Hướng Nhật làm bộ như không biết gì, chậm rãi đi về phía trước. Người du khách ngoại quốc cao lớn kia rõ ràng cũng đã chú ý tới hắn, nhưng chỉ nhìn thoáng một chút rồi khôi phục trở lại bình thường, tay trái của hắn không biết lúc nào đã đút vào trong túi áo.
Hướng Nhật nhận ra dấu hiệu nguy hiểm này, trong lòng không khỏi rùng mình tính toán. Mình và đối phương cách nhau quá xa, nếu như mình hành động thì hắn hoàn toàn có thể trốn được hoặc trực tiếp bắt lấy những người vừa đi ra khỏi thang máy làm con tin, điều này vô cùng bất lợi đối với mình…. Đột nhiên ánh mắt của lưu manh sáng lên, không một tiếng động dang hai tay ôm lấy một cô gái đeo kính mát đang đứng bên trái tên du khách ngoại quốc:
- Cưng, sao bây giờ em mới ra vậy?
Tên du khách ngoại quốc vốn đang rất căng thẳng chỉ trực hành động, nhưng khi thấy Hướng Nhất ôm lấy cô gái kia thì lập tức ngừng lại, trong lòng thầm thở phào một hơi, ánh mắt thoáng lộ ra vẻ thư giãn. Thực tế mà nói hắn rất tin tưởng mình không hề để lộ ra bất cứ sơ hở nào, ban đầu khi nhìn thấy tên kia đi đến khiến hắn không biết làm sao cho phải, nhưng xem ra là hắn đã lo lắng quá độ, đối phương chỉ đơn thuần tới đón bạn gái.
Cô gái đeo kính mát cũng bị hành động bất ngờ của lưu manh làm cho chấn động, người đứng ngây ra để cho hắn tùy tiện ôm lấy. Sau khi lấy lại tinh thần đang muốn đẩy đối phương ra thì bên tai lại truyền đến âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu:
- Tiểu thư, ta là hình cảnh quốc tế, mong tiểu thư phối hợp một chút. Ở đây đang có một phần tử khủng bố nguy hiểm.
Cô gái đeo kính mát liền dừng lại, ban đầu cứ tưởng đối phương đã hiểu rõ thân phận của nàng, cố ý dùng thủ đoạn này để tiếp cận, nhưng lập tức nghĩ lại, bí mật đó của mình ngay cả người đại diện cũng không được biết, hẳn là sẽ không bị theo đuôi. Hơn nữa dù có lấy cớ để tiếp cận nàng cũng sẽ không cần dùng đến phương thức vớ vẩn này chứ. Chẳng lẽ thật sự đang có phần tử khủng bố ở đây? Nghĩ tới đây, hai tay tự động ôm lấy Hướng Nhật, bằng vào khả năng diễn xuất trời sinh của nàng thì làm việc này đương nhiên không có chút khó khăn nào. Chỉ là trong lòng còn có chút ấm ức, đây là lần đầu tiên mình cùng một người con trai tiếp xúc thân mật như vậy,mà cũng chưa biết đối phương tướng mạo như thế nào đã bị hắn ôm lấy. Quả là có chút khó chịu!
Hướng Nhật tự nhiên cũng không biết tâm tư phức tạp của cô gái, thấy nàng nguyện ý phối hợp hắn liền tiếp tục vui vẻ giả bộ, hơn nữa tiếp xúc với đôi bồng đảo mềm mại ở trước ngực nàng càng làm cho hắn đầu óc trôi giạt mãi đâu.
Người ngoài nhìn vào thấy hai người ôm nhau thắm thiết, giống như là đôi tình nhân lâu ngày chưa gặp nhau thì tự nhiên không có chút hoài nghi nào về quan hệ yêu đương của hai người.
Ít nhất thì cũng giống như suy đoán của người đẹp ngực bự, nàng lạnh lùng hừ một tiếng rồi chuyển ánh mắt sang nơi khác, dường như không muốn chứng kiến cảnh kích tình này. Nhưng nam nhân tóc dài bên cạnh nàng thì cười một cách vui vẻ. Theo như hắn thấy, cái hừ lạnh của người đẹp ngực bự hiển nhiên là vì tên thanh niên gầy yếu kia. Thật đáng đời! Đã có một người đẹp hảo hạng như vậy mà vẫn còn đi tìm nữ nhân khác, đây không phải là ngu ngốc thì là cái gì? Cho dù muốn tìm thì cũng nên tránh đi chờ lúc nàng không có mặt mới đúng chứ, đằng này lại cùng nữ nhân khác thân thiết ngay trước mặt nàng…. Để xem ngươi sẽ chết như thế nào!
Nhìn thấy tên du khách ngoại quốc bỏ tay ra khỏi túi áo, Hướng Nhật mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng lừa được hắn, nhưng lưu manh cũng không dám khinh thường, mắt dù nhìn vào vành tai của cô gái đeo kính mát nhưng khóe mắt chưa một khắc nào rời khỏi tên sát thủ kinh khủng kia.
Có thể nói, mọi cử động dù đơn giản nhất của đối phương đều bị hắn giám sát kỹ càng. Tên du khách ngoại quốc lại tiếp tục đi tới khiến cho khoảng cách đôi bên càng ngày càng gần….
- Xin ông đợi một chút!
Khi tên du khách vừa mới đi quá mình, đột nhiên Hướng Nhật buông cô gái ở trong lòng ra gọi hắn.
- Là anh vừa gọi tôi phải không?
Tên du khách ngoại quốc trong phút chốc trở nên căng thẳng mà xoay người lại, tay hắn theo thói quen lại để vào túi.
- Đúng vậy!
Hướng Nhật mỉm cười đáp lại, không có một dấu hiệu nào báo trước phóng chân đá bay tay đang để trong túi áo của tên du khách ngoại quốc.
- Bốp!
Tên du khách ngoại quốc ngã ra tấm thảm sàn nhà màu hồng, từ miệng phun ra một ngụm máu tươi, càng làm màu sắc của tấm thảm trở nên đẹp hơn….
Hắn cả người mềm nhũn nằm té trên mặt đất, máu trộn lẫn nước bọt không ngừng tuôn ra từ miệng.
Những người đứng xung quanh bị biến cố vừa xảy ra làm cho kinh ngạc đến ngây cả người, đôi tình nhân vừa rồi thoạt nhìn bề ngoài không có gì nguy hiểm mà người con trai đột nhiên lén đá ngã người du khách ngoại quốc kia té xuống đất. Nhìn bộ dáng thảm thương đang liên tục ói máu của người du khách ngoại quốc kia thì e rằng đã bị thương không nhẹ chút nào.
Phương Oánh Oánh kinh ngạc bụp cái miệng nhỏ nhắn của mình, nàng không hiểu vì sao lại phát sinh chuyện này, thực ra vừa rồi nàng cũng không chú ý nhìn tình hình bên đó, chỉ khi nghe thấy tiếng động lớn ở phía sau mới quay đầu lại nhìn thì phát hiện trong đám người có một người đàn ông cao lớn đang ngã trên mặt đất mà miệng thì liên tục phun máu tươi. Mà chính người mà nàng cho là một tên công tử bột đàng điếm lại đang giẫm lên ngực của vị du khách kia, miệng không rõ đang nói cái gì, dường như là tiếng Pháp. Đáng tiếc khả năng nghe hiểu của mình chỉ là mấy từ ngữ đơn giản thông dụng hằng ngày, đối với mẩu đối thoại kia thì có nghe mà không hiểu gì.
Gã thanh niên tóc dài thì trợn tròn mắt, dường như cảnh tượng trước mắt so với tưởng tượng của hắn khác nhau một trời một vực. Tên kia vốn đang thân mật cùng cô gái đeo kính mát kia lại đột nhiên đánh ngã người du khách ngoại quốc, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?Chẳng lẽ tên ngoại quốc kia khi đi qua đã nói những lời không nên nói, vì thế mà chọc giận thằng nhóc gầy yếu này rồi dẫn đến việc hắn nổi điên mà ra tay đánh bất ngờ?
Đôi mắt của Vương Tổng nhíu lại, mặc dù hắn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, song nếu để ý về một phương diện khác, người thanh niên thoạt nhìn không cường tránh kia phỏng chừng cao chưa đến 1m8 lại có thể đánh ngã một người cao hơn hắn mười centimet, hơn nữa còn trông như một con gấu Bắc Cực té xuống đất, thậm chí còn đá tên kia trọng thương. Để làm việc này cần đến bao nhiêu sức lực đây? Ngay cả tên bạn học thời trung học trước mặt mình hay khoe khoang là cao thủ Tae Kwon Do sợ cũng không làm được. Không…. Không phải là sợ rằng mà là tuyệt đối không làm được! Nghĩ đến đây, Vương Tổng lập tức coi người thanh niên có vẻ vô hại kia trở thành một trong những nhân vật nguy hiểm bậc nhất, cân nhắc một chút cũng đành buông tha không theo đuổi cô gái kia.
Cô gái đeo kính mát cũng lấy tay che miệng, nhưng nàng không phải kinh ngạc về việc người ngoại quốc kia bị đánh ngã mà về người thanh niên tự xưng là “hình cảnh quốc tế” kia, rõ ràng hắn là người mình quen biết, hơn nữa còn là loại đàn ông mình vô cùng khinh bỉ.
Hướng Nhật cũng không chú ý tới những biến hóa trong ánh mắt của cô gái đeo kính mát, hắn còn đang bận hỏi tay sát thủ bắn tỉa mấy vấn đề đồng thời đang muốn mở túi du lịch của đối phương.
Một tiếng thét chói tai vang lên cắt đứt hành động của hắn:
- Thưa ông, xin dừng tay.
Sau đó chỉ thấy mấy gã cao lớn mặc đồng phục , dẫn đầu là một nữ nhân viên vội vã chạy tới.
- Hả?
Hướng Nhật nghi hoặc nhìn về phía nữ tiếp tân kia.
- Thưa ông, mặc dù tôi không biết ông cùng vị du khách ngoại quốc này có ân oán gì, nhưng gây náo loạn tại công ty của chúng tôi là chuyện tuyệt đối không được! Bây giờ mong ông giao cho tôi chiếc túi trong tay, nếu như tôi không nhớ lầm thì chiếc túi đó không phải là của ông. Là khách hàng của công ty nên chúng tôi có trách nhiệm bảo vệ đồ đạc của họ. Nhân tiện cũng nói luôn, tôi đã báo động rồi! Nếu như ông chịu hợp tác thì trước mặt cảnh sát tôi có thể nói tốt cho ông, điều này đối với ông không phải là điều bất lợi gì…..
- Dừng.
Hướng Nhật liền cắt đứt tràng liên thanh thao thao bất tuyệt của nữ tiếp tân, hắn đang nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng hơn, những người này không hề hay biết người ngoại quốc kia là một sát thủ nguy hiểm, cho nên bọn họ không hiểu về hành vi của mình cũng là chuyện bình thường, vì vậy hắn liền bổ xung thêm:
- Cô em, cô không nên hiểu lầm, quả thật tôi chính là cảnh sát.
- Qúy ông là cảnh sát?
Nữ tiếp tân hoài nghi hỏi lại, nàng làm sao có thể tin người thanh niên tay đeo băng gạc này là một cảnh sát cho được, ngược lại nếu nói hắn là tên cướp thì còn đáng tin hơn, nếu không thì sao lại cướp đồ của du khách ngoại quốc kia?
- Đúng vậy! Không phải cô vừa báo cảnh sát sao? Không tin thì cứ chờ cảnh sát đến thì biết thật giả ngay thôi.
Có bà xã là cục trưởng cục cảnh sát cho nên hắn mới không sợ bị vạch trần.
Thất vẻ mặt thản nhiên của đối phương, nữ tiếp tân trong lòng có chút do dự, nếu đối phương đối với việc mình báo động bình tĩnh như vậy thì tất sẽ có điều gì đó để dựa vào.
- Nhưng….
Nữ tiếp tân dường như còn muốn nói gì đó thì lại bị Hướng Nhật cướp lời.
- Cô muốn hỏi tại sao tôi làm như vậy hả….
- Được? Tôi cũng nói luôn, người này chính là một phần tử khủng bố nguy hiểm, ngay mới gần đây hắn đã giết mấy chục người. Còn tôi ở đây chính là để bắt hắn.
Hướng Nhật vừa chỉ vào tên ngoại quốc đang nằm trên mặt đất vừa nói, đem sự thật phóng đại lên gấp trăm lần.
- Không biết ông có chứng cớ gì không?
Nghe xong nhưng lời này, nữ tiếp tân lại trở nên bình tĩnh hơn. Chuyện đùa? Giết hơn mấy chục người? Lời này mà mình cũng tin thì quả là ngu ngốc.
- Cô không tin?
Nữ tiếp tân không nói gì, nhưng từ trên vẻ mặt nàng có thể thấy được, không phải không tin, mà là hoàn toàn không tin!
- Vậy cô chờ một chút, tôi sẽ cho cô xem chứng cớ.
Hướng Nhật nói xong, tay sờ vào túi áo của tên ngoại quốc kia.