Chương 115: Cao Thủ Võ Lâm Hám Tiền


- Ê, thằng kia, đứng lại cho ta!

Đúng lúc Hướng Nhật sắp đi ngang qua đám thiếu niên nam nữ, một giọng nói có phần hung hăng gọi giật hắn lại.

- Hả, có chuyện gì thế?

Lưu manh mặt không chút thay đổi mở miệng hỏi, trực giác cho hắn biết đám nhóc con này hình như muốn gây sự với mình.

- Bọn ta vừa ăn uống rất nhiều thứ, tiền trên người đã tiêu hết sạch cho nên muốn “mượn” ngươi chút tiền xài…

- Các ngươi muốn cướp giật?

Vẻ mặt Hướng Nhật chợt trở nên kỳ quặc. Thằng nhóc kia không phải là thấy tay phải mình “bị thương” nên cho rằng có thể dễ dàng bắt nạt mình đấy chứ?

- Đúng vậy, là cướp giật đấy! Thức thời thì tự đem tiền nộp ra đây!

Giọng nói hung hăng kia lại vang lên.

Nhờ vào ánh sáng của đèn neon, Hướng Nhật nhìn khá rõ đám thiếu niên nam nữ này. Bọn nhóc này có lẽ không quá mười sáu tuổi, hai thằng đứng đầu trông cũng ra dáng trưởng thành, nhưng vẫn không che được nét ngây thơ trên khuôn mặt, chỉ sợ là bọn chúng còn chưa nhìn thấy cái gì gọi là máu tanh. Đột nhiên Hướng Nhật muốn trêu đùa bọn chúng một phen:

- Tại sao phải nộp?

- Bởi vì…. Việc gì phải nói với ngươi! Tụi ta đang đi cướp, mà cướp thì cần gì lý do!

Một trong hai thằng nhóc đứng đầu bên phải làm bộ hung dữ nói.

- Lý do này cũng không sai nhỉ?

Hướng Nhật nhẹ nhàng nói, đột nhiên hắn chuyển đề tài cắc cớ hỏi:

- Nếu anh không nộp cho mấy nhóc thì sao?

- Vậy….. ta sẽ đánh ngươi!

Thằng nhóc bên phải giơ nắm đấm ra.

- Chỉ dựa vào nhóc?

Hướng Nhật ra vẻ khinh thường nói, bước từng bước về phía trước.

Có lẽ là bị động tác của đối phương hù dọa, thằng nhóc bên phải không tự chủ được lùi từng bước về phía sau, nhưng đột nhiên nghĩ lại, tại trước mặt nhiều bạn học như vậy không ngờ mình lại sợ hãi đến mức lùi bước, đây đúng là chuyện vô cùng mất mặt. Hắn lập tức bước lên phía trước, lấy hết can đảm nói:

- Dựa vào mình ta không được à? Ta cũng không thấp hơn ngươi bao nhiêu, mà ngươi chỉ là một kẻ thương tật, huống chi chúng ta đông người đến như vậy.

Đám nam nữ phía sau nghe đồng bọn nói như thế đều lớn tiếng phụ họa theo khiến cho hắn càng thêm đắc ý.

- Cũng được, cũng được!

Hướng Nhật thoáng gật đầu:

- Biết lợi dụng ưu điểm của bản thân và nhược điểm của đối phương, coi như có chút đầu óc. Nhưng nhóc có từng nghĩ tới một điều, vạn nhất tất cả đều đánh không lại anh thì sao?

- Làm gì có chuyện ấy!

Thằng nhóc bên phải lập tức hét lớn, cả đám thiếu niên nam nữ cũng rất nhiệt tình tham gia chửi mắng cùng hắn. Đối với mấy lời cực kỳ không xem ai ra gì của người nào đó, cả bọn đều tỏ ra phẫn nộ.

- Vậy có muốn thử một chút không?

Hướng Nhật bắt đầu chán việc đùa giỡn, giờ hình như hơi muộn rồi thì phải? Cũng nên cho bọn chúng nếm một chút sợ hãi. Phải nói cho bọn chúng biết, dù tay mình bị thương, nhưng cũng không đến lượt bọn chúng có thể bắt nạt!

- Thử… thì thử, ai sợ ngươi chứ!

Giọng nói của thằng nhóc bên phải có chút run run, vừa rồi chỉ bốc đồng cao hứng mà ba phần trong đó là do hơi men lên não nên hắn mới đưa ra cái đề nghị “kích thích” kia. Vốn tưởng rằng bên mình đông người như vậy có thể dễ dàng bắt đối phương nộp tiền. Nhưng bây giờ so với tưởng tượng thì khác hoàn toàn, đối phương chẳng những không nộp tiền mà lại còn muốn đánh nhau. Điều này khiến cho hắn trở nên khẩn trương lạ thường, nhưng trước mắt nhiều người như vậy lại không thể thụt vòi.

Hướng Nhật cười nhẹ, hắn cảm nhận được tâm trạng sợ hãi của đối phương, nhưng hắn cũng không thật sự định giáo huấn bọn nhóc này, chỉ là muốn dọa bọn chúng mà thôi. Lưu manh nhẹ nhàng đá một phát vào cái cột đèn bằng kim loại ở bên cạnh, một tiếng “keng” giòn tan vang lên, chỉ thấy thân cây cột bị lõm xuống khoảng một tấc, một cái dấu chân rất rõ ràng được khắc lên trên đó.

Vẻ mặt thằng nhóc bên phải trong chớp mắt trở nên trắng bệch, mà đám nam nữ phía sau cũng câm lặng. Mặc dù bọn chúng cũng biết cây cột bằng kim loại này rỗng ruột, nhưng đúng là rất cứng, người bình thường đừng nói là dùng chân đá mà có thể lưu lại dấu vết sâu như thế, có dùng búa đập cũng chưa chắc sẽ để lại gì trên thân cột. Nếu hắn đá trúng vào người, có lẽ sẽ không lõm xuống đơn giản như vậy, mà phải thê thảm hơn nhiều.

- Còn muốn thử hay không?

Hướng Nhật rất hài lòng với vẻ mặt như đang gặp quỷ của bọn chúng, hắn nói trong khi vẫn duy trì nụ cười trên môi. Nhưng điều mà hắn không ngờ khuôn mặt tươi cười của hắn lúc này trong mắt đám thiếu niên nam nữ kia là khuôn mặt dữ tợn nhất trên thế giới.

- Không, không muốn ạ… Đại, đại ca…..xin, xin lỗi…

Thằng nhóc bên phải khó khăn lắm mới nói hết câu, giống như người mắc bệnh cà lăm nghiêm trọng vậy.

- Đừng khẩn trương như thế, anh chỉ muốn dọa mấy nhóc sợ mà thôi.

Sau khi bộc lộ đủ uy phong, nhìn cả đám toàn thân run rẩy không ngừng, Hướng Nhật cũng không gây áp lực tâm lý cho bọn chúng nữa, vừa cười vừa bỏ đi. Nhưng trước khi rời đi, tay trái hắn “vô tình” vỗ nhẹ vào cậy cột bằng kim loại kia.

Đến lúc thấy người nào đó đã đi xa rồi, bọn nhóc mới thở phào một hơi thật sâu, sau đó giống như có hẹn trước, tất cả đều tiến về phía cây cột đèn. Ai cũng muốn quan sát thật kỹ dấu vết do cao thủ võ lâm kia lưu lại.

- Cứng quá, là thật!

Thằng nhóc bên trái vừa rồi vốn không mở miệng, giờ kêu lên một tiếng như muốn cường điệu hóa vấn đề.

- Trời ạ, ở đâu ra một tên biến thái như vậy. - Một thằng khác nói.

- Cậu thì biết gì? Cái này người ta gọi là lợi hại, biến thái dùng để chỉ đám nam sinh thối các cậu mới đúng! Hừ, tớ thấy rõ ràng cậu đang đố kỵ người ta! Nhưng anh ấy thật sự rất đẹp trai!

Một nữ sinh trong đám lộ vẻ hâm mộ nói.

- Đẹp trai thì làm được gì! Đến cái tay cầm bút cũng bị người ta đánh bị thương?

Một nam sinh khó chịu phản bác lại, hắn ám chỉ cái tay phải quấn băng gạc của cao thủ võ lâm vừa rời đi.

- Cậu làm sao biết anh ấy bị người ta đánh bị thương? Cao thủ lợi hại như anh ấy chắc chắn không để chuyện này xảy ra! Tớ đoán là anh ấy tự làm mình bị thương mà thôi!

Một nữ sinh nào đó cũng hâm mộ nên phản kích.

- À, ý của cậu là hắn tự ngược đãi tay của mình? Nếu thế phải nói hắn là kẻ cực kỳ thích ngược đãi người khác!

Nam sinh nào đó vẫn kiến trì đả kích đến cùng, nhưng hình như hắn nói không đúng logic cho lắm.

- Ngược đãi người khác thì sao, chung quy vẫn hơn kẻ bị ngược đãi!

Nữ sinh hâm mộ bắt đầu cãi cùn.

- Cậu…

- Tớ…

- Đừng ầm ĩ nữa, các cậu mau nhìn chỗ này đi.

Một nữ sinh có khuôn mặt đáng yêu cắt ngang tranh cãi của hai người, dùng ngón tay mảnh khảnh chỉ vào một chỗ trên cây cột bằng kim loại, ở vị trí cao hơn mặt đất khoảng hơn một mét.

- Đây là….

Một loạt tiếng hít thở sâu vang lên, tất cả mọi người nhịn không được há hốc mồm, nếu vừa rồi là khiếp sợ trước uy lực một cước của người nào đó vào cột đèn, thì bây giờ là cực kỳ khiếp sợ.

Tại vị trí mà nữ sinh đáng yêu lấy tay chỉ vào, một vệt năm ngón tay in thật sâu, hình như lõm vào tới một nửa cậy cột, so với dấu vết do dùng chân đá thì sâu hơn rất nhiều.

Hắn có phải là người không vậy?

Đây là ý nghĩ duy nhất trong lòng đám thiếu niên nam nữ.

Dùng chân đá mà lưu lại dấu vết sâu như vậy, cả bọn miễn cưỡng còn có thể chấp nhận, nhưng dùng tay…. Nhớ lại người nào đó lúc rời đi hình như chỉ vỗ nhẹ một cái, cả bọn trầm mặc hồi tưởng.

- Cũng muộn rồi, tớ nghĩ tụi mình nên về nhà thôi, nếu không có thể gia đình sẽ lo lắng!

Vẫn là cô nữ sinh đáng yêu kia nói, phá tan không khí nặng nề của mọi người.

- Đúng vậy, chúng ta cũng nên về nhà thôi.

Thằng nhóc bên phải nói phụ họa, hắn thề, từ nay về sau sẽ không dám đi “cướp giật” để tìm kích thích nữa.

- Vậy đi thôi.

olo

Đám thiếu niên nam nữ giải tán rất nhanh, dường như chỉ trong nháy mắt đều chạy mất, chỉ có nữ sinh đáng yêu vừa đề nghị mọi người về nhà thì vẫn đứng yên tại chỗ, có chút thất thần nhìn dấu vết trên cây cột bằng kim loại.

Là hắn sao? Không sai, mình chắc chắn không nhìn lầm. Kính mắt viền đen, thân hình gầy yếu, tay phải được quấn quanh bởi một lớp băng gạc trông rất buồn cười, chắc chắn là hắn, đúng mà!

Nhưng hắn không phải là cái tên thầy dạy kèm nói tiếng Anh khá chuẩn mà lại có chút hám tiền sao? Như thế nào lại biến thành một cao thủ võ lâm?

Thầy giáo dạy kèm? Cao thủ võ lâm? Không đúng, hắn là một cao thủ võ lâm hám tiền!

Đã chắc chắn với suy đoán của mình, nữ sinh đáng yêu đột nhiên nở nụ cười ngọt ngào, hy vọng ngày mai tới thật nhanh!

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #115