Chương 190: Chỉ Còn Cách Ấy


Đến giờ cơm, nữ hoàng tóc vàng rốt cuộc cũng từ trong thư phòng đi ra, thần sắc so với khi nhìn thấy lúc trưa còn tiều tụy hơn.

- Đặc Lỗ tiểu thư, có chuyện gì cần chúng tôi hỗ trợ không?

Ngồi trước cái bàn ăn sang trọng, Hướng Nhật không nhịn được mở miệng hỏi, nhưng không ngờ ở dưới bàn nữ thư ký ngồi đối diện lại ngầm tặng cho hắn một cú đá.

- Không cần, cảm ơn anh, Hướng tiên sinh!

Nữ hoàng cảm kích nhìn hắn một cái, tiếp theo giống như nhớ tới chuyện gì đó khó giải quyết, nàng vừa nhìn vào đĩa trứng cá muối trên bàn ăn vừa cau mày suy nghĩ.

Hướng Nhật cũng đang cau mày, đương nhiên không phải vì cú đá của nữ thư ký, thực ra, là vì đĩa trứng cá muối trên bàn ăn. Nhưng không giống như nữ hoàng, hắn cau mày vì không thích trứng cá muối, hơn nữa cũng bởi vậy mà từ đáy lòng không khỏi ghét cay ghét đắng cách dùng bữa quá cầu kỳ của Pháp.

Ở Pháp (trong lúc ăn các món Pháp), thông thường trình tự các món ăn là:

1: Món khai vị.

2: Súp hoặc salad (loại hải sản).

3: Kem tươi.

4: Món chính.

5: Salad (các loại rau).

6: Pho mát.

7: Tráng miệng ngọt.

8: Cà phê hoặc trà.

Rườm rà như vậy sao Hướng Nhật có thể không khó chịu cho được? Theo cách nghĩ của hắn, cứ trực tiếp ăn món chính là được, nếu sợ không đủ no thì chuẩn bị nhiều một chút, dù sao các món khác trong trình tự này đều là các loại rau, súp, chúng làm cho Hướng Nhật liên tưởng tới cám heo, cái thứ ấy trên bề mặt cũng lổm nhổm toàn rau với lá.

Hướng Nhật không có cách nào nói ra khỏi miệng cơn bực của mình. Nữ hoàng đường đường là chủ nhà cũng cùng ăn các món giống mình, làm sao mình có thể không biết xấu hổ mà trách móc người ta? Ánh mắt chán ngán nhìn thoáng qua chai sâm banh trên bàn, nghe nói thứ này uống khi ăn với trứng cá muối sẽ tạo ra món khai vị ngon nhất, nhưng không hiểu sao Hướng Nhật lại cảm thấy ngán nó nhất? Lúc này hắn thèm sự thoải mái khi dùng cơm trưa tại nhà hàng của lão đầu bếp béo, có lẽ vì là quán ăn nhỏ nên không quá câu nệ hình thức, Hướng Nhật có thể thỏa sức ăn ngấu ăn nghiến. Nhưng tình huống bây giờ không cho phép hắn làm như vậy, trước không nói chuyện món chính còn chưa được mang lên, kế đến chính hắn cũng không thể nào phóng tay mà ăn, chỉ riêng việc sợ quấy nhiễu sự trầm tư của nữ hoàng thôi hắn đã cảm thấy không được thoải mái.

- Này, Hướng Quỳ, sao ngươi không ăn?

Phương Oánh Oánh dùng chiếc khăn ăn màu trắng lau khóe miệng, giống như muốn lau đi chút vụn trứng cá muối vốn không hề tồn tại, sau đó nàng kì quái liếc nhìn lưu manh một cái.

Hướng Nhật “hừ” một tiếng, chỉ chỉ vào nữ hoàng đang ngồi ở đầu bàn suy tư cái gì đó rồi thấp giọng nói:

- Nói nhỏ thôi…. Không phải là ta không muốn ăn, mà căn bản là ăn không vào.

Thấy chuyện bé cỏn con như vậy mà người nào đó cũng muốn lấy lòng nữ hoàng, Phương Oánh Oánh cực kỳ bất mãn, ở dưới bàn lại đá hắn thêm một phát, nhưng giọng nàng vẫn nhỏ đi:

- Ta nói này, ngươi có thể đừng làm ra cái vẻ kinh tởm như vậy được không, hại ta ăn cũng không thấy ngon.

- Lúc nào món chính mới được dọn lên đây, bây giờ ta đói lắm rồi.

Hướng Nhật thở ngắn than dài nói. Bởi vì cái bàn ăn sang trọng rất dài, mà nữ hoàng ngồi ở đầu bàn cách hai người cũng phải đến vài mét, trong khi đó cái bàn không rộng cho lắm cho nên Hướng Nhật chỉ cần hạ thấp giọng là không lo nữ hoàng có thể nghe thấy hắn nói chuyện nhưng lại đủ để nữ thư ký ngồi đối diện hoàn toàn nghe rõ hắn đang nói cái gì.

- Cho ngươi chết đói, đáng đời!

Phương Oánh Oánh lườm hắn một cái, sau đó tự rót cho mình một ly sâm banh, đang muốn đưa lên miệng uống, chợt nghe lưu manh ỡm ờ nói:

- Cô uống sâm banh à? Sao ta cảm thấy màu sắc của nó rất giống một loại chất lỏng nào đó?

- Ực...

Phương Oánh Oánh lập tức bưng miệng, sau đó đem ly sâm banh đặt cách mình thật xa, bây giờ nàng đang rất phẫn nộ chỉ muốn xông lên đánh cho tên nam nhân đối diện một trận, đang lúc ăn cơm mà tên này dám nói ra chuyện bất nhã như vậy. Thật sự không đánh không được! Nhưng hiện tại vì có mặt chủ nhà ở đây nên nàng không thể làm thái quá, chỉ còn cách dùng chân ở dưới bàn đạp mạnh vài cái. Nhưng nam nhân đối diện dường như đã có kinh nghiệm, chân hắn đã sớm chuyển sang vị trí khác, mọi cố gắng của nàng đều đạp vào khoảng không, nàng chỉ còn cách hung dữ trừng mắt nhìn hắn vài cái để uy hiếp.

- Sao cô lại buồn nôn ?

Hướng Nhật ra vẻ kinh ngạc, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ đắc ý vì âm mưu thành công:

- Bất quá ta chỉ cảm thấy màu sắc rượu sâm banh giống nước tinh khiết thôi, cô kích động như vậy làm gì?

Phương Oánh Oánh nghiến răng nghiến lợi, đến nước này thì dù nàng có muốn ngậm bò hòn làm ngọt cũng không được nữa:

- Chờ đấy, trở về phòng ta cho ngươi biết tay!

- Đừng như vậy mà, Oánh Oánh…

Hướng Nhật lại lộ ra vẻ hối lỗi, hắn chỉ vào đĩa trứng cá muối trên bàn ăn:

- Hay là chúng ta ăn cái gì đi, coi như là ta xin lỗi cô.

Dừng một chút, đột nhiên Hướng Nhật dùng giọng điệu vô cùng khó hiểu nói:

- Nhưng sao ta lại cảm thấy màu sắc của món cá này….

- Đủ rồi!

Trong cơn giận dữ, giọng nói của Phương Oánh Oánh cũng lớn dần lên, khiến cho nữ hoàng đang ngồi trầm tư phải bừng tỉnh:

- Phương tiểu thư, xin hỏi có chuyện gì vậy?

- Không, không có gì!

Phương Oánh Oánh vội vàng phủ nhận, nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm vào nam nhân đối diện.

Nữ hoàng “à” một tiếng rồi lại tiếp tục cúi đầu suy nghĩ chuyện của nàng.

- Hướng Quỳ, ta cảnh cáo ngươi, ngươi mà dám đùa cợt như vậy lần nữa, đừng trách tại sao chúng ta cắt đứt tình "huynh đệ."

Phương Oánh Oánh dùng vẻ mặt lạnh lùng nói.

- Ok,ok… ta không nói nữa.

Hướng Nhật chỉ vì ăn cơm không có gì ăn đâm chán nên muốn tìm chút vui vẻ, lúc này hắn biết điều tự giác ngậm miệng lại.

Liền ngay sau đó, người hầu cũng đã bưng món chính lên bàn -- là món gan ngỗng béo nấu theo phong cách Pháp.

Nhìn món gan ngỗng béo được rưới đẫm nước sốt màu đỏ tươi càng thêm mê người, cùng với hương thơm nhẹ của rau mùi thoang thoảng trong không khí khơi dậy tính háu ăn của Hướng Nhật. Hắn không dùng dao để cắt gan ngỗng ra từng mẩu nhỏ, chỉ dùng dĩa trực tiếp xiên nguyên một miếng lớn đưa thẳng vào miệng.

Phương Oánh Oánh thấy thế thì nhíu chặt mày, tên này là trư bát giới đầu thai hay sao mà phàm phu tục tử quá? Nhìn thoáng qua nữ hoàng tóc vàng ngồi ở đầu bàn, thấy nàng ta vẫn đang trầm tư không chú ý tới bên này, trong lòng nàng mới thoáng dễ chịu một chút, nhưng cũng chẳng còn hứng thú ăn món chính nữa, chỉ ăn thêm một muỗng súp hành tây.

Hai miếng gan ngỗng nữa được Hướng Nhật cho vào bụng gọn lơ, nhưng thế này cũng chỉ mới tráng cái bao tử háu ăn của hắn, còn lâu mới đủ để hắn no bụng. Đang muốn ăn thêm nhưng nhìn thấy đĩa gan ngỗng trên bàn không còn gì ngoài nước sốt màu đỏ tươi và lác đác vài cọng rau mùi, Hướng Nhật không khỏi cảm thấy thất vọng nghĩ thầm: chẳng lẽ món chính đã ăn xong rồi sao? Không hẹp hòi vậy chứ? Buổi trưa mình còn được ăn hai cái đùi dê nướng thế mà bây giờ...

Thực ra nếu như Hướng Nhật biết giá trị của gan ngỗng béo thì sẽ không có ý nghĩ cho rằng đối phương “hẹp hòi”, gan ngỗng béo có thể được xem là một trong những món ngon nhất thế giới. Đương nhiên quá trình chăn nuôi ngỗng phải có chỗ đặc biệt, trong mười bốn tuần từ khi ngỗng nở từ trứng ra, chúng được nuôi trong môi trường tự nhiên là một khu vực ngoài trời nào đó, như thế sẽ làm tăng cường khả năng miễn dịch của đàn ngỗng. Sau mười bốn tuần này, nhân viên chăn nuôi bắt đầu dùng ngô đặc chế bắt ngỗng ăn ba lần mỗi ngày, cứ thế liên tục trong bốn tuần. Để tránh cho quá trình bắt buộc ép ăn có thể gây nguy hiểm cho ngỗng, hay thậm chí là tử vong, mọi con ngỗng đều được cho ăn riêng, hơn nữa trong khoảng thời gian này người ta còn không ngừng vỗ về chúng, chẳng hạn như cho chúng nghe nhạc, giúp chúng vui vẻ và nuốt thức ăn dễ dàng hơn. Đây chính là nguyên nhân tại sao gan ngỗng béo lại đắt đỏ như thế, bởi vì trong đó lương nhân công đã chiếm phần lớn giá thành.

- Cho ngươi!

Phương Oánh Oánh thấy lưu manh cứ giương cặp mắt hổ nhìn chằm chằm đĩa gan ngỗng béo mà mình không động tới, nàng lập tức đưa nó cho hắn.

- Thật ngại quá!

Hướng Nhật cười cười ra vẻ xấu hổ, nhưng tay lại không chút xấu hổ mà cầm lấy, ngay cả lời cảm ơn hắn cũng quên, liền xiên ngay một miếng gan ngỗng đưa vào miệng nhai ngấu nghiến.

- Ngươi…

Phương Oánh Oánh lại một lần nữa nổi cơn lôi đình, sớm biết như vậy dù nàng có phải đổ đi cũng không thèm đưa cho hắn.

Bữa cơm kết thúc, Hướng Nhật chỉ mới ăn lửng dạ, hơn nữa đây còn là lần ăn cơm khó chịu nhất. Phương Oánh Oánh ngoại trừ nhấm nháp một chút hương hoa, cơ bản nàng cũng không thưởng thức được món ăn Pháp rốt cuộc “ngon” ở chỗ nào. Về phần nữ hoàng tóc vàng, sau khi thấy hai người ăn xong liền nói vài câu khách sáo rồi lại biến mất ở cửa thư phòng. Có thể có chuyện gì đó thật sự phiền phức, cho nên cả bữa cơm nữ hoàng không ăn một miếng nào, tất cả thời gian đều dành cho việc cau mày suy nghĩ. Điều này thì hai người Hướng Nhật hoàn toàn có thể thấy được, nếu không phải vì biết có hai “người khách” ở đây, sợ rằng người ta cũng không có mặt tại bàn ăn. Cô nàng có mặt đơn giản vì phép lịch sự tối thiểu phải “tiếp khách” mà thôi.

- Hướng Quỳ, buổi tối ngươi ngủ ghế sa lông cho ta!

Vừa bước vào phòng, Phương đại thư ký bộc phát cơn tức giận nín nhịn từ bữa cơm đến bây giờ.

- Cô ngủ ghế sa lông, ta ngủ giường, cái này không cần cô nhắc tôi đã sớm biết rồi!

Hướng Nhật mang vẻ mặt vô tội nhìn nữ nhân gần như phát điên trước mặt.

- Ngươi nghe rõ cho ta, là ta ngủ giường -- ngươi ngủ ghế sa lông!

Phương Oánh Oánh hận không thể xông lên đá cho hắn mấy phát.

- Đạo lý ở đâu rồi không biết?

Hướng Nhật bất mãn nói.

- Hay là hai người chúng ta cứ ngủ chung giường đi! Mỗi người một nửa, nam vượt ranh giới thì bị đánh, nữ vượt ranh giới thì bị hôn môi, đây chính là đôi bên cùng có lợi!

- Ai thèm có lợi với ngươi!

Phương Oánh Oánh tức giận nghĩ thầm, tên này đúng là tưởng bở, hắn vượt ranh giới thì bị đánh một chút có đáng là gì, da hắn dày như vậy sợ rằng người đánh bị đau chớ không phải hắn, còn như mình vượt ranh giới thì lại bị chiếm tiện nghi, trên thế giới này có chuyện tốt như vậy sao?

- Dù sao ta cũng đã quyết định xong, nếu ngươi dám lên giường, hừ… Ngươi cứ thử xem sao!

- Cô đã nói như vậy , ta cũng chỉ còn cách…..

Hướng Nhật kéo dài giọng ra, lại thấy nữ thư ký lạnh lùng nhìn hắn, đành bất đắc dĩ lộ ra vẻ mặt đau khổ nói:

- ... ngủ ghế sa lông!

- Xem ra ngươi vẫn còn thức thời!

Phương Oánh Oánh đắc ý hừ nhẹ một tiếng, nàng xoay người đi về phía giường định trải ga giường.

Đột nhiên Hướng Nhật gọi nàng lại:

- À này, tôi chuẩn bị đi ra ngoài, cô có cần mua gì không, thuận tiện ta giúp cô mua?

- Ngươi muốn đi ra ngoài?

Phương Oánh Oánh xoay người lại hỏi tiếp:

- Đã trễ thế này còn ra ngoài làm gì?

- Bữa cơm vừa rồi ăn không no, giờ đi ra ngoài mua chút gì đó lấp đầy bụng, cô có muốn ăn gì thêm không?

Hướng Nhật thản nhiên nói.

- Ngươi lại muốn đi ăn tối?

Ánh mắt Phương Oánh Oánh nhìn hắn như đang nhìn một tên trư bát giới, nàng phất phất tay:

- Bỏ đi, ngươi đi mua đi, ta không cần gì đâu. Nhưng tốt nhất là ngươi trở về nhanh một chút.

- Cái này... ta không dám cam đoan.

Hướng nhật do dự nói.

- Mua thứ gì mà lâu như vậy?

Phương Oánh Oánh cau mày hỏi.

- He he he......

Khuôn mặt Hướng nhật hiện lên vẻ mập mờ:

- Mấy khi có dịp đến Pháp một chuyến, nếu như không lãng mạn một phen thì đúng là có lỗi với chính mình.

- Chẳng lẽ ngươi muốn đi dạo đêm ở cung điện Louvre?

Phương Oánh Oánh nhíu chặt mày hỏi.

- Mát à? Ta chỉ muốn đi kiếm vài nơi “đặc biệt” một chút, giống kiểu mấy khu ăn chơi ấy…..

- Cái gì?

Phương Oánh Oánh tức thời lại lên cơn điên muốn đánh cho tên nam nhân trước mắt một trận thê thảm, thì ra mục đích thật sự của hắn không phải là muốn lấp đầy bao tử, mà là cái ý nghĩ xấu xa trong đầu kia:

- Ý ngươi muốn đi tìm gái điếm…..

Có thể do ý thức được hai chữ “gái điếm” ở trong cùng câu nói thì vô cùng bất nhã, nàng đang nói cũng phải cố ngừng lại.

Nhưng sắc mặt Hướng Nhật vẫn tỉnh bơ:

- Cô cũng biết đấy, nam nhân khí huyết phương cương như ta nếu mà nhịn lâu ngày quá thì thân thể sẽ xảy ra vấn đề, cho nên….

- Cho nên ngươi cút ngay đi cho ta!

Phương Oánh Oánh oán hận tiến lên đạp hắn một phát, rồi lấy tay đẩy hắn ra bên ngoài.

- Buổi tối ngươi không cần trở về, ta sẽ khóa cửa lại, ngươi chết ở bên ngoài luôn thì tốt!

Nhìn cánh cửa nặng nề đóng lại, Hướng Nhật cười khổ vuốt vuốt mũi. Nếu như không dùng phương pháp này, hắn muốn dễ dàng đi ra ngoài mà không bị hoài nghi thật không dễ gì.

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #190