Chương 13: Thấy Bạn Học Hồi Cao Trung


Tửu điếm ở trung tâm Đông Thành nhiều không kể xiết, trong đó cao cấp nhất phải kể đến Điện Hạ Phủ. Bình thường tầng lớp trí thức giàu có nếu đến đây ăn cơm ít nhất cũng mất một tháng lương, đó còn là rẻ chán nếu so với giá cả ở đây. Cho nên cái câu xa xỉ thượng lưu quả thực không cần phải bàn cãi.

Tư Mã Dự thâm tâm muốn chơi tên nhà quê ngu ngốc kia một trận, nhân tiện cũng để cho tên đó biết được cái gì là cuộc sống của xã hội thượng lưu, biết khó mà tự rút lui.

- Hoan nghênh quý khách!

Nữ tiếp tân mặc áo dài xường xám màu đỏ tươi đứng ở chỗ cửa vào đon đả chào mời.

- Tư Mã tiên sinh, ngài tới rồi, vẫn như cũ bao một phòng Vip?

Một nhân viên phục vụ vội tiến đến ân cần tiếp đón, hiển nhiên Tư Mã Dự là khách quen ở đây.

- Không cần đâu, tìm một gian yên tĩnh trang nhã là được.

Tư Mã Dự khoát tay, dúi cho hắn một ít tiền.

- Có ngay, bên này, xin mời!

Nhân viên phục vụ mặt không đổi sắc, đem tiền boa nhét vào trong túi, vui vẻ tiến lên phía trước dẫn đường.

Tư Mã Dự đắc ý liếc mắt nhìn thằng nhà quê kia, phát hiện vẻ mặt của hắn vẫn bình tĩnh như chẳng có gì hay ho xảy ra, trong lòng không khỏi thất vọng đồng thời có chút giận dữ. Chống mắt coi thiếu gia cho ngươi biết thế nào là dân thượng lưu

Mấy người họ ngồi vào một bàn ăn trang trí sang trọng, không biết là cố ý hay vô tình, Tư Mã Dự và Lạc Phi kéo Sở Sở ngồi chính giữa, để Hướng Nhật ngồi đối diện với nàng.

Sở Sở nhìn tên lưu manh, ánh mắt đầy vẻ áy náy tựa như muốn nói: "Xin lỗi!"

Hướng Nhật như đọc được ý của nàng, trả lời:

- Không có gì, trở về để cho tay của anh sung sướng là được!

Sở Sở cắn răng rủa:

- Lưu manh!

Nàng mặc dù không hiểu cụ thể hàm ý của hắn, nhưng theo ánh mắt mập mờ của hắn, phán đoán một chút, mặt đỏ bừng lên. Hứ, không thèm để ý đến hắn nữa!

- Các vị muốn dùng gì?

Bồi bàn tuy hỏi mọi người nhưng ánh mắt lại hướng sang Tư Mã Dự và Lạc Phi chờ đợi, người trước là khách quen kiêm minh tinh, người sau tuy không thường tới, nhưng cũng là nhân vật của công chúng. Về phần hai vị kia, tiểu thư xinh đẹp nhìn còn quý phái, còn cái tên kia nhìn qua là thấy gốc nông dân rồi, không cần để ý.

- Mọi người cứ ngại vậy thì để tôi thay mọi người chọn món vài món ăn nhẹ lót dạ rồi chúng ta chọn món chính sau nhé?

Tư Mã Dự cười cười nhận lấy thực đơn từ tay bồi bàn.

-Tư Mã, cứ việc chọn đi, đều là người nhà cả mà, khách khí làm gì?

Lạc Phi Tử bơm cho hắn một câu.

Sở sở lễ phép gật đầu. Hướng Nhật vẫn lặng yên trầm tư, làm cho người ta đoán không ra hắn đang nghĩ gì.

- Ồ, có tôm hùm mới à?

Tư Mã Dự gấp thực đơn lại, ngẩng đầu hỏi.

- Đúng vậy, Tư Mã tiên sinh. Tầm năm giờ chiều nay vừa được vận chuyển bằng đường hàng không tới, là tôm hùm cao cấp nhập từ Úc, còn tươi sống.

Bồi bàn mỉm cười đáp.

- Vậy cho bốn phần....

Tư Mã Dự đột nhiên vỗ đầu, nhìn về phía Sở đại tiểu thư:

- A, ta còn chưa hỏi ý Sở Sở tiểu thư mà đã quyết định rồi, thật quá mạo muội! Không biết Sở Sở muốn ăn cái gì?

Hắn cực kỳ tự nhiên thay đổi lối xưng hô.

- Không sao đâu! Anh cứ gọi tùy ý!

Sở Sở thấy không được tự nhiên khi có người lạ gọi tên mình như thế, chỉ vì là người quen của bạn học cũ cùng trường nên nàng cũng nín nhịn vài phần.

- Này, Tư Mã, em không được nha, chỉ chú ý tới Sở Sở mà không để chị vào trong mắt thế!

Lạc Phi Tử bất mãn nhìn hắn.

- Sao lại vậy chứ, Sở Sở dù sao cũng là khách, em phải hỏi trước sau đó mới hỏi chị chứ, hơn nữa chúng ta đều quen vậy rồi, còn khách khí làm gì?

Tư Mã Dự hỏi ngược lại.

- Hừ, coi như là em có lý!

- A, chút nữa là quên rồi, còn có vị...này...xưng hô thế nào đây !

Tư Mã Dự đột nhiên hướng đến Hướng Nhật đang trầm mặc ngồi phía đối diện nói.

- Hắn họ Hướng!

Sở Sở sợ lưu manh nói ra gì không hay, lập tức trả lời thay hắn.

- Ai da, ra là Hướng tiên sinh, không biết tôm hùm có hợp khẩu vị của ngài không?

Tư Mã Dự vẫn duy trì nụ cười trên mặt hỏi.

- Tao không thích đồ biển!

Hướng Nhật lạnh lùng liếc hắn một cái, thằng ngu này thực muốn ra oai trước mặt đám đàn bà đây mà. Mày chán sống rồi con ạ, ông sẽ chơi với mày.

- Tiểu nhị, tới đây!

Hướng Nhật hướng về phía tên bồi bàn ngoắc tay.

"Trời!" Sở sở thầm rên rỉ không thôi, cố gắng nháy mắt ra hiệu với tên lưu manh, hy vọng hắn không nên nói gì làm người khác xấu hổ.

Tư Mã Dự muốn cười dữ dội nhưng cũng phải nén lại. Mẹ kiếp, vừa rồi hình như là hoàn toàn sai lầm rồi, thằng nhóc này không phải là thằng nhà quê mà là người thời cổ xuyên thời gian đến hiện tại.

Lạc Phi Tử cũng đỏ mặt nhìn tên đó, thật là xấu hổ, sớm biết vậy không nên kêu hắn đi chung, bây giờ mọi người cùng mất mặt hết rồi.

Hướng Nhật cũng mặc kệ thái độ của mọi người, liếc nhìn vào ánh mắt của Sở Sở một cái, nhận thực đơn từ tay tên bồi bàn mặt có vẻ cáu kỉnh, xem qua một lượt, đóng lại rồi nói:

- Cho ta một phần cơm rang trứng.

Vẻ mặt tên bồi bàn trong nháy mắt cứng đờ, Sở Sở hận không có cái lỗ nào để chui xuống, Lạc Phi Tử ậm ừ một tiếng lấy cớ đi rửa tay chuồn mất, Tư Mã Dự mặt đầy vẻ cổ quái.

- Sao? Tiệm lớn như vậy ngay cả cơm rang trứng cũng không có hả?

Nhìn phản ứng của mọi người, Hướng Nhật thầm sảng khoái, đây chính là kết quả hắn mong chờ.

- Cái...này...... Tư Mã tiên sinh, ngài xem?

Bồi bàn chuyển hướng sang Tư Mã Dự hỏi ý.

- Cho hắn một phần đi, còn lại thì cứ 3 phần tôm hùm là được.

Tư Mã Dự thản nhiên nói.

- Được, tôi xuống bếp hỏi xem có thể làm không.

Bồi bàn nói xong chuẩn bị rời đi.

- Chờ chút!

Hướng Nhật lập tức gọi hắn lại.

- Tiên sinh còn có gì phân phó?

Tên bồi bàn giọng nói có vẻ không còn nhịn được nữa, nụ cười trên mặt cũng biến mất.

Sở Sở cầu khẩn nhìn lưu manh, khóe mắt ngấn lệ.

- Ai!

Hướng Nhật thở dài, vốn đang muốn bắt quán này phải dùng trứng gà trống để rang cơm, nhưng thấy Sở mỹ nhân hình như là muốn khóc rồi, hắn không đành lòng đùa nữa, đành nói:

- Ờ thôi khỏi làm cơm rang trứng nữa, ta đột nhiên nhớ ra lâu rồi không ăn thịt bò rồi, ngươi cho một phần thịt bò bít tết(beefsteak) đi!

Hắn lại quay đầu về phía Sở Sở hỏi:

- Em có muốn ăn bò bít tết không?

- A? Em hả? Dạ, được đó!

Sở Sở lau khóe mắt, nhìn hắn cảm kích.

- Vậy hai phần bò bít tết nhé!

Hướng Nhật nói với bồi bàn.

- Được! Xin hỏi chín mấy phần?

Bồi bàn tức giận cũng bớt đi nhiều, cứ tưởng thằng nông dân này lại có yêu cầu vô lý gì khác.

- Ta chín 5 phần là được, Sirloin-Steak đi, có tiêu đen thì rắc lên nhiều một chút, còn cô ấy...

Hướng Nhật chỉ vào Sở Sở, điềm nhiên nói tiếp:

- Làm cho nàng một phần tái chanh được không?...Vậy tốt rồi, chín bảy phần, tốt nhất là Filetsteak.

- Ngài chờ một lúc, lập tức có ngay!

Bồi bàn nghiêm nghị đáp lời. Sirloin-Steak là dùng thịt đùi sau của bò, mềm và dai, thích hợp cho người trẻ tuổi và người có răng tốt. Còn Filetsteak là thịt đùi trong, mềm và ngọt thịt hơn lại không mỡ, thích hợp ăn giảm béo, bảo trì vóc dáng nữ tính. Người bình thường ăn thịt bò bít tết mấy ai am tường chuyện này, chỉ có người am hiểu ẩm thực mới nói được rành rẽ vậy.

Sở Sở che cái miệng nhỏ nhắn lại, trợn tròn hai mắt, tên nầy...hắn từ đâu am hiểu nhiều thế? Không phải chỉ biết võ thuật sao, tiền cũng có rất nhiều, chỉ riêng việc hắn tùy tiện bỏ ra mười mấy triệu mua quần áo là biết rồi. Nhưng mình rõ ràng là tìm hiểu qua rồi mà, hắn căn bản là một tên mọt sách thật thà và ngốc nghếch, sao giờ lại...trên người hắn rốt cuộc còn có cái bí mật gì đây?

Tư Mã Dự vẻ mặt lại phong phú hơn nhiều. Khiếp sợ, ghen ghét, kinh hãi pha một chút không dám xem thường cái thằng nhà quê không biết ăn mặc nữa, khó trách hắn có thể cua được tiểu thư một tập đoàn hùng mạnh, xem ra là có chút thực lực đây, phải đổi lại phương thức hành động mới được.

Hướng Nhật thấy bộ dạng si ngốc của Sở mỹ nhân, không nhịn được đứng dậy đi tới bên nàng, ngồi xuống chỗ ghế của Lạc Phi Tử, thì thầm:

- Ây, em yêu, đang nghĩ coi trong loạt phim AV động tác nào khó nhất à?

- Chết đi, anh đi chết đi!

Sở sở phục hồi tinh thần lại, nhíu mày hỏi:

- Anh sao lại biết em thích bò tái chanh?

- Anh cũng không biết, chỉ là nửa đêm phát hiện có người rời giường lén uống nước chanh.

- Cái gì! Anh nói anh thấy em...anh cái tên lưu manh, lại rình coi người ta?

Sở Sở ngẫm lại không khỏi đỏ mặt, mình nửa đêm chỉ có mặc áo quần áo lót, đều bị hắn thấy hết rồi.

- Anh thực cũng không muốn vậy, ai bảo có người muốn uống thì không nói, lại còn len lén lục tủ lạnh, anh còn tưởng là ăn trộm, muốn bắt lại tra hỏi, sau phát hiện là em thì anh lại trở về phòng ngủ luôn thôi.

- Em không tin, anh lúc đó chắc chắn là chưa về phòng ngủ! Nhất định còn làm chuyện gì đó xấu xa!

Sở Sở có chết cũng không tin tên lưu manh này chỉ đơn giản leo lên giường đi ngủ, hắn chắc vẫn rình coi mình ở chỗ kín nào đó rồi.

- Em ngay cả cái này cũng biết?

Hướng Nhật ra vẻ như giật mình.

- Còn gì nữa! Nói, rốt cuộc làm gì rồi!

Sở sở đắc ý truy hỏi.

- Cũng không làm gì nhiều, chỉ là thấy em ở bên tủ lạnh trông thật khiêu gợi mê li, anh nhịn không được...

- Đồ hạ lưu! Không nhịn được thì làm gì, nói mau?

Sở Sở mặt đỏ bừng hỏi.

- Chuyện con trai, nói cho em không tốt đâu!

Hướng Nhật đắc ý cười.

- Lưu manh xấu xa! Anh dám rình mò nhìn chộm người ta...hứ, hận anh chết được!

-Vậy cũng nói được, bị bức coi mà! Ai bảo em không cho anh ngủ cùng? Một khi không thể đem đến cho em hạnh phúc tuyệt vời, anh chỉ còn cách tự sướng thôi.

Hướng Nhật nói đầy vẻ chánh khí hào hùng, không có chút nào thấy vô sỉ cả.

- Đại biến thái! Sau này em quy định anh nửa đêm không cho phép ra khỏi phòng, không được...

Sở Sở còn chưa nói xong, Hướng Nhật "Bá" một tiếng đứng lên.

- Anh định hù chết em à!

Sở Sở sẳng giọng.

- Em à, anh phải đi trước, đợi em ở nhà nha!

Hướng Nhật lạnh lùng nhìn chằm chằm ra cửa. Cái thân ảnh vừa rồi thoáng qua, nếu không nhìn lầm, nhất định là hắn.

- Anh rốt cuộc làm sao vậy?

Sở Sở bất mãn hỏi.

- Đúng vậy, Hướng tiên sinh có chuyện gì à?

Tư Mã một mực bàng quan nhìn hai người nói chuyện phiếm rốt cục cũng chen vào nói, vừa rồi bởi vì hai người nói thầm, căn bản là ngóng nghe cũng không rõ lắm cho nên không thể nào xen mồm vào được.

- Thấy bạn học hồi trung học thôi, em yêu, anh đi, về nhà rồi nói!

Hướng Nhật vội vàng đuổi theo ra cửa quán, Lạc Phi Tử mới rửa tay xong đi ra nhìn thấy cảnh này, ấn tượng với hắn càng ngày càng kém.

- Đáng ghét! Bỏ ta lại một mình...Ây, bạn học là nam hay nữ?

Thấy lưu manh đã chạy xa, không nghe được câu hỏi của mình, Sở Sở bực bội không thôi.

- A a, Hướng tiên sinh vội vàng như vậy, không lẽ đúng là....

Tư Mã Dự nói ngắt quãng, nhưng ý thì lại rõ ràng không cần nói nữa.

- Phải vậy không?

Sở Sở thẫn thờ đáp lại, trong lòng chợt thấy phiền não.

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #13