nói xong, không thèm nói đạo lý một tay ôm lấy đồ đệ kéo vào trong lòng, gắt gao siết chặt, làm cho ‘mặt bằng tiếp xúc’ xích lõa của da thịt hai người càng lúc càng thêm dày đặc. Hướng Nhật thoải mái không khỏi rên lên một tiếng, da thịt trơn tru không tì vết của đồ đệ làm cho hắn thích chí đến cơ hồ muốn ‘bùng nổ’ mạnh mẽ, mà chỗ lồng ngực cũng cảm nhận được hai ‘quả núi’ mềm mại không thôi, chịu ngần ấy kích thích ảnh hưởng, vốn chỉ là vì sáng sớm mà có hiện tượng ‘sinh lí nam tính’ cũng bắt đầu trở nên ‘thú tính’ mất rồi!

Thạch Thanh trước tiên có chút cảm thụ liền đỏ mặt lên, hơi hơi xê dịch thân thể, nhưng nam nhân lập tức lại kéo nàng lại. Hơn nữa bởi vì thân thể hai người đang trong mức độ dính chặt nên nếu nói là di động chi bằng nói là cọ xát thì thích hợp hơn một ít. Mà ‘một ít’ kia càng làm cho nam nhân ‘cầm thú’ càng thêm hưng phấn, Thạch Thanh thậm chí có thể cảm nhận được cái ‘biểu hiện nam tính’ đang áp vào ‘tiểu phúc’ mình kia đang ‘nhúc nhích’ rõ ràng!

- Sư phụ!

Thạch Thanh mặt đỏ giống như muốn xuất ra từng giọt máu, ‘ngượng ngùng’ liếc mắt nhìn ‘nam nhân’ của mình một cái.

- Hắc hắc... Đây là hiện tượng bình thường vào buổi sáng thôi mà.

Hướng Nhật cười hắc hắc, đồng thời ‘nửa dưới’ cũng ‘nhướng’ lên, làm cho đồ đệ vốn đang hận không thể tìm cái động mà tiến vào kia cả người càng thêm run rẩy. Hướng Nhật lúc này mới đắc ý cúi đầu nhìn ‘mặt bằng tiếp xúc’ nơi lồng ngực của hai người, mà vốn ‘hai núi’ ban đầu cao vút của đồ đệ giờ phút này đã bị đè ép đến ‘biến hình’ nên một chút cũng nhìn không ra hình dạng nguyên thủy, nhưng mặt trên với da thịt trắng nõn kia cùng với việc nổi da gà do cùng nam nhân tiếp xúc trong trạng thái nguyên thủy của loài người đã làm cho Hướng Nhật lại càng thêm kích động vài phần.

Cố gắng ức chế một chút xúc động, Hướng Nhật nhìn cô đồ đệ đang ‘rúc’ vào lòng mình trêu đùa:

- Tiểu Thanh, cưng có biết không, nơi này của em là ‘hình búp măng’ đó.

Vừa nói, vì phối hợp với ‘tình và cảnh’ trong lời nói nên hắn lại cố ý dùng lồng ngực... đè ép một chút!

Trên thực tế, căn bản không cần hắn giải thích, Thạch Thanh cũng biết cầm thú sư phụ nói câu “hình búp măng” kia là nói về cái gì, mặc dù nàng trước đây cũng không có kinh nghiệm, nhưng loại sách này hãy nhìn không ít, biết cái loại ‘hình’ này tương đối được nam nhân yêu tha thiết, trong lòng cũng có chút mừng thầm. Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên bị nam nhân ngay mặt nói như vậy, hơn nữa còn là ở trong hình dáng làm người khác mặt đỏ vừa nói vừa dùng hành động giải thích, không khỏi khiến cho nàng thẹn thùng không dám ngẩng đầu lên.

Mắt thấy đồ đệ đang trong tình trạng ‘tùy chàng xữ lí’ làm cho ‘lợn lòng’ của Hướng Nhật động đậy, đang muốn bộc phát thành hành động cụ thể. Song, người phá hỏng ‘cảnh xuân’ lại xuất hiện, chỉ nghe bên cạnh truyền đến một âm thanh cực kì bất mãn nói:

- Này, hai người đó nghe, chỉ là sáng sớm tinh mơ, vẫn không để cho người ta ngủ! – Thì ra là An đại tiểu thư từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, thấy hai người ôm nhau sát rịt bên cạnh, trong lòng không khỏi có chút ăn dắm.

Hướng Nhật tự nhiên biết cô nàng này là một hũ dấm to, vội vàng ‘chia’ ra một tay đem nàng kéo vào trong lòng:

- An An, em tỉnh rồi sao?

An đại tiểu thư hừ nhẹ một tiếng, nhưng vẫn là cho hắn tùy ý đem chính mình ôm vào trong lòng, bất quá trong miệng thì buông là ghen tuông mười phần chua chát:

- Anh đương nhiên là không hy vọng em tỉnh dậy rồi, như vậy thì sẽ không có ai quấy rầy ‘chuyện tốt đẹp’ của hai người.

- An An…

Bởi vì sư phụ cầm thú của mình đã chia ra một tay nên Thạch Thanh cuối cùng tranh thủ được một ít tự do, hiện tại thấy An đại tiểu thư nói như vậy, rõ ràng là đem mình dính chung một chùm, không khỏi gắt giọng.

- Thanh Thanh, đã nói bao nhiêu lần với bồ rồi, không nên cưng chiều hắn, nếu không sẽ càng thêm làm hắn hư hỏng!

An đại tiểu thư bắt đầu lên giọng ‘giáo huấn’ Tiểu Thanh, cuối cùng nàng ta lại bỏ thêm một câu:

- Nam nhân, phải đánh mới có thể nghe lời.

Nói xong, vươn ngón tay đặt lên bên hông ngay phần thịt mềm của Hướng Nhật hung hăng chuyển thành ‘véo’ hắn.

- Có đúng không?

Hướng Nhật bắt đầu cười đầy gian tà, thấy vậy An đại tiểu thư dự cảm có chuyện không ổn. Khi nàng vừa muốn né ra thì bất ngờ nam nhân đem thân thể nàng ôm sát vào, sau đó nghiêng người, cả người đè lên nàng. Đã quấy rầy chuyện tình tốt đẹp của mình cùng đồ đệ, hơn nữa càng nói ra cái loại chuyện làm cho người ta khó có thể tha thứ rồi muốn chuồn đi sao, có chuyện dễ dàng như vậy à!

- Anh muốn làm gì!

An Tâm thân thể cứng đờ, nàng đã cảm nhận được sự ‘kích động’ của nam nhân, chẳng lẽ... Hiện tại mới là sáng sớm mà!

- Em nói coi anh muốn làm gì?

Hướng Nhật tiếp tục với nụ cười tiểu nhân, thân thể đã bắt đầu ‘điều chỉnh’ vị trí.

An Tâm càng thêm khẩn trương, nam nhân tựa hồ muốn phát động tổng tấn công, không khỏi lo lắng kêu lên:

- Hiện tại là sáng sớm đó anh à! Anh à không nên... anh à không… anh à… anh… ách!

Thanh âm đột nhiên dừng lại, sau đó chỉ còn là tiếng nỉ nôi ngâm sướng đến mê hồn.

- Hắc hắc… chẳng lẽ em không biết lúc này làm chút ‘vận động’ sẽ rất có lợi cho sự khỏe mạnh của thân thể sao?

Hướng Nhật vừa ‘vận động’ vừa gian tà cười nói.

Mà Thạch Thanh khi nhìn thấy sư phụ cầm thú của mình đang đè trên người An đại tiếu thư giãy dụa, do đã từng có kinh nghiệm nên nàng lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, vội vàng bối rối đem cái chăn kéo lại che kín cả người mình không để lộ ra một khe hở nào. Nhưng nàng không thể ngăn nổi trống ngực mình đang gia tốc đập không thôi, bởi vì mặc dù nhìn không thấy nhưng sự chấn động của cái giường vẫn mang cho nàng cảm giác như “thấy” rõ, hơn nữa gần như so với sự chứng kiến bằng thị giác còn kích thích nhiều hơn.

oIo

Sau một lúc ‘thể dục buổi sáng’ thì Hướng Nhật cuối cùng thần thanh khí sảng đứng lên, bất quá đồ đệ Thạch Thanh cùng An đại tiểu thư thì có chút bi thảm, dù sao tối hôm qua cũng mới là lần đầu tiên mà mới vừa sáng sớm đã bị “anh yêu” của mình không thương hương tiếc ngọc chà đạp thêm một trận, trạng thái thân thể có thể tưởng tượng sẽ ra sao.

Nhưng hoàn hảo hai nàng cũng là người phi thường, Thạch Thanh là bởi vì từ nhỏ luyện võ, mà An đại tiểu thư là bởi vì chưa bao giờ xem chính mình là nữ nhân cho nên thân thể cũng không như người bình thường yếu đuối như vậy, chỉ cần nghỉ ngơi một chút, đã có thể bình thường đi học lại, bất quá tư thế bước đi lại phải dè dặt cẩn thận để tránh bị người nhìn ra chân tướng.

Hơn nữa hai nàng đều chung ý kiến một cách thần kỳ kiên quyết không cho Hướng Nhật hộ tống tới trường chỉ muốn một mình đi học. không còn cách nào khác Hướng Nhật chi còn cách tuân theo sự phân phó của hai vị đại tiểu thư để cho các nàng đi trước mười phút, hắn lúc này mới động thân đi tới trường học.

Mà Hướng Nhật khi vừa mới tới trường học liền bậc người phát hiện một hiện tượng kì quái gần như toàn bộ nam sinh của trường cánh tay phải đều bị thương, bởi vì hắn thấy trên cánh tay phải của bọn họ cũng giống như cánh tay phải của mình bị băng một tầng băng gạc, thậm chí ngay cả vị chí được băng bó cũng sai kém không có bao nhiêu so với mình. Điều này làm cho Hướng Nhật thở dài một hơi, nguyên bổn hắn còn đang lo lắng sợ cánh tay phải bị thương có thể bị người nhận ra mình chính là cầu thủ ‘số 7’ kia hay không, nay xem ra thì là hoàn toàn không cần thiết phải lo lắng chi nữa.

Nếu tất cả mọi người cùng nhau bị thương thì nguy hiểm bị vạch trần chân tướng là gần như không có. Bất quá hắn cũng có chút kì quái, như thế nào có thể tại một ngày cùng lúc lại có người nhiều mà cánh tay phải đều bị thương như vậy, chẳng lẽ là bởi vì đúng lúc do nhận không ra người mà trùng hợp lúc đó có người gõ cửa không cẩn thận đem tay phải kẹp trúng hay sao? Nhưng loại chuyện này cũng là quá quỷ dị đi chứ?

- Đại ca!

Đang lúc nghĩ tới chuyện này chuyện kia thì phía sau một âm thanh vang dội truyền đến.

- Đầu củ tỏi?

Hướng Nhật xoay người nhìn lại, chỉ thấy Đầu củ tỏi – anh bạn học với vẻ mặt hưng phấn hớt ha hớt hải chạy tới.

- Đại ca, có thể gặp được anh thật sự là tốt quá!

Đầu củ tỏi – anh bạn học của lưu manh tựa hồ cũng không có để ý cách mà Hướng Nhật xưng hô, nhấc tay phải lên nói:

- Anh xem!

Hướng Nhật trợn tròn mắt, trong lời nói có chút tra hỏi:

- Tên nhóc chú em, tay bị gậy phang gẫy sao?

- Như thế nào có thể?

Đầu củ tỏi sửng sốt, đột nhiên có chút thần bí tiến tới gần nói:

- Đại ca, đây đều là học anh đó mà, anh biết không, từ sau lúc xem xong trận đấu ngày hôm qua thì mọi người như mắc chứng điên rồi. Hiện tại trên tay mỗi người đều băng bó một loại băng gạc giống nhau. Ây da, khi khổng khi không lại làm cho bệnh viện quanh đây hưởng một món béo bở mà.

- Học anh? Học anh để làm gì? Có bệnh a!

Hướng Nhật hiển nhiên không thể giải thích bản thân mình với một thân phận khác tại trường học đến cùng được hoan nghênh đến cở nào.

- Lão Thiên a!

Đầu củ tỏi trong lòng không thể không viết một chữ “phục” với Đại ca mình. Cứ việc biết lão đại mình chính là tay cầu thủ ‘số 7’ thần bí kia, nhưng không ngờ tới hắn tự nhiên căn bản không có một chút giác ngộ mình là thần tượng, chuyện này cũng quá khoa trương chứ? Bất quá trong lòng đã có chút ghen ghét, nếu chính mình chính là tay cầu thủ ‘số 7’ kia, đã sớm đi khắp nơi ‘loa loa’ mà tuyên truyền, đến lúc đó còn không sợ các mỹ nữ một đám ngược lãi sẽ ‘thuần phục’ mà kéo tới nhà sao? Bất quá YY là chuyện YY, giải thích vẫn là chuyện ‘phải’ làm:

- Đại ca a! Anh không phải là cái gì cũng không biết sao hả? Ngày hôm qua anh đánh bại cái đám Hải Đại súc sinh kia, hiện tại tất cả mọi người phong anh làm thần tượng rồi. Nói anh tay phải cột băng gạc quả thực ‘đẹp trai’ cực kì, một đám đều bắt đầu tràn đến bệnh viện yêu cầu được băng bó.

- Get F*cked!

Hướng Nhật dựng thẳng lên một cái ngón giữa, Đ.C.L.M, tưởng rằng chính mình muốn băng bó giống hình dạng này hay sao chứ? Nếu không phải tay bị hỏng, có quỷ mới nguyện ý làm cái loại chuyện ngu xuẩn như vậy. Phải biết rằng, tối hôm qua cũng bởi vì cái sự bất tiện này mà hai tay không có đạt tới cảnh giới cao nhất của chiêu “Long Trảo Thủ” chuyên dùng bắt nai vàng của mình a!

Đầu củ tỏi trực tiếp quên ngón giữa của ai đó, ngược lại bắt đầu tán dóc nói:

- Đại ca, hôm nay như thế nào là một người đến? Các đại tẩu đâu hết rồi?

- Hẳn là tại trong phòng học.

Hướng Nhật nói, vừa đúng sau khi Sở Sở điện thoại cho hắn, nói đã tới trường học, hiện tại hẳn là nàng tại trong phòng học không sai.

-Cái gì gọi là ‘hẳn là’ vậy Đại ca của em? Anh cái dạng này đúng là không có trách nhiệm mà hả?

Đầu củ tỏi ra vẽ như đang rất căm giận bất bình, đồng thời trong lòng càng thêm bội phục đối phương, lão đại quả nhiên là cường đạo, không một chút nào sợ có người chạm đến người đẹp của anh ấy.

- Quản nhiều như vậy làm gì! Chú nhóc, da ngứa rồi sao?

Hướng Nhật cười mắng, ngược lại hắn không phải mắng thật sự, trên thực tế, đối với nam nhân đầu củ tỏi này hắn vẫn là rất có cảm tình. Đương nhiên không phải cái loại ‘tình cảm khác phái’ kia mà chỉ là do có cùng một loại tính cách ‘ngây ngây ngô ngô’ giả vờ giả vịt giống mình mà thôi.

Đầu củ tỏi cũng biết là Đại ca mình đang nói đùa với mình mà thôi. Từ sau khi trải qua sự kiện bạo lực sân trường lần trước thì Đầu củ tỏi với đối vị đại ca từng cứu mình trong lúc gặp nạn cảm kích không thôi, mà bởi vì một tầng quan hệ này mà hiện tại hắn nói chuyện cơ bản là cũng không hề cố kị.

- Quỳ ca, anh gần đây không phải cùng quản lý của đội bóng rổ có qua lại gần gũi sao?

- Đột nhiên hỏi chuyện này làm gì?

Hướng Nhật không rõ đối phương tại sao hỏi như vậy, hơn nữa câu trước thì mới nói đến chuyện “không có trách nhiệm” vân vân rồi câu sau lại bất ngờ hỏi tới chuyện này, sự ăn khớp cũng xoay chuyển quá nhanh đấy chứ? Thật đúng là không phải thường nhân có khả năng ứng phó! Hoàn hảo, chính mình cũng không phải thường nhân.

Song Đầu củ tỏi vẻ mặt lại nghiêm túc nói:

- Quỳ ca, không phải em lắm chuyện đâu, mấy ngày nay có người nam nhân không thuộc trường mình, lái chiếc BMW đến trong trường học cả ngày chỉ để tìm nàng, hơn nữa mỗi lần đều mang theo hoa đến, anh phải cẩn thận chút.

- Sao anh đây không có nghe nói tới vậy cà?

Hướng Nhật trong miệng nhàn nhạt hỏi, trong lòng đã hơi có chút âm trầm. Mặc dù cô nàng ‘cây gậy trúc’ kia còn không có cùng hắn ‘phát triển’ thêm một bước xa hơn, nhưng Hướng Nhật cũng sẽ không trơ mắt để nàng bị người khác ‘chấm mút’ gì. Nếu như cho hắn biết rõ là thằng con hoang nào thì Hướng Nhật cảm giác được, chính mình có thể sẽ cho đối phương học một khóa gọi là “có vài nữ nhân là không thể đụng vào”. Bất quá... Hướng Nhật...

Đột nhiên mình lại có phản ứng, chính mình có phải hay không rỗi chuyện xen vào việc của người khác đây? Chẳng lẽ tình cảm mà mình dành cho ‘cây gậy trúc’ kia đã tới mức độ này rồi?

Đầu củ tỏi tưởng rằng hắn không tin, lập tức chỉ thiên thề:

- Đại ca, đây chính là em tận mắt nhìn thấy, hơn nữa số người chứng kiến cũng không phải chỉ có mình em. Có thể là vận khí của anh không lớn, vừa lại không thường đi học, cho nên mới không có cơ hội chạm mặt. Bất quá tên nhóc đó nhưng thật ra rất có tiền, tướng tá coi như cũng có ‘hình thù’ lắm. Anh có biết không, mỗi lần hắn tới thì đám ‘mám gái’ trong trường học từng tên từng chú bao vây lấy hắn...

Vừa muốn tiếp tục nói, không ngờ một chiếc xe đang chạy như bay đột nhiên lướt nhanh qua bên người, làm hắn sợ đến nổi đem câu nói kế tiếp mà hắn đang láp láp nói nuốt trở về, chờ chiếc xe kia đi xa, Đầu củ tỏi mới hồi phục tinh thần lại:

- Đại ca, không sai! Chính là chiếc xe này!

- Chú chắc chứ?

Mặc dù thời gian ngắn như cái chớp mắt, nhưng Hướng Nhật với đôi mắt lợi hại vẫn là thấy được người ngồi ở vị trí lái xe. Không nghĩ tới, ngạc nhiên sao đó lại là một người quen cũ! Thế giới này có phải đã quá nhỏ rồi hay không?

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #270