Chương 111: Vụ Bạo Lực Trong Trường


Nhâm quản lý sau khi có được tấm chi phiếu thì vui vẻ rời đi, giờ chỉ còn lại một mình Hướng Nhật. Tâm tình vui vẻ muốn dạo chơi ở sân trường bị cái tên cặn bã kia phá hỏng, hết hứng thú Hướng Nhật nhắm hướng cổng trường đi ra. Dù sao bây giờ cũng không có việc gì làm, không bằng tới quán bar của Hầu Tử chơi, nhân tiện nhờ vả mấy thằng đàn em của nó làm giúp vài chuyện.

Nhưng người tính không bằng trời tính!

Lưu manh ra khỏi đình nghỉ mát, đi xuyên qua rừng cây nhỏ, tới một bãi cỏ rợp bóng cây xanh. Nơi này thường tụ tập đông đảo các đôi tình nhân trong trường, đặc biệt là vào mùa hè khi chiều tối đến, trên bãi cỏ đâu đâu cũng có từng đôi nam nữ kề vai tựa má âu yếm tình tự. Chỗ đó có cái tên rất thơ mộng: "Vườn tình!". Thực ra khi về đêm, bóng đêm là người bạn đồng lõa của các đôi tình nhân, một vài động tác âu yếm "bày tỏ tình cảm" của họ cũng không sợ bị người khác chú ý tới.

Nhưng ban ngày, mảnh đất được xem như là thánh địa của các đôi tình nhân kia không thấy một bóng người. Nhất là bây giờ dưới cơn nắng nóng bức như vầy, không có ai điên tới nỗi ra ngoài này phơi nắng.

Hôm nay có chút ngoại lệ. Hướng Nhật đi chưa được vài bước liền phát hiện có chút bất thường không giống mọi ngày. Bên trái phía trước cách hắn không tới mười thước, có một đám người đang ẩu đả đánh người. Nắng nóng chắc làm bọn chúng phát hỏa nên đánh đấm rất nhiệt tình.

Bảy tám mạng vây thành vòng tròn động tay động chân. Lưu manh lấy tay đẩy đẩy mắt kiếng, qua khe hở hắn có thể thấy một người bị bao vây đang nằm dưới đất, hai tay đang che chở đầu và các chỗ trọng yếu, chấp nhận cho mọi người đấm đá trên người mình.

Lại là chuyện bạo lực sân trường nữa sao! Hướng Nhật mỉm cười, không ngừng bước, tiếp tục đi tới trước. Hắn không có thói quen dư hơi mà xen vào chuyện thiên hạ, dù sao người bị đánh cũng không phải mỹ nữ, hơn nữa cũng không phải là người hắn quen biết... Hướng Nhật đột nhiên sững người, quay đầu nhìn lại, quả nhiên người mà hắn nhìn thấy qua khe hở kia quần áo có chút quen quen. Đáng chết! Lưu manh thầm mắng một tiếng, lập tức vọt qua, người còn chưa tới nơi đã mở miệng hét lớn:

- Tất cả dừng tay lại!

Mấy tên đang đánh người không ngờ ở cái địa phương quỷ quái này tự nhiên lại có người xuất hiện, sau khi sửng sốt một chút chuẩn bị muốn chuồn đi, nhưng khi nhìn thấy một tên sinh viên ốm tong ốm teo, tay còn bị thương băng gạc bao kín thì bọn chúng ngừng lại. Cả đám lại tiếp tục tặng cho người đang nằm dưới đất thêm một trận quyền cước, sau đó mới ngừng tay, quay nhìn tên sinh viên đang chạy tới kia.

Hướng Nhật không dừng bước, đi thẳng xuyên qua đám người tới trước mặt người bị đánh mặt mũi sưng bầm đến cha mẹ còn nhận không ra nói:

- Đầu củ tỏi, chú mày không sao chớ?

Mặc dù không còn bị quyền cước tới tấp đánh vào nữa, nhưng sinh viên đang nằm trên mặt đất vẫn ôm chặt lấy đầu mình. Sau khi nghe được âm thanh quen thuộc gọi mình thì vội vàng buông hai tay ra, lộ ra khuôn mặt to béo với đôi mắt đen, cái mũi to đang sụt sịt, vui mừng như gặp phải quý nhân kích động nói:

- Đại ca!

Hướng Nhật không nói lời nào, kiểm tra lại trên người hắn, xác định chỉ có một ít vết thương ngoài da, hơn nữa căn cứ vào giọng nói có mười phần sinh khí kia, có thể xác định không có nội thương, lúc này trong lòng mới an tâm một chút:

- Anh nói chú mày không chết a, không chết liền đứng lên cho anh. Mịa kiếp, cuối cùng xảy ra chuyện gì? Làm sao bị người ta đánh hả?

Đầu củ tỏi nặng nhọc nhấc thân mình đứng dậy, nhếch nhếch miệng muốn nói nhưng cuối cùng dừng lại.

Trong đám người vây quanh, có một thằng nhìn như là thằng đầu đảng kiêu ngạo nói:

- Oắt con, anh đây cũng không muốn làm khó dễ mày, chuyện này coi như chưa từng xảy ra đi.

Hắn nói những lời đúng ra là lưu manh nói mới phải.

- Úi chao, tại sao?

Hướng Nhật buồn cười nhìn bọn chúng, nói như vầy là đã muốn uy hiếp sao?

- Tại sao? Ha ha ha...

Tên đầu đảng phá lên cười nói:

- Nếu như chuyện tụi tao đánh người bị truyền ra ngoài, có thể sẽ bị trường học bắt làm kiểm điểm. Chuyện này chắc mày hiểu? Vì không muốn làm bản kiểm điểm cho nên mày giúp tụi tao giữ bí mật này.

- Hình như tao không có cái nghĩa vụ này thì phải?

Lưu manh vuốt vuốt cái mũi, mặc dù dùng tay trái có chút không quen, nhưng hắn vẫn làm cái động tác đã thành thói quen này.

- Oắt con, không có cũng phải có!

Tên đầu lĩnh vẻ mặt dữ tợn nói:

- Tao nói cho mày biết, nếu tụi tao có chuyện gì, mày chạy đằng trời cũng không thoát. Dù sao đánh một người cũng là đánh, đánh thêm thằng nữa cũng là đánh, anh đây cũng không ngại tổn thương đầu khớp xương nhiều ít mà tốn công đánh thêm nữa đâu. Hơn nữa, tụi tao không phải sinh viên Cao Đại, biết chưa? Là Tài Đại đó! Nếu không phải thằng nhóc này mò qua bên Tài Đại bám theo người anh mày thích thì anh đây thật khinh thường khi phải đến cái trường học rác rưởi này!

Khẩu khí thật là kiêu ngạo bá đạo a!

Nghe đối phương nói xong, Hướng Nhật đại khái đã biết diễn tiến của câu chuyện, quay đầu thâm ý nhìn thoáng qua Đầu củ tỏi còn có chút đờ đẫn kia.

Đầu củ tỏi trong lòng căng thẳng, tưởng rằng lưu manh đã tin những gì đối phương nói, lập tức giải thích:

- Đại ca, Tiểu Huệ vốn không phải bạn gái của hắn, nó đang nói bậy. Em có hỏi qua Tiểu Huệ, chính nàng nói nàng không có bạn trai, nếu không em cũng sẽ không...

- Anh biết!

Hướng Nhật khoát khoát tay, ngăn trở Đầu củ tỏi nói tiếp. Đối với tính tình của Đầu củ tỏi, lưu manh từ trong những biểu hiện hàng ngày có thể nhìn ra được, hắn có chút nhiều chuyện, có chút hiếu động, nhưng tuyệt đối không là cái loại người không biết nặng nhẹ, ngược lại có đôi khi hắn rất khôn khéo, ngay từ lúc hắn đoán ra chính mình là ‘siêu nhân’ chơi trận bóng rổ kia thì có thể thấy được. Nếu như nói rằng hắn không có hỏi qua Tiểu Huệ có bạn trai hay không thì cũng như tự mình không tin vào mắt mình rồi.

Lưu manh lại quay đầu nhìn về phía tên đầu đảng:

- Chuyện này mày thấy thế nào?

- Thế nào là thế nào, đừng có nghĩ được gọi là đại ca rồi ngộ nhận nghe thằng nhóc! Anh nói cho chú em biết, cô nàng kia hiện giờ tuy chưa phải là bạn gái anh nhưng không sớm thì muộn cũng là của anh mày thôi. Khuyên chú tốt nhất bảo thằng em kia tránh xa nàng ra, nếu không lần sau không phải có một trận đòn đơn giản thế này thôi đâu!

Nói xong tên kia khẽ hất mái tóc dài.

- Nói như vậy là mày thừa nhận mình sai trước?

Hướng Nhật vẫn như cũ không nhanh không chậm nói, thái độ hiện tại của hắn trông giống như trò mèo vờn chuột vậy.

- Rồi sao!

Thái độ của người nào đó chọc giận tên đầu đảng:

- Con mịa mày mà nói nhảm thêm lần nữa có tin tao cho mày một trận hay không? Cho mày biết, ông mày mà đánh hắn thì mày quản được sao? Không có thực lực thì đừng có to mồm! Lịt mịa, lo làm tốt bổn phận của mày đi, khôn hồn đừng đem chuyện này nói lung tung, nếu không có ngày ốm đòn với ông!

- Được lắm!

Hướng Nhật sảng khoái gật gật đầu, đột nhiên xoay sang nói:

- Nhưng tao cũng có một chuyện hơi phiền muốn nhờ tụi mày giúp cho.

- Oắt con, mày đừng có mà được voi đòi tiên!

Tên đầu đảng cảnh cáo.

- Không phải, ý tao muốn xin tụi mày giúp tao làm một chuyện tương tự chuyện…

- Chuyện gì?

- Đừng đem chuyện tao đánh người mà thưa lên ban giám hiệu.

Hướng Nhật trêu tức nói, bàn tay trái các ngón tay nắm vào duỗi ra.

- Mày... có ý gì?

Tên đầu đảng dự cảm có chuyện không hay, chưa kịp suy nghĩ coi là chuyện gì thì chỉ cảm thấy bụng đau thốn lên, sau đó cả người bay ngược ra sau.

Mấy thằng kia thấy đầu đảng bị "đánh lén" thì đầu nóng lên, cũng không thèm tìm hiểu sao đại ca mình bị đánh một quyền "nhẹ nhàng" mà lại bay ra xa như vậy, cả đám hung hăng ào ào vọt tới.

Hướng Nhật tay phải không tiện hành động nhưng thu thập mấy thằng rác rưởi này thì dư sức. Huống chi công lực mà hắn có thể xử dụng cũng không chỉ có hai tay, đừng quên hắn còn có hai cái chân đầy uy lực.

- Bốp bốp...

Không tới vài giây sau, hễ có thằng nào muốn "thân mật" tiếp xúc với cái chân của hắn đều bị đá bay ra nằm trên cỏ, chỉ có bò chứ không đứng dậy nổi.

- Đồ rác rưởi! Không phải mới rồi mày còn to mồm lắm sao?

Hướng Nhật một chân dẫm trên lồng ngực tên đầu đảng hỏi hắn. Đầu củ tỏi bên cạnh vẻ mặt sùng bái nhìn hắn thi triển thần uy.

- Đừng có mà mày mày tao tao. Đánh đàn em tao thì mày nói phải làm sao bây giờ?

- Em xin bồi thường... tiền thuốc men!

Dưới tình huống gặp kẻ mạnh hơn mình, tên đầu đảng chỉ còn nước chịu lép vế mà cầu sự an toàn.

- Tốt lắm! Cũng không cần nhiều lắm đâu, đưa tám mươi đến một trăm nghìn là đủ rồi.

- Sao nhiều như vậy chứ?

Nguyên tưởng rằng chỉ cần đưa khoảng một ngàn là có thể giải quyết mọi chuyện, nhưng mà cái giá đối phương đưa ra hắn không thể tiếp nhận, tên đầu đảng vẻ mặt cầu xin nói.

- Có đưa hay không? Hay là tao cho mày tàn phế như cái tay này.

Hướng Nhật vừa nói vừa giơ ‘cái tay gấu’ quơ tới trước mặt hắn.

- Đưa, đưa... Nhưng mà đại ca, em không có nhiều tiền như vậy! Có thể ghi giấy nợ được không?

- Nợ cái rắm, ông mày làm sao biết được mày có tin được hay không?

Hướng Nhật giọng nói hung ác, dọa đối phương sợ đến nỗi vội vàng chỉ tay lên trời thề thốt:

- Đại ca, em tuyệt đối không dám trở mặt. Nếu có chuyện đó anh lúc nào cũng có thể đến đánh em.

- Nói được vậy là biết chuyện lắm!

Hướng Nhật vuốt cằm, đang lúc tên đầu đảng tưởng rằng hắn đã nhận lời rồi nên nhẹ lòng thở ra một hơi thì không ngờ hắn đột nhiên lại nói:

- Không được!

- Đại ca à, em thật sự không có nhiều tiền mặt như vậy đâu, anh tha cho em đi!

Tên đầu đảng giọng nói trở nên vô cùng thê thảm.

- Tha cho mày cũng không phải không được, tiền thuốc men kia đối với tao cũng không quan trọng.

Hướng Nhật quanh quẩn một lát thì rốt cuộc cũng quay về điểm chính.

- Đại ca, có phải anh muốn tụi em làm giùm anh chuyện gì?

- Không sai! Vẻ mặt mày sao khó coi vậy hả? Đừng sợ, cũng không phải bảo mày đi giết người phóng hỏa.

- Đó là...

- Rất đơn giản, mày sau này biết điều mà tránh xa Tiểu Huệ, nếu không coi chừng tao... Hậu quả mày cũng đã rõ ràng phải không? Giống như vừa rồi mày có nói qua, đến lúc đó ăn đòn một trận cũng chưa chắc đã xong chuyện.

- Dạ, dạ... Em nhất định sẽ tránh xa Tiểu Huệ. Thật ra em cũng không thật sự thích Tiểu Huệ, tụi em chỉ không thích người ngoài vào trường của mình cua gái...

- Cho nên tụi mày đuổi đánh người ta?

Hướng Nhật vừa cười vừa nói tiếp hết câu của tên kia.

Tên đầu đảng sợ hãi không thôi vội thanh minh thanh nga:

- Đại ca, em lúc đó không biết hắn là đàn em của anh, nếu không em cũng đã không...

- Được rồi, khỏi phải giải thích, tụi mày có thể đi.

Hướng Nhật nhấc chân khỏi lồng ngực của tên kia, phất tay nói.

Tên đầu đảng giống như nghe được lệnh đại xá, vội vàng đứng dậy, nhếch nhác bỏ đi. Còn lại mấy tên lâu la thấy đầu đảng của mình không có nghĩa khí đã bỏ đi mất, cũng không dám nán lại thêm giây phút nào, cong đuôi chạy theo. Bọn chúng cũng thắc mắc, rõ ràng mới vừa rồi đại ca bị thương rất nặng, mà sao thoáng cái đã khỏe lên không ít?

Hướng Nhật nhìn mấy thằng rời đi, từ lúc hắn phát hiện Đầu củ tỏi chỉ bị thương sơ sài ngoài da, hắn biết bọn kia ra tay không có tàn nhẫn, cho nên hắn cũng nhẹ tay với bọn chúng, xuất lực vừa đủ khiến bọn chúng đau đớn chút ít và mất đi lực chiến đấu trong khoảng thời gian ngắn, nhưng sau một lúc nghỉ ngơi thì sẽ khỏe lên không ít.

- Đại ca, may mà anh đến đúng lúc, em thật sự sùng bái anh, anh so với Lý Tiểu Long còn muốn lợi hại hơn!

Từ đầu đến đuôi nhìn lưu manh xử lý bọn kia, Đầu củ tỏi vẻ mặt phấn chấn nói.

- Đang định hỏi chú mày đó, rốt cục chuyện gì xảy ra? Không phải chú viết thơ tình thôi sao? Làm sao lại chọc tới bọn nó?

- Anh không biết, đại ca. Thơ tình em đã viết xong, định xong tiết thứ ba thì đưa, ai dè bị bọn chúng phát hiện, thế là bị bọn chúng đuổi tới trường mình.

- Chú mày ngu quá, sao không gọi bảo vệ?

- Em lúc đó lo chạy trối chết, còn tâm trí đâu mà nhớ ra để gọi.

- Chú thật xứng với hai chữ "ngu ngốc!"

Hướng Nhật nghĩ thông suốt tình huống vừa xảy ra, nếu Đầu củ tỏi bình tĩnh hơn, mấy thằng sinh viên Tài Đại làm sao dám tiến vào trường đánh người. Lúc bọn chúng chạy ngang qua cửa, chỉ cần Đầu củ tỏi hô to vài tiếng gọi bảo vệ trong phòng trực, thì bố bảo tên nào dám vọt đến đánh người. Vì thằng em mình không la lên, bảo vệ tưởng là bạn bè đùa giỡn với nhau, thì tội tình gì bọn họ lo đến chuyện vớ vẩn này làm chi cho mệt xác? Chả trách bị đuổi tới đây rồi bị đánh. Đáng đời!

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #111