Chương 249: Tên Đĩ Đực Mặt Trắng Là Bạn ...


Hướng Nhật ba chân bốn cẳng đuổi theo, muốn kéo tay nàng:

- Tâm Tâm, em nghe anh giải thích…

- Anh lại muốn tìm lý do gì?

An Tâm gạt tay hắn ra, lạnh lùng nói:

- Em bây giờ rất bận, anh đừng làm phiền em!

Hướng Nhật thở dài một hơi nói:

- Tâm Tâm, không phải là em trách anh có một công ty mà không nói cho em đó chứ?

- A? Anh thật sự nghĩ như vậy ư?

An Tâm cười lạnh, trong giọng nói đầy mùi ghen tuông:

- Em không dám trách anh, anh là ông chủ lớn ai dám trách anh chứ?

- Bà xã.

Hướng Nhật mặt dày nói, cố gắng lấy những lời nghe màn buồn nôn đó đả động đối phương.

Nhưng An Tâm lần này lại không dễ bị xao lòng như vậy, chỉ hừ lạnh nói:

- Em hỏi anh, chuyện này, mấy người Sở Sở có biết không?

- Sở Sở các nàng… biết!

Hướng Nhật hoàn toàn biết rõ cô nàng họ An hỏi như vậy chỉ muốn tìm sự công bằng, mặc dù hắn rất muốn trả lời “không biết”, nhưng hắn biết hắn không thể lừa cô nàng họ An mãi được, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng cho nên hắn lựa chọn nói sự thật.

An Tâm cũng làm ra vẻ “quả đúng như thế”, mắt chợt đỏ lên:

- Em biết mà, trong lòng anh em chỉ là một người thừa, chuyện gì anh cũng không nói cho em biết, chỉ nói cho Sở Sở mấy người…

- Em đừng nghĩ lung tung như vậy!

Đầu Hướng Nhật to ra, cô nàng này đừng dồn người ta vào ngõ cụt chứ?

- Không phải anh không nói cho em biết, mà là hôm qua quan hệ của chúng ta mới xác lập thành thân thiết như vầy, anh chưa kịp nói cho em…

- Em không nghe, em không nghe…

Tính khí đại tiểu thư của An Tâm phát tác:

- Ai cùng anh xác lập quan hệ? Em và anh không có bất cứ quan hệ gì!

Mặc dù miệng nói cứng, nhưng đã không giống như lúc trước, Hướng Nhật biết những gì mình nói đã có tác dụng, nhanh chóng rèn sắt còn khi nóng, chớp lấy thời cơ nói:

- Bà xã, anh thề, sau này có chuyện gì nhất định sẽ nói cho em trước! Em nghe có được hay không?

- Không được.

Câu trả lời của An Tâm đúng như dự liệu của hắn:

- Đừng quên còn có Thanh Thanh và Sở Sở, anh chỉ nói cho một mình em, các nàng sẽ ghen!

Mặc dù nói như vậy, nhưng khóe miệng nàng lại nhếch lên biểu lộ sự hài lòng.

- Ừ, anh sẽ làm như vậy.

Hướng Nhật vội vàng đáp ứng, đồng thời trong lòng lại cảm động về sự vô tư của cô nàng họ An, trong lúc này vẫn còn có thể nghĩ cho người khác thì tuyệt đối không dễ dàng gì.

Nhưng câu nói kế tiếp của cô nàng lại phủ định những suy nghĩ vừa rồi của Hướng Nhật, bởi vì An đại tiểu thư phán thế này:

- Nhưng điều anh định nói cho các nàng thì nhất định phải nói cho em trước, so với các nàng sớm hơn một phút cũng được.

- Được, được…

Hướng Nhật vã mồ hôi, xem ra không cứ là ai, luôn luôn không thoát khỏi sự ích kỉ.

An đại tiểu thư lại hỏi tiếp:

- Em hỏi anh, còn có cái gì mà mấy người Sở Sở biết mà em không biết không?

- Chắc là không có đâu?

Hướng Nhật nhất thời không biết trả lời sao cho phải, sợ nói sai cho nên lúc giọng nói yếu ớt thiếu khẳng định.

- Cái gì mà là “chắc là”? Cuối cùng có hay không?

An Tâm trừng mắt nhìn lưu manh, rõ ràng rất bất mãn với câu trả lời của hắn.

Hướng Nhật khổ sở suy nghĩ một lúc:

- Bọn họ đã ra mắt mẹ anh, cái này có tính không?

- Cái gì!

An Tâm giống như mèo bị giẫm phải đuôi hét lên:

- Bác gái ở đâu? Anh cũng phải đưa em đi gặp một lần, nếu không em sẽ không để yên!

Hướng Nhật không khỏi cười khổ:

- Điều này có chút khó khăn…

An Tâm lập tức nói:

- Có gì khó khăn? Em thấy anh căn bản không muốn đưa em đi gặp!

- Sao em luôn thích hiểu lầm như vậy chứ?

Hướng Nhật cười lại càng khổ hơn:

- Không phải anh không đưa em đi, mẹ anh bây giờ đang ở dưới quê, em muốn gặp cũng không được.

An Tâm bất mãn nói:

- Vậy sao mấy người Thanh Thanh với Sở Sở lại gặp được?

- Lần đó là lễ Quốc Khánh, mẹ anh từ quê lên thăm anh cho nên mới gặp.

Hướng Nhật xòe hai tay nói.

An Tâm vẫn ương ngạnh:

- Hừ, em mặc kệ, tóm lại năm nay nhất định em phải gặp bác gái!

Nàng nói tới đây đột nhiên mắt chớp lên:

- Nếu không, đến kỳ nghỉ đông anh dẫn em về nhà, thế nào? Em với bác gái bác trai đón tết Tây.

Ánh mắt Hướng Nhật trở lên cổ quái:

- Em vội vã muốn gặp cha mẹ chồng tương lai như vậy sao?

- Đi chết đi!

An Tâm mặt đỏ bừng, hờn dỗi vươn tay nhéo hắn.

Hướng Nhật vội vàng né tránh, An Tâm đuổi theo đánh phía sau, hai người một đuổi một chạy…

Đến lúc chạy ra ngoài, Hướng Nhật đột nhiên dừng lại, hai tay An Tâm không kịp thu về đập vào trên người hắn, tức giận đấm hai cái:

- Anh làm sao vậy?

Hướng Nhật không chú ý tới hai bàn tay trắng như phấn của An đại tiểu thư đấm mình, chỉ về phía bãi đỗ xe xa xa có một nam một nữ đang giằng co nói:

- Em xem.

- Xem cái gì?

An Tâm nhìn theo hướng tay lưu manh chỉ.

- Đó là…

Còn chưa nói hết, Hướng Nhật đã đi tới đó, An Tâm vội vã đưa tay kéo hắn lại:

- Không cho đi!

An Tâm nhìn thấy rõ ràng một nam một nữ ở phía xa, nam thì nàng không nhận ra, nhưng nữ chính là nữ thư ký ngực bự vừa mới rời khỏi cho nên ghen tuông nổi lên, quyết không cho lưu manh đi qua làm anh hùng cứu mỹ nhân.

- Tâm Tâm, em có biết, việc này anh không quản không được.

Hai mắt Hướng Nhật nhìn thẳng nàng.

- Để em đi!

An Tâm biết, đối với việc này lưu manh khó có khả năng mặc kệ, nhưng để hắn đi thì tốt nhất là để mình đi, để ả hồ ly tinh kia đỡ câu dẫn hắn. Nói xong những lời này, nàng đi tới chỗ đôi nam nữ đang tranh chấp.

Hướng Nhật sợ xuất hiện chuyện gì đó ngoài ý muốn, vội vàng đuổi theo.

Hai người vừa mới tới gần, đã nghe nam nhân có vóc người cao lớn rống lên giận dữ:

- Phương Oánh Oánh, ngươi cho ta là ai? Hai trăm ngàn? Ngươi cho ta là ăn xin sao?

- Vậy ngươi muốn bao nhiêu?

Giọng nói của nữ thư ký có vẻ yếu đuối.

- Không nhiều lắm!

Gã giơ hai ngón tay:

- Hai triệu.

- Ngươi nằm mơ!

Nữ thư ký lớn tiếng nói.

- Như thế nào? Không muốn đưa à?

Gãi đàn ông cười khinh miệt:

- Đối mặt với bạn trai cũ mà thái độ lại như vậy sao? Nhìn ngươi bây giờ trên người chỗ nào mà không phải là hàng hiệu, ta không tin ngươi ngay cả hai triệu cũng không cầm theo!

- Có cầm cũng không đưa cho ngươi!

Nữ thư ký oán hận nói.

- Hừ hừ!

Gã kia cười lạnh.

- Chẳng lẽ ngươi không sợ…

Lời còn chưa nói hết, đã nghe bên cạnh vang lên tiếng quát:

- Rác rưởi, muốn khi dễ nữ nhân?

- Các ngươi là ai?

Gã kia quay đầu lại, vẻ mặt âm trầm, thật ra hắn đã sớm nhìn thấy có một đôi nam nữ đang đi tới, lúc đầu tưởng đến để lấy xe, nhưng lại không thể ngờ tự nhiên lại xen vào việc của người khác, điều này làm hắn rất không thích. Nhưng khi phát hiện trong đôi nam nữ lạ mặt đang đi tới có nữ nhân xinh đẹp trong trang phục không nhìn ra nhãn hiệu nhưng tuyệt đối là từ tay của thợ may nổi tiếng, mắt lập tức sáng lên, nhưng ngay lập tức ẩn xuống, bộ mặt âm trầm chuyển thành một nụ cười sáng lạn.

- Ngươi là ai?

Hướng Nhật kéo lấy cô nàng họ An đang muốn nói chuyện, nhìn tên rác rưởi trước mặt khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặc một bộ Âu phục thương hiệu nổi tiếng "may cho người nhưng mặc cho chó", chiều cao cũng không tệ, hơn một mét tám gần một mét chín, quả thật rất có sức hấp dẫn đối với phụ nữ, nhưng cả người trên dưới lại thoảng ra một mùi nhàn nhạt, có vẻ là… đào mỏ hơi nhiều. Biệt danh đĩ đực mặt trắng tuyệt đối thích hợp với gã, Hướng Nhật trong lòng khẳng định như vậy.

Nhưng tên đĩ đực mặt trắng đang bị hắn đánh giá rõ ràng không coi hắn ra gì:

-Ta chưa bao giờ cùng tên bán hàng rong nói chuyện.

Nói xong, đĩ đực mặt trắng không thèm nhìn cái túi plastic trên tay lưu manh, lại chuyển ánh mắt nhìn về phía An đại tiểu thư đứng bên cạnh. Ý tứ của gã rất rõ ràng, hắn nhìn về phía ai thì người đó mới có tư cách cùng gã nói chuyện.

Nhưng An đại tiểu thư sớm đã coi lưu manh còn quan trọng hơn chính mình, giờ thấy hắn bị vũ nhục, hơn nữa lại còn bị một tên cặn bã vũ nhục, lập tức tức giận, nhìn tên đĩ đực mặt trắng nói:

- Ngươi nói ai là tên bán hàng rong?

- Tiểu thư, chuyện đó không phải rất rõ ràng sao?

Đĩ đực mặt trắng nghiêng đầu nhìn lưu manh đang đứng bên cạnh một cái, đang định nói.

Nữ thư ký đang đứng một bên đi tới, khom người với Hướng Nhật nói:

- Ông chủ!

- Ừ.

Hướng Nhật gật đầu, hắn biết nữ thư ký cố tình xưng hô danh hiệu chính thức của mình ở công ty.

- Ông, ông chủ?

Quả nhiên, nghe nói như thế ánh mắt tên đĩ đực mặt trắng có vẻ không tin nhìn nữ thư ký nói:

- Ngươi gọi hắn là ông chủ??? Ha ha ha…

Tên đĩ đực mặt trắng cười ha hả một lúc lâu mới dừng lại:

- Phương Oánh Oánh ơi là Phương Oánh Oánh, ta thấy ngươi thật xuống cấp quá, vốn nhìn ngươi ăn mặc như vậy còn tưởng ngươi đang làm việc cho một công ty đa quốc gia nào đó, không ngờ lại cùng một tên bán hàng rong làm việc với nhau, thật sự làm ta thất vọng. Quên đi! Nhìn ngươi đáng thương như vậy hai triệu ta cũng xấu hổ không dám nói ra nữa, như vậy đi, ta sẽ bớt một chút, ngươi đưa ta một triệu sau đó cùng ta lên giường một lần, sau này ta sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi nữa, thế nào? Như vậy rất có lời đúng không? Lên giường một lần bớt được một triệu, món hời này không phải thường xuyên gặp được…

“ Bụp” một tiếng, không đợi gã nói xong, Hướng Nhật đã bay lên cho gã một cước ngã nằm sõng soài trên mặt đất, sau đó xông lên đạp lên ngực gã:

- Mày nói cái gì? Tao vừa rồi chưa nghe rõ, phiền mày nhắc lại lần nữa được không?

- Khụ...

Tên đĩ đực mặt trắng nặng nề nôn ra một ngụm máu lớn, vốn đã bị trúng một cước không nhẹ, bây giờ lại bị đối phương đạp lên trên ngực, giống như đang bị một tòa núi lớn đè xuống càng không mở miệng được.

- Hướng… Ông chủ, ông đừng như vậy.

Phương Oánh Oánh đang đứng một bên tức giận gã kia đến toàn thân run rẩy, đột nhiên vọt đến vì gã xin tha, đối với thực lực của lưu manh nàng đã từng chứng kiến qua, mặc dù nàng cũng ước tên đĩ đực mặt trắng bị giáo huấn một trận, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó, nàng lại không muốn đối phương xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Nhìn ánh mắt cầu khẩn của nữ thư ký, Hướng Nhật trong lòng mềm ra, nhấc chân ra, nhưng vẫn không quên cho tên đĩ đực mặt trắng nằm trên đất một cước:

- Cút cho tao, sau này đừng để tao thấy mày, nếu không gặp một lần đánh một lần.

Tên đĩ đực mặt trắng ánh mắt oán độc bò dậy, đang muốn bỏ đi thì ngay lúc đó một giọng nói lanh lảnh cực kì quái dị vang lên:

- Jackson, cưng ở chỗ này làm gì? Chúng ta muốn đi.

- A, honey, em đến đây một chút.

Tên đĩ đực mặt trắng vui vẻ, quay về phía vài bóng người phía xa xa hô lớn.

- Cưng đang làm gì vậy, Jackson, không biết ta đang rất vội sao?

Tiếng nói lanh lảnh quái dị kia lại cất lên, nhưng vẫn mang theo mấy người đi tới.

Chờ mấy người tới gần, Hướng Nhật rốt cuộc cũng thấy rõ tướng mạo của ba người, đi phía trước là một mụ già nhìn không rõ tuổi, có lẽ năm mươi, có lẽ sáu mươi, hoặc là không già như vậy cũng không đoán được. Trên mặt mụ già đánh một lớp phấn dày làm cho người ta không nhìn ra được tuổi cũng là bình thường, môi đánh màu đỏ giống như dính hai miếng lạp xưởng, trên tay xách một cái ví nhỏ rất tính xảo mà chỉ có các cô gái trẻ tuổi mới yêu thích, trên người lại mặc một bộ xường xám màu bạc, lộ ra hai bắp đùi khô héo thiếu sức sống, nhưng chủ nhân lại không ý thức được rằng nó rất xấu xí, ngược lại còn tưởng nó rất đẹp.

Ở phía sau mụ già là bốn tên vệ sĩ cao to đẹp trai, trong đó có hai người da trắng mặc dù màu da không giống nhau, tất cả đều mặc một bộ đồng phục trông rất đẹp, rất có tiềm chất đào mỏ.

Khi nhìn thấy vết máu trên khóe miệng tên mặt trắng, mụ già sợ hãi kêu lên:

- Jackson, sao cưng lại bị chảy máu?

- A, vừa rồi không cẩn thận bị ngã, honey, là lỗi của anh, làm cho em lo lắng.

Tên đĩ đực mặt trắng mắt cũng không chớp một cái trả lời một cách trôi chảy. Thực ra, nói dối cũng rất cần thiết, nếu như bị người ta biết mình bị một tên tàn phế với vóc người thấp bé đánh ngã, xấu hổ không biết chui vào đâu, đặc biệt với mụ già trước mặt này càng không thể nói, bởi vì không chỉ là vấn đề mặt mũi, thậm chí còn ảnh hưởng đến miếng ăn cái mặc không tốn sức này.

Ba người Hướng Nhật không khỏi nổi da gà, nhất là Hướng Nhật, cũng là đàn ông hắn chưa bao giờ gặp qua việc buồn nôn như vậy, đồng thời cũng xác đinh được “việc làm” của tên đĩ đực mặt trắng, giống như những gì mình đã đoán.

Mụ già gần như theo thói quen, âm thanh lanh lảnh nói:

- Cưng vẫn biết em sẽ lo lắng sao? Jackson, sau này đi đứng phải cẩn thận, chẳng may có bị làm sao em sẽ rất đau lòng.

Nói tới đây dừng lại một chút, con mắt quét qua mấy người bọn Hướng Nhật, khi nhìn đến nữ thư ký ngực bự, âm thanh nhất thời cao lên mấy chục đêxiben:

- Chao ôi... lớn quá vậy, không phải là bơm lên đấy chứ?

- Đúng là bơm lên.

Tên đĩ đực mặt trắng bên cạnh nịnh nọt nói tiếp:

- Anh nhớ trước kia cô ả khi còn ở với anh cũng không lớn như vậy, bây giờ nghe nói là vì nghe lời một ông chủ lớn nào đó mà bơm thành như vậy, ôi...

- Khặc khặc…

Mụ già bộ mặt trở nên khó coi, nhìn tên đĩ đực mặt trắng nói:

- Jackson, nàng chính là bạn gái cũ của cưng sao? Như vậy xem ra mắt nhìn người của cưng trước kia cũng không tệ.

Vừa nói, mụ già lại làm như vô tình liếc nhìn bộ ngực của nữ thư ký, trong mắt lộ ra sự hâm mộ pha lẫn ghen tức.

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #249