Chương 176: Kế Hoạch X-Man


Khách sạn là khách sạn năm sao, căn phòng "tổng thống" loại phòng sang nhất của khách sạn

Không biết là trùng hợp hay cố ý, phòng Hướng Nhật lại đối diện với phòng của Phương thư ký, đây không phải là làm cho hai người thành thế đối địch sao?

Hoàn hảo, Hướng Nhật không để ý mà Phương Oánh Oánh cũng không phản đối, thực ra điều này cũng hợp ý nàng, nếu để cho hai người cách vách thì có ép buộc nàng cũng không muốn ở cạnh cái tên đàng điếm kia.

Mà thanh niên đẹp trai Lỗ Tử Ngưu kia, tổng phụ trách chi nhánh công ty tại Paris, tuổi còn trẻ mà đã làm tới vị trí này tất nhiên thực lực cùng nhãn lực phải hơn người. Mặc dù không hiểu rõ lai lịch của vị đại diện toàn quyền nhưng nhất định không nên trêu vào, lại thấy đối phương cùng Phương thư ký dường như có cái gì đó rất ám muội, cho nên vì tiền đồ của mình hắn đành buông tha cực phẩm mỹ nữ ngực bự mê người kia. Sau khi thông báo công ty sẽ tổ chức một bữa tiệc đón tiếp vào buổi tối, thấy hai người đi đường mệt mỏi muốn nghỉ ngơi nên hắn sớm rời đi.

Vừa thấy đối phương rời đi, Hướng Nhật lập tức vào phòng khóa cửa lại, sau đó nhanh chóng mang quyển sổ màu xanh lấy được từ trên máy bay ra.

Mở trang đầu tiên, hắn bị hấp dẫn bởi dòng tiếng Anh viết tay—Máy bay tàng hình, từ lý luận đến thực tế.

Hướng Nhật trong lòng kích động, đây là thứ tốt a! Máy bay tàng hình, vật cũng như tên có thể tàng hình, không phải thật sự "tàng hình", chỉ là ra-đa không dò xét theo dõi được nhưng dùng mắt thường lại có thể nhìn thấy, nhưng chỉ cần như vậy đã có thể được gọi là "tàng hình”. Tốc độ máy bay nhanh như vậy, chỉ cần lắp đặt vũ khí tối tân, tránh khỏi dò xét của ra-đa, làm cho địch thủ chưa kịp phòng bị đã tan xương nát thịt.

Nhưng hiện tại trên thế giới rất ít xuất hiện chiến tranh, nghiên cứu chế tạo chủ yếu là dùng để phục vụ công việc tình báo gián điệp, có thể thám thính việc bố trí quân sự cùng xu hướng lực lượng vũ trang của các nước khác rất tốt.

Hơn nữa máy bay tàng hình đã có rất nhiêu quốc gia hiện tại nghiên cứu chế tạo hoặc đã chế tạo thành công, nhưng cho dù thành công cũng không tránh được tất cả các hệ thống ra-đa, chỉ cần ở một khoảng cách gần hoặc là gặp phải hệ thống ra-đa đặc biệt chuyên dùng để đối phó với máy bay tàng hình thì có thể bị phát hiện. Cho nên thuyết máy bay tàng hình chẳng có vẻ gì là bí mật lớn, nhưng Hướng Nhật từ vẻ mặt của nhưng kẻ cướp kia khẳng định tài liệu trong tay mình có chỗ độc đáo có thể qua mặt hầu hết các hệ thống ra-đa.

Càng xem Hướng Nhật lại càng khiếp sợ, quyển sổ này chính là thuyết máy bay tàng hình tân tiến nhất, nói cách khác là có thể tránh ra-đa dò xét mà ngay cả mắt thường cũng không thể phát hiện, hoàn toàn tàng hình. Cho dù máy bay có bay qua cũng chỉ tưởng một trận gió mạnh mà thôi.

Bên trong cuốn sổ chẳng những ghi chi tiết lý luận về tàng hình mà còn ghi rõ quá trình chế tạo máy bay tàng hình, kinh phí chế tạo tất cả các bước, thậm chí còn có cả tên của những nhân viên nghiên cứu cùng những ghi chép của họ mỗi khi có đột phá.

Nhất là trong đó có phần ghi chép của một vị tiến sĩ nghiên cứu, rất đầy đủ chi tiết đến hoàn hảo, hơn nữa còn ghi lại những cảm xúc của ông ta. Hướng Nhật mơ hồ cảm giác được vị tiến sĩ này chính là tác giả của tư liệu, hơn nữa còn là lão già râu bạc xui xẻo chết trên máy bay.

Đáng tiếc không rõ tại sao ông già đó lại đem tài liệu quan trọng thế này mang đi. Nhưng Hướng Nhật cũng không quản nhiều, hiện tại hắn đang chìm đắm trong vui mừng lẫn sợ hãi. F*ck, có thứ này cho dù mình phải bỏ vốn vài tỷ vẫn có thể thu hồi mà còn có thể kiếm thêm được một món tiền lãi khổng lồ. Còn như kiếm được bao nhiêu thì cứ thử nghĩ chỉ riên kinh phí nghiên cứu chế tạo xuất ra cũng phải vượt qua con số mười tỷ Mỹ kim, xem ra bán mấy trăm triệu Mỹ kim cũng không thành vấn đề. Vấn đề ở đây là bán cho ai, món hàng này tin rằng cá nhân muốn mua cũng không ít, cho lên chuyện liên lạc mua bán tìm đối tác là vấn đề hàng đầu.

Hướng Nhật đột nhiên vỗ đầu mình một cái, mặc dù mình là đại lưu manh nhưng thế nào đi nữa đường đường chánh chánh cũng là con cháu của Rồng (Han Chinese), có bán thì cũng bán cho quốc gia mình mới đúng…..

Không thể nào lại vì chút “tiền nhỏ” mà quên đi lợi ích quốc gia? Mặc dù tổn thất cho bản thân không ít nhưng ai bảo mình yêu nước chứ?

Quyết định như vậy, Hướng Nhật không nghĩ vớ vẩn nữa, chỉ chờ khi về nước tìm cách bán đi, hy vọng quốc gia sẽ không bạc đãi mình.

Tâm tình vô cùng sảng khoái, lưu manh thoải mái tắm rửa một phát, ăn mặc chỉnh tề rồi chuẩn bị ra ngoài dạo một vòng, tiện thể liên lạc với nữ hoàng tóc vàng.

Nhưng ngoài dự liệu của Hướng Nhật, khi hắn vừa mở cửa phòng thì thấy cô nàng thư ký ngực bự mới kết làm “huynh đệ” không lâu đang chuẩn bị nhấn chuông phòng mình, khi thấy hắn đột nhiên đi ra thì giật mình kinh hãi.

- Cô tìm tôi có việc gì?

Thấy đối phương muốn nói lại thôi, Hướng Nhật mở miệng nói trước.

- Ta định đi ra ngoài mua sắm ít đồ, ngươi có thể hay không….

Phương Oánh Oánh có chút không tự nhiên nói. Thực ra, nàng có chút xấu hổ khi mở miệng bởi vì nịt ngực cỡ to từ size E trở lên ở trong nước rất khó mua nên chỉ ra nước ngoài mua mới được, mà Phương Oánh Oánh trước khi đi đã có ý này nên chỉ mang theo một cái để thay đổi. Mới vừa rồi nàng tắm rửa đã thay một cái, mà buổi tối lại có dạ yến, đến lúc đó khẳng định sẽ ra mồ hôi, trở về phải tắm lại sẽ không có đồ thay, cho nên nàng nghĩ tranh thủ lúc rảnh rỗi đi ra ngoài mua thêm vài cái, nhưng mua sắm ở nơi lạ lẫm, Phương Oánh Oánh có chút sợ hãi.

- Nói cái gì có hay không, chúng ta không phải huynh đệ sao? Mọi việc đều tốt, cho dù làm phu khuân vác cũng không đáng ngại.

Hướng Nhật vung tay múa chân nói, tâm tình hắn đang khoan khoái nên với người nào đó khách khí như vậy, hắn đương nhiên cũng không cự tuyệt, hiện giờ hắn cũng muốn đi ra ngoài, có người đẹp đi cùng sao lại từ chối chứ?

- Như vậy cảm ơn ông chủ!

- Ôi, đừng gọi ông chủ, chúng ta là huynh đệ mà!

Hướng Nhật nhấn mạnh, tin tưởng chỉ cần làm mặt dày, đối phương cũng không đối nghịch với mình chứ?

olo

Một khu rừng rậm ở cách đông nam Saint Franc Sith một trăm kilomet, ai có thể ngờ ở sâu phía dưới rừng mười mét lại có một phòng thí nghiệm khổng lồ đường kính vài trăm mét, được lắp đặt các thiết bị tân tiến nhất, tụ hợp các nhà khoa học hàng đầu với hệ thống bảo vệ nghiêm mật nhất.

Ngay lúc này tại một căn phòng kín, một trung niên da trắng khoảng năm mươi tuổi ánh mắt sắc bén như dao đang nhìn một thanh niên trên dưới ba mươi tuổi cách đó không xa lớn tiếng quát:

- Đồ chết bầm! Anh nói nhiệm vụ của họ đã thất bại?

- Đúng vậy, tướng quân!

Người thanh niên vẫn đang cố gắng duy trì tư thế của một quân nhân, hoàn toàn như không thấy vẻ mặt dữ tợn của gã tướng quân.

- Vậy bọn họ đâu? Đáng chết, ta muốn đưa chúng ra tòa án binh!

- Đã bị bắt tại nước Pháp.

- Đáng chết, thật đáng chết!

Gã da trắng phẫn nộ mắng:

- Vậy "dẫn độ" chúng về nước, điều đó anh cũng không biết sao, đại tá Wurster?

Người thanh niên chần chừ một chút rồi nói:

- Sợ rằng không được, tướng quân, tội của bọn họ là không tặc bị bắt với tội danh thuộc phần tử khủng bố.

- Cái gì!

Gã tướng quân da trắng run lên làm cái kiểu tóc chải bóng mượt cũng rung theo, giọng hung tợn nói:

- Carlos chết tiệt, ta muốn treo cổ cả đám bọn bay!

Sau khi phát tiết, gã tướng quân da trắng dần dần tỉnh táo lại, quay sang nói với người thanh niên:

- Đại tá Wurster, anh có thể giải thích cho tôi biết tại sao những chiến sĩ tinh anh của chúng ta ngay cả một chuyện nhỏ như vậy cũng không hoàn thành hay không? Chẳng lẽ trên máy bay có một đại đội cảnh sát hay cách huấn luyện của chúng ta có vấn đề, huấn luyện ra một đám phế vật chỉ biết uống rượu chơi gái?

- Không, thưa tướng quân.

Gã thanh niên nói tiếp:

- Cách huấn luyện của chúng ta là hoàn thiện nhất trên thế giới, máy bay cũng không có đại đội cảnh sát, sở dĩ thất bại bởi vì cả đám bị một người đánh ngã….

- Ha ha ha......

Không đợi hắn nói xong, gã tướng quân da trắng không nhịn được cười ha hả:

- Đáng chết! Anh còn nói không có vấn đề, tại sao bọn họ ngay cả một người cũng không đối phó được? A, được rồi, anh nói chính là đánh ngã,….. Chẳng lẽ bọn họ cầm vũ khí trên tay lại bị một kẻ tay không tấc sắt đánh cho một trận? Đại tá Wurster, anh đang nói đùa sao?

- Xin tha lỗi, tướng quân! Người kia cũng không phải loại bình thường, theo phân tích của căn cứ thực lực của hắn rất cường đại….

- Đủ rồi!

Gã da trắng phẫn nộ ngăn lại nói:

- Đại tá Wurster, anh cho rằng hắn là siêu nhân à?

- Tướng quân, cho dù không thừa nhận nhưng không thể không nói hắn cách siêu nhân cũng không xa. Bởi vì theo điều tra của căn cứ, trong nháy mắt hắn đã đánh bại bốn chiến sĩ đã qua huấn luyện "đặc biệt”

- Tôi hy vọng anh không phải đang nói đùa, đại tá Wurster!

Gã tướng quân da trắng lạnh lùng cảnh cáo, sau đó trào phúng hỏi:

- Anh có thể giúp tôi hình dung "siêu nhân" ấy là dạng gì không? Là thân cao mười thước trở lên hay là nắm đấm so với của anh to hơn?

Viên thanh niên đại tá không chú ý tới giọng nói châm biếm của gã tướng quân da trắng, vẫn như trước đều đều nói:

- Theo căn cứ điều tra, hắn chỉ cao 1m60 , cân nặng không quá sáu mươi kilogram, tay phải vẫn đang bị thương….

- Anh nói là những chiến sĩ của chúng ta tốn rất nhiều tiền để huấn luyện đều bị một anh bạn "nhỏ con" đánh ngã sao? Đại tá Wurster, tôi nghĩ anh nên tìm bác sĩ, hoặc là….

Nói tới đây, gã tướng quân da trắng giọng ác độc nói:

- Tôi đưa anh ra tòa án binh, tội danh là bất lực trong công việc, lừa gạt cấp trên!

Đối với sự uy hiếp của cấp trên, viên thanh niên đại tá vẫn không nói gì như thể mọi chuyện không liên quan tới hắn:

- Tướng quân, có chuyện tôi quên nói, hắn là người Trung Quốc!

- Người Trung Quốc thì sao, đại tá Wurster? Anh định nói cho tôi biết cái bọn khỉ da vàng ấy đột nhiên biến thành siêu nhân, hoặc là….. Đồ chết tiệt, anh lại tìm lý do này để chạy tội?

Có lẽ không nghĩ ra cái hình tượng ví von kia, gã tướng quân da trắng tức giận hỏi.

- Trung Quốc có năm nghìn năm lịch sử, đất nước họ rất thần bí, tôi nghĩ tướng quân nhất định đã nghe qua “công phu" Trung Quốc…..

- Đồ chết bầm! Anh nhất định xem phim Bruce Lee (Lý Tiểu Long) hơi nhiều rồi. Wurster, tôi cảnh cáo anh lần cuối cùng, nếu như còn nói hưu nói vượn tôi lập tức đưa anh tới trại tâm thần, không, là toà án binh tối cao!

- Vậy nói thế nào thì tướng quân mới tin đây?

- Được rồi, tên chết tiệt! Nếu như anh có thể đem cái chén trong tay tôi biến thành một khối, tôi có thể tin tưởng tên chết tiệt anh không lừa gạt tôi!

Gã tướng quân da trắng cầm lấy một cái chén hợp kim rắn chắc trên bàn. Hắn cũng chẳng muốn phí lời, đừng nghĩ tới chuyện lấy tay bóp, ngay cả có lấy búa đập chưa chắc đã lưu lại dấu vết.

Nhưng hắn không thể ngờ, viên thanh niên đại tá tiến đến cầm lấy cái chén trên tay hắn rồi nói:

- Như ngài mong muốn!

Nói xong dùng lực hai tay xiết lại khiến cái chén bằng hợp kim rắn chắc ngay cả búa đập cũng không bể biến thành một khối cầu.

- Này….

Gã da trắng như gặp quỷ:

- Wurster, anh đang làm ảo thuật à?

Viên thanh niên đại tá lần này không trả lời mà hỏi ngược lại:

- Không biết tướng quân có nghe nói tới "kế hoạch X-man" hay không?

- Chẳng lẽ… truyền thuyết là thật?

Gã tướng quân da trắng thì thào.

- Hiện tại tướng quân đã tin lời tôi nói rồi chứ?

Có lẽ bị động chạm tới uy nghiêm, gã da trắng hung tợn đứng lên:

- Quỷ tha ma bắt! Tôi mặc kệ rốt cuộc là người gì, hãy đem đồ vật kia trở về, tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay người khác, cho dù không lấy được cũng tìm cách hủy nó đi! Hiểu chưa? Còn chuyện tên khỉ da vàng, nếu có thể thì giết phứt hắn đi!

- Như ngài mong muốn!

Viên thanh niên đại tá khom người, rồi xoay người bước ra khỏi căn phòng.

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #176