Chương 116: Đồ Đệ Trả Thù


Lúc chạy về tới nhà đã chín giờ rưỡi, có chút kỳ quái là bình thường giờ này hai vị đại tiểu thư thường đang ngồi trên ghế sa lông coi TV nhưng lúc này lại không thấy đâu. Nếu như không phải đèn phòng khách vẫn sáng, Hướng Nhật còn tưởng hai nàng đi ra ngoài dạo phố vẫn còn chưa về.

Nhưng nghe tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền ra, lưu manh mới biết nguyên nhân vì sao không có ai ngồi coi TV.

Nhìn liếc qua căn phòng của đệ tử, cửa phòng hé ra một chút, ánh sáng từ bên trong hắt ra, nàng hẳn đang ôn tập lại bài trên lớp. Mà bên cạnh, phòng của Sở Sở ở chung với mình lại tối thui, nói cách khác, người trong phòng tắm… không nói cũng biết là ai.

Mặc dù hai người đã từng “uyên ương nghịch nước", nhưng lần đầu tiên chuẩn bị tập kích "đánh lén" làm lưu manh có chút kích động, tưởng tượng mình ôm lấy thân thể mềm mại trong khi người đó phát ra tiếng kêu thét chói tai, "tiểu đệ đệ" chịu không nổi kích thích cũng giống thằng anh "tự" bành trướng kích động theo.

Trước hết cởi giầy ném qua một bên, Hướng Nhật lúc này mới nhanh tay lẹ chân đến gần phòng tắm. Lén lén lút lút đẩy cửa ra, tiếng nước chảy truyền đến tai trong phút chốc lớn hẳn lên.

Lưu manh âm thầm nuốt nước miếng cái ực.

Rèm plastic trong suốt che đi một nửa xuân quang tuyệt vời, chỉ đủ thấy mờ mờ một thân hình gợi cảm xinh đẹp cầm trong tay vòi hoa sen, tay kia cẩn thận chà xát cọ rửa trên người. Mỗi khi lướt qua bộ vị mẫn cảm, Hướng Nhật thậm chí có thể nghe được từ trong miệng nàng phát ra tiếng rên nhẹ.

Lưu manh không thể kiềm được lập tức mở rèm plastic, nhào vào.

“Aaaaa…” một tiếng thét kinh thiên động địa vang lên.

Hướng Nhật lập tức nghe ra thanh âm có chút khác thường, khi đang muốn cẩn thận xem lại thì cảm giác thấy vùng giữa ngực và bụng đau nhói một cái, một khuỷu tay mảnh khảnh đã đánh vào.

Lưu manh căn bản không cần nhìn, Sở đại tiểu thư không có phản ứng nhanh như vậy, thân thủ lại càng không nói tới, giải thích duy nhất chỉ có đồ đệ của mình.

Vì sợ nàng tiếp tục la hoảng kinh động đến Sở Sở, Hướng Nhật chỉ có thể ôm chặt cô nàng lại, sau đó ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn của nàng đang muốn tiếp tục phát ra tiếng thét chói tai. Rất không may, cánh tay phải của lưu manh bị thương không thể nhúc nhích, mà cánh tay trái của hắn vì phải khống chế thân thể đồ đệ nên không có cơ hội hoàn thành công việc bịt miệng, như vậy cái nhiệm vụ cao cả này chỉ đành ủy khuất cho cái miệng của hắn. Loại tình huống này, mọi người đều thích gọi là… cường hôn!

Thạch Thanh mắt mở trợn tròn, nàng thấy rõ người trước mắt là ai, bất chợt đầu óc trở nên trống rỗng, đến ngay cả việc kịch liệt giãy dụa cũng đình chỉ.

Hướng Nhật quên ngay ý đồ bịt miệng ban đầu, bây giờ, hắn là cướp người! Miệng hé ra không ngừng tìm kiếm đôi môi của đồ đệ, thậm chí còn đưa đầu lưỡi vào trong miệng đối phương thăm dò.

Thạch Thanh rốt cuộc đã khôi phục lại tinh thần, nàng muốn tiếp tục giãy dụa, nhưng thân thể lại nhũn ra không theo sự khống chế của nàng, chỉ có thể mặc cho nam nhân đó muốn làm gì thì làm.

Hướng Nhật đối với chuyện miệng lưỡi hôn hít còn chưa thỏa ham muốn, vốn tay trái đang ôm chặt thân thể đồ đệ đã được thay thế bằng cổ tay phải, tay trái được phóng thích nhẹ nhàng đặt lên đôi gò bồng đảo cao vút của đồ đệ.

Thạch Thanh toàn thân run rẩy, cảm giác một bàn tay nóng bỏng đang đặt trên bộ vị mẫn cảm của mình, thiếu chút nữa làm nàng hít thở không được. Thân thể vốn miễn cưỡng đứng thẳng nhưng giờ bị nam nhân này kích thích hoàn toàn mềm nhũn ra.

Hướng Nhật chuyển thân về phía trước, tựa vào vách tường phòng tắm khiến nàng không thể trượt chân, mà chính hắn cũng tiện thế công thành chiếm đất. Thăm dò tòa nhũ phong bên trái đã chán chê, Hướng Nhật đưa tay chuyển qua tòa nhũ phong cao vút bên phải.

- Đừng…

Thân thể Thạch Thanh liên tục run rẩy.

Khi hai tòa nhũ phong đều bị công hãm, tay Hướng Nhật cũng chầm chậm trượt xuống, vòng eo mảnh khảnh, bụng dưới mềm mại trơn láng, cùng với mảnh rừng rậm màu đen chưa từng có người lạ khai phá, khê cốc sâu kín…

Đột nhiên, không biết lấy sức lực từ đâu ra, Thạch Thanh đẩy mạnh nam nhân trước ngực ra, sau đó… giáng một bạt tai trời giáng!

"Bốp!" Một tiếng giòn tan vang lên!

Hướng Nhật sửng sốt, Thạch Thanh cũng sửng sốt!

- Ô…ô…ô

Tiếng khóc nhỏ từ trong miệng nàng truyền ra.

Hướng Nhật hận không thể cho mình thêm hai cái bạt tai nữa, nhìn thân thể run run của đồ đệ ngồi xuống khóc thảm, hắn lại không nhịn được cảm thấy đau lòng:

- Tiểu Thanh, xin lỗi, anh không phải…

Không phải cố ý sao? Giải thích như thế nào cũng không xong, hiện tại nói cái gì cũng đều trống rỗng vô nghĩa.

Thạch Thanh dường như không nghe hắn nói vẫn khóc thảm.

Đúng lúc này, ngoài phòng tắm một giọng nói vang lên:

- Chị Thanh, xảy ra chuyện gì vậy?… Em hình như vừa nghe tiếng kêu của chị?

Hướng Nhật bị dọa toát mồ hôi lạnh, chân tay luống cuống, chuẩn bị tiếp nhận lời mắng chửi sau khi bị bắt gặp “ngoại tình”, Thạch Thanh tức thời ngẩng đầu lên, mạnh mẽ kiềm chế u uất trong lòng:

- Không, không có gì, mới vừa rồi chị không cẩn thận trượt chân thôi.

- A, vậy chị có bị sao không? Có muốn em vào xem một chút không?

Vừa nói, Hướng Nhật nghe được tiếng bước chân đi tới.

- Không, không cần!

Thạch Thanh lập tức ngăn cản:

- Chị không sao, chỉ hơi hoảng sợ chút thôi, em đừng vào!

- Được, được, em không vào!

Sở Sở có chút oán giận nói:

- Nhưng mà chị Thanh nè, chị cứ luôn thẹn thùng như vậy làm chi! Chúng ta đều là nữ, chị cho em xem một chút cũng không sao mà! Em còn muốn nhìn chị mặc mấy bộ đồ lót hôm nay tụi mình vừa mua coi có đẹp không.

-… Vậy em chờ chị ra ngoài sẽ mặc cho em xem.

- Thật không?

Có thể nghe ra, Sở Sở rất cao hứng:

- Vậy là tốt rồi, thay cho em xem nhe. Được rồi, chị cứ từ từ tắm rửa đi, em sang phòng chị đọc sách tiếp đây.

Tiếng bước chân xa dần rồi biến mất.

Đôi nam nữ trong phòng tắm không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm nhìn nhau, đột nhiên ý thức được tình trạng xấu hổ, Thạch Thanh nhẹ nhàng nói, giọng nói như mời gọi:

- Sư phụ, anh có thể xoay người đi chỗ khác hay không?

Hướng Nhật đang không biết nên làm gì mới tốt, sau khi nghe vậy vội xoay người đi chỗ khác.

Phía sau truyền đến một loạt tạp âm ‘tất tất tát tát’, lưu manh biết, đồ đệ đang bận quần áo, song hắn phải đè nén cái ý định rình coi trong đầu, hắn sợ, không phải sợ bị ăn bạt tai mà là sợ gặp lại nước mắt thương tâm u uất của đồ đệ.

- Sư phụ, được rồi!

Tạp âm tất tát biến mất, thay thế vào đó là giọng nói có chút e lệ của đồ đệ.

Hướng Nhật không thể chờ đợi được xoay người lại, cảnh tượng xuất hiện trước mặt làm mắt hắn sáng ngời, sau đó chỗ nào đó trên thân thể cũng lập tức cứng lên.

Cặp đùi tuyết trắng thon dài làm lưu manh cơ hồ không mở mắt ra được, khuôn mặt hoàn mỹ tinh xảo càng làm cho lưu manh ngụp lặn hết hơi. Song điều này càng không phải thứ chính yếu, điều làm cho hắn muốn phun máu mũi chính là bộ đồ lót đồ đệ đang mặc trên người.

Áo ngực nửa trong suốt làm bằng tơ tằm gắt gao ôm gọn hai gò bồng đảo cao vút, gần như chỉ che khuất một nửa bên dưới, phía trên lộ ra một vùng da thịt trắng như tuyết, đôi gò bồng đảo theo nhịp hô hấp dồn dập của chủ nhân, rung rung càng lộ ra vẻ mê người. Hai hạt anh đào phấn hồng mặc dù bị vải vóc áp chế bên trong, nhưng dưới cái áo ngực bán trong suốt lại như ẩn như hiện huyền ảo.

Quần lót cũng cùng một màu, so với áo ngực nó có vẻ dầy hơn một chút. Phía trên cặp đùi tuyết trắng, nổi lên một giải tam giác được nội y bó sát người vẽ nên, thậm chí, ngay cả một dường nét nhỏ trong đó cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Chỉ bất quá đây là từ trên quần lót hiển lộ ra chứ không phải dùng mắt thường mà nhìn thấy, song chính nét ẩn ẩn hiện hiện làm cho người ta dấy lên ý định muốn tìm tòi đến cùng, nhưng mà ngươi càng muốn xem lại càng nhìn không thấy gì, nếu chỉ lơ đãng nhìn qua thì chỉ thấy một mảng màu đen mê người.

Hướng Nhật miệng lưỡi khô khốc, không thể không bội phục thiên tài thiết kế ra bộ đồ lót này, người đó không chỉ nắm bắt được bản tính yêu cái đẹp của nữ nhân, lại còn khơi dậy dục vọng tại nơi sâu thẳm nhất trong đáy lòng của nam nhân. Khó trách nhiều nam nhân có sở thích "sưu tầm" đồ lót, thì ra chính là mị lực của nó.

- Tiểu Thanh, thật sự rất đẹp!

Hướng Nhật trầm trồ khen ngợi. Nếu như không phải vừa rồi đồ đệ phản ứng quá mạnh, hắn đã sớm vọt qua ôm nàng vào lòng mà vuốt ve rồi.

- Thật… thật vậy không?

Thạch Thanh trong giọng ngập tràn vui mừng lẫn sợ hãi, nỗi u uất mới vừa rồi phải chịu giờ đây đã biến đi đâu mất tăm, đồng thời hai má nàng lại hây hây đỏ.

- Thật đó! Đúng là kiệt tác của Thượng đế!

Lưu manh không hề keo kiệt lời ca ngợi của mình.

- Cảm ơn!

Thạch Thanh ngượng ngùng nói, đột nhiên trong ánh mắt lộ ra một tia giảo hoạt mà người ta khó có thể phát hiện:

- Sư phụ, em bây giờ phải đi ra ngoài, anh ở đây một mình đi.

- Em… bây giờ đi ra ngoài?

Đột nhiên nghe như thế, trong lòng Hướng Nhật dâng lên một cảm giác mất mát thật lớn.

- Đúng vậy, sư phụ!

Thấy trên mặt cầm thú sư phụ che giấu không được vẻ mất mát, trong lòng Thạch Thanh dâng lên một chút đắc ý, đây là kết quả trả thù ai đó vừa rồi đánh lén mình… coi ai đó sau này còn dám không?… Trước khi đi ra cửa, Thạch Thanh trong lòng chợt động quay đầu lại nói:

- Sư phụ, ngày mai em sẽ đem bộ đang mặc này tặng cho anh!

Nói xong nàng lấy khăn lông choàng qua người rồi đi ra khỏi phòng tắm.

Hướng Nhật như người mất hồn, đồ đệ từ lúc nào học được cách câu dẫn người như vậy?

olo

Ngày thứ Hai đi học, Hướng Nhật phát hiện ra ánh mắt mọi người nhìn hắn lại có chút bất thường. Nhưng lần này ánh mắt nhìn hắn không hề có sự khinh bỉ hay miệt thị mà là trộn lẫn giữa sợ hãi và kinh dị, thậm chí còn chứa một chút kính sợ! Ngay cả khi nhìn thấy hắn cũng trốn tránh, không dám chào hỏi trước mặt.

Nhưng biến hóa này đối với Hướng Nhật không có một chút quan hệ nào, dù sao những người này đối với hắn cũng là đám người chết rồi, không cần phải chú ý bọn họ nhìn hay nghĩ mình như thế nào.

Hắn bây giờ vẫn còn nhớ sáng nay khi vừa mới rời giường, đồ đệ thừa dịp cô nàng kia không chú ý kín đáo đưa cho hắn bộ đồ lót màu lam nọ, nàng còn thì thầm vào tai hắn một câu, làm cho phản ứng sinh lý của hắn đến bây giờ vẫn còn chưa biến mất, đó là những lời này: "Sư phụ, em đã mặc nó ngủ cả đêm đó, bây giờ, nó đã là của anh."

Trời! Nếu sau này còn như vậy nữa, sớm muộn gì cũng mất mạng cho coi!

Lưu manh mơ hồ đoán được đây là đồ đệ trả thù tối hôm qua hắn tập kích nàng, nhưng mình có thể xem như là cố ý sao? Cao lắm thì chỉ có thể xem như tập kích nhầm mà thôi.

Có thể nhìn nhưng không thể ăn được. Đây chính là cách trả thù của đồ đệ đối với mình. Ài…

- Đại ca, anh mới sáng sớm sao đã thở dài hai mười bảy lần.

Đầu củ tỏi ở bên cạnh khoa trương nói.

Hướng Nhật bị lời nói của Đầu củ tỏi kéo về hiện thực. Hôm nay, ngay cả Sở Sở cũng không có bên người, vừa mới tiến vào trường học đã bị đồ đệ lôi kéo qua ban của nàng nghe giảng. Lưu manh không thể lần nữa cảm thán sự trả thù độc ác ngoan cường của đồ đệ, đây là nàng cắt “đồ ăn” của mình. A, ngoan độc! Ai…

- Ôi chao, lần thứ hai mươi tám!

Đầu củ tỏi lại nói.

Hướn Nhật bị hắn chọc giận:

- Anh nói chú mày đừng có dư hơi như vậy được không? Thời gian học hành không lo học cho tốt lại lãng phí vào ba cái việc đếm đếm, chú mày không cảm thấy hổ thẹn à?

Đầu củ tỏi bị nói xong sửng sốt, đại ca lúc nào lại học được thuyết làm “người” như vậy? Nhưng hiện tại việc này không phải chuyện Đầu củ tỏi quan tâm, có sự kiện khác vướng bận trong lòng hắn hơn:

- Được rồi, đại ca, sự kiện kia anh giải quyết như thế nào vậy. Em nghe nói tên họ Mã đó bị đuổi ra khỏi cửa, ngay cả giấy chứng minh tư cách giáo sư cũng bị tước đoạt.

- Không biết. - Hướng Nhật trực tiếp trả lời hắn.

- Không thể nào, đại ca? Anh bật mí cho em biết đi, anh như vậy làm em nghẹn chết đó, em không nghĩ tới trường học như thế nào lại làm ra một nghịch chuyển lớn như thế, thông báo nói rõ họ Mã kia đùa giỡn với Tống giáo sư, và anh thành kẻ "anh hùng cứu mỹ nhân".

- Bởi vì cái đó là sự thật, đồ ngốc!

Hướng Nhật không để ý tới hắn, lại ngồi một bên thở vắn than dài.

- Không thể nào như vậy! Cái đó là sự thật, nhưng hiệu trưởng là cậu của tên họ Mã, hắn không thể nào mà không giúp người thân?

Nói tới đây, Đầu củ tỏi dừng lại một chút, trong mắt lại càng lộ ra vẻ tinh quái:

- Em biết, đại ca, bối cảnh của anh cũng không đơn giản ha. Anh có thể tiết lộ một chút hay không? Hiện tại trong trường học, tất cả mọi người đều đoán già đoán non, có người nói anh là người sinh ra trong gia đình giàu có nhưng thích cải trang thành công tử tầm thường, có người còn nói anh là con tư sinh của quan chức cấp cao nữa chứ…

Đầu củ tỏi thao thao bất tuyệt, Hướng Nhật trong miệng vẫn tự thì thào nói:

- Trả thù, trả thù…

- Xin hỏi, tôi có thể ngồi ở chỗ này được không?

Một giọng nói dễ nghe cắt đứt cuộc nói chuyện đầu đuôi bất đồng của hai người.

Đầu củ tỏi nhìn người mới tới, mắt nhìn đăm đăm:

- Có thể, có thể…

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #116