Chương 110: Tên Cặn Bã (Hạ)


- Không sai!

Hướng Nhật thong thả trả lời.

Mã Vinh trong lòng rất vui vẻ, ngoài miệng thì nặng nề hừ một tiếng:

- Anh không biết bây giờ đang là giờ học sao? Còn dám hung hăng như vậy? Không ngờ anh dám bỏ lớp ra ngoài chơi. Người phía sau có phải bạn gái anh không? Tuổi còn trẻ mà không lo học lo hành tối ngày chỉ lo yêu đương vớ vẩn! Anh nói coi anh có xứng đáng hưởng những đồng tiền mồ hôi nước mắt của bố mẹ anh cơ cực kiếm ra không hả?

Hắn nói một cách hùng hồn nước miếng văng tứ tung.

- Xứng đáng hay không xứng đáng liên quan gì tới mày?

Hướng Nhật có chút dở khóc dở cười, nếu không phải như vừa rồi nghe được ’ngôn luận súc sinh’ của hắn, không chừng đã tưởng hắn là người thầy trẻ giận mắng học trò.

- Anh nói cái gì?

Mã Vinh vừa nghe xong cơn giận bộc phát, tại trường học này, chưa từng gặp tên học trò nào có gan ăn nói với hắn như vậy:

- Anh thật không ngờ có gan nói chuyện hỗn láo như thế với thầy giáo, trong mắt anh có biết bốn chữ ‘tôn sư trọng đạo’ không hả? Anh học ban nào, lớp nào? Tôi muốn tìm giáo viên chủ nhiệm của anh nói chuyện phải quấy...

- Nói cái rắm!

Hướng Nhật lỗ mãng cắt ngang lời hắn, đối với loại người cặn bã này, chỉ có thể dùng bạo lực đối đãi thì mới răn được hắn mà thôi. Hướng Nhật lập tức đưa tay ra xiết vào cái tay chó của hắn đang nắm lấy bàn tay xinh xinh của nữ giáo sư xinh đẹp

- Tên cặn bã nhà ngươi, còn không mau buông tay Tống giáo sư ra!

- Ah...

Mã Vinh kêu rú lên một tiếng kinh thiên động địa, chỉ cảm thấy nguyên cánh tay đau điếng đến nỗi không còn cảm giác, không cử động được, tựa hồ bên trong các khớp xương đều bị vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, hắn lập tức buông tay đang cầm bàn tay nhỏ nhắn trắng như tuyết kia.

Hướng Nhật nhẹ nhàng nắm cánh tay kéo nàng ra phía sau, nhưng vô tình nhìn lướt qua bàn tay mình đang nắm thì phát hiện có một vết trầy xước tím bầm, trong lòng hắn đông cứng lại, ánh mắt nhìn về phía tên cặn bã lạnh như băng.

Đang muốn tiến lên một bước, nhưng có cảm giác quần áo như có ai kéo lại, quay đầu lại, nhìn thấy nữ giáo sư xinh đẹp đang nhìn hắn lắc lắc đầu, mà cô nàng Nhâm Quân cũng lộ vẻ như van xin hắn đừng manh động.

- Cút ngay cho tao! Rác rưởi! Đừng để tao gặp mày!

Hướng Nhật hét lớn một tiếng, chấn động cả tinh thần tên cặn bã.

- Loạn rồi, loạn rồi…

Mã Vinh vừa lui về sau vừa kêu to lên, thực ra, hắn rất muốn giáo huấn cho cái thằng nhóc phế vật trước mắt một bài học, nhưng vừa rồi cánh tay gần như bị bóp nát cho hắn biết thằng nhóc này rất nguy hiểm:

- Không thể ngờ… dám đánh cả tôi, học trò dám đánh thầy giáo sao, tôi sẽ đuổi anh khỏi trường!

- Nếu mày còn không đi, ta sẽ giết mày!

Hướng Nhật lạnh lùng nhìn hắn, trong giọng nói không có… chút cảm tình nào.

Mã Vinh toàn thân run lên bần bật, thấy ánh mắt đối phương sắc lạnh như muốn giết người làm cho hắn nhịn không được phải rùng mình. Hắn không nghi ngờ gì, sau một khắc mà mình không đi, đối phương nhất định sẽ giết chết mình! Không dám chần chờ thêm một giây, Mã Vinh mặt mày xám xịt nhếch nhác rời đi.

- À, anh này, anh đừng có dọa người như vậy được không?

Nhìn thấy tên cặn bã bỏ đi, vị giáo sư xinh đẹp tiến lên vỗ vai lưu manh. Vừa rồi, nàng đứng ở phía sau Hướng Nhật nên không thấy ánh mắt sắc lạnh giết người của hắn, cho nên không cảm thấy sợ hãi gì.

- Dọa người không tốt hay sao?

Hướng Nhật quay đầu, ánh mắt sắc lạnh biến mất, hắn ra vẻ có chút không đứng đắn:

- Hình như cái tên cặn bã kia đã bị tôi dọa cho sợ chạy té khói rồi!

- Cho là anh lợi hại đi!

Nhâm Quân tức giận nói tiếp:

- Coi như tôi chưa từng nói qua, thiệt là! Nhưng anh phải cẩn thận đó, tên kia chắc không bỏ qua cơ hội trả thù, nói không chừng sẽ tìm cách gây chuyện nữa.

- Hắn dám!

Hướng Nhật thong thả nói:

- Tôi sẽ cắt đầu hắn mà làm banh đá.

Chắc vừa rồi hù dọa đối phương làm cho Nhâm Quân hờn dỗi, thấy nàng kéo tay nữ giáo sư xinh đẹp nói:

- Tống giáo sư, cô xem, hắn thật là không đứng đắn!

Trong lời nói của nàng nghe như nàng đang làm nũng vậy, làm cho Hướng Nhật bất ngờ không hấp thu nổi.

Tống Thu Hằng tỏ ra đồng tình, xoa nhẹ tóc nàng như an ủi, rồi quay sang lưu manh nói:

- Vừa rồi rất cám ơn anh.

- Không có gì, bất cứ ai nhìn thấy cái loại cặn bã như vậy đều không nhịn được mà phải dạy cho hắn một bài học!

Hướng Nhật khiêm nhường nói, đối mặt với ánh mắt ôn nhu của nàng, làm cho hắn nhớ lại không ít chuyện trước đây. Hắn vội khôi phục lại tinh thần, có chút không tự nhiên nói:

- Lần trước… thật là vô ý, hại cô phải chảy máu mũi.

- Anh còn nhớ chuyện đó sao, tôi quên rồi, nhưng tôi biết anh không phải cố ý.

Tống Thu Hằng nhẹ nhàng nói cho qua chuyện bằng cách nói quên, rồi quay sang hỏi hai người:

- Được rồi, hai người sao lại không đi học? Chẳng lẽ thật là...

Nữ giáo sư xinh đẹp nhìn hai người bọn họ ánh mắt có chút nghi ngờ.

Nhâm Quân tất nhiên hiểu ra ý nghĩa xâu xa trong lời nói của nàng, đỏ mặt lên, cũng bất chấp không hỏi tới "chuyện chảy máu mũi" đang thắc mắc vội vã đính chính:

- Tống giáo sư, cô đừng hiểu lầm, thật ra em tìm hắn là muốn hắn gia nhập vào đội bóng rổ, tụi em không có gì, thật sự chỉ đúng lúc vừa khéo đi ngang đây thôi.

- Cô biết, yên tâm đi, cô sẽ không nói ra chuyện này, hai người không có quan hệ nam nữ.

Tống Thu Hằng ngoài miệng thì nói vậy, nhưng ánh mắt nàng thì sự nghi ngờ càng hiển hiện ra rõ ràng hơn.

Nhâm Quân hận mình có miệng mà không giải thích được, thật sự khi càng giải thích thì càng làm hỏng chuyện, nhìn vẻ mặt của Tống giáo sư rõ ràng là không tin mình tìm tên vô lại này gia nhập đội bóng rổ. Cũng khó trách, thể hình bề ngoài của hắn hơi "thảm" một chút, đầu tiên chưa cần nói tới chiều cao thước tấc, nhìn vào chỉ thấy bộ dáng nhếch nhác tàn tạ, làm sao nàng lại có thể giải thích với mọi người rằng hắn thật là một siêu nhân bóng rổ, điều này làm cho mọi lời giải thích của nàng trước mặt Tống giáo sư càng thêm vô nghĩa. Trời ơi! Thật là oan cho ta quá! Nhâm Quân trong lòng uất hận vô cùng, chợt bắt gặp cái vẻ mặt tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra, cho dù có đụng phải Thái Sơn cũng không đổi sắc của lưu manh, nàng trút hết bực dọc trong lòng vào hắn:

- Anh, cái tên này, sao không giải thích giùm tôi chứ?

Thật đáng tiếc giọng nàng nói lại rất ư là nữ tính, làm cho người khác nghe mà tưởng như tình nhân làm nũng với nhau.

Quả nhiên, Tống Thu Hằng càng thêm chắc chắn về cái ‘sự thật’ mà nàng nghi ngờ, chỉ nghĩ cô gái trước mặt mình sao lại thẹn thùng tới nỗi này, ngay cả trước mặt người khác thừa nhận bạn trai mà cũng khó khăn như vậy.

Thấy nữ giáo sư xinh đẹp có ý cười trên mặt, Nhâm Quân chết lặng người. Rút kinh nghiệm từ đây về sau, gặp phải chuyện như vậy không giải thích thì tốt hơn, nếu không càng giải thích càng thêm phiền phức.

- Được rồi, hai người cứ từ từ tâm sự đi, tôi còn có chuyện, sẽ không quấy rầy hai người nữa.

Nhớ tới em trai đang nằm trong bệnh viện của mình, Tống Thu Hằng muốn nhân lúc sáng sớm không có giờ lên lớp tranh thủ đi thăm em.

- Chờ một chút, Tống giáo sư!

Hướng Nhật nãy giờ vẫn không nói gì đột nhiên mở miệng gọi nàng lại, hắn móc từ trong túi ra một cuốn sổ nhỏ, khó khăn khi dùng tay trái ghi ra một vài con số, sau đó xé tờ giấy đó giao cho Tống Thu Hằng:

- Vừa rồi những gì tên họ Mã nói tôi đều nghe được, tôi biết em trai cô bây giờ có bệnh, mà cô thì gặp khó khăn về tiền bạc, nếu cô không ngại tôi có thể trợ giúp một chút không?

- Không cần đâu!

Tống Thu Hằng không thèm liếc tấm chi phiếu kia một cái, không phải là xem thường mà nàng đơn giản không thể nhận lấy mà thôi:

- Yên tâm đi, tiền lương của tôi bây giờ chắc cũng đủ, không cần làm phiền đến anh. Dù gì đi nữa, tôi cũng rất cám ơn anh!

- Vậy... có chuyện gì cô cứ tìm tôi, đây là số điện thọai của tôi.

Vừa nói hắn vừa cầm số điện thoại đưa cho nàng. Mặc dù biết rõ tính nàng không dễ nhận quà hay ân tình của người khác, Hướng Nhật cũng có một chút kỳ vọng, nhưng cuối cùng nàng vẫn cự tuyệt. Mặc có chút thất vọng, lưu manh cũng thầm hạ quyết tâm ngấm ngầm điều tra xem em trai của nàng đang điều trị ở bệnh viện nào, rồi sẽ bất ngờ ra tay giúp đỡ nàng.

- Cảm ơn.

Tiếp nhận số điện thoại của hắn, Tống Thu Hằng khách sáo nói, sau khi nhìn thoáng qua hắn, nàng xoay người bỏ đi, lòng nghĩ thầm "Nếu hắn còn ở nơi này, thật là tốt biết bao! Ôi..."

Hướng Nhật ngây người nhìn theo bóng lưng nàng khuất dần, vừa rồi hắn mơ hồ nghe thấy một tiếng thở dài.

- Wow! Không ngờ anh có nhiều tiền như vậy!

Nhâm Quân hai mắt sáng rỡ nhìn vào tấm chi phiếu trên tay hắn:

- Đây đúng là chi phiếu trong truyền thuyết sao? Tôi chưa từng thấy qua, cho tôi xem chút nào!

Tiếp theo nàng đoạt lấy tờ chi phiếu đã ghi sẵn số tiền từ trong tay hắn.

- Trời ơi! Một triệu à! Sao anh có nhiều tiền vậy? Từ nhỏ tới lớn ta chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, cuối cùng thấy được chết cũng cam lòng! Anh, anh rốt cuộc có thân phận gì, tuổi còn trẻ sao nhiều tiền như vậy, dám chắc là công tử nhà ai rồi? Khó trách anh không sợ cái tên họ Mã kia, chỉ sợ anh chỉ cần nhấc ngón tay một cái hắn ta chắc phải lập tức xéo đi rồi….

Nhìn thấy "cây gậy trúc" bây giờ đang có biểu hiện như điên, Hướng Nhật chỉ biết cười khổ mà lắc đầu.

- Này, vẻ mặt anh như vậy là sao hả? Cười nhạo tôi phải không?

Nhâm quản lý tự nhiên thấy khó chịu:

- Tôi sao mà so sánh được với anh, từ nhỏ lớn lên anh đã là một công tử con cưng rồi. Những người nghèo như tôi, đột nhiên trông thấy một số tiền lớn như vậy thì đương nhiên sẽ có thái độ bất ngờ, anh cho rằng ai cũng như anh sao? Tiền trong mắt anh cũng chỉ là một con số mà thôi, anh phải biết rằng, tiền… có thể dùng ăn cơm, có thể dùng trị bịnh, thật là một cây gậy thần vạn năng...

Hướng Nhật nghe tới nỗi đầu óc lùng bùng, cô nàng này thật đúng là "mỏ nhọn" nói hoài không dứt:

- Đừng nói nữa có được không? Nếu cô thích, như vậy đi, số tiền một triệu này coi như tôi tặng cô!

- Không muốn!

Vốn biểu hiện như một kẻ hám tiền nhưng Nhâm Quân lại đưa trả hắn tờ chi phiếu:

- Tuy nói tôiích tiền, nhưng mà chỉ muốn tiền do chính tay mình kiếm được, người khác cho tôi không lấy, tay làm hàm nhai, không ở không thụ lợi!

- Vậy xem như tôi cho cô mượn đi!

- Không được! Tôi không biết khi nào trả lại cho anh được.

- Vậy coi như tôi quyên góp ủng hộ cho đội bóng rổ vậy có được không?

- Không… anh nói cái gì? Anh muốn mang một triệu này quyên góp cho đội bóng sao?

- Ừ!

- Thật sao?

- Không muốn thì trả lại tôi.

Hướng Nhật vươn tay như muốn thu hồi tờ chi phiếu.

Nhâm quản lý tay mắt lanh lẹ, rụt nhanh tay về:

- Thật là tốt quá, tôi nhận! Anh có biết không, trường học thật là keo kiệt muốn chết, ngay cả huấn luyện viên bóng rổ cũng không thuê, chỉ giao cho thầy giáo phụ trách môn thể dục thể thao làm huấn luyện viên tạm thời, thế cho nên thành tích năm nào cũng tính từ dưới lên, ngay cả thành viên tham gia đội bóng cũng không có mấy người, chỉ là gom được bao người thì đấu bấy nhiêu thôi. Bây giờ thì tốt rồi, chẳng những có thể mời huấn luyện viên, mà còn có thể cải thiện bữa ăn, nước uống cho mọi người...

Cô nàng lải nhải, lầm bầm, rồi hừ hừ:

- Bây giờ có một triệu này thì coi ai dám nói hội banh là cái đám nghèo. Đây chính là một triệu! Giàu to rồi! Giàu to rồi!

Hướng Nhật im re không nói gì!

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #110