Chương 1001: Song Hệ Dị Năng Giả


Ở bên cạnh quan sát một hồi lâu, Hướng Nhật rốt cục nhìn ra điểm khác lạ.

Chính là lực lượng La tỷ xuất thủ có vấn đề.

Mặc dù bên ngoài công kích như cuồng phong bạo vũ có vẻ rất lợi hại, nhưng sự thực lại không phải thế. La tỷ hay người trẻ tuổi bình thường đều sử dụng không quá nhiều lực lượng, hai người vẫn còn đang trong giai đoạn thăm dò đối phương, xem thì có vẻ khủng lắm, nhưng trên thực tế so với biểu diễn chả khác nhau là mấy.

Có lẽ hai người đã cảm thấy đánh như vậy quá mức nhàm chán, rất nhanh thu tay lại, trở lại trạng thái giằng co trước đó.

- . . Ngươi nên dùng thực lực chân chính của mình đi, lực lượng kiểu này không thể nào gây thương tổn được ta.

Người trẻ tuổi bình thường nghiêm túc nhìn La tỷ, hai người vốn là đối thủ cũ của nhau, thực lực của nhau đều am hiểu rõ ràng hơn ai khác.

La tỷ không hề lên tiếng. Tuy trên mặt nàng tỏa ra thần sắc lạnh như băng nhưng trong lòng đang thầm kêu khổ. Khắc tinh của Mật giả quả thật khó đối phó, coi như miễn cưỡng đắc thủ đi chăng nữa, cũng là chiến thuật giết địch tám trăm, tự thương một ngàn, cuối cùng người thua thiệt vẫn là chính mình.

- Hoặc ngươi có một lựa chọn: Ngay bây giờ đưa đồ vật đó cho ta, ta lập tức rời đi.

Đến người bình thường còn biết La tỷ đang phẫn nộ trong lòng, thế nhưng nàng biết làm sao đây? Ai kêu dị năng của hắn trời sinh lại là khắc tinh của Mật giả.

- Ngươi đừng đắc ý quá sớm.

Ánh mắt La tỷ bỗng trở nên lạnh lẽo, cát bụi dưới chân như gặp phải luồng gió mạnh, trong nháy mắt di chuyển ra bốn phía, tạo thành một cái vòng tròn lớn bao bọc xung quanh nàng.

- Lĩnh vực à, rất tốt, ta rất chờ mong.

Người trẻ tuổi bình thường nghiêm sắc mặt, hắn xác định mình không thể thất bại, nhưng lực lượng của lĩnh vực không phải chỉ nói là có thể dễ dàng hóa giải.

Chợt ngay giây phút này...

Hướng Nhật đứng một bên nãy giờ bất động, đột nhiên thuấn di đến sau lưng người trẻ tuổi, nhắm ngay đầu tên thanh niên hung hăng tung một quyền. Đây là chiến thuật ban nãy hắn đã thương lượng với La tỷ, một khi nàng tung ra lĩnh vực, đó chính là lúc Hướng Nhật có thể đánh lén.

Bành!

Một tiếng trầm đục vang lên, Hướng Nhật bị bay ngược ra. Trên cánh tay truyền tới từng đợt đau đớn kịch liệt, dường như làm hắn xuất quyết. Ngực chợt cảm thấy khó chịu, một ngụm máu tươi phun ra tung tóe.

- . . . Mày dám đánh lén tao à!

Người trẻ tuổi bình thường đứng tại chỗ bất động, sắc mặt dữ tợn, khóe miệng cũng tràn ra tơ máu, song so với Hướng Nhật vừa rồi đánh lén thì thương thế của hắn còn nhẹ hơn nhiều.

- Đánh lén mày thì có vấn đề gì à?

Hướng Nhật nhịn đau đứng lên, xem xét qua cánh tay phải một chút giờ đây đã vặn vẹo biến hình, ít nhất là xương đã bị gãy, các khớp xương đã lệch khỏi vị trí.

Kết quả này tuyệt đối nằm ngoài dự liệu của hắn, vốn tưởng dưới công kích của mình, đối phương không chết cũng bị trọng thương, ngờ đâu người bị trọng thương lại là mình, xem ra rất ứng với câu nói: "Nhiều lắm thì trọng thương" của La tỷ lúc trước. Mình bây giờ không phải bị thương nặng sao?

Con mẹ nó, quả nhiên bị con mụ này hại chết.

Trừ cánh tay phải đang bị thương, Hướng Nhật cảm giác cả người trên dưới đều đau nhức, cảm giác này hắn đã rất lâu chưa từng nếm lại. Đó là một lần ở Bắc Hải, vì bảo vệ Nữ Hoàng mà dùng ba quyền đập tường lòi cả xương tay, cùng với lần trước tới Mỹ vì bị người đánh lén mà chấn thương ở lưng, giờ đây là lần thứ ba bị thương, cũng là lần nghiêm trọng nhất.

Nhưng điều khiến Hướng Nhật không cách nào tiếp nhận được chính là đối tượng bị đánh lén cư nhiên chỉ bị thương nhẹ, thậm chí ngay cả vị trí đang đứng ban đầu cũng không xê xích chút nào, việc này có quá khoa trương không cơ chứ?

- Tao sẽ khiến mày sống không bằng chết!

Sắc mặt người trẻ tuổi bình thường trở nên cực kì âm độc. Đừng từ bên ngoài mà nghĩ hắn chỉ bị thương nhẹ, tuy nhiên nặng nhẹ ra sao chỉ có chính hắn rõ ràng nhất, vì bị đánh lén đột ngột làm hắn không cách nào chuyên tâm hóa giải lĩnh vực, dẫn tới nội thương không nhẹ, tuyệt đối không phải nhẹ nhõm như vẻ bề ngoài.

- Vậy tao có nên nói rất hoan nghênh hay không?

Hướng Nhật áp chế khí huyết đang sôi trào, tâm trạng thoáng ổn định lại, giờ đây hắn không cho rằng đối phương chỉ dựa vào da thịt mà có thể phản chấn khiến mình bị thương nặng tới mức này, khẳng định là hắn có Dị năng gì đó mình không biết, Dị năng này giúp da thịt và thân thể của hắn ta đạt tới một trình độ không thể tưởng tượng được. Hướng Nhật không khỏi trợn mắt nhìn La tỷ đang đứng một bên, con điếm già này, sớm không báo cho lão tử một tiếng, chẵng lẽ muốn lão tử bị thương để có thể trải nghiệm trọn vẹn sức mạnh của Dị năng này sao?

- Này, đại tỷ, còn ngơ ra đó làm gì, lão tử muốn chơi tiếp.

Đối với thương thế của Hướng Nhật, La tỷ tuy không phải cố ý, nhưng nói thật trong lòng đã có ý định này. Nếu như ban đầu nàng nói ra chỉ e sẽ không có kết quả này, người trẻ tuổi bình thường mặc dù biểu hiện rất tùy ý, nhưng nàng biết rõ đối phương khẳng định bị nội thương không nhẹ chút nào.

Biết đâu tối nay có thể lưu hắn lại?

Nắm bắt lĩnh vực, lòng tin của La tỷ đột nhiên tăng nhiều, đứng một bên cùng Hướng Nhật tạo thành thế chân vạc giáp công đối phương.

- Hai Mật giả cấp năm, đã muốn đối phó với tao sao?

Người trẻ tuổi bình thường từ trong tức giận tỉnh táo lại, trên mặt cố làm ra vẻ khinh thường, nhưng trong lòng không thể không cẩn thận. Hai tên Mật giả cấp năm, cũng không phải con mèo con chó gì ngoài đường, mặc dù dị năng của mình khi đối kháng Mật giả chiếm lợi thế cực lớn, nhưng nếu đối phương không tiếc bất cứ giá nào hy sinh một người trong đó, tối nay bản thân mình e rằng phải lật thuyền trong mương rồi.

- Ngươi đã bị trọng thương.

La tỷ lạnh lùng nói.

- Trọng thương?

Người trẻ tuổi bình thường cười ha ha một tiếng:

- Thật là buồn cười, các ngươi cho rằng ta bị thương à, vậy hãy để cho các ngươi thưởng thức một chút xem ta có phải dễ bị thương tổn như vậy không.

Dứt lời trên tay khẽ động, một đạo điện quang màu xanh lam bằng ngón cái từ lòng bàn tay xuất ra tạo thành một quả cầu điện, từ từ trở nên lớn hơn, đến khi đạt kích thước của một quả bóng rổ nhỏ. Bên ngoài quả cầu, từng dòng điện lưu không ngừng chớp động!

Đồng tử Hướng Nhật chợt co rụt lại, dĩ nhiên không phải hắn sợ dị năng này, trên thực tế, Dị năng giả loại này trước kia hắn từng đối phó qua một lần, khi đó tại nhà Sở A - cha của Sở Sở, tên Cá mập trắng đó chính là bị hắn thu thập. Cái hắn kinh ngạc ở đây là đối phương đã có Dị năng kháng được Mật giả, làm sao còn có Dị năng lôi điện?

- Hắn là song hệ Dị năng giả, cẩn thận lôi điện của hắn, ngay cả Chấp năng giả cũng không dám đón đỡ.

Chứng kiến Hướng Nhật đang thất kinh, La tỷ ở bên cạnh giải thích.

Song hệ Dị năng giả? Hướng Nhật sau khi sửng sốt liền minh bạch, từ tràng cảnh bây giờ có thể thấy đối phương có hai loại Dị năng. Không nghĩ tới còn tồn tại thể loại biến thái này, Hướng Nhật vẫn là lần đầu tiên giao thủ cùng song hệ Dị năng giả.

- Chết con mẹ mày đi!

Thấy Hướng Nhật cả "song hệ Dị năng giả" cũng không biết, người trẻ tuổi bình thường trong mắt hàn quang lóe lên, lôi quang cầu trong tay hóa thành một tấm lưới điện màu xanh, nhằm phía Hướng Nhật bay tới.

Cũng không lạ khi hắn chọn Hướng Nhật làm đối tượng công kích đầu tiên, thứ nhất là Hướng Nhật rất đụt, lần đầu gặp phải đối thủ như mình khi ra tay sẽ bị luống cuống, thứ hai là đối phương ban nãy đánh lén mình đã bị trọng thương, độ mẫn cảm của thân thể nhất định sẽ giảm xuống rất lớn, khó khăn trong việc né tránh. Chỉ cần giải quyết tên này xong, người còn lại không còn chút uy hiếp nào nữa.

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #1001