Trên bờ cát phía Bắc đảo Manhattan, mặc dù đêm đã về khuya, nhưng đèn từ các biệt thự chiếu rọi khiến khu bờ cát này sáng rực như ban ngày.
Hướng Nhật đứng đối diện với biển, cách nước triều không tới một mét, cực kì sảng khoái hưởng thụ làn gió biển thổi lất phất. Ngay phía sau hắn, một thân ảnh trông có vẻ cô đơn đang đứng lẳng lặng một mình.
Hai người đều không nói gì, không khí yên lặng mà bình thản.
Gió biển dần dần nổi lên, khiến y phục hai người tung bay phất phới, Hướng Nhật rốt cục không nhịn được mở miệng:
- Cũng sắp đến giờ rồi, thế nào tên kia còn chưa tới, chúng ta không phải bị đùa bỡn đấy chứ?
- Đồ nằm trong tay ta, hắn nhất định sẽ tới.
La tỷ nói rất khẳng định.
- Sớm biết vậy ta chẳng tới sớm làm gì, tư vị uống gió Tây chả dễ chịu chút nào.
Hướng Nhật quay người lại, nhìn La tỷ sắc mặt bình tĩnh, có chút u oán nói.
La tỷ không thèm để ý tới hắn, thấy hắn nhìn mình nàng liền chuyển tư thế, quay mặt sang chỗ khác.
Hướng Nhật khẽ cười khổ, La tỷ không muốn nhìn mặt hắn, từ động tác này có thể thấy rõ ràng, chẳng qua chính mình thật đáng ghét thế sao?
"Sàn sạt......"
Tiếng người bước đi trên cát truyền tới rõ rệt, hai người đồng thời quay đầu nhìn.
Một bóng người từ đằng xa đang tiến tới chầm chậm, tuy khoảng cách hơi xa nhưng đối với hai người mà nói hoàn toàn không đáng kể, người tới chính là người thanh niên trẻ tuổi Hướng Nhật gặp lúc ban trưa tại phòng ăn - X.
- Ngươi tới muộn.
Thanh âm La tỷ có chút lạnh lùng, dù sao đã hẹn từ trước lại tới muộn, cho dù là ai thì cũng không cảm thấy thoải mái, lại càng không cần phải nói đến những người đã không có hảo cảm với nhau từ trước.
- Sorry, ta còn bận một số việc.
Người thanh niên mỉm cười, dường như không có để ý tới biểu tình khó chịu kia của La tỷ, đem ánh mắt tập trung lên người Hướng Nhật,
- Không nghĩ tới ngươi lại còn mang vị bằng hữu này tới đây.
- Hắn tới làm trọng tài.
Trước khi đi, La tỷ và Hướng Nhật đã bàn bạc lý do thật tốt, hai người quyết đấu, quả thực phải cần đến một trọng tài.
- Trọng tài?
Thần sắc người thanh niên không khỏi ngưng trọng lại, người có thể đảm nhiệm chức vụ trọng tài, khẳng định không phải người thường, thế nhưng hắn không cảm nhận được chút lực lượng dị năng giả nào đến từ trên người đối phương, chẳng lẽ là... Trong lòng bỗng nhiên khẽ động, nhìn thật kỹ Hướng Nhật, càng nhìn hắn càng thấy quen mắt, giống như là đã gặp nhau ở đâu đó từ trước.
(Khiết – ngoài lề: chứng Déjà Vu cho những ai cũng hay bị :)) )
- Người anh em này, chúng ta đã gặp nhau từ trước rồi sao?
- Lão huynh, buổi trưa nay chúng ta đã cùng nhau ăn cơm.
Hướng Nhật biết chỉ cần mình mới mở miệng ra là sẽ bị đối phương vạch trần, cho nên cũng không có ý tứ che giấu.
- ... Là ngươi?
Người thanh niên ngẩn ra, tỉ mỉ nhìn Hướng Nhật thật kĩ càng, quả nhiên, trừ bộ râu mép và chiếc mũ ra, tất cả những thức khác đều giống nhau như đúc.
- Âu cũng là trùng hợp, kỳ thực ta cải trang là để theo dõi một người, không ngờ tới lại bị La tiểu thư nhận ra.
Hướng Nhật chém gió mà mặt không đổi sắc, khiến cho La tỷ một bên cũng cảm thấy xấu hổ thay cho hắn.
- Ngươi cũng là Mật Giả?
Người thanh niên sắc mặt chuyến biến xấu đi, Mật Giả và Dị Năng Giả khác nhau rất lớn, đứng ngay cạnh nhau cũng không thể phát hiện ra hắn là Mật Giả , trước khi động thủ, vô luận như thế nào trông hắn cũng không khác gì người thường. Đương nhiên, đây là đối với dị năng giả mà nói, không thể nhận biết trước đối phương có phải là Mật giả hay không. Nhưng cùng là Mật giả vẫn có thể cảm ứng được nhau, cho nên đối phương nói bị La tỷ nhận ra hắn tin ngay.
- Đúng.
Hướng Nhật gật đầu, lời nói này Hướng Nhật đã bàn với La tỷ từ trước.
Sắc mặt người thanh niên thoáng buông lỏng, là Mật Giả, không phải dị năng giả, như vậy cũng tốt. Nếu như đối phương là một dị năng giả hắn không thể nhìn ra, như vậy thì phiến phức của hắn lớn rồi. Nhưng đối phương lại là Mật Giả, cho dù không thể nhìn ra được thực lực của đối phương như thế nào, dị năng của hắn là khắc tinh của Mật Giả! Cho dù cả hai người đều là Mật Giả cấp bậc Chấp Năng Giả thì sao, hắn cũng có thể toàn thân rời đi.
- Rất tốt, đã có trọng tài, vậy giờ chúng ta có thể bắt đầu rồi sao?
Người thanh niên không muốn lãng phí thời gian nữa, nhìn về phía La tỷ.
- Ta không có vấn đề.
La tỷ gật đầu, đồng thời âm thầm liếc mắt nhìn Hướng Nhật.
Hướng Nhật lập tức hiểu ý, lui ra xa:
- Ta đứng xa một chút, các ngươi cứ tùy ý.
Hướng Nhật thức thời mà thối lui, người thanh niên cũng không nhìn hắn nữa, chăm chú nhìn La tỷ, nói:
- Cho ta xem, tiến bộ của ngươi trong bảy năm nay đi.
- Sẽ cho ngươi thoả mãn.
La tỷ hừ lạnh một tiếng, thuấn di một cái, trực tiếp hiện ra bên cạnh đối phương, nắm đấm từ tay trái vung ra.
Tốc độ nhanh kinh người, cho dù là Hướng Nhật đối mặt với một đấm này cũng phải né tránh, chính hắn đã từ mình thử qua một đấm của La tỷ có bao nhiêu lực. Chính mình một Mật Giả mà cũng có chút không chịu đựng được, lại càng không cần phải nói đến đối phương hiện giờ là một dị năng giả.
Nhưng khiến Hướng Nhật giật mình chính là, người thanh niên kia lại đứng nguyên không nhúc nhích, giống như là hắn căn bản không phản ứng kịp vậy.
Yếu vậy sao?
Đây là phản ứng đầu tiên của Hướng Nhật, bị một đấm của La tỷ trúng người, sợ rằng sẽ ngay lập tức mất đi sức chiến đấu? Nhưng nếu như đối phương yếu ớt như vậy, làm sao lại có thể khiến La tỷ kiêng kị đến như vậy đây?
Rất nhanh, người thanh niên đã cho Hướng Nhật đáp án.
Nắm đấm của La tỷ xác thực đã nện trúng bộ ngực hắn, nhưng cũng chỉ có thể khiến thân thể của hắn hơi lung lay, rất nhanh đã ổn định lại.
Mà La tỷ sau một quyền đó, lại liên tục thối lui vài bước mới đứng vững được.
Gặp quỷ! ?
Hướng Nhật thất kinh, lợi hại như vậy sao? Trúng một quyền của La tỷ, cư nhiên lại chỉ hơi lung lay, đến một điểm thương tổn cũng không có? Hướng Nhật cảm giác nếu đó là mình mà nói phỏng chừng sẽ đau đớn khủng khiếp. Nhưng đối phương là một dị năng giả mà khả năng kháng đòn còn mạnh hơn hẳn hắn, cái này có chút quá khủng bố rồi.
Nhưng mà điều cũng không phải là điều làm Hướng Nhật giật mình nhất, càng làm cho hắn giật mình hơn là, La tỷ giống như trong lúc đấm một quyền đấy đã chịu thiệt thòi không nhỏ, theo động tác xoa xoa cổ tay của nàng đã có thể nhìn ra.
#%@#%@!
Hướng Nhật muốn chửi ầm lên, hắn chỉ là đứng bất động, lại có thể khiến cho La tỷ chịu thiệt thòi. Có năng lực kháng đòn như vậy, hơn nữa nếu đấy là dị năng, đối với Mật Giả mà nói, thật đúng là một tên đại khắc tinh.
- Ngươi làm ta quá thất vọng, ta còn tưởng rằng bảy năm này ngươi còn có thể tiến bộ không ít, không nghĩ tới vẫn còn giống như trước đây. Khí lực nhỏ như vậy, có thể đánh được người sao?
Nhìn động tác vân vê cổ tay của La tỷ, người thanh niên châm chọc.
La tỷ trầm mặt không nói gì. Lại thuấn di thêm một lần nữa đến ngay bên cạnh đối phương. Lần này không dùng nắm đấm, mà là dùng đầu gối, trực tiếp đá thẳng tới địa phương bên dưới tiểu phúc của đối phương.
Thấy một màn như vậy, Hướng Nhật vô thức mà kẹp chặt hai chân, không nghĩ tới La tỷ lại có dùng tới chiêu số âm hiểm như vậy, thật đáng sợ, một người đàn ông mà bị hủy đi nơi ấy, còn thể xưng là đàn ông được nữa sao?.
Hơn nữa, nó cũng là bộ vị yếu ớt nhất trên thân thể người đàn ông, cho dù là năng lực kháng đòn có mạnh mẽ thế nào đi nữa, chỉ sợ cũng sẽ không để nơi này bị tùy ý đả kích đâu???
Quả nhiên, người thanh niên lần này đã có cử động, một bên dùng tay ngăn trở một kích lên gối của La tỷ, một bên xoay người, rất tiêu sái lui lại đằng sau vài mét.
La tỷ được thế không buông tha người, lại thuấn di một lần nữa, quyền đấm cưới đá, tốc độ nhanh kinh người.
Người thanh niên cũng không thể bảo trì tư thế bất động, hắn cũng đã sử dụng cả tay cả chân, ngăn cản công kích như mưa gió sấm rền của La tỷ.
Hai người giống như đã hẹn nhau từ trước, một người công, một người thủ, tràng cảnh đánh nhau phi thường đặc sắc, tuyệt đối chỉ có thể thấy ở trong TV.
Hướng Nhật ở bên cạnh nhưng càng xem càng cảm thấy quỷ dị, phương diện này nhất định có cổ quái, nhưng cổ quái ở nơi nào, hắn lại nhất thời không thể nói ra.
Rốt cuộc là ở chỗ nào?
Hướng Nhật không nghĩ ra, một dị năng giả cư nhiên lại có thể cùng một Mật Giả đánh giáp lá cà, hết lần này tới lần khác có thể dựa vào lực lượng cơ thể của mình để ngăn cản được công kích từ đối phương.