Chương 107: Cẩn Thận Coi Chừng Mông Em Nở ...


Sáng ngày thứ Hai, lúc Hướng Nhật đi vào trong phòng học, hắn liền phát hiện không khí không giống như ngày thường. Cả phòng học chỗ nào cũng ồn ào, khuôn mặt người nào người nấy đều đầy vẻ hưng phấn như đang làm chuyện "ấy ấy" lên đến cao trào, làm hắn không khỏi nghĩ mùa xuân năm nay hình như đến sớm hơn những năm trước.

- Có chuyện gì thế?

Hướng Nhật vỗ vào người Đầu củ tỏi đang ở một bên cầm bút loay hoay viết gì đó trên bàn.

- Lão đại không biết à?

Đầu củ tỏi không biết vô tình hay cố ý lấy tay che khuất tờ giấy hắn đang viết trên bàn:

- Anh có xem trận bóng rổ sáng hôm qua không?

- Trận bóng rổ? Anh có xem, chuyện gì?

Hướng Nhật mơ hồ nhận ra vần đề.

- Trời ạ! Em thật nghi anh là người vô cảm, hay căn bản không có chút am hiểu gì về bóng rổ. Mà cho dù không hiểu, khi thấy cái cảnh kia cũng phải hưng phấn đến run rẩy toàn thân chứ?

- Rốt cuộc là chú mày đang nói cái gì thế?

- Là thế này, trường học của tụi mình có một siêu nhân bóng rổ!

Đầu củ tỏi kích động nói, giống như đang nói về chính mình vậy.

- Ra là vậy? Anh còn tưởng mọi người vừa uống "Như Lai đại phật côn" chính hiệu của Mỹ xong.

- Như vậy còn chưa đủ chấn động sao lão Đại? Em tuyệt đối nghi là anh đã bỏ dở trận đấu nửa chừng. Lúc mới bắt đầu, trường của mình thua thảm hại, mà mấy thằng sinh viên Tài Đại cũng hung hăng kinh khủng, thậm chí còn hùng hồn tuyên bố sẽ thắng trường mình tám mươi điểm cách biệt. Rồi anh có biết chuyện gì xảy ra sau đó không?

Đầu củ tỏi nói đến chỗ kích động, nước miếng văng tung tóe đến nỗi suýt bắn trúng vào mặt Hướng Nhật.

Để tránh nước miếng của hắn, lưu manh vội vàng lùi lại một bước.

- Anh không biết đâu, bắt đầu hiệp hai, trường mình tưởng thua đến nơi rồi, quản lý mới thay một người vô cùng lợi hại vào. Anh ta chỉ cao khoảng 1m75, trời ạ, còn không đến 1m8, nhưng anh có biết anh ta đã làm gì không? Không ngờ là anh ta có thể nhảy lên úp rổ, úp rổ đấy nhé, lại còn làm vài lần liên tục nữa chứ, khiến cho đối phương phải yêu cầu trọng tài tạm dừng trận đấu để hội ý.

- Sau đó bọn Tài Đại tức tối cho vào sân một thằng to khỏe như con tinh tinh, ái chà, thằng đó thật sự cao to lực lưỡng, bọn chúng muốn chơi bẩn để loại siêu nhân bóng rổ của chúng ta ra khỏi trận đấu. Rồi anh có biết chuyện gì xảy ra tiếp theo không? Cái thằng tinh tinh kia chơi xấu, đánh bật siêu nhân ra ngoài biên, văng xa đến bảy, tám mét, nhưng không ngờ siêu nhân lại không bị một chút thương tích nào. Anh ta tiếp tục vào sân thi đấu, sau đó trong lần va chạm kế tiếp trên không khi siêu nhân nhảy lên đập rổ, thằng tinh tinh bị đẩy ngã té hôn mê, bất tỉnh nhân sự. Thật không thể tưởng tượng nổi, ai mà ngờ một người chỉ cao hơn 1m7, nặng không đến sáu mươi cân lại có thể đánh bất tỉnh một tên cao hơn 2m, cân nặng gần hai trăm cân…

- Cuối cùng, siêu nhân bóng rổ còn làm một việc khiến người khác không thể tin, không ngờ anh ta chỉ bằng một cú đập rổ đã đập vỡ luôn cái rổ bên Tài Đại vỡ vụn, thủy tinh rơi xuống đất giống như nước chảy vậy… ha ha ha, đấy mới thật sự là thần tượng của em!

- Anh thấy chú mày nói nhảm hơi nhiều đó?

Đã biết chuyện gì xảy ra, Hướng Nhật cũng không nghĩ cần phải hỏi thêm gì nữa.

- Nói nhảm ạ? Không hề, nhưng mà lão Đại này, rốt cuộc anh có phải là người không vậy, nghe một chuyện như thế mà lại không có chút cảm xúc nào? Em thật sự hoài nghi….

Đầu củ tỏi đột nhiên ngừng lời, ngược lại ánh mắt chăm chú nhìn lưu manh, một lúc sau, hắn mới hỏi một cách không chắc chắn:

- Lão Đại, không lẽ anh chính là cái siêu nhân bóng rổ kia?

Bởi vì giọng nói của hắn rất lớn, lưu manh lập tức bịt miệng hắn lại:

- Cái mồm to của chú mày không biết nói nhỏ một chút sao?

Cũng may hai người ngồi ở hàng ghế cuối cùng, người bên cạnh đã ít lại còn cách bọn họ một khoảng nhất định, xem ra không có người nào nghe được.

- Anh đúng là…

Động tác của lưu manh không thể nghi ngờ đã khẳng định hắn chính là siêu nhân bóng rổ kia, ánh mắt Đầu củ tỏi nhìn lưu manh trong nháy mắt trở nên sáng rực, giống như đang nhìn một người đẹp khỏa thân vậy:

- Thật không dám tưởng tượng, lão Đại đúng là siêu nhân bóng rổ mà cả trường tìm mãi không ra, trời ạ, nếu em công bố tin tức này ra ngoài…

- Vậy nhất định chú sẽ chết rất thảm!

Hướng Nhật lạnh lùng dập tắt ý tưởng của hắn.

Bắt gặp ánh mắt sắc như dao của người nào đó, Đầu Củ Tỏi không khỏi rùng mình một cái:

- Lão Đại, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ không để lộ chuyện này ra ngoài!

- Biết thế là tốt, chú phải kín miệng như bưng. Chú cũng thấy sức mạnh của anh rồi đấy, ngay cá cái rổ như thế cũng có thể đập nát, tin rằng đầu của chú cũng không cứng hơn nó chứ hả?

Lưu manh nói một cách đe dọa.

- Rõ ạ, rõ ạ, lão Đại, có đánh chết em em cũng không nói.

Nhớ tới sức mạnh biến thái của người nào đó, Đầu củ tỏi lập tức gật đầu không ngừng.

- Được rồi, làm sao lại nhận ra anh là cái người kia?

Hướng Nhật nghĩ bắt buộc phải làm cho rõ vấn đề này, hắn còn muốn biết có ai nhận ra hắn là siêu nhân bóng rổ thần bí kia nữa không, nếu không có ngày chuyện lộ ra ngoài, hắn sẽ bị phiền phức đến chết mất.

- Cái này…. là bởi vì hai chị dâu.

- Chị dâu nào… À, chú muốn nói là Sở sở và Thạch Thanh.

Hướng Nhật cuối cùng đã biết vì sao hành tung của mình bị lộ. Trong lúc mình bị đánh bay ra ngoài, cô nàng Sở Sở và đồ đệ tinh quái đúng là có chạy tới xem hắn có bị sao không. Tuy không lo mấy thằng sinh viên Tài Đại nhận ra, nhưng đối với sinh viên trong trường, nhất là mấy người cùng lớp đã từng tiếp xúc qua, bọn họ chắc chắn đã thấy qua việc mình ở cùng một chỗ với Sở sở và Thạch Thanh, vạn nhất để họ liên tưởng ra được, hậu quả thật không thể lường nổi.

Nhìn thấy vẻ mặt của đại ca không ngưng biến hóa, Đầu củ tỏi lên tiếng an ủi:

- Lão Đại, thật ra anh không cần phải lo lắng. Em dám cá cả trường này chỉ có mình em là nhận ra anh, còn những người khác muốn nhận ra anh thì không thể nào!

- Chú mày chắc chứ?

Thấy sự việc có cơ hội cứu vãn, Hướng Nhật vội vàng hỏi.

- Đúng vậy lão Đại! Bởi vì lúc ấy bọn em ngồi lẫn vào trong đám người trường Tài Đại, anh hẳn cũng biết, chúng ta thi đấu tại sân nhà của Tài Đại, đương nhiên là khán giả của bọn họ chiếm được vị trí gần sân nhất, còn trường tụi mình phải ngồi ở phía sau. Khoảng cách khá xa cho nên xem trận đấu cũng không được rõ ràng cho lắm. Hơn nữa anh bỏ mắt kính ra trông rất phong độ, ai mà có thể nhận ra được chứ. Mà hai chị dâu trang điểm và ăn mặc như vậy, nếu không phải người quen thì chắc chắn không nhận ra.

Nghe xong phân tích của Đầu củ tỏi, trong lòng Hướng Nhật thở phào một hơi. Hắn có thể chắc chắn một điều, trong trường chỉ có mỗi Đầu củ tỏi xem như là biết rõ mình, người khác cho dù đoán được một ít nhưng muốn chứng thực thì vô cùng khó khăn. Đã vậy, không có gì đáng lo nữa.

- À này lão Đại, tay anh bị sao vậy? Không phải hậu quả của việc hôm qua đập nát rổ đấy chứ?

Bởi vì đang mải nói về chuyện siêu nhân bóng rổ, Đầu củ tỏi không chú ý tới tay của lưu manh, đến khi bình tĩnh trở lại mới phát hiện băng gạc quấn quanh tay hắn.

- Không phải! Hôm qua xui xẻo, đang đi trên đường bị ngã một cái, xương ngón tay gãy hết.

Lời giải thích của Hướng Nhật làm Đầu củ tỏi kinh ngạc đến há hốc mồm: không thể nào, với cái người nhỏ bé mà mạnh mẽ kia, trong sân bóng rổ đánh còn không chết, nhưng ngã một cái vớ vẩn trên đường lại có thể bị thương đến như vậy? Chuyện này nói thế nào hắn cũng không thể tin được, bản thân hắn cho rằng, bởi vì người nào đó trong lúc chơi bóng rổ không cẩn thận bị thương, nhưng vì mặt mũi nên không thể nói thật, chỉ có thể dùng cái lý do thối tha đến không thể thối tha hơn này nói cho qua chuyện.

Mặc dù trên mặt đối phương viết rõ hai chữ đếch tin nhưng Hướng Nhật cũng không thèm giải thích, hắn muốn hiểu lầm thì để cho hắn hiểu lầm, dù sao hắn cũng không nói với ai. Thấy Đầu củ tỏi vẫn giữ khư khư tờ giấy nọ, lưu manh vừa rồi nhìn thoáng qua đã biết là gì, mở miệng nói:

- Đừng có giấu nữa, anh sớm thấy rồi, không ngờ thằng nhóc nhà ngươi còn biết viết thư tình, chà chà, rất có tương lai đây. Tiểu Huệ? Tên nghe hay đấy!

Vừa nói Hướng Nhật vừa lộ ra vẻ mặt đầy thâm ý .

Đầu củ tỏi kêu thảm một tiếng:

- Lão Đại, anh nhìn lén thư tình của em!

- Có quỷ mới nhìn lén, do chú vừa rồi hoa chân múa tay không cẩn thận để anh xem được. Anh thấy chú em cũng có bản lĩnh đấy, chỉ ở Tài Đại một lúc mà cũng phát hiện ra mục tiêu, ngay cả tên cũng mò ra được. Khá, khá lắm, xem ra rất có triển vọng đây!

Thấy vẻ mặt thằng em dạt dào khao khát tình yêu, Hướng Nhật làm gì không biết tâm tư của hắn, dám chắc hôm qua ở Tài Đại gặp em nào đó rồi sinh lòng ngưỡng mộ, bây giờ đang viết thư bày tỏ tình cảm đây mà.

Đầu củ tỏi dường như sắp khóc đến chảy cả nước mắt nước mũi, kể lể:

- Lão Đại, anh không biết thì thôi, mỗi ngày thấy anh trái ôm phải ấp, đàn em có thể không sốt ruột được sao? Đành phải tìm bạn gái nhanh nhanh một chút, nhưng Tiểu Huệ cô ấy quả thật là một cô gái tốt, dù không được xinh đẹp như hai chị dâu, nhưng cũng không kém hơn nhiều lắm.

- Biết cái kiểu trong mắt người tình có Tây Thi của chú mày rồi, mau mau viết thư tình của chú đi. Nhưng mà chú phải chuyển sang ngồi chỗ khác, tý nữa không phải chỉ mình Sở Sở đến học, Thạch Thanh cũng tới, không cần anh nói thêm nữa chứ? Chắc là chú hiểu rồi.

- Thạch… chị dâu Thạch Thanh cũng tới? Hôm nay chị ấy không có tiết học à?

Đầu củ tỏi tò mò hỏi thăm.

- Hỏi nhiều như vậy để làm gì, còn không mau biến đi, các nàng tới rồi.

Hướng Nhật trừng mắt nhìn hắn một cái, bởi vì hắn đã thấy hai nữ nhân vừa bước vào cửa.

- Rõ, rõ, lão Đại, em biến ngay đây!

Đầu củ tỏi nói xong, vội vàng chuyển tới một chỗ trong góc phòng, tiếp tục viết thư tỏ tình.

- Hai em sao giờ mới tới? - Hướng Nhật có chút bất mãn nói.

- Biết làm sao được, gặp phải một người bạn học cũ!

Sở Sở làm bộ bất đắc dĩ nói, đột nhiên nhìn về phía người nào đó đang miệt mài viết lách:

- Vừa rồi anh nói gì với Hứa Uy thế?

- À, thằng kia biết Tiểu Thanh tới, cho nên chuyển ra chỗ khác để ba chúng ta có thể ngồi cùng một chỗ!

- Là anh bắt người ta phải chuyển chỗ phải không?

Sở Sở chỉ liếc mắt một cái là đã nhìn ra thủ đoạn của lưu manh.

Nhìn vẻ mặt đắc ý của cô nàng, Hướng Nhật nhịn không được liền phản bác lại:

- Không phải, nó đang viết thư tỏ tình với ai đấy chứ, vì không muốn cho anh xem nên mới ra chỗ khác ngồi.

Vẻ đắc ý trên mặt Sở Sở lập tức đóng băng, hừ nhẹ một tiếng, ngồi xuống ghế, không thèm để ý đến người nào đó nữa. Hướng Nhật lập tức lại gần, ngồi xuống bên cạnh nàng, như vậy, Thạch Thanh vào sau cũng chỉ có thể ngồi bên phía còn lại của lưu manh. Vốn lưu manh sớm đã có chủ ý như vậy, trái ôm phải ấp, thật hạnh phúc không sao kể xiết.

Bây giờ, sau khi quá quen với diễm phúc của người nào đó, đại đa số sinh viên trong lớp đều chấp nhận cái sự thật khiến kẻ khác phải đố kị này. Chỉ thình thoảng vẫn có một số người ánh mắt khó chịu nhìn qua bộ ba một nam hai nữ kia.

Hai tiết đầu là một vị giáo sư già giảng dạy về lý thuyết đầy trừu tượng, bài giảng làm cho Sở đại tiểu thư vốn tối hôm qua bị lưu manh giày vò đến tận khuya mới đi ngủ giống như được nghe một khúc hát ru, nàng nhanh chóng gục đầu xuống bàn.

- Tiểu Thanh, hôm qua em nói anh làm sao ấy nhỉ, có phải hai chữ “vô sỉ” không? Hừ, không ngờ là em to gan dám chửi cả sư phụ?

Sở đại tiểu thư đã chìm vào giấc ngủ, Hướng Nhật nói chuyện cũng bớt ngại ngùng một chút. Thật ra tối hôm qua nếu không phải đúng lúc Sở Sở từ phòng bếp đi ra, lưu manh đã sớm chiếm lấy thân thể đồ đệ rồi.

- Nhưng anh đúng là…

Thạch Thanh có chút khó xử nói.

- Tiểu Thanh, anh không thích ngụy biện. Em đã hủy hoại danh dự của anh, vì thế anh muốn được bồi thường tổn thất tinh thần, đưa anh năm cái quần lót thì sẽ không tính toán với em nữa.

- Sư phụ, rõ ràng anh đang bắt chẹt em!

Thạch Thanh vừa bất bình vừa tức giận.

- Em nói sao cũng được, dù sao tối này về nhà em nhất định phải cho anh, nếu không cẩn thận anh chiếu theo “sư pháp” trừng phạt em!

- Ở đâu chui ra một cái sư pháp vậy? Sự phụ, anh lạm dụng tư hình!

Thạch Thanh trách móc nói.

- Lạm dụng thì lạm dụng, chỉ cần đạt mục đích là được! Em ngàn vạn lần đừng có quên giao vật đó cho anh, nếu không cẩn thận cái mông của em nở hoa đấy!

Thạch Thanh mặt chợt đỏ bừng lên, cắn môi nói:

- Em sẽ không quên!

................

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #107