Xử lý chuyện khu biệt thự xong, Hướng Nhật đi bộ ra đường cái, bắt một chiếc taxi rồi chạy về thành phố.
Trên xe, Hướng Nhật sợ nữ hoàng lo lắng, nên cầm điện thoại gọi cho nữ hoàng trước.
- Bíp….Nhà có chó không…bíp…A lô.
- Đố biết anh là ai??
Sự tình đã xử lý thuận lợi, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có thể
làm cho tâm tình của Hướng Nhật rất tốt, vì vậy hắn mới muốn trêu chọc
nữ hoàng một chút.
- Jack, Jack, là anh hả?
Nghe được âm
thanh của Hướng Nhật, nữ hoàng có vẻ hết sức kích động. Đêm nay đối với
nữ hoàng mà nói là một đêm rất dài, nàng vô cùng sợ hãi, sợ khi ánh
dương dương quang ló rạng cuối chân trời, nàng sẽ mất đi người thân duy
nhất và người nàng yêu nhất. Bây giờ nhận được cú điện thoại của Hướng
Nhật, nữ hoàng mới yên lòng, thả lỏng tâm tình ra một chút, kế tiếp là
thanh âm sự kinh hỉ vô hạn.
- Jack, anh không sao đấy chứ, Kevin
Rockefeller không làm khó cho anh chứ? Em trai em không có sao chứ, nó
không bị thương tổn chứ?
Đối với kiểu đặt câu hỏi như bắn súng
của nữ hoàng, Hướng Nhật vừa cười vừa lắng nghe, một lời cũng không nói. Nữ hoàng cho tới bây giờ vẫn là đại biểu cho sự đẹp đẽ cao quý, cho dù
có phải đối mặt với sát thủ, cũng không có thấy nàng hoảng loạn như vậy. Biểu hiện hiện tại của nữ hoàng, khiến Hướng Nhật nghĩ rất thú vị và
rất khả ái, chờ cho nữ hoàng đặt hết các câu hỏi xong, Hướng Nhật mới
cười nói
- Được rồi Teru, yên tâm đi, em trai em đã được anh cứu
ra rồi, hiện giưof em có thể gọi điện cho nó, anh cũng không sao, hai
anh em đều không có bị thương. Kevin Rockefeller bên kia cũng bị anh xử
lý xong rồi, em cứ yên tâm đi. Bây giờ em đang ở đâu? Anh có thể tới gặp em không.
Nghe được câu nói sau cùng của Hướng Nhật, mặt nữ
hoàng liền trở lên đỏ rực. nàng nhớ đã cho Hướng Nhật một lời hứa hẹn.
Tuy rằng trong nội tâm rất ngượng ngùng thế nhưng nữ hoàng cũng không
hối hận, đi qua chuyện tình Kevin Rockefeller lần này, nàng đã hiểu rõ
hạnh phúc, là phải tự minh đi tìm kiếm, theo đuổi, bằng không theo thời
gian trôi đi, tất cả mọi chuyện đều đã muộn rồi.
Nàng yêu Hướng
Nhật, lúc ở công viên nàng trao nụ hôn cho Hướng Nhật, nàng đã rất yêu
hắn rồi, cho nên, đối mặt với đêm nay nàng cũng không có chút hối hận,
trái lại lại có chút mong chờ. Vì vậy nữ hoàng vội vã cho hắn một cái
địa chỉ, sau đó lập tức cúp điện thoại. Trong khách sạn, nữ hoàng cầm
trên tay cái điện thoại, người run lây bẩy, thở hổn hà hổn hển, bộ ngực
chợt cao chợt thấp, sau đó khóe miệng khêu gợi lóe lên một nụ cười thật
thuần khiết.
Nghe được phản ứng của nữ hoàng ở đầu dây bên kia,
Hướng Nhật rất vui vẻ, nữ hoàng không có cự tuyệt mình, nói như vậy
chuyện đêm này là có cửa rồi. Lòng Hướng Nhật tràn đầy vui mừng, nói với tài xế lái xe một cái địa chỉ sau đó lại cầm điện thoại gọi cho Monica.
- Anh đang ở đâu đấy?
Điện thoại vừa nối thông, phía bên kia Monica lãnh đạm nói, Hướng Nhật cả đêm không quay về khiến cho Monica rất tức giận
- Ah, Monica, hôm nay anh ra ngoài gặp một người quen, hiện giờ anh đang ở chỗ hắn, đêm nay anh không về nhé
Tuy rằng lừa gặt nữ nhân của mình khiến trong lòng Hướng Nhật rất khó chịu, thế nhưng nghĩ tới thái độ của Monica bên kia, hắn cũng bình thường trở lại.
- Tùy anh. . .
"BA~. . ."
Nghe thấy Hướng
Nhật nói tối nay không về, Monica hiển nhiên là rất tức giận, tuy rằng
nguyên bản nàng cũng không thích tên lưu manh này, hơn nữa lần đầu tiên
của mình lại bị hắn lấy đi trong lúc u mê, đờ đẫn, thế nhưng hiện tại
mình đã chậm rãi tiếp thu hắn. Vậy àm đêm nay hắn lại có thể dám không
về nhà ngủ, khiến cho Monica rất tức giận cúp thẳng điện thoại.
Cảm nhận được sự phẫn nộ của Monica, Hướng Nhật bất đắc dĩ sờ sờ mũi, sau
đó vẫn hướng về khách sạn, nơi có nữ hoàng đang đợi chờ
Đến khách sạn, Hướng Nhật ở đại sảnh gọi xong điện thoại, trực tiếp vào thang
máy, hướng thẳng tới căn phòng của nữ hoàng. Lúc trước, nữ hoàng đã để
lại dãy số gian phòng, cho nên hắn tìm không hề tốn sức.
Đi tới
trước của phòng nữ hoàng, Hướng Nhật vừa gõ cửa, thì cửa phòng đã bị mở
ra, chỉ thấy nữ hoàng mặc một bộ áo ngủ đang đứng trước cửa, tuy rằng
Hướng Nhật cũng đã cùng nữ hoàng phát sinh ra quá nhiều chuyện mập mờ,
nhưng nữ hoàng mặc trang phục hiện tại, vẫn là lần đầu tiên Hướng Nhật
được nhìn thấy
Nữ hoàng mặc dù là người Châu Âu, nhưng lại thuộc
kiểu phụ nữ phương đông âm nhu, xinh đẹp. Vòng eo hết sức tinh tế trong
bộ váy ngủ hoa anh đào, làm nổi hẳn lên loại khí tức ôn nhu, cổ điển dịu dàng ấy.
Khuôn mặt trái xoan trắng hồng tinh tế, mắt phượng dịu
dàng đáng yêu cùng cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn phác họa nên
khuôn mặt hoàn mỹ của nàng, đúng chuẩn mực của mỹ nhân châu Âu cổ điển.
Toàn thân nàng toát ra một vẻ nhẹ nhàng và quý phái, đặc biệt ý nhị, phảng
phất giống như tiên tử trốn thiên giới hạ phàm, làm cho đám đông ai một
thì ai mộ nhưng cũng không có ai dám xâm phạm nàng.
Mái tóc dài
màu vàng kim, lông mi cong vút hất lên, đôi môi mềm mại như mẫu hình búp bê barbie. Nàng hoàn mỹ được tựa như một nụ hôn kiểu Pháp nồng nàn, da
trắng như tuyết, trên mặt đỏ ửng giống như một khu vườn trải ngập cánh
hoa hồng, một mỹ nữ có thể miêu tả muôn hình muôn vẻ như nàng khiến cho
Hướng Nhật mới nhìn có chút ngây người
- Jack, anh còn đang chờ cái gì thế, vào đi.
Đối với cái mặt ngây ra như phỗng của Hướng Nhật, trên mặt nữ hoàng đã đỏ lại càng thêm đỏ.
Chờ Hướng Nhật đi vào xong, nữ hoàng khóa kín cửa lại. TÁCH một tiếng, đèn phòng phụt tắt, cả căn phòng trở nên tối đen như mực.
- Teru. . .
- Không nên nói nhiều lời làm gì....
Nữ hoàng lấy tay bưng kín môi Hướng Nhật, kéo Hướng Nhât vào trong phòng
ngủ, đẩy Hướng Nhật ngồi lên trên giường, tiếp đó, nữ hoàng liền ngồi
lên hai chân, ôm cổ Hướng Nhật.
- Jack, anh yêu em không?