Chương 205: Thích Nữ Nhân Có Làn Da Đen ...


- Ta sẽ tố cáo với Sở Sở!

Người mới đến xấn vào tách hai người đang triền miên say sưa ra, lạnh lùng nhìn nam diễn viên.

- Cô có hiểu nhầm không?

Hướng Nhật liếm liếm môi, trước tiên ngó coi An đại tiểu thư không biết từ xó xỉnh nào chui ra, sau liếc mắt ngắm thân hình nóng bỏng của cô nàng ngoại quốc bên cạnh vì bị bắt buộc phải tách ra nên vẻ mặt không vui, và vẫn còn chút lưu luyến.

- Ngươi nói gì?

An Tâm cười lạnh, trong lòng nổi cơn bức xúc muốn đánh người. Nguyên thấy tên lưu manh ghê tởm đối với cuốn sách nhỏ màu xanh có thái độ rất khẩn cấp nên nàng tò mò đi theo nhìn một chút, chủ yếu là lo lắng cho đối phương có thể xảy ra chuyện gì không hay. Không ngờ lòng hảo tâm của nàng lại đổi lấy hình ảnh hôn nhau thắm thiết của tên nam nhân tàn phế vô tâm kia với một nữ nhân ngoại quốc. Nhất thời giận dữ không kìm chế được, nàng mới xông vào tách đôi nam nữ không biết xấu hổ kia ra. An Tâm cũng không giải thích được tại sao mình lại xúc động như vậy, lẽ ra sự tình như vậy mình căn bản không nên xen vào mới phải, nhưng trước mắt thấy hình ảnh tên nam nhân kia cùng nữ nhân khác thân thiết thì không sao nhịn được cảm giác khó chịu trong lòng.

- Được lắm, coi như tôi sợ cô rồi, cô rốt cục muốn thế nào đây?

Dưới tình huống này, Hướng Nhật chỉ có thể nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, chỉ hy vọng cô nàng họ An không đưa ra yêu cầu quá phận. Thực ra, hắn cũng rất buồn bực, bởi vì lần này hoàn toàn hắn không phải là người chủ động khơi mào mà là người bị hại.

- Không muốn gì hết!

Thấy đối phương vẫn ứng phó coi nhẹ vấn đề, dường như cũng không có vẻ hối lỗi gì, An Tâm vốn đã rất phẫn nộ lúc này lửa giận càng thêm bùng phát, căn bản không thể thỏa hiệp:

- Ta chỉ là muốn đem những gì đã thấy hết thảy nói cho Sở Sở biết mà thôi!

Vừa nói cô nàng vừa tức giận xoay người muốn rời đi.

- Chờ đã!

Hướng nhật vội vàng kéo nàng lại, hắn cũng không muốn để cho chuyện giống như trong bệnh viện xảy ra nữa, lúc này trước tiên phải trấn an cô bé này cho tốt đã:

- Chuyện này không giống như cô thấy đâu! Có thể nghe tôi giải thích không?

- Ngươi đừng có nói là người ta chủ động hôn ngươi nhé!

An Tâm oán hận gạt tay đối phương ra, vẻ mặt trào phúng nói.

- Sự thật đúng là như vậy mà....

Nhưng không đợi Hướng Nhật nói xong, Ngang Na Y Ty ở bên cạnh cũng thấy khó chịu khi nam nhân kia bị oan, nàng nhìn thẳng nữ nhân mặc nam trang mới xuất hiện nói:

- Xin vị tiểu thư này thứ lỗi! Mặc dù cô là bạn gái anh ấy, nhưng ta không thể không nói một câu, cô làm như vậy quả thật có vẻ hơi quá. Ta cùng vị tiên sinh này hôm nay lần đầu tiên gặp mặt, vừa mới rồi bởi vì anh ấy chiếu cố giúp đỡ ta, cho nên....

- Cho nên ngươi đã hôn hắn đúng không?

An Tâm tiếp nhận lời giải thích của đối phương, nhưng không biết tại sao trong lòng cũng không có thêm chút tức giận nào, ngược lại sự tức giận vừa rồi như quả bong bóng xì, chỉ còn lại một chút xíu. Từ từ liếc mắt nhìn lưu manh, nàng sầm mặt xuống nói:

- Ta không phải bạn gái hắn, hắn cũng không phải bạn trai của ta! Cái loại như hắn mặt mũi không ra mặt mũi, vóc người cũng không ra vóc người, chỉ biết cậy vào sức lực bản thân, lại là một tên sắc lang chuyên nhìn ngực phụ nữ, có kiếp sau ta cũng không thể là bạn gái hắn!

Như là phát thệ lời thề độc, An đại tiểu thư vừa nói xong liền nghiến chặt răng nắm hai tay lại.

Tuy nhiên Hướng Nhật lúc này xem ra những lời nói kia chắc chắn là thật lòng của cô nàng:

- Này, An Tâm, đã nói không có thể là bạn gái của tôi thì cũng đừng xen vào chuyện của tôi như vậy chứ?

An đại tiểu thư dường như không có nghe ra sự bất mãn trong câu nói của lưu manh, vẫn như cũ nhìn chăm chăm vào nữ nhân ngoại quốc:

- Vị tiểu thư này, cô không phải đang có việc phải đi hay sao?

Ngang Na Y Ti sửng sốt, đồng thời cũng nghe ra đối phương có ý đuổi khéo mình, mặc dù đối phương không thừa nhận là bạn gái của vị tiên sinh kia, nhưng nàng nghĩ đối phương nói vậy trong lúc nhất thời tức giận mà thôi. Cho nên Ngang Na Y Ti dù đối với nam nhân ở bên cạnh rất hâm mộ, nhưng đành phải cáo lỗi một tiếng rồi xoay người rời đi.

- Đồ hồ ly tinh!

Chờ nữ nhân ngoại quốc đi xa, An Tâm đột nhiên cúi đầu mắng một câu.

Bởi vì khoảng cách rất gần cho nên lời tàn nhẫn An đại tiểu thư vừa nói Hướng Nhật đều nghe rõ ràng, tim chợt đập mạnh bởi hắn hoang mang chẳng hiểu. Cô nàng này đang nói cái gì? Nàng không phải rất thích nữ nhân sao? Tại sao bây giờ lại công kích nữ nhân ngoại quốc vốn cả hình dáng và dung mạo đều cực kỳ xuất sắc kia? Chẳng lẽ là nàng không thích nữ nhân ngoại quốc? Có thể là như vậy.... Nghĩ tới đây, Hướng Nhật nhìn bóng nữ nhân ngoại quốc nóng bỏng phía xa xa, dưới ánh mặt trời chói mắt lại lộ ra cặp chân thon dài trắng nõn.....

Hắn hiện thắc mắc rất muốn biết nữ nhân đối với nữ nhân có phải vì ghen tị đối phương có làn da trắng hơn mình mà sinh lòng chán ghét đối phương không.

- Cẩn thận ta móc mắt ngươi ra!

Đang lúc Hướng Nhật chìm đắm nghiên cứu lý luận sâu sắc của mình, An tiểu thư bên cạnh buông lời đe dọa, tiếp theo lúc lưu manh quay đầu nhìn mình liền hung hăng uy hiếp tiếp:

- Hướng Quỳ, ta cảnh cáo ngươi, sau này nếu còn cùng nữ nhân khác thân thiết, cẩn thận ta... giết ngươi!

Hướng Nhật mắt đầy vẻ cổ quái nghi hoặc:

- Điều này.... An Tâm, quan hệ của chúng ta hình như không thân thiết đến mức như vậy thì phải?

An Tâm mặt nóng bừng lên, tiếp theo vội vàng bào chữa:

- Ta đây là vì lo lắng cho Sở Sở, ngươi là tên khốn nạn! Nếu tiếp tục làm chuyện có lỗi Sở Sở, ta liền giết ngươi như bóp chết một con kiến!

Hướng Nhật chùi chùi khóe miệng nghĩ thầm: cô bé không ngừng đòi chém chém giết giết này cũng nhiều tình cảm dữ! Đột nhiên hắn chuyển chủ đề câu chuyện, trơ mặt ra với giọng điệu cực kỳ ủy mị eo éo nói:

- An tiểu thư, chuyện mới vừa rồi...

- Vứt cái giọng biến thái đó đi!

An tâm cảm thấy rùng mình nổi da gà, dường như lỗ chân lông khắp cả người đều mở ra, nhưng trong lòng vô duyên vô cớ lại rung động một trận, trên mặt lộ ra vẻ đăm chiêu nói:

- Chuyện mới vừa rồi ta có thể coi như không thấy gì hết, nhưng...

Nói tới đây, An Tâm giọng nói thay đổi một trăm tám mươi độ, nghiêm mặt dữ tợn nói:

- Nếu sau này để ta biết chuyện như vậy tái diễn thì đừng trách ta không cảnh cáo ngươi trước, ta nhất định nói cho Sở Sở biết!!!

- Tất nhiên, tất nhiên....

Hướng Nhật gật đầu lia lịa, trong lòng nhẹ nhõm thở phào, đồng thời lại có chút hương vị chua xót, mới vừa rồi mình còn đang là nhân vật được nịnh nọt oai phong thì chốc lát đã bị cô nàng họ An này cưỡi lên đầu lên cổ, lên voi xuống chó thực quá nhanh đi.

- An tỷ tỷ.

Lúc này từ phía sau An tiểu thư, Nhâm Quân nãy giờ không mở miệng đột nhiên thân mật kêu lên.

- Nhâm muội muội.

An Tâm giờ mới phát hiện ra Nhâm đại tiểu thư, liền xoay người lại, lập tức cả hai quấn lấy nhau chẳng phân biệt được ai với ai.

Hướng Nhật toàn thân sởn gai ốc, còn nói ta biến thái, các ngươi hai người không phải càng biến thái sao? Tuy nhiên có chút khúc mắc gì đó hắn nghĩ không ra, hai cô nàng này chẳng phải cũng mới gặp nhau có một lần hay sao, như thế nào lại thân thiết nhau nhanh đến vậy? Xem ra kỹ thuật tán tỉnh của An tiểu thư quả thật lợi hại, mới gặp một lần mà đã sờ mó ôm ấp với "cây gậy trúc" như vậy, không phục không được a! Đồng thời Hướng Nhật lại chứng thực lý luận "sâu sắc" trong lòng: cô nàng họ An này quả nhiên thích nữ nhân có làn da đen hơn mình! Có thể từ da bàn tay lộ ra của hai người mà đưa ra kết luận, do "cây gậy trúc" bởi vì thường xuyên luyện tập ở ngoài trời, cho nên độ trắng của làn da so với An tiểu thư quanh năm được bảo vệ trong những bộ quần áo dài tay thì quả thật có kém một chút, cũng có thể cô nàng biến thái thích nữ nhân chỉ hết ăn lại nằm, lại thường dùng những loại kem tẩy trắng nên mới có làn da trắng như trẻ sơ sinh vậy. Hướng Nhật đang ác ý phỏng đoán, nhưng lại đột nhiên rầu rĩ phát hiện ra dù hai cô này vô luận thế nào cũng chỉ chênh lệch nhau một chút, nhưng đem so với mình thì có thể nói khoảng cách mười vạn tám nghìn dặm quanh địa cầu một vòng vẫn chưa đủ hình dung độ thua sút của mình.

Bất đắc dĩ thở dài một hơi, lại thấy hai cô nàng đang còn thân mật tâm tình, Hướng Nhật nghĩ tốt nhất không nên quấy rầy chuyện tốt của các nàng, vì thế chủ động tạm biệt:

- Các cô từ từ mà chuyện trò, tôi đi học đây.

- Chờ chút!

An Tâm dường như cũng không muốn để hắn rời đi, tay buông Nhâm muội muội trong lòng lúc này bị nàng sờ đến mặt mũi đỏ bừng muốn xuất huyết, lấy giọng mệnh lệnh nhìn lưu manh nói:

- Dẫn ta đến phòng học của Sở Sở!

- Cô sao không trở về trường của mình mà học đi?

Hướng Nhật vẻ mặt đề phòng, cô bé này sẽ không phải nói một đằng làm một nẻo chứ ?

Nhìn nét mặt của hắn, An Tâm đã đoán ra hắn đang lo lắng điều gì, trong lòng đắc ý đồng thời lại làm bộ vẻ mặt khinh thường nói:

- Yên tâm đi, việc hôm nay ta đã nói sẽ không tố cáo với Sở Sở thì chắc chắn sẽ không nói cho cô ấy biết, ngươi lo lắng cái gì! Ta chỉ đột nhiên muốn đến phòng học của Sở Sở thôi.

- Vậy bảo cô ấy dẫn cô đi đi, tôi đến phòng học của Tiểu Thanh.

Hướng Nhật tay chỉ vào Nhâm đại tiểu thư, không đợi An tiểu thư mở miệng, đã vội xoay người rời đi.

- Đáng chết, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Thấy bóng lưu manh đã đi xa, An Tâm oán hận mắng.

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #205