Chương 174: Khẩu Súng Phát Nổ Một Cách Khác ...


- Tốt lắm, thưa quý ông quý bà, cảm ơn các vị đã hào phóng, nhưng hôm nay chúng tôi còn có chuyện phải làm, việc cướp bóc xin được dừng lại ở đây, lần sau chúng ta sẽ gặp lại!

Gã cầm đầu người da trắng có vẻ cũng có óc hài hước, sau khi nhe ra hàm răng trắng nhởn trước mặt mọi người, hắn ra hiệu cho hai tên đồng bọn ngừng việc cướp bóc.

Mấy hành khách ngồi hàng ghế sau không bị cướp nên đều thở phào một hơi, cảm tạ Thượng Đế nhân từ đã nghe thấy lời cầu nguyện chân thành của họ, đồng thời cũng thầm có chút thương cảm đối với đám hành khách ngồi phía trước. Còn số hành khách ngồi phía trước bị cướp sạch không còn gì thì giờ đây trong lòng một mực tức giận nguyền rủa bọn cướp đáng chết, bởi vì nếu không có bọn chúng thì chính mình sẽ không bi thảm đến nỗi sinh mạng cũng không nắm trong tay như thế này, hơn nữa, họ cũng cảm thấy "bị" đối xử bất công, chủ yếu là vì mình bị cướp mà những người ngồi sau lại không bị tổn hại gì, điều này làm cho bọn họ khó có thể chấp nhận.

Hướng Nhật cũng cảm thấy cô nàng bên cạnh đang thở phào, chứng tỏ nàng thật sự rất lo lắng cho vật gì đó trong túi của mình, nhưng giờ phút này Hướng Nhật cũng không rảnh đi quan tâm chuyện này, bởi vì hắn phát hiện cơ hội ra tay đã tới. Sau khi tên cướp người da trắng cùng đồng bọn tụ họp lại, ngay sau đó yêu cầu cô nàng tiếp viên hàng không đang có vẻ mặt hoảng sợ ở một bên đi lấy dù, Hướng Nhật đã đoán được ý đồ của bọn cướp, không ngờ bọn chúng không đợi máy bay đáp xuống mà chuẩn bị nhảy dù thoát đi ngay giữa đường. Điều này làm cho Hướng Nhật không khỏi bội phục sự can đảm của bọn chúng, phải biết rằng, việc nhảy dù này không phải việc nhảy dù bình thường như lúc huấn luyện, mà là từ độ cao mấy nghìn mét, chỉ cần một chút sai lầm sẽ dẫn đến kết cục tan xác.

Thấy nữ tiếp viên hàng không đi vào cabin, mấy tên cướp cũng bị hấp dẫn chú ý nhìn theo, Hướng Nhật đứng dậy. Phương Oánh Oánh bên cạnh sợ giật thót người, vội vàng đưa tay kéo hắn lại, mặc dù tên công tử bột này quả thật rất đáng ghét, nhưng Phương Oánh Oánh còn chưa đến nỗi mong hắn chết...

Hướng Nhật hơi né người một chút, tránh khỏi sự lôi kéo của cô nàng thư ký ngực bự, đồng thời cũng cúi đầu xuống mắng nhỏ một câu:

- Nhiều chuyện!

Động tác của Phương Oánh Oánh lập tức dừng lại, ánh mắt như bốc hỏa, sau đó oán hận rút tay về. Chính mình có lòng tốt giúp hắn, không ngờ lại nhận được kết quả như vậy. Quên đi, hắn muốn chết thì cho hắn chết, dù sao sống chết của hắn cũng không liên quan đến mình! Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ánh mắt cũng không nhịn được dán lên người lưu manh.

- Ê! Mày muốn làm gì?

Hướng Nhật chưa đi được mấy bước thì đã bị gã người da đen trong bọn cướp phát hiện.

- Tôi muốn đi toa-lét …

Hướng Nhật sớm đã chuẩn bị lý do đối phó, thậm chí trên mặt còn tỏ ra vẻ sợ hãi. Nhưng đám hành khách bên cạnh không khỏi toát mồ hôi lạnh vì hắn, trong lúc này cho dù nhịn không được cũng phải tè ra quần chứ, không ngờ lại đi mua phiền toái trêu vào bọn cướp, đây không phải là tự tìm cái chết sao?

- F**k! Mày cứ tiểu ra quần cũng được mà!

Tên cướp người da đen cười nói một cách trắng trợn.

Nhưng Hướng Nhật vẫn tỏ thái độ “cầu khẩn”:

- Thưa ông, có thể giúp tôi một chút được không…

Nói xong, hắn ra vẻ như sắp khóc đến nơi. Điều này khiến cho đám hành khách bên cạnh mặt toát ra vẻ khinh thường, đương nhiên là vì gã trẻ tuổi hèn nhát đến đáng thương trước mắt, chả có chút khí khái nam nhân nào, đường đường là một nam nhân lớn như vậy không thể ngờ lại đi khóc lóc như đàn bà? Nhưng bọn họ quên mất rằng, cách đây ít phút, trước họng súng của bọn cướp, chính mình cũng đã lộ ra vẻ sợ hãi như thế nào.

Ngay cả Phương Oánh Oánh vốn không xem trọng tên công tử bột nào đó cũng có ấn tượng rất xấu đối với hắn, nàng nghĩ hắn quả nhiên là một tên thiếu gia chỉ biết ăn chơi đàng điếm, khi gặp phải kẻ mạnh thì lập tức lộ ra bộ mặt nhát gan đến như vây, thậm chí có thể nói giống như là chó vẫy đuôi chủ, trong lòng nàng lại càng thêm khinh thường lưu manh.

- Mày thật nhiều chuyện! Có tin tao cho mày một phát vào đầu hay không?

Đối với kẻ thích mua lấy phiền toái, tên cướp người da đen không nhịn được quơ quơ khẩu súng trên tay.

- Đủ rồi, Andrew!

Tên thủ lĩnh người da trắng thấy kẻ dưới tay có xu hướng đánh người thì lập tức ngăn hắn lại, sau đó quay về phía gã trẻ tuổi vừa yêu cầu được đi toa-lét kia nói:

- Mày đi đi.

- Cảm ơn, cảm ơn …

Hướng Nhật vội vàng nói lời cảm ơn, nhưng trong lòng lại thầm kêu đáng tiếc, nếu gã da đen kia xông tới, mình trước tiên sẽ hạ gục hắn, sau đó ném hắn về phía ba tên cướp còn lại, thế là xong. Nhưng hiện tại xem ra chỉ còn cách chờ cơ hội lại gần mới giải quyết được bọn chúng một lượt. Thực ra, Hướng Nhật không phải không có phương pháp xử lý bọn chúng từ xa, chỉ cần một cú “Phách không quyền” cũng đủ khiến đối phương đo sàn, nhưng hắn có lý do để không sử dụng kỹ năng ấy: một là không muốn bại lộ thực lực của mình, hai là đã làm anh hùng dĩ nhiên không thể để người khác bị thương, nếu không hình tượng anh hùng này sẽ bị suy giảm nghiêm trọng.

Phòng toa-lét nằm cách bốn tên cướp không xa, nhìn Hướng Nhật càng ngày càng đi đến gần, bọn cướp không hề cảm thấy có chút nguy cơ nào. Thực ra cái này cũng không trách được bọn chúng, ai bảo bề ngoài của người nào đó quả thật có chút thê thảm, chưa nói đến thân hình gầy yếu, tay phải còn bị băng bó, cho dù không phải là người tàn phế bậc nhất thì ít ra cũng không kém cái mức độ ấy bao nhiêu...

Điều này đúng là muốn một kết quả mà Hướng Nhật muốn, đối phương càng lơ là cảnh giác càng tốt, tỉ lệ thành công sẽ cao bấy nhiêu.

Khoảng cách hai bên ngày càng gần......

Đúng vào lúc này! Hướng Nhật vốn phải đi vào phòng toa-lét đột nhiên xoay người lại, tay trái đấm một phát vào tên cướp gần nhất, chân phải tung ra đá thật mạnh về phía tên cướp người da đen. Bởi vì đã sớm tính toán góc độ thật chuẩn, cho nên Hướng Nhật tin chắc hai tên này sẽ ngã về phía hai tên đồng bọn ở phía sau.

- Bịch! Bịch!

Hai tiếng vang lên. Bọn cướp không ngờ tới việc một người trong mắt bọn chúng không có một chút năng lực chiến đấu nào lại đột nhiên ra tay với bọn chúng, trong lúc còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một lực cực mạnh đánh ngã.

Hai tên trực tiếp bị đánh trúng nôn ra một ngụm máu tươi và hôn mê ngay tại chỗ, còn tên cướp phía sau gã da đen cũng không may mắn gì hơn, đầu hắn va thẳng vào thành cabin, sau đó "gia nhập" vào đội quân hôn mê của bên mình. Chỉ còn gã thủ lĩnh người da trắng xem ra có "nhân phẩm" tốt nhất, khi bị đánh bay không ngờ lại may mắn đập vào người cô tiếp viên hàng không đang cầm mấy cái dù trên tay, có cái đệm thịt này cộng thêm thân thủ nhanh nhẹn, hắn vừa ngã xuống đất lập tức bật dậy, không những thế một tay giữ lấy cô tiếp viên hàng không còn đang giãy dụa trên sàn, một tay chĩa súng vào ngay huyệt thái dương của nàng.

Hướng Nhật cũng không ngờ gặp phải tình huống như vậy xảy ra, sau khi hơi sửng sốt một chút liền hồi phục lại tinh thần, muốn trách cũng chỉ có thể trách cô tiếp viên hàng không kia đến quá không đúng lúc. Mọi người xung quanh sớm đã bị biến hóa bất ngờ này làm cho kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm, bọn họ không ngờ cái người trẻ tuổi không có một chút khí khái nam nhân kia lại động thủ, hơn nữa trong nháy mắt còn hạ gục ba tên cướp. Ý thức được việc mình có hy vọng lấy lại tiền bạc bị cướp, trên mặt mỗi người đều hưng phấn kích động, nhưng khi nhìn thấy súng vẫn nằm trong tay tên cướp kia, bọn họ đành đè nén ý nghĩ vừa bột phát trong đầu, cuối cùng không một ai dám đi ra hỗ trợ.

Phương Oánh Oánh đúng là người kinh ngạc nhất. Vừa mới bắt đầu nàng còn tưởng rằng tên thiếu gia chỉ biết ăn chơi đàng điếm kia thật sự chỉ vì muốn đi toa-lét mà ngay cả tôn nghiêm của nam nhân cũng vứt bỏ, vì thế nàng hết sức coi thường hắn, bây giờ mới rõ đấy là mưu kế của hắn, mà hắn còn tình nguyện mạo hiểm tính mạng để ngăn cản bọn cướp thoát đi...... Chẳng lẽ đây là tên công tử bột mà mình biết sao? Nghĩ tới đây, trong lòng Phương Oánh Oánh xuất hiện một chút cảm giác khác thường, nhưng chỉ trong nháy mắt cảm giác đó biến mất, nói thế nào thì công tử bột vẫn là công tử bột, cho dù hắn có chút năng lực đặc biệt, nhưng đúng là một tên cặn bã chuyên đi đùa giỡn tình cảm của nữ nhân không hơn không kém!

- Tao đã nhìn lầm mày, thằng khốn nạn quỷ tha ma bắt!

Gã thủ lĩnh người da trắng gọi tên của đồng bọn một lúc, khi phát hiện không một ai đáp lại, hắn liền quay về phía Hướng Nhật mà lớn tiếng gào thét.

- Đây không phải điều quan trọng.

Hướng Nhật vẫn hết sức ung dung, dường như không hề nhìn thấy họng súng đen ngòm của đối phương lúc này quay sang chĩa vào hắn:

- Thật có lỗi, lúc nãy ra tay hơi nặng, có lẽ đồng bọn của mày đã sớm đi gặp Chúa rồi!

Vừa nói lưu manh vừa lộ ra vẻ sám hối.

- Khốn kiếp!

Gã thủ lĩnh người da trắng bị những lời này chọc giận, nhưng đã từng trải qua nhiều lần sanh tử, cuối cùng hắn không vì lòng trả thù mà nổ súng giết chết đối phương. Lúc này mặc dù đồng bọn sống chết không rõ, nhưng có lẽ nhiệm vụ quan trọng hơn, chỉ cần mang theo vật kia trở về, tin tưởng cấp trên sẽ không vì việc mình để tổn thất vài người mà xử phạt mình, ngược lại mình còn có thể nhận được phần thưởng rất lớn, cho nên việc khẩn cấp trước mắt chính là làm sao rời khỏi nơi này, đương nhiên nếu có thể nhân tiện xử lý luôn thằng ôn con kia là tốt nhất.

- Thế nào? Còn đang tính đường chuồn sao?

Hướng Nhật khinh miệt nhìn hắn, thấy đối phương liên tiếp nhìn về hướng mấy cái dù đang nằm rải rác trên sàn không thoát khỏi cặp mắt của lưu manh, đương nhiên hắn biết đối phương đang có chủ ý gì:

- Có tao ở chỗ này, có lẽ việc đấy mày khó mà làm được.

- Mày không sợ tao giết cô ta sao?

Gã thủ lĩnh người da trắng lại quay nòng súng dí vào cổ họng cô nàng tiếp viên hàng không, khiến cho nàng ta bị dọa đến nỗi không ngừng run rẩy.

- Vậy mày cứ nổ súng đi!

Hướng Nhật nhún vai tỏ vẻ bất cần, chiêu này đem ra dọa mấy tay cảnh sát mới tốt nghiệp thì có thể có tác dụng, nhưng đối với một đại lưu manh như hắn thì chẳng có chút hiệu quả nào.

- Đáng chết…

Quả nhiên gã thủ lĩnh người da trắng không dám nổ súng, mắt hung bắn hung quanh về phía lưu manh một lúc, rồi đột nhiên quay ngược nòng súng về phía hắn:

- Đừng quên, tao lúc nào cũng có thể tiễn mày xuống địa ngục!

- Vậy mày thử xem.

Vẻ mặt Hướng Nhật vẫn không thay đổi, chân di chuyển dần về phía trước.

- Đừng nhúc nhích! Mày nhúc nhích nữa thì tao sẽ nổ súng!

Gã thủ lĩnh người da trắng đã trở nên căng thẳng, vừa rồi trong tình huống không phòng bị để lưu manh sáp lại gần và giải quyết một lượt ba kẻ thủ hạ, nếu lại để đối phương tiếp cận, chẳng phải số phận mình cũng giống như thủ hạ sao?

- Sao tao thấy mày không giống cướp, mà ngược lại giống quân đội chính quy nhiều hơn?

Hướng Nhật nói là có căn cứ. Bọn cướp thông thường đứa nào lại không hung hãn tàn bạo, dưới tình huống như vậy đã sớm liều mạng một mất một còn, làm gì có hứng thú nói nhiều với mình như vậy. Nếu có thì chỉ có khả năng hắn đã nắm chắc phần thắng hoặc đấy là một tên cướp có bộ não phát triển không được bình thường.

Sau khi nghe được những lời này, ánh mắt gã thủ lĩnh người da trắng thoáng hiện ra một tia bối rối, mặc dù chỉ thoáng qua nhưng vẫn bị Hướng Nhật phát hiện. Căn cứ vào phản ứng của đối phương, Hướng Nhật bắt đầu cảm thấy hứng thú với quyển sổ màu xanh, có thể khiến quân đội một nước phái người đến đánh cướp thì chắc chắn sẽ không phải vật tầm thường, nói không chừng là tài liệu nghiên cứu vũ khí trang thiết bị hiện đại của quốc gia lớn nào đó.

- Tao đếm tới 3, nếu mày còn không lùi lại thì tao lập tức nổ súng!

Gã thủ lĩnh người da trắng thấy đối phương áp sát từng bước, cứ như vậy tình thế hiển nhiên cực kì bất lợi đối với mình. Thay vì đứng chờ chết, không bằng liều mạng một phen, nói không chừng giết được thằng kia thì có thể uy hiếp đám hành khách đang rục rịch muốn hành động kia, sau đó mình sẽ có cơ hội nhảy dù xuống.

- Một…

Hướng Nhật biết đối phương đã bị đẩy tới cảnh chó cùng rứt giậu, tay trái hắn bí mật di chuyển sao cho ngắm trúng họng súng đen ngòm của đối phương.

- Hai…

Hướng Nhật đột nhiên không chút do dự nhào tới, gã thủ lĩnh người da trắng biến sắc lập tức bóp cò.

- Ầm!

Một tiếng thật lớn vang lên, người bị bắn không ngã xuống như trong dự đoán, gã thủ lĩnh người da trắng lại cảm thấy tay phải cầm súng hết sức đau đớn, vô ý thức nhìn thoáng qua, chỉ thấy còn nửa bàn tay cùng với khẩu súng bị vỡ tan tành còn có cái cán súng, hắn nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao một khẩu súng đang yên lành lại có thể đột nhiên bên trong phát nổ, lại còn nổ lớn đến như vậy.

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #174