Chương 187: Không Để Phù Sa Trôi Qua Ruộng ...


Sau khi biết được các số đo làm cho người ta muốn chảy máu mũi của người "huynh đệ" mới nhận, Hướng Nhật liền chia tay nàng. Đương nhiên hắn cũng sẽ không ngu đến nỗi thật sự tự mình chạy đi tìm mua quần áo lót cho nàng, mà hắn tìm tới cô nàng vệ da sĩ đen nhờ vả, nhân tiện hỏi thăm một chút chuyện.

- Hướng tiên sinh, ngài tìm ta?

Nữ vện sĩ da đen có chút ngoài ý muốn nhìn gã đàn ông bất ngờ xuất hiện hỏi.

- Là như thế này, cái tên "thân vương" ngày hôm qua đến đây cô hẳn phải biết hắn đang ở nơi nào?

Hướng Nhật có ý định giết người diệt khẩu cho nên trước nhất hắn tất nhiên muốn tìm được nơi ở của đối phương.

- Ngài nói chính là Suoerkesi thân vương?

Nữ vệ sĩ da đen vẻ mặt nghi hoặc mà hỏi ngược lại hắn.

- Không sai, chính là hắn.

Hướng Nhật thật đúng là đã quên hẳn tên của cái gã hề hoàng thân quốc thích kia, nhớ mang máng có cái chữ "si", hiện tại vừa nghe cô nàng vệ sĩ da đen nhắc tới, quả thật là cái này không sai.

- Hướng tiên sinh, xin tha thứ ta nói câu không nên nói.

Nàng vệ sĩ da đen hạ thấp người:

- Cá nhân ta cũng không đồng ý ngài cùng thân vương điện hạ gần gũi quá, kì thật... Hắn cũng không thể xem là một người tốt.

- Đương nhiên! Ta cũng không có ý nghĩ cùng hắn thân cận, ta chỉ có một món nợ muốn tìm hắn tính toán cho rõ ràng.

Hướng Nhật ngoài mặt cười cười nhưng trong bụng dấu dao nói.

- Tính sổ?

Nàng vệ sĩ da đen sửng sốt, ngay sau đó lại nói:

- Vậy Hướng tiên sinh muốn chúng tôi hỗ trợ không? Ngài biết đấy, thân vương điện hạ cũng không phải một người rất tốt để nói chuyện.

- Cái này không cần, ta nghĩ ta đi tính sổ thì hắn không dám không trả!

Giọng nói của Hướng Nhật nghe lành lạnh, âm độc tàn nhẫn làm cho người ta sợ hãi.

Có lẽ nhớ tới hình tượng một nam nhân nào đó tung ra ba quyền đánh đổ bức tường, nữ vệ sĩ da đen không khuyên gì thêm nữa, chỉ nói:

- Thân vương Suoerkesy hiện ngụ tại vườn hoa Lúc-xăm-bua.

- Cảm ơn câu trả lời của nàng, Suzanne tiểu thư. Nhưng ta còn có một việc muốn nhờ nàng giúp đỡ.

Hướng Nhật lịch sự lễ độ nói.

- Mời ngài nói.

- Chuyện là như thế này, "người yêu"... của ta, bởi vì quần áo lót chưa kịp giặt cho nên muốn nhờ nàng giúp ta đi mua mấy bộ... Đây là số đo của nàng ấy.

Vừa nói, Hướng Nhật vừa đưa ra tờ giấy đã sớm chuẩn bị sẵn.

Vẻ mặt của cô nàng vệ sĩ da đen chợt ngẩn ra, nhưng lập tức lại khôi phục lại bình thường, chỉ là trên mặt lại hiện ra vẻ mập mờ khó hiểu rõ ràng không thể chối cãi, tiếp nhận tờ giấy kia của hắn đưa cho mình nói:

- Rất vui, Hướng tiên sinh.

Vừa nói, nàng xoay người muốn đi ra.

- Chờ một chút!

Hướng Nhật gọi nàng lại:

- Ta còn chưa đưa tiền.

- Không cần, Hướng tiên sinh. Ngài là khách, nữ hoàng bệ hạ đã căn dặn, chỉ cần Hướng tiên sinh ngài muốn, hết thảy sở phí đều là do trang viên xuất ra.

- Làm vậy thật là thấy xấu hổ quá?

Hướng Nhật xoa xoa bàn tay, đột nhiên áp sát vào nữ vệ sĩ da đen nói:

- Suzanne tiểu thư, nếu như có thể nói, phiền cô tại nơi bán đồ quần áo lót chọn hộ cho ta một bộ thật "đặc biệt", tốt nhất là loại toàn bộ trong suốt...

Nói xong lời cuối cùng, trên mặt của hắn nở nụ cười đầy ngượng ngạo. Người anh em yêu quý kia ơi, cũng đừng trách người anh này phải dùng tí chất xám, ai bảo nàng xinh đẹp động lòng người đến vậy chứ? Ta cũng chỉ vì "không để phù sa chảy tới ruộng người ngoài", có phải không?

Nữ vệ sĩ da đen không nói gì thêm, làm như ngầm hiểu chuyện gì đó gật gật đầu.

olo

Thành phố Bắc Hải, khu biệt thự Chân Long, căn biệt thự số "88", bên trong một căn phòng ngủ sáng sủa sạch sẽ.

Sở Sở nghiêng người dựa vào thành giường, trên mặt còn vương vài giọt nước mắt vẫn còn chưa khô. Còn Thạch Thanh thì đang ngồi cách nàng không xa, mắt cũng đang mở to xuất thần nhìn một chỗ nào đó.

- Chị Thanh, chị nói cho em biết có phải Hướng Quỳ không cần em nữa phải không?

Càng suy nghĩ, Sở Sở không khỏi càng thêm u buồn.

- Làm gì có chuyện đó? Sư phụ thật rất yêu em mà!

Thạch Thanh nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, ôn nhu vuốt ve mái tóc Sở Sở, nói lời an ủi nàng.

- Vậy hắn tại sao gọi người khác là bà xã hả? Hơn nữa lâu như vậy cũng không có tới tìm em?

Sở Sở vừa nói nước mắt vừa rơi lã chã, rồi chợt nhớ lại tình cảnh mà nàng gặp phải trong bệnh viện, trong lòng nàng không khỏi đau đớn từng đợt.

- Ai…

Thạch Thanh thở ra một hơi thật dài. Sư phụ ơi là sư phụ! Chàng không thể chung tình một chút sao hả? Nhưng rồi lòng nàng đột nhiên sửng sốt, nếu như nói có chuyện "chung thủy" vậy thì bản thân mình phải làm sao bây giờ?

- Kì thật, em biết chị cũng thích Hướng Quỳ có đúng hay không?

Sở Sở bất thình lình nói.

Thạch Thanh toàn thân cứng đờ, ánh mắt phức tạp không hiểu nhìn cô em nhỏ học cùng mà mình đang ôm trong lòng nói:

- Sở Sở, em…

- Chị muốn hỏi em tại sao biết phải không?

Sở Sở lau nước mắt trên mặt, giọng nói cô đơn còn kèm theo một chút chua xót làm người khác đau lòng:

- Ngày đó, lúc chị đang ở trong phòng tắm, em biết Hướng Quỳ hắn đang ở bên trong, chị còn nói là bởi vì không cẩn thận té ngã xuống đất…

- Sở Sở, xin lỗi...

Thạch Thanh không nghĩ tới cô em bạn học của mình nhìn bề ngoài thì như một người không giấu chuyện gì trong bụng, nhưng thật ra cái gì nàng ta cũng đều biết chỉ không nói ra mà thôi. Có thể thấy nàng bình thường bề ngoài thì vui cười nhưng trong lòng thì thống khổ biết bao:

- Sở Sở, em hãy nghe chị nói, ngày đó là hắn nghĩ nhầm chị là em, nghĩ là em đang ở bên trong đó tắm rửa...

- Chị Thanh, nếu đó là một người con trai mà chị chán ghét thì chị có vì hắn mà che chở không?

Sở Sở bất ngờ hỏi.

- Chị...

Thạch Thanh nhất thời không biết nói cái gì cho phải, thực ra nàng cũng không còn lời gì mà phản bác, bởi vì nàng quả thật cũng giống như lời mà Sở Sở nói – nàng đã thật sự thích cái tên sư phụ cầm thú kia rồi!

- Kì thật em cũng không trách chị. Chị Thanh, chị biết không? Khoảng thời gian đầu em quả thật rất đau lòng, nhưng mà sau đó em đã nghĩ lại, nếu như em cùng chị đồng thời gả cho Hướng Quỳ, như vậy chúng ta có thể vĩnh viễn cùng nhau kề cận.

Sở Sở thành thật thổ lộ tấm lòng, vẻ mặt như đang mơ màng nhớ chuyện đã qua.

- Cảm ơn!

Thạch Thanh đột nhiên muốn rơi lệ, đem người mà mình đang ôm trong lòng ôm chặt hơn nữa. Người bạn học trước mắt này thật là ngây thơ khờ khạo, chỉ tự trách là mình đã lừa gạt nàng.

- Chị Thanh, bắt đầu từ trưa ngày hôm qua em thấy chị thường xuyên một mình ngẩn người, có phải có chuyện gì chị gạt em phải không?

Sở Sở ngẩng đầu lên hỏi.

- Chị...

Thạch Thanh do dự thật lâu, rốt cuộc cắn răng một cái nói:

- Sư phụ, anh ấy... đã ra nước ngoài.

- Ra nước ngoài rồi sao?

Khuôn mặt của Sở Sở trong nháy mắt trở nên trắng bệch, ánh mắt cũng trở nên trống rỗng, miệng thì thì thào nhắc đi nhắc lại câu:

- Hắn không cần em nữa sao, hắn không cần em nữa sao…

- Sở Sở, em làm sao vậy?

Thạch Thanh chú ý thấy nàng có vẻ bất thường, vội vàng lắc lắc người nàng vài cái hỏi.

- Hắn không cần em nữa sao…

Sở Sở trông giống như một con búp bê vô hồn, tùy ý để Thạch Thanh lắc lắc mình

- Sở Sở, em đừng làm chị sợ mà! Sở Sở...

Thạch Thanh nước mắt đã tuôn dài trên mặt, mọi vật trước mắt như mờ đi:

- Sở Sở, em hãy nghe chị nói, sư phụ anh ấy sẽ trở về thôi, sư phụ sẽ trở về nhanh thôi...

- Sẽ trở về sao?

Có lẽ là do nghe được những lời này nên Sở Sở như lập tức hoàn hồn, ôm chầm lấy cánh tay Thạch Thanh nói:

- Chị Thanh, chị không có gạt em đúng không? Hướng Quỳ hắn nhất định sẽ trở về đúng không ?

- Đúng vậy, sư phụ nói hắn qua vài ngày sẽ trở lại, có lẽ ngày thứ Hai chúng ta đi học có thể sẽ nhìn thấy hắn.

- Ngày thứ Hai? Là thứ Hai? Vậy hôm nay là ngày thứ mấy trong tuần? Hôm nay có phải là thứ Hai hay không? A, đúng rồi, em muốn đi học, em muốn đi gặp hắn...

Vừa nói, Sở Sở như muốn vùng thoát khỏi lòng Thạch Thanh, thân thể đang muốn rời khỏi giường, lại bị Thạch Thanh ôm lấy, khản tiếng nói:

- Sở Sở, Sở Sở, em tỉnh lại đi, hôm nay là thứ Sáu…

- Thứ Sáu sao?

Sở Sở thoáng cái như ngây người đi, nói tiếp:

- Vậy là hắn không còn cần em nữa rồi…

Vừa nói cả người như xụi lơ ngã nhào vào lòng Thạch Thanh.

- Không phải vậy đâu, Sở Sở, sư phụ không phải là hạng người đó.

Không tin em cứ gọi điện thoại, gọi rồi em sẽ biết…

- Gọi điện thoại? Đúng, em muốn gọi điện thoại...

Vừa nói, nàng vừa lại giãy dụa đứng lên đi tìm điện thoại, nhưng bởi vì trong đầu nàng giờ phút này hoàn toàn là một mảng trống không, căn bản không biết điện thoại ở đâu. Thạch Thanh cố ngăn dòng nước mắt, giúp nàng lấy điện thoại, lục tìm cho đến khi thấy chữ "hận ngươi cả đời" hiện lên trên màn hình...

Mà giờ phút này cũng tại một nơi tại thành phố Bắc Hải, một người nào đó cũng đang rất "chờ mong" một gã lưu manh nào đó.

- Thật đáng chết!

Nhâm Quân hung tợn cắn một miếng to vào cái đùi gà đang cầm ở trong tay.

- Cái đó không phải là Tiểu Hướng, là cái đùi gà, con đừng có nhìn lầm.

Mẹ của Nhâm Quân ngồi bên nhắc nhở nàng.

- Mẹ, đừng có nhắc tới cái kẻ lưu manh bội tình phụ nghĩa kia trước mặt con nữa!

Nhâm Quân nói xong lại cắn một cái mạnh vào cái đùi gà, giống như cái thứ nàng đang cắn phải cũng không phải là cái đùi gà mà là thịt của tên lưu manh nào đó mà nàng vừa nhắc tới. Thực ra thì nàng đang rất giận, chuyện này không phải là do ngày hôm nàng trước mặt mẹ nàng mạnh mồm mạnh miệng cam đoan rằng sẽ mang người nào đó đến nhà chơi…

Mà xấu hổ tới bây giờ cũng chưa thấy mặt hắn, chính nàng hôm qua đã giải thích cho hắn rõ ràng, rồi dặn đi dặn về, thế mà hắn vẫn không cho nàng tí mặt mũi nào, quá ê chề!

- Ai da, con cũng thiệt là, Tiểu Hướng nói không chừng có chuyện gì quan trọng nên không thể tới thôi, con cũng đừng để trong lòng. Mẹ xem Tiểu Hướng hắn đã thành nhân, nếu như không phải có chuyện gì trọng yếu hắn nhất định sẽ không thất hứa như vậy!

Mẹ của Nhâm Quân ở bên cạnh an ủi nàng, người trẻ tuổi kia là người mà bà xem trọng, cho nên tự nhiên là sẽ nói tốt cho hắn.

- Nhưng mà có chuyện gì tự nhiên còn quan trọng hơn cả yêu cầu của con chứ hả? Tốt nhất đừng để cho con gặp hắn trong trường học, nếu không thấy một lần đánh một lần...

- Đủ rồi!

Mẹ của nàng vì nghe được những lời này mà cơn giận bốc lên nói:

- Con nhìn con bây giờ xem hình dáng giống cái thứ gì hả? Con gái con đứa gì mà mở miệng là đòi đánh đòi giết? Mẹ nói cho con nghe, Tiểu Hướng là con rể mà mẹ coi trọng, con nếu hù dọa hắn chạy, mẹ không tha cho con đâu!

- Mẹ… sao tự nhiên nói con như vậy, chẳng lẽ trong mắt mẹ còn coi người ngoài còn thân thích hơn con sao?

Nhâm Quân vẻ mặt đầy oan ức nói. Hiểu lầm của mẹ mình về quan hệ giữa nàng với người nào đó đã hình thành từ lâu, nếu như bây giờ nàng giải thích cho ngọn ngành thì khẳng định sẽ bị cho là nàng cùng người nào đó phát sinh mâu thuẫn do đó làm cho người ta "không nể tình", nàng dám bị mắng cho một trận, thậm chí đoạn tuyệt quan hệ mẹ-con cũng không chừng. Ai bảo tên chết bầm kia không biết dùng cái phương pháp gì tự nhiên làm cho chính mẹ mình coi trọng hắn đến vậy.

- Ở trong mắt ta, con rể mới là thân thiết nhất!

Nhâm mẫu cũng không thèm để ý tới nét mặt càng lúc càng cau có của con mình, lại buông thêm một câu đầy khẳng định. Bất quá bà hiện tại trong lòng cũng quả thật có chút không kiên nhẫn, lẽ ra đối phương đáp ứng rồi sẽ không nên có chuyện không đến như vầy, cho dù có chuyện trọng yếu cũng nên báo một tiếng, nhưng mà hiện tại không có một chút tin tức, chẳng lẽ là... Nhâm mẫu vừa nghĩ ngợi vừa nhìn con gái mình đang ở bên cạnh, bất ngờ hỏi:

- Tiểu Quân, con ngày hôm qua cuối cùng đã nói gì với Tiểu Hướng vậy?

Trong bụng Nhâm Quân đang mắng thầm cái tên chết bầm nào đó, ngoài miệng theo phản ứng vô thức mà mắng:

- Con đã nói rồi, nếu như ngày mai mà hắn còn không có tới, con sẽ cho hắn…

Nói tới đây đột nhiên ngừng hẳn lại, nàng ý thức được mình đang nói tới cái gì, hơn nữa cũng hiểu rõ hậu quả khi mà mẹ mình nổi giận, lập tức thấp giọng nói một câu:

- Con ăn no rồi, con trở về phòng học bài đây.

Nói xong lập tức ba chân bốn cẳng chạy đi.

- Cô đứng lại đó cho tôi!

Quả nhiên, Nhâm mẫu thật sự đã phải dùng đến uy làm mẹ của mình, mặc dù bà không rõ lắm những gì còn chưa nói xong kia là cái gì, nhưng từ giọng nói đầy uy hiếp của con gái, khẳng định nó không hay ho gì. Cũng khó trách bây giờ học trò của bà còn chưa tới, nguyên do là bị con gái mình làm cho tức giận. Một người đàn ông có đại lượng đến đâu chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho một người phụ nữ luôn khiêu khích mình, rồi còn lặp đi lặp lại nhiều lần:

- Cô không phải là muốn chọc tôi tức chết hay sao!

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #187