Biên dịch: Quang Siêu Quần
Biên tập: Vấn Thiên Quân
Nguồn: http://sieucapthuankhiet.com/
Nhà hàng SupreMẹcy tọa lạc giữa trung tâm New York, là một trong những nhà hàng lớn và xa hoa nhất của New York, ở chỗ này tùy tiện ăn một bữa cơm, chi phí cũng đủ một gia đình nhỏ ăn trong vòng một năm. Trước cửa chính khách sạn đậu toàn siêu xe, nào là Ferrari, Lamborghini, Porsche…mấy loại siêu xe này đậu quá nhiều nên trông cũng bình thường như nhau, ở chổ này tiêu tiền tuyệt đối là đại gia phú hào, mà cũng chỉ ở những chổ như thế này mới xuất hiện những loại người này nhiều như thế.
Một chiếc xe taxi, chậm rãi dừng phía trước cổng chính khách sạn, thằng nhóc bảo vệ nhìn thấy chiếc xe taxi, có phần trờ tay không kịp, không biết có nên hay không đến mở cửa mời khách, dù sao cũng là người ta đến ăn cơm trả tiền chỗ mình, nhưng mà ai đến đây không phải là siêu xe thì cũng có máu mặt đưa đón, làm gì có ai đi taxi đến đây cơ chứ.
Trong lúc đang suy nghĩ, Hướng Nhật đã mở cửa xe, bước ra ngoài, đi đến cửa chính, hắn nhìn thằng nhóc đang ngẩn người nhìn hắn, nhẹ nói:
- Giúp ta thanh toán tiền xe, chút nữa sẽ tính vào hóa đơn.
Nói xong hắn không thèm nhìn đứa bé sắc mặc như gan heo, đi thẳng vào bên trong.
Bên trong khách sạn, tất cả nội thất đều dùng gỗ Malaysia chế tác thành, bề mặt khảm bạch kim và bảo thạch, trần nhà treo đèn thủy tinh phản chiếu ánh sáng xanh vàng rực rỡ, sàn nhà giống như gương không có một chút bụi, trong hành lang có một gã phục vụ kéo xe đẩy, mặc đồng phục, đứng thẳng tắp, nhìn cũng có chút khí thế.
Nhân viên phục vụ thấy Hướng Nhật đi tới, sửng sốt một chút, kẻ đến đây không phải là tỷ phú cũng triệu phú, nam ai cũng tây phục đồng hồ rolex, nữ thì vàng bạc châu báu đầy người, mà cái người trước mắt này, quần áo xộc xệch toàn đồ vỉa hè, tóc rối tung rối mù, kính đen mờ, chân một đôi giày cứng, nhìn thế nào cũng không ra chút tướng tá giàu sang, trong lòng bọn họ đều khinh thường Hướng Nhật.
Nhưng thân là nhân viên của một khách sạn cao cấp, tố chất xử lý cơ bản phải có, cho nên chỉ sững sờ một chút, liền ‘nhiệt liệt nghênh đón’ Hướng Nhật, nhưng ánh mắt không ngừng khinh bỉ hắn. Hướng Nhật thấy phản ứng này của đám nhân viên, cũng không thèm để tâm, cười nhạt nói :
- Ta tới tìm một người bạn, bàn ăn số 8, phiền ngươi dẫn ta đến đó.
Nghe được Hướng Nhật nói bàn ăn hắn cần đến, người nhân viên liền sửng sốt, sau đó liền dùng ánh mắt kính nể, không còn chút khinh bỉ, càng không dám chậm trễ nói:
- Vâng thưa ngài! Mời ngài đi theo tôi.
Bàn ăn số 8, được kê ở trung tâm nhà hàng, bàn ăn này so với những bàn ăn khác không chỉ rộng hơn gấp bội, xung quanh bài trí xa hoa, mà còn cách xa các bàn ăn khác, là để tránh lúc dùng cơm bị quấy rối, có thể đặt bàn số 8 này, tuyệt đối không chỉ có tiền là được, tất nhiên tiền cũng chi ra nó không hề giống như mấy bàn ăn bình khác, cho nên thái độ nhân viên phục vụ liền quay ngoắt 180 độ.
Đối với suy nghĩ của người nhân viên, Hướng Nhật tất nhiên là không biết, mà hết thảy cũng là do tam thiếu gia gia tộc Rockefeller, đối với vị tam thiếu gia này, dùng cơm ở một chổ như vậy, rất đơn giản, cho nên Hướng Nhật được hưởng ké cái hư vinh này.
Hướng Nhật còn chưa đi tới bàn ăn, đã thấy nữ hoàng từ xa, nữ hoàng cũng đang nhìn hắn, đang muốn chào hỏi hắn nhưng không tiện nói, nhưng mà nữ hoàng lại đứng dậy đi về phía hắn, mà Hướng Nhật cũng phản xạ có điều kiện, giang tay ôm lấy nữ hoàng.
- Jack, em rất nhớ anh.
Nói xong, nước mắt nữ hoàng lại chảy dài xuống.
- Teru. . .
Thân là nữ hoàng của một quốc gia, từ nhỏ đã được học các lễ nghi hoàng cung Châu Âu, tự nhiên trước mặt nhiều người lại có thể làm ra chuyện tình thất lễ như vậy, có thể thấy được nữ hoàng thực sự đã bị dồn ép đến bờ vực, sắp sụp đổ rồi, cho nên, Hướng Nhật càng thêm căm ghét cái tên tam thiếu gia kia.
- Teru, yên tâm đi, tất cả đã có anh ở đây, em không cần phải lo lắng nữa.
Hướng Nhật vỗ vỗ lưng nữ hoàng, nhẹ giọng an ủi nàng, sau khi Hướng Nhật an ủi nàng, tâm tình nàng cũng thoáng bình phục một chút, nhưng nghĩ đến, nơi này có nhiều ngươi như vậy mà nàng làm ra chuyện thất lễ như vậy, cho nên vội vã giãy ra khỏi vòng tay Hướng Nhật đang ôm ấp nàng, cúi đầu. Trên mặt nàng hiện ra một mảng đỏ ửng nhàn nhạt.
Hướng Nhật cũng tranh thủ ngắm nhìn nàng một chút. Da trắng nõn, rất thuần khiết, ngũ quan xinh xắn, nhu thuận như nước, tóc nàng hơi loạn, nhưng không mất đi vẻ đẹp tự nhiên , thân vận một bộ dạ phục trắng, lộ ra cánh tay trắng như ngó sen, bắp đùi thẳng tắp trắng nõn, còn có một đôi phong nhũ kiêu ngạo, Hướng Nhật miệng lưỡii khô khốc âm thầm nuốc một ngum nước miếng.
- Teru, em. . . Thật đẹp.
- Cảm ơn anh, jack , em hôm nay, là vì anh mà trang điểm.
Nói xong , mặt nữ hoàng càng thêm ửng đỏ.
- Đến đây đi Jack, ngồi xuống trước rồi nói sau .
- Tốt. ."
Hướng Nhật tự kéo ghế rồi ngồi xuống, sau đó nữ hoàng cũng ngồi xuống, đối diện hắn.
- Jack, một lúc nữa Kevin Rockefeller sẽ tới, đệ đệ của em còn đang trong tay của hắn, em chỉ còn có nó là người thân, em không thể mất nó…”
Nhìn Hướng Nhật ngồi xuống, nàng biết Hướng Nhật bản tính hay xử lý theo kiểu bạo lực, nàng sợ Hướng Nhật sẽ xung đột với tên tam thiếu gia kia, sẽ liên lụy đến đệ đệ của mình, liền dặn dò Hướng Nhật
- Anh biết, Teru, yên tâm, cứ để anh xử lý.
Hướng Nhật tự tin mỉm cười, nữ hoàng cũng an tâm đôi chút, nàng đối với Hướng Nhật rất tin tưởng, phụ nữ khi yêu thì tin một cách mù quáng, những cũng vì Hướng Nhật đã mấy lần cứu nàng, càng yêu hắn, nàng càng tin tưởng hắn không phải là người vô dụng .
- Ân, Jack, em tin anh.
Vừa dứt lời, thì nhân viên phục vụ từ bên ngoài dẫn đến một nam nhân mặc âu phục trắng, tóc vàng mắt xanh, tướng mạo anh tuấn.
Nam nhân thấy nữ hoàng ngồi đối diện Hướng Nhật, liền sũng sờ, sắc mặt ngay lập tức trở lên âm trầm, nhìn nữ hoàng, nói:
- Teru, tên khỉ da vàng này là ai?