Chương 225: Ngươi... Cũng Là Của Ta


Trải qua chút trì hoãn này, Hướng Nhật về đến nhà đã quá hai giờ sáng. Nhưng tinh thần của hắn vẫn như long, sức khỏe vẫn mạnh mẽ như hổ, sau khi tắm rửa ngâm mình trong bồn tắm, hắn ra nằm dài trên sa lông xem TV một lúc rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Khi hắn tỉnh lại thì bên ngoài trời đã rạng sáng, thấy trên người mình được đắp một cái chăn. Nhìn cái chăn rộng này Hướng Nhật trong lòng cảm thấy ấm áp hẳn lên, nhưng hắn cũng không thể ngờ Sở Sở cùng Thạch Thanh đắp mền cho hắn, và hắn có thể khẳng định là cô nàng họ An khó có khả năng làm chuyện này, cô nàng không chừng còn muốn hắn đau bệnh một trận mới vui. Duỗi người một cái, Hướng Nhật xốc chăn bò dậy, nhìn về phía đồng hồ, bây giờ đã là mười rưỡi trưa.

- Này, ngươi tỉnh dậy chưa?

Thình lình phía sau một giọng nói vang lên làm cho Hướng Nhật giật cả mình.

Hướng Nhật xoay người lại, nhìn thấy An tiểu thư vẫn còn mặc quần áo ở nhà có chút nghi hoặc hỏi:

- Cô không phải đi học sao?

- Ừ, hôm nay buổi sáng không có tiết.

An Tâm thuận miệng đáp, đột nhiên cảm thấy mình nói quá mức dịu dàng, không nhịn được mắng:

- Ngươi, cái tên đầu heo này, ngủ thẳng cẳng cho đến bây giờ mới dậy, cũng không xem bây giờ là mấy giờ à, chẳng lẽ bữa sáng cũng phải thỉnh ngươi xuống ăn.

Hướng Nhật đăm đăm nhìn An tiểu thư một hồi lâu, hắn cảm thấy đối phương qua một đêm dường như biến đổi thành một con người khác. Hắn đứng lên sờ sờ vuốt vuốt cái trán của nàng:

- An Tâm, cô không sao chớ? Cô đừng làm tôi sợ nha.

- Khốn kiếp!

An Tâm gạt tay hắn ra, dáng vẻ như con cọp cái chửi:

- Dám cả gan chạm vào ông đây, hừ, cẩn thận ông chặt tay.

Hướng Nhật nghe xong không khỏi thở phào:

- Đây mới là An Tâm mà ta quen biết!

- Đi chết đi!

An Tâm trừng mắt, lời nói của hắn chọc tức nàng đến nỗi chỉ muốn đánh người:

- Ngươi chỉ biết chọc tức ta! Còn nói cái gì làm cho ta vui vẻ, nói là chiếu cố ta cả đời, tất cả đều là nói dối!

- ......!

Hướng Nhật cảm thấy cái đầu ong ong muốn nổ tung ra, lời nói đó chỉ là an ủi, không nên coi nó là thật chứ? Nhưng lúc này Hướng Nhật đương nhiên sẽ không nói ra suy nghĩ thật của mình, chỉ ra vẻ không biết:

- Tôi có nói như vậy sao? Không phải chứ?

- Ngươi là tên khốn kiếp!

An Tâm bực cùng mình, nam nhân này sao lại có thể vô sỉ như vậy chứ? Trong lòng hận hắn đến thấu xương, nàng lao tới giằng lấy chăn mền trên tay của đối phương.

- Có tức giận gì thì cũng không nên giằng lấy chăn mền của tôi chứ?

Hướng Nhật dở khóc dở cười, nhưng hắn vẫn gắt gao giật chăn mền giữ trong tay.

- Đây là chăn mền của ta!

An Tâm lớn tiếng hét:

- Mau trả cho ta!

- Của cô?

Hướng Nhật cẩn thận nhìn chăn mền trên người mình, khó trách hồi nãy cảm thấy là lạ, không ngờ tới đó là của cô nàng họ An. Hướng Nhật kế tiếp hỏi một câu cực kỳ "ngu xuẩn":

- Nhưng tại sao chăn mền của cô lại ở trên người của tôi?

- Ngươi…

An Tâm bị hắn chọc tức đến nỗi nói không ra hơi, tay run rẩy chỉ thẳng vào mặt hắn nói:

- Nếu không phải nửa đêm ta thấy cảnh ngươi nằm chơ vơ ở ghế sa lông, lòng hảo tâm của ta không trỗi dậy..... nếu sớm biết ngươi là kẻ không có lương tâm thì ta đã cho ngươi lạnh chết rồi!

Hướng Nhật lúc này mới nhận thấy được mình vừa hỏi một câu hết sức là ngớ ngẩn, nhưng chuyện này cũng không thể trách hắn, nhìn thấy chăn mền đắp trên người, hắn nghĩ chính là Sở Sở và Thanh Thanh đắp cho hắn, còn phần An tiểu thư, nếu như nói là khi tỉnh dậy thấy dấu giày trên người thì Hướng Nhật có thể trăm phần trăm khẳng định là ai làm. Đáng tiếc việc làm của An Tâm nằm ngoài dự liệu của hắn, chẳng những nói chuyện dịu dàng dễ nghe, hơn nữa bản chất cũng trở thành một cô gái dịu dàng. Nếu như không nghe được chữ "ông đây" thì Hướng Nhật có lẽ hoài nghi trước mặt không phải là cô ả biến thái thường mặc trang phục đàn ông nữa.

An Tâm thấy hắn không nói lời nào, lại tiếp tục nói:

- Ngươi đang nghĩ gì đó? Áy náy à? Không nói được lời nào phải không? Nói cho ngươi biết, không có chuyện dễ dàng vậy đâu! Nếu như muốn biểu hiện thành ý của ngươi, đáp ứng làm giúp ta một chuyện.

- Nói đi, nếu trong khả năng, tôi nhất định sẽ không từ chối!

Nếu như mình từ chối thì An đại tiểu thư thế nào cũng đòi đánh đòi giết, Hướng Nhật quyết định không cự tuyệt, hơn nữa cũng không thể cự tuyệt, thật vất vả để cho cô nàng thay đổi quyết định, lỡ vạn nhất kích thích tới nàng, nàng lại biến trở lại thành tên bán nam bán nữ trước kia thì mình chỉ có đau đầu thêm.

- Giúp ta nấu ăn.

An Tâm phán ra một câu bốn chữ, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào phòng bếp.

Hướng Nhật đầu óc hiện ra nhiều nghi vấn, hôm nay cô ả này làm cái quỷ gì thế? Không phải là...... Hướng Nhật bị ý nghĩ điên cuồng của chính mình làm cho hoảng sợ, cái này không phải là vui đùa quá trớn rồi sao…

Tuy chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng sau khi Hướng Nhật rửa tay sạch đi vào phòng thì càng thấy kinh hoàng, bởi vì hắn thấy An đại tiểu thư hai tay đang bê nồi, người lại đeo tạp dề, dáng vẻ vội vàng bận rộn.

- Ngươi vào rồi à?

An Tâm mắt thoáng thấy nam nhân vào phòng bếp, nhanh chóng buông nồi xuống, bưng một cái đĩa nhỏ cạnh đó đưa cho Hướng Nhật, nói:

- Giúp ta nếm một chút, nhưng mà phải ăn đó nha, không ăn coi như ngươi xem thường ta đó.

Hướng Nhật cười khổ, nhìn vào cái thứ gì đó đen thui trong đĩa thầm nghĩ: nói như vậy ta mà cự tuyệt không phải là chán sống rồi sao?

Ngẫm lại dù sao cũng là đang ở trong phòng bếp, cái này có độc cũng chắc không đến nỗi chết người, nhưng ít ra cũng phải biết được mấy cái cục đen sì sì đó là cái gì trước đã?

- An Tâm, cho hỏi một chút, đây là cái gì?

- Trứng gà chiên!

An Tâm lúc này ngẩn ra trả lời.

- Cô xác định không có cho quá nhiều xì dầu đó chứ?

Hướng Nhật chỉ muốn độn thổ, trứng gà mà có thể chiên rán đến độ đen thui như thế này thì chẳng khác nào An tiểu thư giống như người đang khai sáng cho nền lịch sử ẩm thực chiên rán trứng vậy.

Vốn chỉ thuận miệng trả lời câu hỏi của Hướng Nhật, nhưng câu trả lời của An tâm khiến cho Hướng Nhật muốn phun máu:

- Thì ta không cẩn thận xém chút đổ cả chai xì dầu vào đó, nhưng ngươi cứ yên tâm, ta ngưng kịp thời, chỉ có khoảng nửa bình đổ vào trong nồi thôi, hơn nữa ta nghĩ, có nhiều xì dầu như vậy không phải càng tốt hay sao, cho nên ta không nêm nếm gì nữa. Thế nào? Ta có thông minh không?

- Thông minh, cực kỳ thông minh....

Hướng Nhật liên tục không ngừng khen ngợi, nhưng trong lòng lại chửi đổng: con bà nó, nếu như điều nhỏ xíu đó mà cô cũng không biết, ta đây hoài nghi chỉ số IQ của cô có vấn đề. Nhưng có nghe An tiểu thư nói không có cho thêm tí gì vào nữa, Hướng Nhật cũng không sợ mấy miếng đen thui này có thể làm chết người, cầm lấy đôi đũa gắp một chút bỏ vào miệng.

Vừa mới chạm đến đầu lưỡi, Hướng Nhật cảm giác được một mùi vị cổ quái truyền đến, không phải là vị mặn, cũng không phải là đắng, lại càng không phải là vị cay... mà là ngọt, ngọt đến chết người! Kì quái, xì dầu gì mà ngọt đến thế? Không có khả năng?

- Thế nào? Mùi vị thế nào? Ta còn chưa có nếm đâu? Có phải ngon lắm không?

Thấy lưu manh đã ăn vào trong miệng, An Tâm háo hức chờ mong nhìn hắn.

Hướng Nhật đầy nghi hoặc hỏi:

- Tại sao lại ngọt như vậy hả? Cô chắc chắn là cô không làm đổ cả hũ đường vào đó chứ?

- Sao lại có thể như vậy chứ? Rõ ràng là xì dầu mà.

An Tâm cũng không nghĩ ra, ngơ ngác nhìn một hồi rồi đột nhiên sợ hãi kêu lên:

- A, ta nhớ ra rồi, bởi vì đổ nhiều xì dầu như vậy, ta sợ nó mặn nên cho thêm đường vào để cho bớt mặn.

Hướng Nhật suýt nữa ngất xỉu, vội vàng hỏi:

- Vậy cô cho bao nhiêu đường?

An Tâm vẻ mặt ngây thơ đáp lời:

- Bởi vì lỡ tay đổ nửa bình xì dầu vào, nên ta bỏ nửa bịch đường, không được sao?

Hướng Nhật chửi thầm:

- F**k, f**k, f**k!

- Có phải ngọt lắm hay không?

An Tâm cuối cùng ý thức được sai lầm của mình, bèn lấy cái bát nhỏ trong tay của hắn quăng vào trong thùng rác, lại bưng đến cho hắn một cái đĩa khác:

- Vậy ngươi nếm thử cái này xem sao, hẳn sẽ không như vậy nữa.

Hướng Nhật liếc mắt vào thùng rác, bên trong cũng thấy một đống gì đó đen đen, như vậy xem ra cô nàng họ An nấu cũng không ít trứng. Hiện tại vừa nghe nàng nói thử thêm, trong lòng hắn chỉ còn cách than khóc, món gì thì gọi hẳn tên ra? Ta muốn câu trả lời chính xác đây là cái gì. Nhưng không đợi hắn hỏi, An Tâm đã đem dĩa đó đưa tới trước mặt hắn.

Nhìn thoáng qua đĩa trứng gà chiên này, Hướng Nhật cuối cùng lần này xác định được trong đĩa là thứ gì, không giống món đen đen trong cái đĩa kia, nhưng vì an toàn hắn đành phải hỏi cho rõ:

- An Tâm, đầu tiên muốn nói rõ trước, tôi không phải hoài nghi "tài nghệ" nấu nướng của cô, tôi chỉ là muốn hỏi, đĩa này cô không cho đường sao?

- Không có.

An Tâm rất khẳng định đáp lời.

- Còn tiêu?

Hướng Nhật lại hỏi.

- Cho một chút.

An Tâm cẩn thận đáp.

- Một chút là bao nhiêu.

Hướng Nhật vẫn lo lắng, một chút của An tiểu thư so với một bao cũng không khác nhiều, làm như vậy thì một cái trứng gà tuyệt đối có thể giết chết một người.

- Chỉ một chút thôi mà. Ta cũng không nói chính xác được, đại khái là bằng ngón út cũng không sai biệt lắm.

An Tâm đưa ngón út của chính mình ra để so sánh.

Chỉ hơn bình thường một chút xíu, nhưng Hướng Nhật cảm thấy có thể chịu được, nhiều nhất thì uống thêm tí nước nữa là ổn. Tuy vẫn có cảm giác không an tâm lắm, hắn vẫn dùng đôi đũa gắp một miếng mà bỏ vào trong miệng, không ngờ nó mặn từ đầu lưỡi mặn đi, mặn muốn nhức đầu ói mửa, Hướng Nhật nhanh chóng "phì" một phát......

Tiện đem tất cả các thứ trong mồm phun ra hết.

- Mặn, mặn quá!

- Tại sao có thể như vậy được? Ta đâu có bỏ nhiều tiêu đâu.

An Tâm trên mặt tràn đầy thất vọng, có lẽ đối với nàng chuyện này là một đả kích rất lớn.

Hướng Nhật lập tức an ủi:

- An Tâm, lần đầu tiên như vậy cũng không sao, mỗi người đều có sai lầm mà. Nhưng nói thật, cô so với tôi còn tốt hơn nhiều, lần đầu tiên tôi chiên trứng còn chưa phân biệt được muối và đường nữa là.

Vì an ủi đối phương, Hướng Nhật ngay cả chuyện cũ “đáng xấu hổ” cũng mang ra nói.

- Phải không?

Nghe đối phương tự kể về dĩ vãng "đáng xấu hổ" của mình, An Tâm cuối cùng cũng khôi phục lại khuôn mặt tươi cười, nhưng nàng lại đưa ra một cái yêu cầu khác:

- Hướng Quỳ, ngươi sẽ dạy ta chiên trứng chứ!

Chỉ cần nàng không làm khó bắt hắn ăn trứng chiên của nàng, Hướng Nhật tất nhiên đáp ứng ngay:

- Được, không thành vấn đề.

Sau khi rửa tay, Hướng Nhật bắt đầu dạy:

- Đầu tiên là đánh trứng, đây chính là bước đầu, cố gắng ngoáy cho đều vào, giống như tôi vừa làm vậy, đừng chỉ ngoáy một góc như thế...... Đánh tốt lắm, nhớ kỹ phải cho thêm chút nước vào, bởi vì khi cho nước vào thì chiên ăn sẽ càng ngon, nhưng phải chú ý, không thể cho nhiều, nếu không thì không còn là trứng gà nữa mà là trứng loãng...... Kế tiếp là cho dầu vào, đợi đến khi dầu nóng tám phần, thì đổ tất cả trứng cho vào trong chảo...... Làm sao biết dầu nóng tám phần? Hỏi rất hay! Trước khi cho trứng vào, cô chỉ cần lấy tay để phía trên cách chảo dầu khoảng chừng 5cm, cảm giác được hơi ấm như vậy là được...

Sau hai ba lần, An Tâm đã có thể một mình rán trứng, nêm nếm hương vị cũng dần quen. Lần đầu tiên ăn trứng của chính mình rán, An Tâm cũng không ngờ nó ngon như vậy, lúc đầu còn không dám tin, nhưng thấy lưu manh quả thật gật đầu khuyến khích khiến nàng hưng phấn rơi lệ.

- Khóc cái gì? Cô phải cao hứng mới đúng chứ.

Hướng Nhật lau nước mắt của nàng.

Lại bị An Tâm lấy tay đẩy ra:

- Ai khóc? Ngươi mới khóc! Đã nói là ngươi không được phép chạm đến ta, lại muốn sờ mó ta à? Ta chặt tay của ngươi đó!

- Rồi, rồi, được rồi.

Hướng Nhật nhanh chóng lui lại ba bước, nhưng trong lòng lại mắng cô nàng họ An lòng lang dạ thú, nhưng nhờ nàng nhắc nhở như vậy hắn mới tỉnh lại. Hướng Nhật nhớ tới thân phận nữ nhân của đối phương, hiện tại nhìn lại, quả nhiên là một nữ nhân. Mặc dù lời nói tuy vẫn hung hăng khác thường, nhưng vẻ mặt cùng giọng nói hoàn toàn là của một nữ nhân, đâu còn cái vẻ biến thái bán nam bán nữ trước kia.

- Nhìn cái gì vậy? Nhìn nữa ta móc hai tròng mắt của ngươi đó.

An Tâm thấy lưu manh nhìn mình chằm chằm, không nhịn được trong lòng có chút mất tự nhiên, nhưng ngoài miệng vẫn cường ngạnh nói.

Hướng Nhật nhìn thẳng vào cô nàng nói:

- An Tâm, ta phát hiện hôm nay cô rất giống một nữ nhân...

- Dừng…

Thấy nam nhân còn muốn nói thêm gì nữa, An Tâm cắt đứt lời của hắn:

- Đừng có nói là ta không nhắc nhở ngươi, ta nói cho ngươi biết, Thanh Thanh là của ta, ngươi… cũng là của ta!

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #225