Chương 125: Ông Đây Chẳng Những Đùa Giỡn, Mà ...


Từ khi hai người hùng hổ đi tới, Tằng Niếp đã phát hiện ra bọn họ, chỉ là nàng không ngờ tới một trong hai người lại biết mình. Sau khi kinh ngạc, nàng không khỏi cẩn thận nhìn kỹ lại người vừa mới đến. Nhìn qua một cái thì thấy rất quen mặt, tựa hồ đã gặp ở đâu, chỉ là trong lúc bất chợt nhớ không ra. Chờ một chút… Trời ạ! Hắn đúng là tên sắc lang lưu manh. Tằng Niếp không khỏi nghĩ tới tình cảnh ngày đó gã đến tiệm mình ăn cơm, khi đó còn có một chị rất xinh đẹp mà gã gọi là người yêu đi cùng. Sau này lại phát hiện gã có thêm một nữ cảnh sát cũng rất khả ái là bạn gái. Đây không phải sắc lang thì là cái gì!?

Trong đầu mang sẵn thành kiến này, Tằng Niếp đối với gã kia không có chút hảo cảm nào. Giờ trước sự chào đón của gã, nàng chỉ hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu bước sang một bên.

Hướng Nhật có chút hậm hực vuốt vuốt mũi. Mình làm người thật sự thất bại vậy sao? Nhưng hắn không có cách nào đối phó với sự tức tối của cô bé. Hắn thực ra đối với nàng rất tốt, dù con bé đã vài lần chơi xỏ hắn, tính cách còn ngang nghạnh cố chấp, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự tán thưởng của Hướng Nhật. Huống chi, con bé còn cùng với nữ cảnh sát xinh đẹp có chút dây dưa. Để tránh cho con bé khỏi bị thương, Hướng Nhật chìa tay trái còn lại vẫy:

- Cô bé, đến sau lưng anh nè!

- Ngươi …

Cô bé trừng mắt đang muốn phát tác, nhưng nhìn lại ánh mắt đối phương đang nhìn về phía mình, cân nhắc lại tình hình thực tế bây giờ đối với nàng không có lợi bèn cố nhịn nhằm sau lưng của đối phương đi tới, ánh mắt có vài phần không tình nguyện.

- Được rồi.

Vốn muốn vuốt đầu con bé một cái, nhưng nhìn thấy ánh mắt con bé có ý cảnh cáo, Hướng Nhật cười khổ thu hồi ý định, quay sang thằng Mập vừa dẫn mấy thằng đàn em chạy tới nói:

- Cẩn thận trông chừng cô bé này giúp anh. Nó là… là em gái của anh.

- Em gái?

Thằng Mập hai mắt sáng ngời. Em gái của đại ca? Nhìn kỹ lại hai người quả có chút giống nhau, suy nghĩ một chút hắn vỗ ngực nói:

- Yên tâm giao nàng cho em, đại ca. Em nhất định sẽ không để cho tiểu thư xảy ra bất cứ chuyện gì.

Nói xong tiến lên đưa tay ra hiệu cho cô nàng tiến về phía mình để tiện việc bảo vệ. Không ngờ cô bé không cho người đến kéo nàng, chỉ vung tay một cái:

- Không được đụng đến ta. Ta tự đi.

Sau khi dùng ánh mắt đối nghịch với tên sắc lang đại lưu manh, cô bé dù có chút không cam lòng nhưng cũng phải lùi về phía sau tên Mập. Mặc dù ngạo khí của nàng rất lớn, nhưng cũng phải là dạng chậm hiểu, thậm chí còn cực kỳ thông minh… Tình huống này, nàng không có khả năng thay đổi, với lại hiện tại chính mình trong lòng cảm thấy không được an toàn. Bây giờ, có một tên ngốc muốn bảo vệ mình cớ sao lại từ chối, nhưng nàng vẫn lẩm bẩm:

- Hừ!

Mấy tên thanh thiếu niên trong nhóm thấy có cứu tinh đến cũng chạy theo, nhưng đối với cô bạn vừa rồi mới đối nghịch thì có chút trốn tránh, nhất là thằng đeo khuyên tai, trên mặt có vẻ đang khủng hoảng. Không tưởng tượng nổi cô bạn trước mặt, thật không ngờ thành tích học hành ở trường không tệ mà lại có địa vị lớn đến vậy, mà tính ra trước mắt, mấy người cứu tinh dù không phải là dân giang hồ nhưng nhìn cũng chả có điểm nào giống dân hiền lành. Với lại vừa rồi tên lưu manh kia còn nói nơi này là địa bàn của hắn, nếu mình không đoán sai, hắn ở vùng này rất có thế.

A, đúng là đại ca Hầu Tử, nhưng xem hắn giờ đối với tên đeo kính tay bị thương kia thái độ rất cung kính, vậy cũng không khó đoán, tên đeo kính này hẳn có thực lực rất cường đại. Nghĩ đến đây, tên đeo khuyên tai trong lòng run run. Tên mắt kính này chính là anh trai của con bạn kia, nếu để hắn biết mình vừa rồi nói những lời kia, không lột da mình mới lạ.

Ngược lại với tên đeo khuyên tai, tên tóc hai-lai xanh thầm nhủ may mắn vì vừa rồi không nói gì lung tung, mà còn gián tiếp giúp cô bạn, chắc hẳn mình sẽ không bị làm khó gì.

Cô nàng môi tím bầm như xác chết vốn chỉ là một cô gái nhát gan, giờ phút này tay chân luống cuống không biết làm sao, túm ngay lấy góc áo của tên tóc hai-lai, kinh hoàng lui lại phía sau. Thằng Mập cũng không vì cô nàng lùi lại tránh hắn mà bất mãn, chỉ là có chút cười khổ ngượng ngùng. Sau đó hắn đưa mấy người em gái đại ca và bạn bè của cô bé ra sau bảo vệ, làm như vậy chung quy cũng không sai.

Không để ý tới ánh mắt đối nghịch của cô bé, Hướng Nhật chuyển sự chú ý đến tên "lịch sự mà sỗ sàng":

- Địa Hồ? - Trong mắt Hướng Nhật đầy vẻ trào phúng hỏi.

- Ngươi là ai?

Tên "lịch sự mà sỗ sàng" trong lòng giận dữ. Hắn nghe ra đối phương có ý khinh thường.

- Chuyện này nói sau. Ta muốn hỏi ngươi, vừa rồi có phải ngươi đang khi dễ em gái ta đúng không?

Mặc dù bây giờ không thể cùng đối phương hạ thủ, nhưng giáo huấn hắn một chút thì có thể, mà những người đối phương dẫn đến coi như là quen biết, đều là bọn đã từng phản bội mình, khó mà không “chiêu đãi” chúng một phen. Chẳng phải là bọn chúng từ khu Nam thành đến sao? Hướng Nhật không cho rằng mình là loại tàn bạo bất nhân, không đem lũ khốn này tiêu diệt hết cũng đã coi như nhân từ lắm rồi.

- Nó là em gái của ngươi?

Tên "lịch sự mà sỗ sàng" hoài nghi hỏi lại, nhưng cũng có chút tin tưởng cô bé xinh đẹp cùng tên tàn phế này có chút quan hệ.

- Ngươi không cho là ta nhận thân bậy bạ chứ?

Hướng Nhật trên mặt thuỷ chung vẫn mỉm cười, chỉ là trong lòng đang tính toán bao nhiêu âm mưu.

Bị đối phương hỏi lại, tên "lịch sự mà sỗ sàng" lại càng dám chắc suy đoán của mình. Mặc dù hắn tới đây mục đích chính là nhờ người khác hỗ trợ, nhưng giờ lấy thân phận hắn mà nói, hắn còn dư sức thu phục mấy người này. Với lại đã từng điều tra qua vùng này, tuy là địa bàn của "Ngạ Lang bang", nhưng nhìn xem đối phương cũng không có vẻ hình dáng gì của đại nhân vật, do đó hắn cũng không cần khách khí, trong lòng chợt nảy sinh ác ý nói:

- Thật sự quá tốt. Khi nãy, nó dùng chai rượu đập ta, chuyện này tính thế nào?

- Đập ngươi? Vậy chắc hẳn là có nguyên do. Em gái ta không phải là người thích gây chuyện.

Hướng Nhật giọng đầy chính nghĩa đốp lại, cô bé nghe được, khoé miệng không kiềm chế được vênh lên nghĩ thầm: lưu manh này cuối cùng cũng nói được một câu tiếng người.

- Mày nói cái gì?

Tên "lịch sự mà sỗ sàng" càng tức giận, cũng không lý đến một gã lực điền bên cạnh không ngừng kéo tay áo, chửi rủa tiếp:

- Đừng tưởng nơi này là địa bàn của "Ngạ Lang bang" bọn mày mà tao sợ. Cho mày biết, "Bạch Hổ hội" cũng không phải dễ trêu vào.

- Tao trêu cái con mịa mày.

Hầu Tử ngắt lời mắng to. Từ lúc biết đại ca mình cùng đối phương có một đoạn cừu hận như vậy, trong lòng cũng đã nhận thức mình có chung mối căm thù kẻ địch. Giờ thấy đối phương kiêu ngạo như vậy, hắn càng không thể chịu đựng được:

- Tiên sư mày! Dám ở địa bàn tao gây rối, tin tao cho mày một đấm bay ra ngoài không?

- Tốt. Tao muốn xem rốt cục là ai phải bay ra ngoài.

Tên "lịch sự mà sỗ sàng" nghiêm mặt dữ tợn. Đột nhiên quay về mấy bàn có nhiều người đang ngồi gần đó quát:

- Đứng lên hết cho ta.

Trong nháy mắt, ít nhất có ba bốn mươi người đứng lên, vẻ mặt tên nào cũng gian ác.

Hướng Nhật ánh mắt ngưng trọng. Thật đúng là vừa rồi không nghĩ tới đối phương dẫn theo nhiều người như vậy, với lại, đại đa số trong đó là quen mặt, chỉ có một số ít là không nhận ra. Xem ra thằng khốn nạn kia cho là như vậy đủ để ra tay động thủ.

Tên "lịch sự mà sỗ sàng" đã sớm phát hiện chỗ này chỉ có vài người, cho nên ỷ vào số đông, hắn cũng không e ngại đối phương. Giờ phút này, những lời cảnh cáo của người khác sớm đã trôi tuột ra khỏi đầu. Hắn có chút đương dương đắc ý nhìn Hầu Tử:

- Tao biết mày tên là Hầu Tử, là thủ hạ của Cuồng Lang, nhưng hôm nay dù là đại ca Cuồng Lang có đến đây đối với tao cũng phải có vài phần tôn trọng, huống chi mày chỉ là một con chó con của Ngạ Lang bang.

- F*ck....!!!!

Hầu Tử kinh thiên gầm lên, tiện tay vồ chai rượu cạnh bàn đập vỡ. Miếng vỡ lập tức thành vũ khí sắc bén có thể giết người, đang muốn xông lên lại bị Hướng Nhật khoát tay chặn lại:

- Hầu Tử. Xúc động làm gì? Anh đáp ứng chú mày, anh sẽ lưu thằng này lại, chú muốn chơi nó thế nào cũng được.

Hầu Tử nghe lời bước lùi về, nhưng ánh mắt vẫn hung ác chiếu vào tên "lịch sự mà sỗ sàng" kia.

- Mày là đại ca nó - Cuồng Lang ư?

Tên "lịch sự mà sỗ sàng" có chút kinh ngạc, nhìn tên này, cánh tay phải bị thương băng gạc quấn quanh, tuổi còn trẻ quá, hắn không thể tưởng tượng nổi tên trước mắt này là Cuồng Lang.

- Cuồng Lang? Mày xem tao giống sao?

Hướng Nhật không thể không thừa nhận, đối phương chẳng những không tiến mà còn có xu hướng lùi lại. Gã chẳng lẽ không biết, Cuồng Lang chính là nhân vật thành danh đã mấy chục năm. Mình thế nào mà giống được.

- Vậy mày là …

Đột nhiên ý thức được chính mình có vẻ yếu nhược, tên "lịch sự mà sỗ sàng" thẹn qua hoá giận:

- Mày… dám đùa giỡn tao?

- Đùa giỡn mày?

Hướng Nhật đi tới từng bước, ánh mắt phát lạnh chiếu ra, bay lên đạp một cước:

- Ông đây chẳng những đùa giỡn, mà còn muốn đánh mày.

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #125